Giờ Tỵ, Thẩm Hoài Chi đi tới phủ nha, cùng các Tú Tài khác đứng chờ ở phía trước. Những Tú Tài mặc lam bào tước đỉnh, từng cử chỉ đều đúng lễ nghi quy phạm, thu hút không ít bá tánh vây xem.
Đến giờ, cửa giữa của nha môn mở rộng. Dưới sự hướng dẫn của quan lại trong nha môn, 90 Tú Tài lần lượt tiến vào, tụ tập tại đại đường công sở, sau đó được các thị nữ dẫn vào trong nhập toạ.
Học chính đại nhân ngồi uy nghi trên công đường, hai bên là các quan viên phủ nha. Khi tất cả tú tài đã an tọa, các thị nữ đầu đội châu ngọc, tay bưng khay lần lượt bước vào. Họ tao nhã di chuyển giữa yến tiệc, rót rượu và dâng thức ăn lên bàn, rồi lại lặng lẽ lui xuống.
Học chính đại nhân nâng chén rượu, cất giọng nói: "Kính chư vị một ly, mong rằng từ nay trí tuệ khai mở, tương lai hanh thông."
"Tạ đại nhân."
Nhìn đồ ăn trên bàn tiệc, Thẩm Hoài Chi có chút kinh ngạc. Y vốn tưởng sẽ là cao lương mỹ vị gì đó, không ngờ ăn vào lại chẳng bằng một bát thịt kho tàu mà Lâm Việt từng nấu.
Yến tiệc nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là lễ Trâm Hoa. Sau đó, dưới sự dẫn đầu của Học chính đại nhân, mọi người cùng tiến vào Minh Luân Đường trong học cung để bái yết Khổng Tử.
90 Tú Tài lần lượt đi qua Phán Kiều trước Đại Thành Điện của Minh Luân Đường. Phán Kiều thực chất là một cây cầu nhỏ bắc qua hồ trong học cung. Tuy chỉ là một cây cầu bình thường, nhưng chỉ có Tú Tài mới đủ tư cách bước qua.
Sau khi qua cầu, họ vào điện, quỳ lạy trước Khổng Tử ba lần chín lạy. Chỉ khi đã hoàn tất nghi thức này, họ mới được xem là môn sinh chính thức của Khổng Tử, đệ tử Nho gia.
Khi mọi người đã làm lễ xong, yến tiệc của hôm nay cũng chính thức khép lại. Trước khi rời đi, Học chính đại nhân căn dặn: "Chư vị trở về nhớ đến Huyện nha đăng ký vào sổ sách."
"Tạ đại nhân."
Thẩm Hoài Chi trở về quán thì thấy trong phòng trống không. Sáng nay y vừa rời đi không lâu, Lâm Việt đã dẫn Thẩm Chính Sơ ra ngoài.
"Cha, chúng ta đi dạo một vòng bên ngoài, ăn trưa rồi mới về. Hoài Chi đi dự tiệc, chúng ta cũng phải ăn cho thịnh soạn một chút."
Không thể không nói, Lâm Việt rất có tài trong việc tiêu tiền. Mới đến Phủ thành có hai lần, cậu đã tìm ra một quán rượu nổi danh trong vô số quán ăn. Hơn nữa, quán này còn có các món điểm tâm rất nổi tiếng, vừa ăn cơm vừa tiện thể xem thử họ bán những món gì.
Hoành thánh đinh hương, cá lát, đậu ngâm chua, dưa dưa, bánh Quảng Hàn, bánh ngũ vị hương, và đặc biệt là một vò hoa quế rượu được chưởng quầy hết lòng đề cử.
"Ngày mai chính là Trung Thu, rượu hoa quế này vừa mới ủ xong, chính là chờ ngày mai mới đem ra. Hôm nay chỉ lấy vài vò cho khách nếm thử trước."
Lâm Việt nhìn thoáng qua, thấy hầu hết thực khách trong quán đều gọi rượu, liền quyết định gọi theo. Chưởng quầy cậu có thể không tin, nhưng khách trong quán đông như vậy, chắc chắn không thể sai được.
Cậu vốn không hay uống rượu, nhưng hôm nay cũng cùng Thẩm Chính Sơ uống thử nửa chén.
"Cha, người thấy rượu này thế nào?"
"Ngon, hương hoa quế thoang thoảng, còn vị rượu thì đậm hơn một chút, uống rất ngon."
