Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 180: Hoàn chính văn




30 Tết, trời vừa tờ mờ sáng, cả nhà đã tất bật dậy làm việc.

Mấy ngày trước mua sắm Tết, sợ để lâu không tươi, nên rau củ quả không mua nhiều, cá cũng chưa mua. Vì vậy, sáng sớm nay, Thẩm Hoài Chi liền dẫn Lâm Dương ra chợ mua đồ.

Trong sân, Thẩm Chính Sơ và Lâm Viễn đang chẻ củi, đem số củi đã chẻ xong chuyển vào bếp.

Trong bếp, Chu Vấn Lan và Tống Tầm Xuân đã nhóm lửa, chờ hai huynh đệ kia đi chợ về là có thể ăn sáng ngay.

Thẩm Lăng Chi và Phương Tân Giác cũng không rảnh rỗi. Năm nay, dù Thẩm Hoài Chi được nghỉ sớm, nhưng Lâm Việt mang thai không tiện làm việc, nên chỉ mua sắm Tết mà chưa kịp trang trí trong sân.

"Ca ca, mấy câu đối này, cái nào dán ở chính sảnh đây?" Thẩm Lăng Chi hỏi.

Năm nay, chữ "Phúc" và các câu đối đều do Thẩm Hoài Chi thức đêm viết, phải nhanh chóng dán lên trước khi mặt trời lặn. Ngoài ra, còn có hai đôi đèn lồng đỏ, một đôi treo ngoài cổng sân, một đôi treo trước chính sảnh.

Lâm Việt hôm nay dậy sớm, nhưng cả nhà không cho cậu đụng tay vào việc gì, chỉ có thể ngồi trên ghế nằm sưởi ấm. Trong lò than còn nướng mấy củ khoai lang, rảnh rỗi có thể lật qua lật lại. Nghe thấy Thẩm Lăng Chi gọi, cậu liền ngồi bật dậy.

"Câu đối lớn nhất dán ngoài cổng, bức 'Hoa hảo nguyệt viên' dán ở chính sảnh, mấy bức còn lại tùy ý dán đâu cũng được. Có cần ta giúp không?"

Thẩm Lăng Chi thấy cậu định đứng lên, liền lập tức ấn vai cậu xuống: "Ca ca, huynh cứ ngồi yên đi, bọn đệ dán là được."

Lâm Việt hết cách, đành nằm xuống lại.

Chu Vấn Lan thấy con trai nhàm chán, liền đưa cho cậu một cái bát nhỏ, bên trong có mấy cái bánh bao: "Nếm thử đi, hôm nay có bánh bao nhân nấm thịt băm và dưa cải thịt băm, còn có vài cái bánh đường với bánh cuộn. Nương làm nhỏ thôi, con cứ ăn chơi trước, lát nữa Hoài Chi về là có cháo, vừa kịp ăn cơm."

Lâm Việt cảm thấy nương như đang dỗ trẻ con, nhưng vẫn nhận lấy. Bánh bao hôm nay làm nhỏ, vỏ mỏng nhân đầy, một miếng là hết một cái. Cậu ăn liền ba cái, nhất là nhân dưa cải, chua chua mặn mặn, càng ăn càng thấy ngon miệng.

Trong nhà ngoài sân đều bận rộn, mặt trời cũng dần lên cao. Không chỉ vậy, ngoài viện còn vang lên tiếng rao hàng: nào là bánh kẹo, hoa quả, câu đối đỏ, pháo Tết... Giọng người rao hàng hòa với tiếng mặc cả, náo nhiệt vô cùng.

Cậu vốn không định mua gì, nhưng lại muốn ra xem náo nhiệt, liền ngồi dậy khỏi ghế nằm. Sân đã trang trí xong, khắp nơi đỏ rực, ngay cả hai cây ăn quả cũng được Thẩm Lăng Chi dán đầy hoa văn giấy cắt. Nhìn thoáng qua, cứ như cây đã nở hoa rồi vậy.

