Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 5: Chương 5




Lâm Việt vừa nhìn thấy thần sắc của cả nhà này đã lập tức biết cảm giác của mình tám phần là đúng. Trong lòng liền dâng lên nỗi khó chịu không nói thành lời, chỉ thở dài cảm thán mình thật sự quá xui xẻo, đồng thời cũng thấy người nhà này thật sự đáng giận. Ánh mắt khinh thường của cậu, dù muốn kiềm chế, cũng không sao giấu được mà lộ ra ngoài.

Mặc dù là từ hôn, nhưng náo loạn một hồi như thế này, danh tiếng của bản thân đã không dễ nghe, người Thượng gia chỉ e còn bị đồn đại tệ hại hơn. Nếu thật sự là một cô nương hay ca nhi trong sạch, chắc chắn sẽ tránh xa gã còn không kịp, chứ làm sao còn chịu gả cho gã.

Hồng Tú Phương nhìn ánh mắt của Lâm Việt như muốn bốc lửa, liền lớn tiếng ầm ĩ: "Ngươi, cái thằng nhãi con trời đánh, nói cái gì mà không biết xấu hổ! Làm gì có ca nhi nào chưa lập gia đình mà dám lớn tiếng gây náo loạn như vậy? Khó trách không gả được!"

Lâm Việt chống hai tay lên hông, ngẩng cằm đáp trả: "Đúng, đúng, đúng, nhà bà đó, bộ dạng chẳng ra sao, dáng điệu thì cong cong vẹo vẹo như cây trúc gãy, vậy mà cũng gả ra được! Không phải vội vã gả đi rồi mới dám đến đây từ hôn hay sao?"

Hồng Tú Phương bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, thở phì phò. Lâm Việt nhìn mụ, lại thấy bản thân mắng chưa đủ nặng, trong lòng thầm tiếc vì không làm mụ tức đến phát khóc.

Quay đầu, cậu nhìn chằm chằm Thượng Văn Thành, từ trên xuống dưới đánh giá, rồi lạnh lùng nói: "Muốn từ hôn thì cứ tiến lên, co ro đứng núp đằng sau làm gì? Đồ vô dụng, chẳng có lấy chút gan dạ!"

Nói xong, cậu lập tức làm ngơ, tiếp tục quát: "Còn ông nữa, trên bất chính, dưới tất loạn, tuổi đã lớn đầu rồi mà lấm la lấm lét, làm người mà chẳng có chút nào đáng để người khác tôn trọng!"

Lâm Việt nói nhanh, giọng lại lớn, nhấn nhá từng chữ rõ ràng. Chỉ một lát, cả nhà đối phương đều bị cậu mắng đến không kịp phản ứng.

Chu Vấn Lan ban đầu còn tức giận chất vấn, giờ chỉ biết chạy theo sau Lâm Việt, sợ cậu không kìm được mà lao lên đánh nhau. Thượng Đại Phú kia vóc người to lớn, bắp tay to, eo thô, nếu đánh nhau thật, Lâm Việt chắc chắn không địch lại.

Quả nhiên, Thượng Đại Phú vừa nghe thấy, lập tức vén tay áo lên, miệng chửi bới: "Phi! Đồ không biết xấu hổ! Nhi tử của ta tài giỏi xuất chúng, định cưới ca nhi nhà giàu trên trấn! Hôm nay, ta phải dạy cho ngươi một bài học, cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"

Lâm Việt chẳng hề sợ hãi, không nói cha mình đamg đứng trước mặt, còn có một đám hán tử sức lực, Lâm Dương vừa nãy đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài, chắc chắn là đi gọi thêm người.

Hơn nữa, cãi cọ một hồi, cửa ngõ và bên ngoài tường sân đã đầy người đứng xem náo nhiệt. Thỉnh thoảng, lại có một cái đầu ló lên khỏi tường, cùng là người trong thôn, nếu Thượng Đại Phú thật sự dám ra tay, những thúc bá, thẩm dì xung quanh chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn người nhà mình bị người ngoài thôn ức hiếp.

Lâm Việt lập tức lớn tiếng hơn nữa, mắng: "Ông còn biết da mặt là gì không? Thật đúng là một nhà giống nhau cả, mặt dày như nhau, từ trên xuống dưới đều thế! Nhà ca nhi có tiền? Hừ, người ta để mắt đến gã mới lạ! Hay là trùng hợp gặp được ca nhi nhà người ta, liền tưởng bở là người ta thích gã chứ gì!"

"Ông muốn làm gì? Còn định đánh ta sao? Nếu ông dám động vào ta, ta lập tức đến huyện nha báo quan! Nhà ông có kẻ bất lực chưa thi đậu tú tài kia, nếu ông vào lao ngục, gã còn thi cử gì được nữa? Có bản lĩnh thì đánh đi!"

