Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 43: Chương 43




Nhà Hách Vũ Lan thuộc diện khá giả trong thôn, hơn nữa nam nhân của bà còn là thôn trưởng. Vì giữ thể diện, bà tất nhiên sẽ không chiếm lợi trong việc mua bán thế này. Đệ phu của bà vừa đưa rổ nấm qua, bà liền theo sát phía sau, ánh mắt lướt qua những người khác như ngầm cảnh cáo: Đừng mong lợi dụng chuyện này, nếu không so ra còn thua kém người thôn bên.

Nhưng dù sao đó cũng là đệ phu của bà, trong lòng bà vẫn có chút tự hào. Ai da, người nhà bà chính là như vậy, phẩm hạnh tốt, nghèo tiền nhưng không nghèo chí!

"Việt ca nhi, còn có ta nữa, đảm bảo đã rửa sạch sẽ."

Lâm Việt lúc này đang bận rộn cân nấm, nhất thời không rảnh tay.

Vẫn là Thẩm Lăng Chi đứng dậy nhận lấy: "Được rồi, thẩm chờ một chút, lập tức cân cho ngài."

Hách Vũ Lan xua tay: "Không vội, không vội, cứ từ từ mà cân."

"Tiểu thúc thúc, rổ nấm này chia làm hai loại, nấm gan bò hai cân, nấm mũ xanh và nấm nãi tương tổng cộng một cân một lạng chưa tới chút, nấm nẩy nở một cân, tất cả cộng lại là 14 văn tiền. Ngài kiểm tra lại đi."

Động tác của Lâm Việt rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã tính xong tiền. Đệ phu kia nhận tiền xong cũng lập tức cáo từ rời đi.

"Mười bốn văn tiền, ta đã đếm đủ rồi. Đa tạ tiểu ca nhi, lần sau ta lại đến bán nấm. Trong thôn còn có người nhờ ta hỏi giúp, bọn họ cũng muốn tới bán nấm, vẫn là thu mua ở chỗ này sao?"

Lâm Việt suy nghĩ một chút, nơi này đã có người từ thôn ngoài đến, tiếp tục thu mua ở đây e rằng không tiện lắm, cậu bèn trả lời: "Ở đây không tiện cho mọi người tới, bắt đầu từ ngày mai sẽ chuyển ra ngay cửa thôn thu mua. Mọi người cứ đến thẳng đó là được. Nhưng làm phiền tiểu thúc thúc báo lại cho bọn họ giúp ta một tiếng."

"Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nói. Vậy các ngươi cứ bận rộn đi, ta về trước."

Nói xong, hắn quay sang chào từ biệt Hách Vũ Lan rồi xách giỏ vội vã rời đi.

Lúc này, Lâm Việt cũng đã cân xong nấm cho Hách Vũ Lan, đợi bọn họ nói chuyện xong mới lên tiếng: "Thẩm, rổ nấm này của ngài tổng cộng được 16 văn tiền, ngài kiểm tra lại nhé."

Hách Vũ Lan "Ai u" một tiếng, cười nói: "Cũng được kha khá đấy, xem ra ngày mai phải đi hái nấm sớm hơn chút."

Hai người đầu tiên giao dịch thuận lợi, về sau cũng trôi chảy hơn nhiều. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi Lâm Việt cân nấm cho một lão phu lang, vừa nhìn đã phát hiện có một cây nấm bị mắc vào cục đá.

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, vị lão phu lang này chính là cha chồng của Chu Tú Liên. Trước đó hai nhà đã xảy ra xích mích, Lâm Việt còn tưởng rằng bọn họ sẽ không đến bán nấm cho mình nữa, không ngờ vẫn tới.

Lâm Việt không tỏ rõ thái độ, chỉ bình thản nói: "Thúc gia, mấy cây nấm này vẫn còn dính bùn đất, chắc lúc rửa ngài không nhìn rõ. Ngài cũng có tuổi rồi, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút. Lần sau cứ để thúc thúc, thẩm thẩm trong nhà tới, hoặc bảo tôn nhi của ngài đến cũng được."

"Khụ khụ, đúng là già rồi. Lần sau ta nhất định sẽ rửa sạch hơn."

Lâm Việt gật đầu, khẽ cười: "Vậy thì tốt. Lần này để cháu giúp ngài lau sạch nhé."

Nhưng lão phu lang họ Chu lại như thể bị giật mình, nói năng có phần lắp bắp: "Không... không cần đâu. Ngươi cứ cân cho người tiếp theo đi, ta tự xử lý được."