Nhìn thấy cậu bước ra, Thẩm Lăng Chi liền chạy tới, lo lắng hỏi: "Ca ca, sao huynh lại ra đây? Vừa rồi còn có gió lớn, cẩn thận kẻo lạnh đấy."

Lâm Việt khó nhọc giơ tay lên, chỉ vào y phục trên người, ý bảo cậu ấy nhìn kỹ: "Ta hôm nay vốn đã mặc hai lớp rồi, vậy mà huynh trưởng nhà đệ vẫn nhất quyết khoác thêm một chiếc nữa. Khi nãy ở trong bếp, ta suýt nữa thì toát cả mồ hôi, làm sao mà lạnh được. Ta chỉ ra cửa nhìn một chút, không bước ra ngoài đâu, yên tâm đi."

Thẩm Lăng Chi gật đầu: "Vậy để đệ dán nốt câu đối rồi qua tìm huynh. Huynh đi chậm một chút nhé!"

"Biết rồi, biết rồi."

Lâm Việt đẩy cửa viện ra, nhìn thấy trên phố phần lớn các cửa tiệm đều đã đóng, nhưng không khí vẫn vô cùng náo nhiệt. Người bán hàng rong gánh quang gánh, đẩy xe hàng, chen chúc qua lại. Cậu vừa đảo mắt một vòng đã trông thấy một gánh hoa, màu đỏ vàng xen lẫn, còn rực rỡ hơn cả câu đối dán trên cửa. Trong lòng lập tức rung động, liền vẫy tay gọi người bán.

Người bán hoa mắt tinh, thấy cậu ngoắc tay liền nhanh chóng gánh hai thùng gỗ, ba bước thành hai chạy đến: "Vị phu lang này, mua hoa mai lạp chứ? Một bó chỉ 2 văn tiền thôi."

Hôm nay là ngày Tết, Lâm Việt cũng không có ý mặc cả, lập tức đưa 10 văn tiền, cười nói: "Vậy lấy cho ta năm bó nhé, ba bó đỏ, hai bó vàng."

Người bán hàng gặp được một vị khách hào phóng ngay đầu buổi, trong lòng vui mừng khôn xiết, nghĩ thầm có khi đến giữa trưa là có thể bán hết hàng rồi về nhà đón Tết.

Hắn vội vàng chọn hoa, cười nói: "Được rồi, ta chọn cho ngài mấy bó đẹp nhất. Tất cả đều vừa mới cắt sáng nay, cắm vào bình có thể giữ được rất lâu, kể cả chỉ để vậy cũng sẽ tươi tắn hai ba ngày!"

Lâm Việt vừa nhận lấy hoa, đã thấy Thẩm Hoài Chi và Lâm Dương trở về. Hai người tay xách nách mang đủ thứ, thấy cậu mua đồ, định lại giúp một tay.

Lâm Việt lùi lại một bước, cười nói: "Không nặng, ta tự cầm được. Mau vào nhà đi, mọi người đang đợi hai người về ăn sáng đấy."

Nhưng cuối cùng, bó hoa này cậu vẫn không tự mình mang vào được, vì trong sân, Thẩm Lăng Chi đã chạy ra trước.

"Ca ca, hoa này để đâu đây?"

Lâm Việt liếc nhìn một vòng quanh sân, rồi chỉ dẫn: "Một bó để trong sảnh đường, một bó để trong bếp, còn lại đặt trên bệ cửa sổ đi. Bình hoa thì nhờ ca ca của đệ tìm cho."

"Được, đệ đi làm ngay!"

Thẩm Lăng Chi hành động rất nhanh, chẳng bao lâu sau, những đóa mai lạp đã rực rỡ khoe sắc trên khung cửa sổ, từng chùm như những đốm lửa nhỏ, khiến cả sân viện bừng sáng hẳn lên.

Trong bếp, Tống Tầm Xuân đã lên tiếng thúc giục: "Mau vào ăn sáng đi, bánh bao, cháo táo đỏ long nhãn, còn có quẩy nữa, nếu không ăn nhanh sẽ nguội mất!"