Thượng Đại Phú tức đến nỗi hai tay siết chặt, mặt đỏ bừng, bước lên hai bước định ra tay, nhưng ngay lập tức bị Thượng Văn Thành kéo lại, vội vàng khuyên: "Cha, cha, đừng kích động, chuyện này không thể làm lớn được đâu!"

Thấy tình hình sắp đến mức động tay động chân, người ngoài sân quả nhiên ùn ùn kéo vào. Lâm Dương cũng dẫn theo sáu, bảy hán tử vọt tới, phía sau còn có mấy phụ nhân và phu lang đi cùng.

"Ca, huynh đừng sợ, đệ sẽ không để bọn họ bắt nạt huynh."

Lâm Việt chỉ khẽ gật đầu với hắn, ánh mắt liếc qua đám người phía sau, rồi nói: "Thúc công, đại bá, tiểu thúc, thẩm, hôm nay là lỗi của con, đã làm phiền mọi người."

Lâm thúc công đầu tóc hoa râm ,nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, cười nói:
"Việt ca nhi nói gì vậy? Không cần sợ, thúc công và các thúc bá đều ở đây, ai dám làm con ấm ức."

Lâm bá mẫu cùng mấy phụ nhân và phu lang khác đứng sát bên Chu Vấn Lan, nắm lấy tay bà, cười nói với Lâm Việt:
"Việt ca nhi của chúng ta tốt như thế, ta thật muốn xem ai không có mắt dám làm khó dễ con."

Lâm Việt lúc nãy còn đầy tức giận, bây giờ mới thấy lòng hơi chùng xuống, trong lòng dâng lên một tia ấm ức. Cậu dụi dụi vào cánh tay của nương mình, rồi cố gượng cười với mọi người, chớp chớp đôi mắt đẩy lui chút ướt át, sau đó, mới ngẩng đầu nhìn về phía người nhà họ Thượng.

Thượng Đại Phú thấy nhiều người kéo đến thì lúng túng, đành lùi lại hai bước, không còn ý định động thủ.

Hồng Tú Phương nhìn một sân người đông nghịt cũng thấy sợ, nhưng vẫn mạnh miệng yếu thế: "Thế nào? Các ngươi định làm gì? Động thủ sao? Con ta là Đồng Sinh tài cao, ngay cả Huyện thái gia cũng biết đến! Các ngươi, đám chân đất này, dám động đến thử xem!"

Lâm Việt nghe xong chỉ biết trợn mắt, nghĩ bụng: Vừa rồi nhà bà muốn động thủ cũng đâu nói kiểu này! Nhưng cậu không muốn làm to chuyện thêm. Cãi nhau vài câu không sao, cùng lắm bị người trong thôn bàn tán. Nhưng nếu đánh nhau, không khéo lại lên đến nha môn, danh tiếng của cậu đã hỏng thì không nói, nhưng cậu không thể kéo cả huynh đệ tỷ muội trong nhà vào cùng.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Việt nhìn cha nương mình, ánh mắt như ra hiệu. Chờ bọn họ hiểu được ý tứ, cậu quay sang cúi đầu cảm tạ những trưởng bối đến giúp đỡ, rồi bước lên trước, nghiêm túc nói.

"Hôm nay các người đã đến đây, chuyện hôn sự này coi như chấm dứt. Ta cũng không muốn dây dưa thêm với nhà các người. Nhưng nếu vì muốn trèo cao mà các người làm ra loại chuyện lật lọng này, thì đừng kéo theo Lâm gia chúng ta. Từ nay về sau, việc này không liên quan đến ta, cũng không liên quan đến Lâm gia.

Nếu các ngươi đồng ý, thì hãy đứng trước mặt mọi người phát thề: Từ nay không được nói lời nào tổn hại đến thanh danh của Lâm gia. Nếu vi phạm, thì để Thượng gia từ nay không có một người đọc sách thành tài, tổ tiên không yên, con cháu đời đời chịu khổ!"

Lời này vừa dứt, người Thượng gia đều biến sắc. Ở thôn quê, ai cũng tin vào trời xanh có mắt, nhân quả báo ứng. Những lời thề độc thế này, không ai dám tùy tiện nói ra vì sợ bị ứng nghiệm. Nhưng Lâm gia người đông thế mạnh, mắt ai nấy đều trừng trừng nhìn bọn họ, không cho phép họ gây sự thêm.

Lâm thúc công thấy Lâm Việt xử lý thỏa đáng, liền tiếp lời: "Ta, lão già này, làm chứng. Thượng gia các người đã phát thề, hôm nay ta sẽ đi tìm tộc lão của các người để làm rõ mọi chuyện. Nếu sau này còn có lời đồn nhảm nào lan ra, ta sẽ đến gặp tộc lão nhà các người để xử lý. Còn nếu không chịu, thì Lâm gia chúng ta, lớn bé không thiếu người, chắc chắn sẽ kéo đến tận cửa nhà các người!"

