Ba ngày sau, Thẩm Phương Sơ lại lần nữa bước vào thôn Lâm Thủy. Lúc mới vào thôn, hắn ta vẫn còn đầy khí thế, ý chí chiến đấu sục sôi. Nhưng vừa chạm mặt người đầu tiên, khí thế đó lập tức sụt giảm.
"Ơ, đây chẳng phải là Phương Sơ sao? Sao lại quay về nữa thế?"
"Chậc chậc, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà."
Thẩm Phương Sơ lập tức nhíu mày. Hắn ta về thăm nhà bao nhiêu lần rồi, trước nay có ai hỏi mấy câu kỳ quặc thế này đâu? Hôm nay Hách Vũ Lan và Thẩm Phương Lâm bị gì vậy? Uống lộn thuốc à?
"Tẩu tử, đường tỷ, hai người đang nói cái gì thế? Ta về nhà không được chắc?"
"Sao lại không được chứ? Ai có thể cản ngươi về nhà đâu? Chỉ không biết đó có phải là nhà của chính ngươi không thôi. Ta còn có việc, đi trước đây."
Hách Vũ Lan liếc hắn ta một cái đầy ẩn ý, rồi lập tức tránh đi.
Thẩm Phương Lâm cũng quăng cho hắn ta một ánh mắt khinh thường, giọng điệu đầy mỉa mai: "Thật không biết đường tỷ và đường ca có gì khác nhau, đúng là làm người ta lo lắng. Haizz, về nhà dạy dỗ lại con cái đi, hẹn gặp lại!"
Thẩm Phương Sơ tức đến mức dậm chân, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc hai người kia bị làm sao. Nhưng giờ mà đuổi theo hỏi thì mất mặt quá, đành đứng tại chỗ hầm hầm tức giận.
Không hiểu sao hôm nay dọc đường gặp nhiều người quá, ánh mắt ai cũng lạ lùng. Thẩm Phương Sơ vốn định về nhà trước, nhưng nghĩ lại hôm nay đến hơi muộn, sợ lát nữa Thẩm Chính Sơ không có nhà, bản thân lại tốn công một chuyến, nên cuối cùng quyết định đi thẳng đến đó luôn.
Thẩm Phương Sơ vừa mở miệng chưa kịp nói hết câu thì—
"RÀO!"
Một chậu nước lạnh từ cửa chính tạt thẳng vào mặt hắn ta, làm hắn ta ướt như chuột lột, chật vật như con gà rơi vào nồi canh.
Hắn ta đứng đờ người tại chỗ, mất vài giây mới hoàn hồn, rồi giơ tay quệt mạnh nước trên mặt, trừng mắt tức giận hét lên: "Thẩm Chính Sơ, huynh có ý gì?! Huynh bị bệnh đầu óc hay là coi ta dễ bị bắt nạt?"
Phía sau cửa, Thẩm Chính Sơ đứng sừng sững, khuôn mặt lạnh lẽo như băng. Bên cạnh ông là Tống Tầm Xuân đang siết chặt góc áo, còn phía sau là Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi cũng đang thò đầu ra nhìn, ánh mắt ai nấy đều đầy tức giận.
Cả nhà bốn người đứng nghiêm chỉnh, chằm chằm nhìn Thẩm Phương Sơ như thể nhìn một kẻ đáng khinh bỉ nhất thế gian. Đặc biệt là Thẩm Chính Sơ, tay vẫn cầm chặt cái chậu gỗ, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Nhìn qua như thể ngay giây tiếp theo, cái chậu này sẽ đập thẳng vào đầu Thẩm Phương Sơ.
"Có ý gì? Ta còn muốn hỏi ngươi có ý gì đây!" Thẩm Chính Sơ rống lên, giọng nói vang vọng khắp sân, hệt như tiếng sấm nổ tung.