Sau bữa sáng, Lâm Viễn và Thẩm Chính Sơ chuyển bếp lò ra sân, chuẩn bị lát nữa luộc đầu heo. Hai bếp trong bếp chính được giữ lại để nấu gà, vịt và thịt đầu heo, chờ đến trưa cúng tổ tiên xong thì tiếp tục hầm.

Cả nhà bận rộn suốt buổi, đến khi mặt trời vừa chớm ngả về Tây, bữa cơm tất niên cũng đã dọn lên. Nào thịt dê nướng, cá chép thái lát, thịt kho dưa cải, cua hấp cam, canh vịt muối dưa chua, tôm xào tía tô, thịt kho Đông Pha, ngũ tân bàn, bánh trăm sự cát tường... Mâm cơm đầy ắp, tràn ngập không khí Tết đoàn viên.

Bữa cơm tất niên vừa dọn lên, Thẩm Hoài Chi và Lâm Dương đã xách pháo ra ngoài. Năm nay mua không ít, pháo nổ đì đùng suốt một hồi lâu đến mức, Thẩm Chính Sơ đã bưng đồ ăn vào, mà hai người họ vẫn còn mãi mê đốt pháo ngoài cửa.

Lâm Việt thò đầu ra khỏi cửa, cất giọng gọi: "Ăn cơm thôi!"

Tiếng pháo vẫn vang rộn ràng, không biết Thẩm Hoài Chi nghe thấy kiểu gì, liền cao giọng đáp lại: "Tới ngay!"

Nhà bọn họ là nhà đầu tiên trong phố đốt pháo, đến khi hai người quay vào đóng cửa, bên ngoài mới lác đác vang lên từng tràng pháo nối tiếp nhau.

Ở gian chính, một chiếc bàn tròn lớn được kê ngay ngắn, xung quanh đặt chín chiếc ghế. Bên cạnh còn đặt một chậu than hồng rực cháy, trên tủ bày sẵn nhành mai lạp vừa mới mua và vài ngọn nến lung linh. Cả nhà quây quần bên nhau, giữa tiếng pháo đì đùng ngoài sân, cùng nhau thưởng thức bữa cơm đoàn viên.

Thẩm Chính Sơ nâng chén, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn về phía Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt, giọng điềm đạm mà ấm áp: "Hai đứa đã vất vả rồi, năm mới đến, hai đứa ở Phủ thành phải chăm sóc nhau thật tốt, bình an khỏe mạnh là quan trọng nhất. Đặc biệt là Việt ca nhi, cực khổ nhiều hơn, Hoài Chi, con phải lo cho nó thật chu đáo."

Lâm Viễn cũng gật đầu đồng tình: "Nhà mình ở đây đều ổn cả, các con bên ngoài đừng lo lắng, chỉ cần hai đứa hạnh phúc, chúng ta cũng yên lòng rồi."

Thẩm Hoài Chi đứng dậy nâng chén, kính cẩn nói: "Cha, nương, xin cứ yên tâm, chúng con sẽ sống thật tốt. Còn cha nương ở nhà cũng phải giữ gìn sức khỏe, năm mới đến, chúc cha nương vạn sự như ý!"

Lâm Việt không uống được rượu, trong chén là trà gừng táo đỏ, cũng nâng lên kính rượu: "Cha, nương, chúc cha nương năm mới bình an, an khang hạnh phúc."

Thẩm Lăng Chi cùng phu quân và Lâm Dương cũng lần lượt chúc rượu, sau đó cả nhà mới bắt đầu động đũa.

Trong chậu than, lửa cháy rực rỡ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ tí tách, hòa cùng tiếng pháo ngoài kia, tạo nên một không khí ấm áp và tưng bừng của đêm giao thừa.

Lâm Việt chọc chọc vào tay Thẩm Hoài Chi, đưa bát qua, ánh mắt lấp lánh đầy mong chờ.

Thẩm Hoài Chi nhìn theo hướng cậu chỉ, hạ giọng nói: "Đại phu dặn em không được ăn cua, ăn cá vược nhé? Để ta gắp cho."