Kéo tới cửa, không cần nói cũng đã rõ sẽ làm gì.

Thượng Văn Thành cảm thấy hơi sợ, ban đầu gã chỉ định từ hôn mà thôi, đối với gã không có gì ảnh hưởng, nhiều nhất người ta sẽ nói gã niên thiếu phong lưu, sợ hãi hỏng thanh danh nhất chính là Lâm Việt. Theo suy nghĩ ban đầu của gã, cậu sẽ nơm nớp cầu xin gã đừng gây ra ầm ĩ, đến lúc đó gã sẽ mở lời bày tỏ sẵn lòng nhận Lâm Việt làm thiếp, đồng thời tận hưởng phúc lợi từ Tề gia.

Không ngờ, Lâm gia lại cứng rắn như vậy. Năm nay, gã thi tú tài, có tới sáu người trong thôn tham gia, hai trong số đó đã đỗ tú tài, nếu việc này thực sự gây ra ồn ào đến các trưởng lão trong tộc và huyện nha, chắc chắn chẳng ai dám đứng ra bảo vệ gã.

Thượng Văn Thành thầm nghĩ trong lòng, hôm nay chỉ cần để Lâm gia tự mãn một chút, chờ khi gã cưới được người trong trấn, lại đạt được công danh, lúc đó sẽ có cách thu thập Lâm gia.
Chỉ thấy Thượng Văn Thành ôm quyền nói: "Hương thân phụ lão làm chứng, ta, Thượng Văn Thành, hôm nay xin thề: Tuyệt đối sẽ không nói bất kỳ điều gì gây tổn hại đến thanh danh của Lâm gia. Nếu trái lời thề này, ta sẽ không đạt được công danh, tổ tông bất an."

Nghe gã đã thề, sắc mặt Lâm Việt mới dịu đi một chút. Cậu liền thúc giục cả phu thê Thượng gia cùng phát lời thề tương tự trước khi đuổi họ ra khỏi nhà. Sau đó, Lâm Việt lại cảm tạ từng hương thân đã đến giúp đỡ và tiễn các trưởng bối ra ngoài cửa.

Tưởng rằng mọi chuyện đã xong, nào ngờ người Thượng gia vẫn chưa chịu đi xa. Đợi khi trong sân Lâm gia vắng dần, Thượng Văn Thành lại quay trở lại, đứng ngay cửa lớn, kiêu căng nói: "Nhìn bộ dáng đanh đá của ngươi, ta xem thử ai còn muốn cưới ngươi. Đến lúc đó đừng có mà chạy đến cầu xin làm thiếp của ta."

Lâm Việt thật chưa gặp qua kẻ nào không biết xấu hổ như gã, còn chưa kịp phản ứng thì gã lại nói tiếp, giọng đầy chế nhạo: "Ta tuy đã thề, nhưng đó là lúc ta rời khỏi nhà ngươi mới tính. Hiện giờ ta chưa đi, lời thề ấy không tính đâu."

Nghe vậy, Lâm Việt tức đến mức bật cười. Cậu nhanh tay túm lấy một chậu nước bẩn từ bếp mang ra, hất thẳng vào người Thượng Văn Thành: "Ta phi! Người muốn cưới ta có đầy, không cần ngươi, đồ ma côn! Cút ngay, nếu không ta gọi người đến dạy dỗ ngươi."

Thượng Văn Thành không kịp tránh, lãnh trọn cả chậu nước. Gã tức muốn nổ tung nhưng cũng chẳng dám thốt thêm lời, đành cúi đầu chạy thục mạng ra ngoài, vẻ mặt vô cùng nhục nhã.

Lúc này, các trưởng bối Lâm gia đã rời đi, nhưng ngoài sân vẫn còn vài người hiếu kỳ đứng tụm lại bàn tán.

"Chuyện hôm nay làm to thế này, thanh danh của Việt ca nhi coi như hỏng rồi. Muốn tìm một mối hôn nhân tốt e là khó."

"Phải đó. Trước đây ta còn nghĩ Việt ca nhi là người dịu dàng, ngoan ngoãn, không ngờ lại đanh đá đến vậy. Ai còn dám cưới?"

Người khác nghe vậy liền phản bác: "Tẩu tử nói vậy là sai rồi. Nếu bị người ta ức hiếp đến tận cửa, còn không phản ứng thì khác gì đồ nhát gan? Đanh đá một chút cũng tốt, ít ra chẳng ai dám khinh thường."