"Ta thấy chúng ta không phải thân thích, mà là kẻ thù thì đúng hơn! Một kẻ ăn nhậu chơi kỹ nữ, cờ bạc rượu chè, thứ cặn bã vô dụng, mà ngươi còn dám đến đây làm mai?! Lá gan ngươi cũng quá lớn rồi đấy! Hay ngươi nghĩ ta không dám đánh ngươi?"
Tiếng hét của ông vang vọng ra cả con ngõ, làm hàng xóm xung quanh đều giật mình, đổ xô ra xem chuyện gì. Trước đó cả nhà họ Thẩm đã có chuẩn bị, thế nên vừa nghe động tĩnh, trong thôn đã có không ít người biết Thẩm Phương Sơ đến.
Mà náo nhiệt thì ai chẳng thích xem, nhất là cái náo nhiệt này lại vô cùng đặc sắc.
Bị một câu chặn họng, Thẩm Phương Sơ hơi chột dạ, nhưng lập tức trợn mắt, rống lên cãi lại: "Huynh nói cái gì vậy?! Ta có ý tốt đến làm mai, sợ ca nhi nhà huynh gả không ra, vậy mà huynh lại đối xử với ta thế này?! Còn dám bôi nhọ ta!"
Lâm Việt nhếch mép, giọng đầy châm chọc: "Thúc mà có ý tốt? Thúc gọi đưa ca nhi nhà người ta vào hang cọp là ý tốt?"
"Ta phi! Nhà họ Chu tốt như vậy, sao ngươi không đem con trai ngươi gả qua luôn đi? Sống hơn 40 năm, hôm nay ta mới thật sự được mở mang tầm mắt!"
Thẩm Phương Sơ nào dám nhận lời này. Trong thời buổi này, danh tiếng quan trọng đến mức nào không cần phải nói, huống hồ nhà mẹ đẻ hắn ta lại ở thôn Lâm Thủy. Nếu chuyện này thật sự làm ầm lên, chẳng những hắn ta, mà cả nhà mẹ đẻ cũng sẽ bị chê cười đến mất mặt.
Hắn ta tức đến mức nghiến răng ken két, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều quen rồi, căn bản chịu không nổi chút thiệt thòi nào. Hắn ta lập tức lao lên, định đẩy Thẩm Chính Sơ.
Thẩm Chính Sơ không ngờ hắn ta lại to gan như vậy, nhất thời không kịp đề phòng, thật sự bị cào một cái. Theo phản xạ, ông liền vung chiếc chậu gỗ trong tay sang bên kia. "Rầm" một tiếng, Thẩm Phương Sơ liền ngã ngồi bệt xuống đất.
"Đây là tự ngươi đụng vào đấy nhé, đừng có đổ thừa ta!"
Thẩm Phương Sơ cứ thế ngồi bệt xuống đất, chân tay duỗi ra tứ phía, miệng thì không ngừng chửi bới om sòm. Từ Thẩm Chính Sơ cho đến Thẩm Lăng Chi, cả nhà họ Thẩm đều bị hắn ta mắng sạch một lượt.
Lâm Việt nhìn mà cảm thấy Thẩm Chính Sơ vẫn còn quá nhân nhượng. Ngay cả Thẩm Lăng Chi cũng không nhịn nổi nữa, hai người lập tức từ phía sau lưng chạy ra, chỉ vào Thẩm Phương Sơ mà cười khúc khích: "Đường thúc lớn như vậy rồi mà sao vẫn còn không biết xấu hổ thế? Lại không phải trẻ con, ngồi bệt xuống đất khóc lóc trông chẳng ra thể thống gì! Thúc xem đi, cả thôn đều bị thúc làm cho kéo đến xem rồi kìa! Ồ, kia chẳng phải là thúc gia sao?"
Thúc gia trong miệng Lâm Việt chính là cha của Thẩm Phương Sơ. Cậu vốn chỉ muốn chọc cho Thẩm Phương Sơ xấu hổ mà tự đứng dậy. Đến lúc đó mọi người muốn cãi nhau hay đánh nhau cũng được, dù gì cũng tốt hơn cái bộ dạng mất mặt như bây giờ.