Lâm Việt càng hạ giọng hơn, trông đến là tội nghiệp: "Ta hỏi rồi, ăn một chút xíu không sao đâu, chỉ một miếng thôi, được không?"

Thẩm Hoài Chi chẳng còn cách nào khác, đành gắp cho cậu một miếng bé xíu cỡ móng tay: "Ăn xong nhớ uống trà gừng ngay, trên bếp còn đang hâm nóng, lát nữa ta rót cho."

"Được!"

Lúc hai người họ lén lút nói chuyện, Thẩm Lăng Chi và Phương Tân Giác cũng thì thầm to nhỏ. Lâm Viễn và Thẩm Chính Sơ chẳng biết đã bắt đầu uống rượu từ lúc nào, giờ mặt ai nấy đều đỏ bừng, hai ông cứ người một ly, ta một ly, càng uống càng cao hứng.

Chu Vấn Lan và Tống Tầm Xuân thì lười để ý đến họ, hai người đang bàn bạc xem sau Tết sẽ lên phủ thành chăm sóc Lâm Việt vào lúc nào. Giờ chỉ còn hơn một tháng nữa là sinh rồi, nếu không sớm thu xếp chuyện nhà mà đi, e là đến lúc đó lại càng lo lắng hơn.

Lâm Dương vốn đang cắm cúi ăn cơm, ngẩng đầu lên lại thấy ai cũng có chuyện để nói, không nhịn được mà thở dài một tiếng. Nhưng mới thở được nửa chừng liền vội nuốt xuống, nhớ ra đầu năm không được than thở. Trong nhà đông người là thế, vậy mà chỉ có mỗi hắn là còn một thân một mình, cũng muốn thành thân quá đi mất!

Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong hai khắc. Ăn xong, hắn đã xách pháo chạy ra ngoài.

Khác với lúc nãy đốt cả tràng, lần này là pháo đơn cầm tay, được bọc giấy màu rực rỡ, còn có loại đặt trực tiếp xuống đất, tiếng nổ lớn hơn hẳn.

"Đoàng!"

Tiếng nổ bất ngờ làm tất cả người trong nhà giật mình.

Lâm Dương gãi đầu, cười hề hề, lại len lén dịch lên phía trước.

Thẩm Lăng Chi cũng muốn ra chơi, nhưng lại không dám châm pháo, đành hối Phương Tân Giác ăn nhanh lên: "Mau ăn mau ăn! Chúng ta cũng ra đốt pháo đi, có một cái đẹp lắm đấy, vừa nãy ta đã nhờ đệ đệ giữ lại cho rồi!"

Phương Tân Giác vùi đầu ăn vội hai miếng, sau đó kéo Thẩm Lăng Chi ra ngoài: "Em đứng xa ra nhé, ta đốt đây!"

Thẩm Lăng Chi vội vàng che tai, "Được rồi!"

Ba thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi đùa giỡn ầm ĩ ngoài sân, hai bên cha mẹ cũng không quản, thu dọn bàn ăn xong liền vào bếp tiếp tục bận rộn.

Thẩm Hoài Chi lau bàn sạch sẽ, đem các món ăn vặt mua cho ngày Tết bày ra, nào là hạt dưa rang, đậu phộng luộc, kẹo lạc, kẹo vừng, quýt ngọt, thịt khô, bày đầy một bàn.

Lâm Việt đã được dời ghế đến gần cửa, ngồi ngay đó có thể tiện theo dõi Lâm Dương bọn họ chơi đùa ngoài sân. Thẩm Hoài Chi liền ngồi cạnh cậu, thi thoảng lại đưa chút đồ ăn vặt.

"Nếm thử miếng thịt khô này xem, ta mua ở một tiệm mới mở, thấy nhiều người xếp hàng, chắc hẳn hương vị không tồi."

Lâm Việt cúi đầu, trực tiếp đón lấy từ tay Thẩm Hoài Chi mà ăn. Thịt khô rất có độ dai, nhưng vị lại thơm, còn có cả hương vừng thoang thoảng, hợp đúng khẩu vị của cậu.

