Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 29: Chương 29




Lâm Việt ngạc nhiên nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thẩm Hoài Chi đã sải bước ra ngoài.

Người này rốt cuộc là thế nào đây? Vừa mới nói một câu khơi lên sự tò mò trong lòng cậu, rồi lại quay đầu bỏ đi, đã vậy còn đi nhanh như thế. Lâm Việt liếc nhìn màn đêm bên ngoài phòng, nếu không phải trời tối như vậy, chắc chắn cậu đã đuổi theo. Thật là.....

Hôm nay, Thẩm Hoài Chi tắm rửa với tốc độ chậm một cách bất thường. Lâm Việt từ ngồi chuyển sang nằm, lăn qua lộn lại trên giường. Mãi lâu sau, Thẩm Hoài Chi mới bước vào, mái tóc còn rối tung, vài lọn tóc vẫn nhỏ nước.

Lâm Việt lập tức ngồi thẳng dậy, dáng ngồi vô cùng ngay ngắn, trên gương mặt nở nụ cười thân thiết, thậm chí còn xen chút ân cần: "Mau lại đây, để ta lau tóc cho huynh."

Thẩm Hoài Chi được sủng mà sợ, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ, nhưng khi đối diện với đôi mắt lấp lánh như ánh sao của Lâm Việt – ngay cả bóng đêm cũng chẳng thể che giấu – y lập tức hiểu ra, ngoan ngoãn mở miệng: "Sáng nay, ta gặp Văn Thành trên trấn. Gã đang gây chuyện trước nhà Dương công tử..."

Nghe đến cái tên này, Lâm Việt lập tức nhíu mày. Theo lời kể của Thẩm Hoài Chi, biểu cảm của cậu biến đổi không ngừng: lúc đầu là giận dữ, sau lại cảm thán, cuối cùng thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng phong phú.

"Ta vốn nghĩ mình đã đủ xui xẻo, không ngờ Dương công tử còn thảm hơn. Đúng là tai bay vạ gió! Tên Văn Thành đó quá đáng giận. May mà Dương công tử thông minh, không để gã phá hoại chuyện hôn sự."

Nói xong, Lâm Việt vỗ mạnh lên đùi, phẫn nộ nói: "Sao lại có loại người tự luyến đến vậy? Người ta chỉ vô tình liếc gã một cái, gã liền cho rằng người ta để ý mình, rồi còn mở miệng đòi cưới. Đúng là vô liêm sỉ!"

Thẩm Hoài Chi nhìn dáng vẻ tức giận đến mức ngực phập phồng của Lâm Việt, sợ cậu kích động quá mà ngất đi, liền vội vàng duỗi tay vỗ nhẹ giúp cậu bình tĩnh: "Đừng nóng giận, chuyện này Dương gia chắc chắn có thể xử lý ổn thỏa. Lúc ta đến, thấy mọi người xung quanh đều đang an ủi Dương công tử, ai nấy đều rất đồng cảm với cậu ta. Em cứ yên tâm đi."

Lâm Việt lắc đầu, giọng nói trầm xuống đầy lo lắng: "Huynh cũng nói, hôm nay Thượng Văn Thành đã mất hết mặt mũi. Gã liệu có trút hết mọi chuyện lên đầu Dương công tử, rồi tìm cách trả thù không?"

Thẩm Hoài Chi không ngờ điều khiến Lâm Việt phiền lòng lại là chuyện này.

Y suy nghĩ thật lâu rồi mới đáp: "Trong nhà Dương công tử có nhiều tôi tớ, hẳn là sẽ không đi ra ngoài một mình. Hơn nữa, Dương lão gia vốn là thương nhân từng trải, từng vào Nam ra Bắc, chắc chắn đã gặp qua đủ loại người như vậy. Xem ra hôm nay ông ấy cũng không hề để Thượng Văn Thành vào mắt, em không cần quá lo lắng."

"Thêm nữa, Thượng Văn Thành còn phải chuẩn bị tham gia thi Viện, chắc chắn gã không dám ngang nhiên làm chuyện xấu. Hơn nữa, việc hôm nay đã lan truyền ra ngoài, nếu Dương công tử có chuyện gì xảy ra, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ gã. Chút áp lực dư luận này cũng đủ kiềm chế gã rồi."

Nghe xong, Lâm Việt quả nhiên yên tâm hơn rất nhiều, thở phào nhẹ nhõm:
"Nếu là như vậy thì không gì tốt hơn."

Thấy Lâm Việt không còn nét mặt u sầu nữa, Thẩm Hoài Chi bèn từ trong ngực móc ra một thứ đưa cho cậu: "Có muốn ăn viên đường không? Đây là kẹo mừng ta nhận được từ Dương công tử sáng nay. Còn có cả hai văn tiền mừng. Chúng ta cũng nên hưởng chút không khí vui mừng chứ!"