Không ngờ Thẩm Phương Sơ cứ như bám được vào cọc, lập tức quay đầu tìm kiếm xung quanh. Nhưng nhìn mãi chỉ thấy một đám người hóng chuyện, chứ chẳng thấy bóng dáng cha hắn ta đâu, lập tức nổi giận mắng: "Thằng ranh con, sủa cái gì mà sủa? Cút đi, chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện!"
Lâm Việt tức đến bật cười, nhìn hắn ta như thể đang nhìn thứ gì bẩn thỉu, liếc một cái rồi chậm rãi nói: "Ban đầu ta cũng chẳng muốn đôi co với thúc, nhưng thúc cứ muốn nhào vào thì đừng trách ta không khách khí. Sống nửa đời người rồi mà còn chưa hiểu chuyện, lại còn lớn tiếng khoác lác? Thúc nghĩ mình chiếm được lợi từ nhà họ Chu sao?"
"Hay là thúc còn chưa biết? Cả thôn Lâm Thủy, trên dưới mấy chục hộ dân, ai ai cũng biết cái chuyện xấu xa thúc đã làm. Vì mấy đồng bạc lẻ mà đi mai mối cho loại cặn bã kia, bây giờ còn ai dám cho thúc bước vào nhà nữa không? Thúc có biết tại sao vừa rồi không thấy thúc gia đâu không?"
Nói đến đây, Lâm Việt cố tình dừng lại một chút. Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Phương Sơ biến đổi, hắn ta hoảng hốt thật sự. Chỗ dựa lớn nhất của hắn ta chính là người cha luôn che chở hắn ta, chưa từng từ chối hắn ta bất cứ điều gì.
Thẩm Phương Sơ lập tức bật dậy.
Lâm Việt thấy mục đích đã đạt được, nhưng cậu chẳng có ý định dừng lại ở đây. Giọng nói của cậu vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng lời thốt ra lại khiến lòng dạ Thẩm Phương Sơ lạnh ngắt.
"Đó là vì ông ấy không dám đến đây đấy! Hôm trước, cha ta và Hoài Chi vừa đến nhà thúc. Thúc gia còn định che chở cho thúc, nhưng bị đại đường bá của thúc chặn lại. Không chỉ thôn Lâm Thủy đâu, ngay cả thôn Thanh Khê bọn ta cũng đã loan tin khắp nơi rồi, thúc không ngờ tới đúng không?"
Thẩm Phương Sơ hoàn toàn sững sờ, vừa nãy còn hùng hổ la lối, giờ thì một câu cũng không thốt nên lời. Hắn ta thật sự không nghĩ chuyện lại ầm ĩ đến mức này.
Hắn ta quả thực đã nhận quà của nhà họ Chu, sau đó còn cầm thêm tiền. Chẳng qua là vì nghe nói Thẩm Lăng Chi theo Lâm Việt làm ăn, hắn ta mới động lòng. Hắn ta từng lên trấn trên, tận mắt thấy bọn họ bày sạp buôn bán, làm ăn cực kỳ phát đạt, ít nhất mỗi ngày cũng kiếm được cả trăm văn tiền. Bảo sao hắn ta có thể nhịn được chứ?
Đợi đến khi Thẩm Lăng Chi gả qua bên đó, tiền kiếm được dù sao cũng vào nhà chồng, nhưng hắn ta là đường thúc, muốn cùng làm ăn, chẳng lẽ Thẩm Lăng Chi lại từ chối? Vừa có lợi cho nhà họ Chu, vừa có lợi cho bản thân, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao? Chỉ tiếc con trai hắn ta đã thành thân rồi, nếu không đã tính đến chuyện cho con mình rồi!
Nhưng bây giờ thì hay rồi! Chuyện ầm ĩ đến mức này, cha hắn ta có thể không trách hắn, nhưng còn nhà chồng của nhi nữ hắn ta thì sao? Con trai con dâu hắnta thì sao? Đại ca đại tẩu hắn ta nữa? Hắn ta không dám nghĩ tiếp nữa...