Lời này vừa thốt ra, chẳng khác nào thừa nhận trong rổ có vấn đề. Dù ban đầu Lâm Việt không để ý đến cục đá kia, thì bây giờ cũng đã nhận ra có gì đó không ổn.

Thẩm nãi nãi thở dài một tiếng, đứng dậy kéo Chu lão phu lang một cái. Trước đây mấy năm, hai người họ vẫn thường qua lại, chỉ là dạo gần đây tuổi cao, đi lại không tiện nên ít khi gặp nhau.

Cả đời Chu lão phu lang chưa từng có chính kiến. Khi còn trẻ thì nghe theo phu quân, sau này lại nghe lời con trai. Kết quả con trai cũng chẳng có chủ kiến, thế nên lại để mặc cho con dâu quyết định. Chuyện lần này, mười phần thì đến tám chín phần là chủ ý của Chu Tú Liên. Mụ muốn chiếm lợi, chẳng màng đến thể diện của cha chồng mình.

"Ông ấy à, lần sau đừng để con dâu lôi kéo làm mấy chuyện thế này nữa."

Chu lão phu lang cúi thấp người, lưng gần như còng xuống sát đất.

Một lúc lâu sau, lão mới thở dài: "Ta hồ đồ rồi. Ngươi gọi là Việt ca nhi phải không? Việt ca nhi, làm phiền ngươi rồi, mấy thứ kia đừng tính vào, lấy ra giúp ta."

Nghe Thẩm nãi nãi nói vậy, Lâm Việt cũng đoán được phần lớn sự tình. Trong lòng cậu thoáng do dự. Trước giờ, tính cách cậu vốn dứt khoát, nếu gặp tình huống này thì sẽ trực tiếp trả lại cả rổ nấm, nói một câu: "Không thu."

Làm rõ ràng ngay từ đầu, có người tiên phong chịu phạt, thì về sau những kẻ khác cũng không dám làm chuyện tương tự nữa.

Nhưng cậu vừa mới đến thôn chưa lâu, vẫn là vãn bối. Chu lão cũng không phải người cố tình gây chuyện, hơn nữa xem chừng cũng không tự nguyện. Giờ nếu lựa riêng từng cây ra trả lại thì lại càng khó coi.

Ngược lại, Thẩm nãi nãi lại đẩy nhẹ Lâm Việt một cái. Chuyện nhà họ Chu thế nào, cả thôn ai cũng rõ. Bây giờ vạch trần ngay thì vẫn tốt hơn, tránh để Chu Tú Liên lại lôi kéo lão nhân đi làm mấy chuyện không hay.

Bọn họ nói chuyện không hề tránh người ngoài, nên những người xung quanh đã sớm tụ lại xem. Chỉ cần không phải chuyện nhà mình, thì náo nhiệt thế nào cũng thích hóng.

Lâm Việt trong chốc lát chưa nghĩ ra cách giải quyết, đành cầm lá bí đỏ lên bắt đầu lau sạch nấm. Ban đầu cậu tưởng chỉ có một hai cây mắc đá, không ngờ lại hết cây này đến cây khác, hơn nữa trong rổ đá vụn cũng không ít.

Thấy vậy, trong lòng cậu càng kiên định hơn. Ngay từ khi quyết định buôn bán trong thôn, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp phải những trò lươn lẹo như thế này. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thà rằng mọi chuyện bùng lên sớm còn hơn, tốt nhất là để tất cả lộ ra cùng một lúc. Như vậy, có đắc tội thì cũng chỉ đắc tội với một nhà.

Khi Lâm Việt nhặt từng cây nấm có vấn đề ra đặt xuống đất, những người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.

"Chuyện này mà cũng làm được à? Dù có lẫn ít đá đi nữa, cùng lắm cũng chỉ thêm được một, hai cân, có đáng vì một văn tiền mà làm thế không chứ?"

"Cũng đúng, chuyện chiếm lợi thế này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng cũng chẳng hay ho gì."

Những người dám mở miệng nói lúc này đều là những người thẳng thắn, không có ý đồ gian lận. Còn những ai vốn cũng có ý định làm chuyện tương tự thì đã sớm ngồi xổm xuống, lén lút kiểm tra lại rổ của mình. Lâm Việt có thể phát hiện một trường hợp thì tất nhiên cũng sẽ phát hiện trường hợp thứ hai. Vậy nên, tốt nhất là tranh thủ lúc còn sớm mà tự kiểm tra lại, nếu để bị phát hiện thì sẽ rất khó coi.