Lâm Việt rõ ràng đã nảy sinh thiện cảm với Dương công tử, thậm chí còn cảm thấy có chút đồng cảm vì cảnh ngộ tương đồng. Cậu vui vẻ nhận lấy đồ vật rồi đặt lên đầu giường: "Để mai ăn, ta vừa mới súc miệng, không tiện ăn gì nữa."

Thẩm Hoài Chi cầm một gói giấy dầu đặt lên bàn, hỏi: "Vậy điểm tâm này em muốn ăn bây giờ hay để dành mai ăn?"

Ban nãy Lâm Việt toàn tâm chú ý đến câu chuyện Thẩm Hoài Chi kể, hoàn toàn không để ý đến thứ đặt trên bàn. Giờ mới nhận ra đó là hai gói giấy dầu, cậu liền thắc mắc: "Sao lại mua cả điểm tâm nữa? Đồ trong huyện chắc chắn không rẻ, ta đã dặn chỉ cần ngắm thôi, huynh thật là..."

Thẩm Hoài Chi mỉm cười giải thích:
"Ta nghe chưởng quầy nói hai loại điểm tâm này là đặc sản nổi tiếng của quán họ. Một loại là bánh củ mài nhân mứt táo, loại kia là bánh phục linh. Ngày thường rất đông người mua, nên ta nghĩ mua về để em nếm thử, cũng tiện làm tham khảo sau này."

Nói xong, Thẩm Hoài Chi lại móc từ trong ngực ra một túi tiền, chính là túi mà trước đây Lâm Việt đã thêu cho, nghiêm túc nói: "Ta chép sách kiếm được tổng cộng 415 văn tiền. Sau khi mua điểm tâm, giấy viết và mực dùng hàng ngày, vẫn còn dư 240 văn tiền. Em cầm lấy đi."

Lâm Việt không hề biết Thẩm Hoài Chi vẫn còn nhận việc chép sách, liền lo lắng hỏi: "Huynh sắp thi viện rồi, sao còn nhận làm việc này? Đọc sách không thể chậm trễ. Trong tay ta vẫn còn chút tiền, kiếm tiền không cần gấp gáp nhất thời như vậy."

Cậu tuy không học nhiều chữ nghĩa, nhưng cũng hiểu rằng việc học giống như chăm sóc cây trồng, cần sự chăm chỉ, cần cù mỗi ngày. Nếu không dốc sức chăm sóc, cây sẽ chẳng thể phát triển tươi tốt.

Thẩm Hoài Chi giơ tay xoa đầu Lâm Việt, nhẹ nhàng trấn an: "Em yên tâm, ta không hề trì hoãn việc học. Chép sách còn giúp ta ôn lại bài vở. Còn tiền trong tay em, cứ giữ mà chi tiêu cho mình, trong nhà đã có ta lo rồi."

Lâm Việt cố ý lườm y một cái: "Chúng ta không phải là người một nhà sao? Còn phân huynh với ta làm gì, huynh muốn tách bạch rõ ràng với ta à?"

Câu nói ấy khiến Thẩm Hoài Chi ngẩn người, dù biết Lâm Việt có chút ý trêu chọc, nhưng y vẫn sợ làm Lâm Việt giận, vội vàng lên tiếng dỗ dành: "Là ta nói sai rồi, em đừng tức giận."

Sau một hồi nói qua nói lại, Lâm Việt cuối cùng cũng tạm gác chuyện này, cậu nhận lấy túi tiền từ tay Thẩm Hoài Chi, nói: "Tiền ta sẽ đặt trong ngăn kéo nhỏ trên bàn trang điểm. Huynh cần dùng thì cứ tự lấy, không cần hỏi ta. Trong nhà chúng ta vẫn còn mấy lượng bạc, huynh chỉ cần chuyên tâm đọc sách, không cần bận lòng chuyện tiền nong."

Thẩm Hoài Chi thoáng chần chừ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định thật thà kể lại chuyện sáng nay. Y thú nhận mình đã nhận thêm một việc chép sách khác, khiến Lâm Việt vừa bất ngờ vừa thương xót.

Lâm Việt: "......"

Còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Hoài Chi đã vội vàng lên tiếng đảm bảo:
"Em yên tâm, quyển sách này ta sẽ để sau kỳ thi Viện mới chép. Tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc học hành của ta."

Thấy y nói chắc nịch như vậy, Lâm Việt còn có thể nói gì nữa, đành buông xuôi, gật đầu.

"Hôm nay đã khuya rồi, chúng ta ngủ thôi."

Nhưng Thẩm Hoài Chi vẫn chưa vội nằm xuống, y lại móc ra thêm một món đồ từ trong ngực.