Lâm Việt nhìn bộ dạng hoang mang, luống cuống của hắn ta, trong lòng chẳng có chút thương hại nào. Nếu không phải nhà cậu không vội tin lời đường mật mà đi dò hỏi kỹ càng, thì giờ phút này, Lăng Chi đã bị đẩy xuống hố lửa rồi!
Lúc Thẩm Hoài Chi biết chuyện này, y tức giận đến mức, suýt chút nữa xông thẳng đến thôn Thanh Khê ngay trong đêm, may mà bị ngăn lại.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, Hoài Chi trước tiên đến gặp thôn trưởng, sau đó lại đến nhà đại ca của Thẩm Phương Sơ là Thẩm Hòa Sơ. Y không trực tiếp cãi nhau, nhưng lại thao thao bất tuyệt nói suốt hơn nửa canh giờ, từng câu từng chữ đều đang chửi xéo Thẩm Phương Sơ.
Cha của Thẩm Phương Sơ ban đầu còn định lấy tư cách trưởng bối ra dạy dỗ y, nhưng lại bị Thẩm Hòa Sơ chặn lại. Lão ta tuổi đã lớn, nói gì cũng chẳng sao, nhưng ông ta thì khác. Con trai ông ta mới thành thân được hai năm, còn chưa có con. Nếu vì chuyện này mà làm ầm lên với Thẩm Hoài Chi – một hậu bối, thì sau này cả nhà ông ta cũng đừng mong ngẩng mặt lên trong thôn nữa.
Suốt hai ngày liền, cả nhà Thẩm Hòa Sơ gần như không dám ra khỏi cửa.
Giờ phút này, trước cổng nhà họ Thẩm, Thẩm Phương Sơ đứng bên ngoài, còn bên trong là bốn người nhà họ Thẩm. Hai bên giằng co chưa có hồi kết thì Thẩm Hòa Sơ xuất hiện.
Thẩm Hòa Sơ vốn không muốn đến, nhưng cha của ông ta ở nhà cứ làm ầm lên, nói nếu ông ta không đi thì lão tự đi. Lão đã hơn 60 tuổi, chống gậy đi mà bước một cái cũng mất nửa ngày, chân sưng như củ cải, ông ta đâu dám để cha mình đi? Hết cách, ông ta đành phải tự mình đến đây.
Quan hệ giữa ông ta và Thẩm Phương Sơ chẳng khác gì — Thẩm Chính Sơ với Thẩm Phương Sơ, nói trắng ra là nhìn nhau chẳng vừa mắt. Lần này bị ép đến, trong lòng ông ta đã đầy lửa giận, vậy mà vừa đến nơi, Thẩm Phương Sơ lại còn dám trợn mắt lườm ông ta. Thẩm Hòa Sơ lập tức bùng nổ.
"Còn không mau xin lỗi đường ca của ngươi! Hôm nay nếu ngươi không xin lỗi, sau này đừng có về nữa! Về chỉ tổ làm cha tức chết thôi!"
Thẩm Phương Sơ đối mặt với đại ca mình thì có vẻ cứng rắn hơn hẳn, lập tức gào lên: "Ngươi cút đi! Ta không cần ngươi lo! Cha ta sao có thể giận ta được, ngươi bớt nói nhảm đi!"
Thẩm Hòa Sơ tức đến mức suýt quay đầu bỏ đi, nhưng nghĩ đến trong nhà còn ông cụ đang nổi giận, thê tử thì đòi về nhà mẹ đẻ, nhi tử con dâu thì luôn miệng bóng gió xa gần, nhi nữ thì lo mất mặt, ông ta đành phải ép mình nhịn xuống.
"Ngươi có hai lựa chọn: một là xin lỗi rồi theo ta về, hai là coi như không có nhà mẹ đẻ nữa! Hơn bốn mươi tuổi đầu rồi, cần gì nhà mẹ đẻ chứ? Sau này đừng có qua lại nữa! Và đừng có lôi cha ra mà nói, nếu ngươi thích, thì tự đón ông ấy về mà nuôi! Ta mà lên tiếng ngăn cản, ta đổi sang họ của phu quân ngươi luôn!"