"Ngon lắm, huynh cũng ăn thử đi."

Nói đoạn, cậu ngó đầu ra ngoài, cất giọng gọi: "Ăn trái cây nào, mau vào đi!"

Người đầu tiên chạy vào như thường lệ vẫn là Lâm Dương, suýt nữa lao thẳng vào nhà thì bị Lâm Việt vươn tay chặn lại. Hắn cười hì hì, nhận lấy một chiếc túi giấy đỏ từ tay Thẩm Hoài Chi.

"Đây là tiền mừng tuổi của đệ, mau nhận lấy!"

Năm nay, tiền mừng tuổi là bạc vụn đặc biệt đặt làm tại ngân trang, mỗi thỏi bạc một hai đều được đúc thành hình cá vàng nhỏ, quả bí đỏ nhỏ, hồ lô nhỏ, vô cùng tinh xảo đẹp mắt.

Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi lần lượt phát tiền mừng tuổi cho từng người, rồi lại để bọn họ chạy ra sân chơi tiếp. Than lửa cũng đã được dời đến giữa sân, trên đặt một tấm lưới sắt, dùng để nướng thịt.

Tống Tầm Xuân cùng mấy người nữa cũng ra sân, ai muốn ăn thịt thì ngồi trước chậu than nướng thịt, không muốn ăn thì chơi pháo hoa bên cạnh, hoặc thử tài ném thẻ vào bình rượu. Trò này là đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Việt, vừa ngồi cũng có thể chơi, ném trúng thì có quà, ném trượt thì uống rượu.

"Oa! Ca ca, huynh ném trúng rồi, lợi hại quá!"

"Lâm Dương, sao ngươi ném mà ngay cả thành bình cũng không đụng tới vậy? Ha ha ha!"

Lâm Việt không ngờ mình vừa ném đã trúng, càng không ngờ Lâm Dương lại có thể ném lệch đến mức ấy, suýt chút nữa cười đến đau cả bụng.

Cậu vội vàng thúc giục Thẩm Hoài Chi: "Huynh mau thử đi, cho bọn họ mở rộng tầm mắt một chút!"

Thẩm Hoài Chi bị ép ra trận, nhắm chuẩn, ném— trượt.

"Ha ha ha ha!" Lâm Việt càng cười lớn hơn.

Mãi đến khi trăng treo giữa trời, mọi người mới chơi đã đời, thu dọn sân xong, rửa mặt rồi ai nấy trở về phòng. Trên giường đã đặt sẵn một bộ y phục mới, đều là do Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi dựa theo sở thích của từng người mà chuẩn bị. Tuy kiểu dáng khác nhau, nhưng màu sắc đều rất tươi sáng, đỏ gỗ, vàng nhạt, xanh biếc, xanh thẫm, không có bộ nào trùng màu.

Bản thân Lâm Việt được chuẩn bị một bộ màu đỏ gỗ, lúc thử y phục, Thẩm Hoài Chi thoáng chốc ngẩn người, như thể lại nhìn thấy Lâm Việt vào ngày tân hôn năm ấy, má lúm đồng tiền nở rộ, nụ cười như hoa. Mãi đến khi Lâm Việt thúc giục y thử y phục, y mới hoàn hồn.

"Mau lên, mặc xong rồi ngủ thôi, ngày mai mùng 1, chúng ta ra ngoài chơi!"

"Được, nhưng bên ngoài nhiều người, nếu đi trên đường, ta phải nắm tay em suốt đường đi, biết không?"

"Biết rồi, đừng lải nhải nữa, mau lại đây!"

Ngoài phòng, tiếng pháo cuối cùng vang lên rồi tan biến, trong phòng, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi tựa vào nhau, cùng tiến vào giấc mộng đẹp.

Năm mới đến rồi.

Năm cũ vạn điều như ý.

Năm nay nhất định vạn sự viên mãn.

                 【 Hoàn Chính Văn 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.