Lâm Việt nhìn thoáng qua, không khỏi ngạc nhiên: "Cái này..... bút lông? Huynh mua thứ này làm gì?"

Thẩm Hoài Chi nhẹ giọng giải thích:
"Vốn ta định mua cho em một món lễ vật. Nhưng hôm nay thời gian quá gấp, chỉ kịp ghé qua tiệm điểm tâm và hiệu sách gần huyện nha, cuối cùng, ta mua chiếc bút lông này. Nếu em nguyện ý, chờ ta rảnh rỗi sẽ dạy em đọc sách, học chữ. Còn nếu em không muốn cũng không sao, ta sẽ theo ý em."

Lâm Việt ngơ ngác nhìn y, nhất thời không nói nên lời. Trong đầu cậu thoáng hiện lại những ký ức thời nhỏ.

Khi còn bé, cậu từng đến nhà Cao Tú Tài chơi, được dạy cho vài chữ cơ bản. Sau đó, cha nương biết chuyện liền muốn đưa cậu đi học, nhưng Cao Tú Tài nhất quyết không nhận. Ông cụ nói chưa từng nghe thấy chuyện ca nhi nhà nông lại vào tư thục. Những nơi như vậy chỉ dành cho con cái nhà giàu có hoặc tiểu thư khuê các mà thôi. Hơn nữa, tư thục phần lớn là nơi dành cho nam tử, Lâm Việt vào đó không thích hợp.

Những lời từ quá khứ ấy giờ đây khiến Lâm Việt ngỡ ngàng. Cậu chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ có người thật lòng muốn dạy cậu học chữ.

Khi còn nhỏ, Lâm Việt lần đầu nghe thấy Cao Tú Tài, người trước giờ luôn hòa nhã với mình, lại thốt ra những lời như vậy. Ông cụ từ chối thẳng thừng, thậm chí còn không cho cậu đến nhà. Năm tháng trôi qua, những chữ học được khi ấy gần như đã quên hết. Thứ duy nhất cậu nhớ rõ là họ của mình, nhờ vào những lúc rảnh rỗi, cậu dùng nhánh cây vẽ đi vẽ lại mà ghi nhớ.

Giọng nói của Lâm Việt khẽ run, mang theo chút bất an: "Ta... ta có thể học được sao?"

Thẩm Hoài Chi không hiểu được suy nghĩ của cậu, chỉ cho rằng Lâm Việt lo lắng về tiền bạc, y  kiên định trả lời:
"Có thể. Trong nhà ta vẫn còn bảng chữ mẫu vỡ lòng từ khi ta còn nhỏ. Học những chữ cơ bản không cần tiêu tốn nhiều bút mực, em đừng lo."

Sợ Lâm Việt cảm thấy khó khăn hay thất vọng, Thẩm Hoài Chi lại dịu giọng:
"Chỉ là, hiện tại thời gian nhàn rỗi của ta không nhiều, nên chúng ta chỉ có thể học từ từ. Nếu em muốn bày quán, chúng ta có thể bắt đầu từ những phép tính đơn giản, tiện cho em ghi chép và tính sổ sau này."

Lâm Việt gật đầu thật mạnh, tay nắm chặt cây bút như thể sợ mất, luyến tiếc không buông. Nếu không vì lo lắng đặt dưới gối sẽ làm hỏng, cậu đã muốn để bút ngay trên giường, bên cạnh mình.

Mãi lâu sau, cậu mới chịu cẩn thận đặt cây bút lên chiếc tủ nhỏ đầu giường. Sau đó, hai người cùng nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi. Khi ấy, trăng đã treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng bao phủ căn phòng nhỏ, yên tĩnh và bình lặng.

Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Hoài Chi thức dậy, Lâm Việt vẫn còn ngủ say. Thẩm Hoài Chi không nỡ đánh thức cậu, y lấy mấy khối điểm tâm, cẩn thận gói lại bằng giấy dầu, rồi nhẹ nhàng đi ra sân.

Tống Tầm Xuân đang rửa mặt, Thẩm Hoài Chi bước tới, hạ giọng dặn dò:
"Nương, tối qua con về muộn, Tiểu Việt cứ chờ con mãi nên ngủ trễ. Sáng nay người đừng gọi em ấy, để em ấy ngủ thêm chút nữa."

Tống Tầm Xuân gật đầu, nhưng không quên trách nhẹ: "Việt ca nhi thật là, ta đã dặn nó đừng chờ con rồi mà."

Dẫu vậy, nét mặt bà lại tràn đầy ý cười. Trong lòng bà, chẳng có gì quý giá hơn việc phu phu trẻ sống hòa thuận, tình cảm khăng khít. Ngủ nhiều thêm một buổi sáng, thậm chí cả một ngày, cũng chẳng sao.