Thẩm Phương Sơ trừng mắt nhìn đại ca mình, không thể tin được những lời vừa nghe thấy. Hắn ta còn tức giận hơn lúc cãi nhau với Lâm Việt ban nãy. Trước đây, đại ca hắn ta chưa từng đối xử với hắn ta như vậy, dựa vào đâu mà bây giờ lại nói những lời đó?
Thẩm Chính Sơ không muốn dây dưa thêm, lạnh giọng nói: "Đường ca, tuy chuyện này không liên quan đến huynh, nhưng vẫn phiền huynh và các vị hương thân làm chứng. Từ hôm nay trở đi, ta, Thẩm Chính Sơ, chính thức cắt đứt quan hệ thân thích với Thẩm Phương Sơ, sau này không còn qua lại nữa! Còn ngươi, Thẩm Phương Sơ, muốn tự mình cút đi hay để ta đích thân tống ngươi đi?"
Thẩm Chính Sơ vốn có chút danh tiếng trong thôn, dù sao cũng là người dám phân gia khi cha nương vẫn còn sống – một kẻ "Cứng rắn" có tiếng. Kể từ sau vụ đó, trong thôn cũng bớt hẳn mấy vị trưởng bối thiên vị. Giờ phút này, thấy ông thực sự muốn động thủ, Thẩm Hòa Sơ không khỏi giật mình.
"Chính Sơ, thật sự xin lỗi đệ và cả cháu. Đường bá thay hắn xin lỗi các ngươi."
Dứt lời, Thẩm Hòa Sơ không chờ đối phương lên tiếng, lập tức kéo Thẩm Phương Sơ đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.
Thẩm Phương Sơ vừa đi, đám người hóng chuyện bên ngoài cũng nhanh chóng tản ra. Bọn họ đâu có ngốc, lúc này người nhà họ Thẩm vẫn còn đang tức giận, ai lại ngu ngốc mà chạy lên góp chuyện để bị mắng chứ?
Trở về bếp, Thẩm Chính Sơ càng nghĩ càng bực. Lúc đó sao ônh không cho tên kia hai cú đấm nhỉ? Loại người này rõ ràng không chịu thiệt thì không biết rút kinh nghiệm!
Thẩm Lăng Chi thì lại ủ rũ, mặt đầy lo lắng. Lẽ nào... mình thật sự không ai thèm lấy sao?
Căn bếp nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt, Lâm Việt và Tống Tầm Xuân bận rộn dỗ dành, hai giọng nói an ủi vang lên không ngớt.
Thẩm Chính Sơ nghe thấy lo lắng của Thẩm Lăng Chi, lập tức quên cả tức giận, kéo luôn Tống Tầm Xuân lại gần. Thế là giờ thành ba giọng nói an ủi.
Thực ra phải tính là ba giọng rưỡi, bởi vì Lâm Việt còn kéo cả Thẩm Hoài Chi vào nữa.
"Đừng lo, đệ tốt như vậy, người muốn cưới đệ nhiều không kể xiết, một gã đồ tể thì đáng là gì chứ? Giờ chúng ta mới làm ăn chưa bao lâu đã dành dụm được mấy lạng bạc, chờ thêm hai năm nữa, ai biết trong tay đệ sẽ có bao nhiêu tiền? Đến lúc đó đừng nói là gả đi, dù đệ không gả đi mà cứ ở nhà cả đời cũng chẳng sao."
"Huống hồ, ca ca đệ sắp đi thi Viện rồi, nếu đỗ Tú Tài, vậy đệ chính là đệ đệ của Tú Tài! Trong vòng mười dặm tám thôn này, đệ muốn gả cho ai chẳng được? Biết đâu còn có thể gả lên trấn, thậm chí là vào huyện nữa ấy chứ?"
Thẩm Lăng Chi sững sờ, mình lợi hại như vậy sao?