"Ta cũng thấy thế. Chưa biết chừng có người lại thích kiểu người như Việt ca nhi, có thể quản gia, chưởng việc đâu ra đấy. Chỉ sợ cuối cùng lại chẳng thiếu người muốn cưới về."

"Còn phải xem mệnh số của Việt ca nhi thôi. Ai u, đúng là tạo nghiệt."

"Chẳng phải vậy sao..."

Bên ngoài sân, tiếng bàn tán vẫn râm ran.

....

Trong sân, một nhà Lâm Việt vẫn vẫn đứng im, Chu Vấn Lan nghe những lời xì xào vọng lại, tuy tức giận nhưng chẳng thể làm gì được. Người Thượng gia thì mắng được, nhưng thôn dân chỉ buông vài câu nhận xét, nếu cãi lại thì lại mang tiếng là nhỏ mọn. Bà chỉ có thể tự giận mà thôi.

Lâm Việt thì nghĩ thoáng hơn. Chuyện thế này, bị người ta bàn tán là điều không tránh khỏi. Họ muốn nói thì cứ để họ nói, qua vài ngày rồi mọi chuyện cũng sẽ nguội đi.

Sáng giờ đã náo loạn, đến tận trưa mà chưa ăn uống gì, bụng Lâm Việt cũng sôi lên òng ọc. Cậu vươn tay xoa bụng, hít một hơi sâu rồi kéo tay cha nương, cùng đi vào nhà chính.

"Cha, nương, hai người ngồi nghỉ đi, con đi nấu cơm. Sáng nay may mà đồ ăn sáng còn giữ lại, chưa để nhà kia đụng vào, nếu không chắc con tức chết mất."

Chu Vấn Lan nghe vậy, vỗ vỗ tay con:
"Phi phi phi, nói năng gì đâu. Không may mắn chút nào! Mấy cha con ăn đi. Ta đi nấu cơm."

Nhưng Lâm Việt giữ tay bà lại, không để bà đứng lên: "Nương, hai người cứ nghỉ ngơi đi. Con nấu được mà. Con kéo Lâm Dương giúp một tay. Cả cha và nương đừng giận nữa, chẳng qua là việc hôn nhân không thành, đâu có gì to tát."

Lâm Viễn từ sáng đến giờ vẫn im lặng, nay bỗng dưng đôi mắt đỏ hoe, cầm tay con trai lẩm bẩm: "Không sợ. Việt ca nhi của cha không sợ gì hết. Cha nuôi nổi con. Không gả thì đã sao? Chỉ cần con sống vui, chớ để mấy chuyện này làm tổn thương mình."

Lâm Việt vội gật đầu, đáp lời: "Cha, con hiểu mà. Hai người cũng đừng tự làm mình tức giận, hại sức khỏe không tốt. Để con đi nấu cơm cho cả nhà."

Nói xong, cậu nhanh chân đi thẳng về phía bếp, tránh nán lại thêm chút nào nữa. Ở nhà chính thêm vài phút nữa, sợ rằng cậu sẽ không kiềm được mà khóc mất. Khóc thì chỉ làm mình yếu đuối đi thôi, mà cậu thì ghét nhất là tỏ ra yếu đuối.

Lâm Dương ngồi xổm ngoài nhà chính, thấy ca ca bước ra, vội vàng đứng dậy chạy theo, vừa đi vừa nói như nịnh:
"Ca, đừng buồn nữa. Đợi vài hôm, đệ trùm bao tải đánh gã cho hả giận. Không gả cho gã càng tốt. Đệ còn chẳng nỡ xa ca đâu."

Lâm Việt bị làm cho bật cười.

Lâm Dương lại tiếp tục lải nhải: "Ca, nếu vẫn còn giận, hay là đánh đệ mấy cái trút giận đi. Muốn đánh đâu cũng được, cánh tay? Sau lưng? Đệ chịu hết."

Lâm Việt chụp nhẹ lên trán đệ đệ, vừa buồn cười vừa bất lực: "Thôi đi, nhóm lửa mau lên! Miệng đệ lắm lời thế, sao mà ta còn tức giận được? Gã không cưới ta là gã không có phúc, ta việc gì phải buồn."

Lâm Dương nghe mà chưa dám tin, nhìn ca ca chớp mắt mấy cái rồi nói hùa: "Đúng đúng, ca nói chuẩn. Ca là giỏi nhất, tốt nhất, gã không phúc khí mới không cưới ca. Nương cũng bảo mà, người có phúc mới vào nhà có phúc. Họ là đồ vô phúc!"

"Được rồi, đừng nịnh ta nữa. Ta thật sự không giận, cũng không buồn. Mau đi nhóm lửa đi. Đệ không đói à?"

"Đói chứ, để đệ đi ngay! Ăn no một bữa xua hết xui xẻo!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.