Lâm Việt chỉ lướt mắt qua đã thấy có ba, bốn người đang lén lút xem xét rổ của mình.

Cậu cũng không vạch trần họ, chỉ cúi đầu nhìn vào rổ nấm trước mặt, chần chừ một chút rồi nói: "Có lẽ là vô ý thật. Nhưng thưa các vị hương thân, cháu không thể nể nang được. Những cây nấm này cháu không thể thu, để nhà mình ăn thì không sao, nhưng không thể đem bán cho người khác."

Hách Vũ Lan là người thẳng tính, thấy Lâm Việt không có ý làm lớn chuyện, liền lên tiếng hòa giải: "Hôm nay ta có gặp Tú Liên trên núi hái nấm, chắc là vì bận không kịp làm sạch nên mới nhờ Chu thúc mang đến. Nếu không thể bán thì cứ lấy ra, lát nữa trên đường về chúng ta ghé qua nói rõ với Tú Liên là được."

"Đúng vậy, có lẽ là sơ suất thôi, cứ lấy ra là xong chuyện."

Lâm Việt nhìn về phía Chu lão phu lang, nụ cười trên mặt đã nhạt đi nhiều, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: "Thúc gia, thật xin lỗi, chỗ nấm này cháu không thể thu. Nhưng phần còn lại thì vẫn ổn. Nếu ngài muốn bán, cháu sẽ cân số còn lại cho ngài. Còn nếu không, cháu sẽ gói lại trả ngài mang về."

Chu lão phu lang lại thở dài một tiếng, nói: "Thật hổ thẹn. Thôi thì cân phần còn lại đi, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Lâm Việt lắc đầu, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lấy những cây nấm sạch sẽ ra cân, còn những cây không đạt yêu cầu thì bỏ lại vào rổ.

"Nấm gan bò được ba lạng, còn lại một cân tròn, tổng cộng 10 văn tiền. Ngài đếm lại cho chắc."

Nếu người đến bán không phải là một lão nhân như thế này, Lâm Việt đã chẳng cần khó xử đến vậy. Nhưng cậu cũng tự an ủi bản thân rằng, ngay cả một người già như vậy cậu cũng không nhân nhượng, thì những kẻ khác có muốn giở trò cũng phải suy nghĩ lại.

Sau chuyện này, bầu không khí trầm xuống, không ai còn cười nói rôm rả nữa. Mọi người nhanh chóng cân nấm rồi lần lượt ra về. Chỉ còn lại vài người cùng Lâm Việt đưa Chu lão phu lang về nhà, nhân tiện nói thẳng chuyện này ra.

Chu Tú Liên nghe xong thì cơn tức nghẹn lại trong lòng, nhưng không thể phản bác. Ban đầu mụ còn định cãi cùn vài câu, nhưng cuối cùng chẳng dám mở miệng, vì dù gì mụ cũng không thể làm gì cha chồng mình. Chỉ đành nuốt giận vào trong.

Lâm Việt chẳng buồn quan tâm mụ nghĩ gì. Sau khi cảm ơn Hách Vũ Lan, cậu cùng mấy người Tống Tầm Xuân cõng chiếc sọt tre về nhà.

Hôm nay là ngày đầu tiên thu nấm, không ngờ lượng thu mua lại khá nhiều. Riêng nấm gan bò đã hơn hai mươi cân, còn nấm mũ xanh, nấm nãi tương cũng được hơn mười cân. Nhìn số lượng nhiều như vậy, Lâm Việt lại có chút lo lắng, sợ không bán hết được. Vì vậy, ngay khi Thẩm Lăng Chi đẩy kệ hàng ra, cậu liền lập tức đi lên trấn.

"Lăng Chi, đệ định trông sạp hàng hay tiếp tục bán điểm tâm?"

Mười ngày nay, Thẩm Lăng Chi đã dần rèn luyện được sự tự tin. Dù giọng vẫn không lớn, nhưng việc rao hàng trên phố giờ đây không còn là vấn đề với cậu ấy.

Nghe Lâm Việt hỏi vậy, cậu ấy không hề do dự, cất giọng lanh lảnh: "Ca ca, đệ vẫn muốn đi bán điểm tâm. Hôm nay là ngày đầu tiên bán nấm, đệ sợ làm lộn xộn. Nhưng khi bán điểm tâm, đệ có thể tiện thể rao nấm giúp huynh."