Thẩm Chính Sơ uống rất chậm, một chén rượu nhỏ mà phải nhấp từng ngụm, mãi lâu sau mới uống xong. Nhìn sang thấy Lâm Việt uống một hơi cạn sạch rồi còn lắc đầu, vừa nhìn đã biết là người không hay uống rượu.
Lâm Việt không để ý đến ánh mắt cha mình, cậu đang vùi đầu ăn hoành thánh. Một miếng hoành thánh, một miếng cá, ăn thật ngon. Dưa chua thì khá bình thường, cậu chỉ nếm thử hai miếng rồi bắt đầu phân tích nguyên liệu trong đó.
Đến phần điểm tâm, bánh ngũ vị hương có thêm dược liệu nên hơi đắng, nhưng tổng thể vẫn ổn. Còn bánh Quảng Hàn, khi được bưng lên, Lâm Việt lập tức nhận ra nó trông rất giống bánh hoa quế. Khi ăn, lại có chút hương cam thảo, đoán chừng là bột bánh được trộn với nước ngâm cam thảo.
Bánh Quảng Hàn, Lâm Việt và Thẩm Chính Sơ mỗi người chỉ nếm một miếng rồi đặt xuống, định lát nữa gói mang về cho Thẩm Hoài Chi. Vừa rồi nghe chưởng quầy nói, loại bánh này thường được bạn bè tặng cho các sĩ tử lên Kinh đi thi, ngụ ý "Quảng Hàn cao trung" (thi đỗ đạt cao).
Tuy Thẩm Hoài Chi còn chưa chính thức vào kỳ thi, nhưng cứ để y nếm thử trước, coi như một lời chúc phúc may mắn.
Ăn trưa xong, Lâm Việt lại dẫn Thẩm Chính Sơ đi dạo gần một canh giờ, ghé qua gần mười tiệm bánh lớn nhỏ, còn dọc đường nhìn thấy không biết bao nhiêu quán hàng rong bán điểm tâm.
Khi trở về quán trọ, Thẩm Chính Sơ thấy Thẩm Hoài Chi đã có mặt, ông liền đi về phòng. Ông thật sự không hiểu Việt ca nhi lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, đi dạo lâu thế mà vẫn còn sức, trong khi bản thân ông, một người làm việc mỗi ngày, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Lâm Việt thì vẫn còn khá ổn, chỉ là chân hơi đau, đang định nghỉ ngơi một lát thì Thẩm Hoài Chi vừa mở miệng đã hỏi có muốn ra ngoài nữa không: "Nghe nói ở thành Đông có một tiệm sách, trong đó có khá nhiều văn tập. Ta muốn đến xem một chút, em có muốn đi cùng không?"
Lâm Việt: "......" Cậu vừa mới từ thành Đông trở về.
"Đi thôi, huynh đi một mình ta cũng không yên tâm."
Lúc này, Thẩm Hoài Chi mới để ý thấy Lâm Việt đang xoa chân. Y không vội đi nữa, mà bước tới trước mặt Lâm Việt, đỡ cậu ngồi lên giường, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh rồi bắt đầu xoa bóp chân cho cậu.
Lâm Việt suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội nói: "Ai, huynh đừng làm vậy, ta tự làm được! Không phải muốn đi hiệu sách sao? Đừng để lỡ mất thời gian buổi tối."
Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Chỉ mua hai quyển sách rồi về ngay, kịp mà. Em cứ ở quán trọ nghỉ ngơi, ta mua xong sẽ trở về."
"Không cần đâu, cứ mua xong rồi nghỉ cũng được, bằng không ta lại cứ nghĩ mãi không yên. Thành Đông ta vừa mới đi qua, còn quen thuộc hơn huynh, chúng ta đi nhanh về nhanh."
Thẩm Hoài Chi không lay chuyển được cậu, chỉ đành ấn mạnh tay hơn một chút, kiên nhẫn xoa bóp chân cho Lâm Việt thêm hai khắc, sau đó hai người mới tiếp tục ra ngoài.
Tiệm sách ở thành Đông lớn hơn một chút, ngoài các bộ văn tập dành cho kỳ thi, còn có rất nhiều giấy, bút và mực. Riêng bút lông cũng có đến mười mấy loại. Hai người hỏi giá thử, thấy rẻ hơn so với trên trấn nên lập tức động lòng, nhưng lại lo mang không đủ tiền, đành tạm thời chưa mua.
Thẩm Hoài Chi chắp tay hướng về phía chưởng quầy, hỏi: "Xin hỏi chưởng quầy, ở đây có văn tập dành cho kỳ thi không?"