Đợi đến khi thời gian không còn sớm, Thẩm Hoài Chi đổi sang một chiếc rương lớn hơn để đựng sách rồi ra cửa. Hôm nay giữa trưa y phải đến hiệu sách để lấy sách. Những quyển cũ không ít, nếu không đổi trước thì sau này càng thêm phiền phức.

Khi Lâm Việt tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Cậu hoảng hốt mặc quần áo, vội vã bước ra ngoài. Trong sân chẳng có ai, vào bếp nhìn thì thấy trên bệ còn để phần cơm sáng vẫn còn ấm. Nhìn cảnh ấy, mặt Lâm Việt đỏ bừng, tự trách mình không nên dậy trễ như vậy.

Sau khi rửa mặt và ăn cơm xong, không biết mấy người Tống Tầm Xuân đi làm ở mảnh ruộng nào, Lâm Việt xách cây chổi lên, bắt đầu quét dọn sân. Quét sạch sẽ xong, cậu lại đi thu dọn chuồng gà và cho gà ăn.

Nhà chỉ nuôi vài con gà mái để lấy trứng – tổng cộng năm con, thêm một con gà trống gáy sáng. Tất cả đều nhốt trong chuồng, hiếm khi được thả ra ngoài, bởi nếu để chúng tự do, chúng sẽ mổ hết đồ ăn bên cạnh chuồng, khiến mọi người phải tốn công lo liệu.

Chuồng heo trong nhà giờ đã bỏ trống, năm trước còn nuôi hai con – một con bán đi, một con để dành giết thịt cuối năm. Nhưng năm nay kinh tế eo hẹp, Tống Tầm Xuân quyết định không mua heo con nữa. Nuôi heo rủi ro lớn hơn nuôi gà rất nhiều: một con heo con nặng khoảng 30 cân đã có giá hơn 300 văn tiền, mà nuôi heo con thường rất khó sống. Những gia đình có điều kiện thường nuôi ít nhất hai con, tốn không dưới 600 văn. Nhưng chỉ bỏ tiền mua heo thôi chưa đủ, cần cả công sức và may mắn để chúng lớn lên khỏe mạnh.

Lâm Việt nhìn mảnh vườn, thấy rau củ bắt đầu héo đi. Cậu nghĩ tối nay sẽ dành thời gian tưới nước. Hiện giờ trời đã hơi muộn, mà nắng hôm nay đặc biệt gay gắt. Nếu tưới nước lúc này, khả năng cao rau sẽ chết cháy.

Dù trời nắng nóng, vẫn chưa đến giờ nấu cơm trưa. Lâm Việt tiếp tục làm việc nhà, mang đống quần áo bẩn của cả nhà mấy ngày trước ra giặt sạch. Loay hoay hết việc này đến việc khác, cậu ngẩng đầu lên thì mặt trời đã gần đứng bóng. Lâm Việt xắn tay áo, múc một gáo nước từ lu để rửa tay rồi vào bếp bắt đầu nấu cơm.

Bữa trưa của nhà nông không thể thiếu cơm, còn món mặn thì cách vài ngày mới có một lần. Tuy nhiên, hôm nay Lâm Việt không làm món mặn, vì tối qua Thẩm Hoài Chi mang về mứt táo củ mài bánh. Cậu vừa nghe đã biết đây là món có chứa mật, loại bánh này không để lâu được, phải ăn trong ngày, xem như thay cho thịt.

Dưới cái nóng oi bức, ăn uống cũng bị ảnh hưởng. Để đổi vị, Lâm Việt còn chuẩn bị thêm một nồi sương sáo đậu Hà Lan, nêm nếm gia vị xong thì vừa lúc Thẩm Lăng Chi từ ngoài bước vào.

Vừa nhìn thấy chén sương sáo trên bàn, Thẩm Lăng Chi vui mừng reo lên:
"Ca ca, đúng là tâm linh tương thông! Vừa nãy đệ còn nói với nương là muốn ăn sương sáo, không ngờ về nhà đã có ăn rồi!"

Lâm Việt quay đầu cười, đáp: "Mau lại đây, ta chỉ nêm một chén lớn, đệ tự thêm gia vị theo ý thích. Cha nương chưa về sao?"

Thẩm Lăng Chi tay đầy bùn đất, nói xong liền chạy ra rửa tay. Từ ngoài cửa, cậu ấy lớn tiếng trả lời: "Nhanh thôi! Ở cửa thôn, nương thấy ven đường có cỏ mọc tốt, liền kéo cha đi cắt cỏ rồi."

Lâm Việt cười nói: "Vậy vừa hay, đợi cha nương về là ăn cơm được rồi."

"Vâng!"

Quả nhiên, trên bàn ăn hôm nay, món được yêu thích nhất chính là chén sương sáo chua cay mát lành, vừa ngon vừa dễ ăn, giúp xua tan cái nóng ngày hè.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.