Lâm Việt gật đầu đồng ý: "Vậy được. Chờ chúng ta dọn hàng xong, đệ hẵng đi. Để lại một thùng nước dương mai ở đây, ta sẽ bán ở sạp này."

Mấy ngày qua, hai người đã đi khắp các ngõ ngách trong trấn, nên Lâm Việt cũng nắm được kha khá tình hình. Ít nhất thì cậu đã biết khu phố nào bán mặt hàng gì, chỗ nào tập trung nhiều người giàu có, đâu là vị trí đặt sạp tốt nhất.

Khi đến trấn, việc đầu tiên cậu làm là bỏ ra 4 văn tiền để thuê một sạp ở đầu phố đối diện hẻm Hoa Lê, thuộc khu cửa Bắc. Nơi này thu phí theo giờ, mỗi canh giờ mất 2 văn tiền, còn vị trí thì hoàn toàn dựa vào may mắn.

Sau đó, cậu lần lượt bày các loại nấm ra: một sọt nấm gan bò, một sọt chứa nấm mũ xanh và nấm nãi tương, riêng nấm mỡ gà thì để riêng một sọt. Loại nấm này có kích thước nhỏ, trọng lượng nhẹ nhưng hương vị rất ngon. Lâm Việt dự định bán với giá 9 văn tiền một cân, nếu khó bán thì sẽ giảm xuống 8 văn, thậm chí có thể trộn chung với nấm mũ xanh và nấm nãi tương để dễ tiêu thụ hơn.

Chờ Thẩm Lăng Chi đẩy quầy hàng đi rồi, Lâm Việt cũng cất giọng rao lớn: "Bán nấm đây! Nấm tươi mới hái, toàn là nấm gan bò non! Nấm mũ xanh hương vị thơm ngon, nấm nãi tương béo ngậy làm sốt đậm đà, nẫm mỡ gà tươi ngon, mua một ít về nếm thử đi!"

"Nước dương mai chua chua ngọt ngọt, một văn tiền một bát! Một văn tiền một bát!"

Cậu liên tục rao hàng hơn mười lượt, nhưng trước quầy vẫn chưa có ai dừng lại. Tuy vậy, Lâm Việt không nản lòng, uống một ngụm nước rồi tiếp tục rao.

Ước chừng qua một nén nhang, cuối cùng cũng có vị khách đầu tiên ghé lại. Người này tay còn xách theo một chiếc lồng chim. Lâm Việt nhìn kỹ một chút, hóa ra là khách quen! Đó chính là vị đại ca đã ra mặt bênh vực bọn họ khi xảy ra xung đột ngày đầu tiên bán điểm tâm, sau này còn mua điểm tâm vài lần.

"Tiểu ca nhi, đổi nghề rồi sao? Không bán điểm tâm nữa à?"

Lâm Việt cười sảng khoái, đáp: "Vẫn bán chứ! Hôm nay có bánh xốp bí đỏ và bánh gạo nếp đậu đỏ. Đệ đệ ta vừa đẩy quầy đi rồi, chắc giờ đang rao bán ở hẻm Hoa Lê. Ngài đi qua là có thể nghe thấy ngay."

"Vậy à? Bọn trẻ trong nhà cứ nhớ mãi mấy món này. Ta đi mua mấy miếng đây."

Ánh mắt hắn lại lướt qua sọt nấm, tò mò hỏi: "Nấm này là nhà các ngươi hái sao? Nhìn tươi mới quá."

Lâm Việt lắc đầu, giải thích: "Có một ít là nhà ta nhặt, nhưng phần lớn là thu từ bà con trong thôn. Mới một canh giờ trước, chúng còn mọc trên núi đấy."

"Ha ha, ngươi nói chuyện thú vị thật! Bao nhiêu tiền một cân đây?"

Lâm Việt cười tươi, nhanh chóng giới thiệu: "Nấm gan bò 6 văn tiền một cân, món này xào với chân giò hun khói hoặc hầm canh đều ngon. Nấm mũ xanh và nấm nãi tương 7 văn tiền một cân, chỉ cần thêm tỏi xào sơ qua là thơm ngào ngạt. Nấm mỡ gà thì đắt hơn một chút, 9 văn tiền một cân, nhưng hương vị tuyệt hảo, làm kiểu gì cũng ngon."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.