Chưởng quầy lập tức phất tay, cao giọng nói: "Các ngươi đến đúng chỗ rồi! Trên kệ bên kia đều có cả. Đặc biệt là mấy quyển 《Chiêu Minh Văn Tuyển 》, 《Khả Đồng Tập 》, 《Khải Ngộ Tập 》,lấy để học hành văn là thích hợp nhất."
Lâm Việt liền hỏi: "Không biết giá bao nhiêu?"
"Hai vị cứ yên tâm, tiệm sách của ta đã mở nhiều năm, luôn chú trọng chữ tín, tuyệt đối không lừa gạt ai. 《Chiêu Minh Văn Tuyển 》 giá 2 lượng bạc, còn 《Khả Đồng Tập 》 và 《Khải Ngộ Tập 》 mỗi quyển 1 lượng bạc."
Giá này... hình như cũng không đắt lắm?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Lâm Việt liền tự thấy kinh ngạc. Từ khi nào mà cậu có thể tiêu 4 lượng bạc mà không hề chớp mắt như vậy? Chẳng qua là lên Phủ thành có hai ngày, vậy mà số tiền cậu kiếm được từ việc bày quán trước đó đã tiêu hơn phân nửa. Xem ra sau vụ thu hoạch phải đi bày quán tiếp, bằng không, đến tiền mua đồ ăn vặt cũng không có.
Bỏ ra 4 lượng bạc mua sách, trong tay Lâm Việt chỉ còn lại 3 lượng bạc cùng mấy trăm văn tiền. Nghĩ đến việc sáng sớm mai đã phải về nhà, cậu liền thấy nhẹ nhõm hơn.
"Đi thôi, chúng ta mua ít giấy và thỏi mực. So với trên trấn thì rẻ hơn nhiều đấy."
Nhớ tới chuyện trước đó đã nhận lời sao chép sách giúp Lưu chưởng quầy ở hiệu sách trên trấn, Thẩm Hoài Chi gật đầu đồng ý. Trong nhà cũng không còn nhiều mực, mà lần này phải sao chép không ít. Mấy ngày trước y đã tranh thủ chép trước một chút, nhưng vẫn còn thiếu nhiều. Vì vậy, nhân dịp này, y quyết định mua thêm hai thỏi mực.
Thẩm Hoài Chi nói: "Chưởng quầy, lấy thêm ba thỏi mực, hai tập giấy, một cây bút lông cừu."
Y toàn chọn loại rẻ nhất, chỉ một lát sau, chưởng quầy đã tính xong giá "Tổng cộng 688 văn."
Lâm Việt trả tiền xong lại tiện tay cầm thêm một cây bút lông, cùng chưởng quầy mặc cả một hồi, cuối cùng bỏ ra tròn 700 văn để mua.
Mua xong đồ, hai người liền trở về quán trọ, ăn tối đơn giản rồi nghỉ ngơi sớm.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, ba người đã rời Phủ thành.
Đến giữa trưa, họ đặt chân vào địa phận huyện Du Giang. Vì Huyện thành nằm ngay trên đường từ Phủ thành về thôn Lâm Thủy, nên để tiện việc, họ không vội về nhà mà ghé qua Huyện thành trước.
Đây là lần đầu tiên cả ba đến nha môn huyện. Không ngờ thái độ của lính gác lại khá tốt. Nghe nói Thẩm Hoài Chi đến đăng ký Tú Tài, sai dịch lập tức cười nói: "Xin Thẩm Tú Tài chờ một chút, ta sẽ vào bẩm báo Tri huyện đại nhân ngay."
Không bao lâu sau, sai dịch đã quay lại, nói: "Xin mời Thẩm tú tài theo ta, Tri huyện đại nhân đang chờ ngài ở đại đường."
Thẩm Hoài Chi quay đầu nhìn Lâm Việt một cái, khẽ giọng nói: "Hai người cứ đi ăn trưa trước, lát nữa ta sẽ ra gặp lại."
Lâm Việt nhanh chóng đáp: "Huynh mau vào đi thôi. Chúng ta sẽ chờ huynh ở con hẻm đối diện kia. Ta vừa thấy ở đó có một quán mì, đợi huynh ra rồi cùng ăn trưa."
Chờ Thẩm Hoài Chi đi vào, Lâm Việt và cha Thẩm liền vội vàng đánh xe lừa đến quán mì.
Không ngờ, Lâm Việt còn chưa ăn xong, Thẩm Hoài Chi đã từ huyện nha đi ra.
Lâm Việt: "?"
"Sao nhanh vậy? Không có chuyện gì chứ?"
Thẩm Hoài Chi cười lắc đầu, sờ sờ túi tiền trong ngực mà không nói gì.
Lâm Việt lập tức yên tâm, bật cười "Mau vào ăn đi, quán này nấu canh thịt dê với mì rất ngon đấy."
Đợi ba người ăn xong, lại lên xe lừa, Lâm Việt không nhịn được liền giục:"Mau nói đi, rốt cuộc là sao? Không phải đến đăng ký à? Sao lại nhanh vậy? Ta với cha lo lắng gần ch·ết rồi đây!"
Thẩm Hoài Chi lấy túi tiền từ trong ngực ra, đưa cho Lâm Việt: "Em cầm trước đi. Ta xong nhanh là vì gặp đúng lúc. Nhi tử của Tri huyện đại nhân cũng tham gia thi Viện lần này, vừa hay hắn cũng đang đăng ký, nên nhân tiện giúp ta đăng ký luôn."
Những người đã đỗ Tú Tài đều phải đến huyện nha đăng ký mới có thể hưởng các quyền lợi tương ứng, chẳng hạn như miễn thuế và lao dịch, gặp quan không cần quỳ, v.v. Đặc biệt là thi Viện tổ chức vào tháng 8, trùng với mùa thu thuế, nếu không tranh thủ đăng ký thì năm nay vẫn phải nộp thuế như thường.
"Ồ? Vậy nhi tử của Tri huyện đại nhân cũng trúng à?"
Thẩm Hoài Chi gật đầu, có chút cảm khái: "Ừ, trúng, đứng thứ ba trong kỳ thi lần này."
Lâm Việt chỉ thuận miệng hỏi, nghe xong cũng chẳng hứng thú lắm, liền cúi đầu nghiên cứu túi tiền trong tay: "Oa, đây là đã phát 15 lượng bạc sao?"
Thẩm Hoài Chi cũng bật cười: "Ừ, nhờ có công tử nhà Tri huyện mà năm nay phát sớm. Nghe nói năm trước nếu không vào huyện học thì chỉ được thưởng 10 lượng bạc, còn nếu nhập huyện học thì sẽ nhận từng tháng, tổng cộng trong ba năm, đến khi thi Hương sẽ nhận đủ 15 lượng bạc. Nhưng nhập học cũng phải nộp một phần quà, tính ra cũng không lệch bao nhiêu."
"Chúng ta thật may mắn, 5 lượng bạc thôi là đã có thể mua ba mẫu đất rồi." Lâm Việt lúc trước còn không hứng thú, giờ thì chân thành cảm tạ Tri huyện đại nhân cùng công tử nhà ông ấy từ tận đáy lòng.
Thẩm Hoài Chi cũng cười theo: "Ta vừa rồi đã cảm tạ rồi. Tri huyện đại nhân rất bình dị gần gũi, còn khuyên ta nên mua thêm đồng ruộng. Một Tú Tài có thể được miễn thuế cho 50 mẫu ruộng, chúng ta về liền hỏi thôn trưởng xem trong thôn có ai muốn bán đất không."
Lần gần nhất Thẩm gia mua ruộng là khi mới phân gia, nhưng khi đó trong tay không có nhiều tiền. Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân làm lụng vất vả nhiều năm, cũng chỉ gom góp được 8 mẫu đất và 8 mẫu ruộng. Bây giờ cuối cùng cũng có thể mua thêm một ít.
Thẩm Chính Sơ vui mừng khôn xiết:"Tốt, tốt! Mau trở về thôi, cũng để nương các con với Lăng Chi vui mừng một chút. Tối nay ta sẽ đi tìm thôn trưởng hỏi xem, nếu không có ruộng tốt thì mua đất hoang cũng được. Đợi sau vụ thu hoạch liền khai hoang."
Lâm Việt cũng rất phấn khởi: "Trong tay ta vẫn còn ít tiền, nếu có thể thì chúng ta mua thêm nhiều ruộng một chút."
Đối với nông dân, ruộng đất chính là sinh kế. Hễ có dư tiền thì không ai không nghĩ đến chuyện mua ruộng.
Trước đây, Lâm Việt còn mong có tiền lợp ngói cho nhà, nhưng so với ruộng đất, thì chuyện sửa nhà lại chẳng còn quan trọng lắm. Nhà cửa có thể tạm chấp nhận được, nhưng đất thì phải lo trước.