Ra ngoài làm khách, Lâm Việt chủ yếu làm những món điểm tâm có hương vị thơm ngọt. Có bánh hoa quế tỏa mùi hương dịu nhẹ, bánh đậu đỏ mềm mịn như tơ lụa, còn có bánh xốp bí đỏ. Dù đã vào cuối thu, nhưng ban ngày vẫn còn khá oi bức, điểm tâm để lâu dễ hỏng, nên số lượng làm ra cũng không quá nhiều.
Ngoài điểm tâm, Tống Tầm Xuân còn chuẩn bị một ít gạo, mì sợi và thịt khô, thêm vài xấp vải. Ban đầu bà định may y phục, nhưng đã nhiều năm không gặp, không biết bây giờ vóc dáng Vân Sơ thế nào, nên đưa vải thẳng cho tiện.
Hôm nay, Thẩm Chính Sơ rõ ràng có chút nôn nóng. Sáng sớm đã tỉ mỉ tỉa râu, còn thay bộ y phục, rồi kéo Tống Tầm Xuân hỏi: "Bộ này thế nào? Nhìn có tinh tươm không? Trông có không ổn trọng không?"
Bộ y phục này là mới may, màu lam nhã nhặn. Trước đây, Thẩm Chính Sơ luôn cảm thấy màu sắc này quá đơn điệu, chưa từng mặc qua lần nào.
Hôm qua, Tống Tầm Xuân vẫn còn kiên nhẫn, cũng hiểu tâm trạng lo lắng của ông, nhưng sau khi bị kéo đi chuẩn bị suốt cả đêm, bà bắt đầu mất kiên nhẫn, không phản bác, chỉ cười nhạt rồi nói:
"Bây giờ mới biết sốt ruột à? Lúc trước bảo ông cứ thoải mái, hào phóng mà đến gặp đệ ấy thì không chịu, giờ đã 10 trôi qua, lo lắng cũng đâu có ích gì? Với tính cách của Vân Sơ, hẳn là sẽ không đuổi ông ra ngoài đâu."
Thẩm Vân Sơ từ nhỏ đã là người dịu dàng, trầm lặng, lại rất ngoan ngoãn. Quan hệ với hai người tẩu tẩu cũng rất tốt. Dù cuối cùng xảy ra chuyện như vậy, ông ấy cũng chưa từng trách móc hai người ca ca của mình nửa lời.
Trước kia, Tống Tầm Xuân từng cảm thấy tính cách như vậy rất tốt, là kiểu phu lang dịu dàng mà ai cũng yêu thích. Nhưng về sau, bà lại không nghĩ thế nữa. Bà thường tự hỏi, nếu Vân Sơ là một ca nhi đanh đá, mạnh mẽ hơn, liệu năm đó có thể tránh được kiếp nạn kia hay không? Dù suy nghĩ này chẳng có lý lẽ gì, nhưng Tống Tầm Xuân vẫn không thể ngăn bản thân nghĩ về nó. Sau này, ngay lần đầu tiên gặp Lâm Việt, bà đã cảm thấy quý mến. Ngày thường, bà cũng không quá câu nệ với cậu, một phần cũng vì lý do này.
Nhiều năm trôi qua, nhìn lại chuyện cũ, chính Thẩm Chính Sơ cũng không hiểu bản thân lúc đó đã nghĩ gì. Rõ ràng có biết bao người khuyên nhủ, nhưng ông vẫn không lay chuyển. Chỉ vì cảm thấy "Không còn mặt mũi nào đối diện" với đệ đệ, ông thực sự chưa từng đến gặp Thẩm Vân Sơ, chỉ dám âm thầm làm một số việc lén lút.
Những năm qua, không phải ông chưa từng hối hận. Chỉ là, ông đã bỏ lỡ khoảng thời gian Vân Sơ cần ông nhất. Đến khi muốn đi gặp, ông lại không đủ dũng khí, không dám đối mặt với ánh mắt của Thẩm Vân Sơ.
Giờ đây, người nhà đều khuyên nhủ, hơn nữa ông cũng có một cái cớ xem như hoàn hảo, nên mới cắn răng đồng ý, nhưng ngoài mặt vẫn không chịu thừa nhận, chỉ nói: "Bà đấy, sao cứ hỏi lung tung vậy?"
Mặt trời dần lên cao, đoàn người Thẩm gia bước lên con đường dẫn đến thôn Thanh Khê.
Dọc đường đi, vì Thẩm Chính Sơ bước vội, cả nhà chẳng mấy chốc đã vào đến thôn. Ông quen thuộc dẫn đường, không lâu sau đã tìm đến nhà của Thẩm Vân Sơ.
Tường sân được xây bằng gạch mộc, từ cổng nhìn vào có thể thấy bên trong là ba gian nhà tranh. Bức tường đã có chút loang lổ, mái cỏ trên nóc cũng không được ngay ngắn. Nhưng trong sân lại rất sạch sẽ, vô cùng gọn gàng.
Ban đầu, mọi người cũng rất ăn ý, chủ động lùi lại một bước để nhường cho Thẩm Chính Sơ gõ cửa. Nhưng không ngờ, ngay khi chỉ còn một bước nữa, Thẩm Chính Sơ lại chần chừ, lùi về sau, đẩy Lâm Việt lên đứng trước nhất.
Lâm Việt nhất thời không biết nói gì, cuối cùng đành phải giơ tay lên gõ cửa, cất giọng gọi: "Tiểu thúc thúc, ngài có ở nhà không?"
Đợi hồi lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, lòng Thẩm Chính Sơ bỗng chùng xuống. Chẳng lẽ, Vân Sơ vẫn không muốn gặp ông sao? Cũng đúng, năm đó nếu ông có chút tiền đồ hơn, thì đã không để đệ đệ ruột của mình rơi vào cảnh phải rời khỏi nhà...
Lâm Việt không để ông tiếp tục suy nghĩ lung tung, liền giơ tay gõ cửa thêm lần nữa, cất tiếng gọi. Lần này, cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh.
Chỉ là, giọng nói vọng ra lại là của một nam hài tử.
"Mấy người là ai? Tìm nhà cháu có chuyện gì?"
Qua khe cửa, người Thẩm gia đều nhìn rõ diện mạo của đứa nhỏ kia. Chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Chính Sơ đã nhận ra đây chắc chắn là con của Vân Sơ. Đứa nhỏ này có đến tám phần giống Vân Sơ. Trước đây, mỗi lần ông đến, ông chỉ đặt đồ trước cửa rồi rời đi, chưa từng thực sự bước vào trong. Ông chỉ nghe nói Vân Sơ có hai đứa trẻ, nhưng đây là lần đầu tiên ông tận mắt nhìn thấy.
Lâm Việt vốn nghĩ đến bước này thì không cần mình lên tiếng nữa. Ai ngờ vừa quay đầu lại, bốn người trong nhà đều đồng loạt nhìn cậu, ánh mắt như thể đang chờ đợi cậu hỏi tiếp.
Lâm Việt: "......"
Bất đắc dĩ, cậu chỉ đành quay đầu lại, dịu dàng hỏi: "Chúng ta là người nhà của cha nhỏ ngươi. Thẩm Vân Sơ là cha nhỏ của ngươi đúng không? Hôm nay thúc ấy không có ở nhà à?"
Đứa nhỏ lại ghé sát hơn một chút, đứng sau cửa kéo khe hở rộng ra một chút, cẩn thận quan sát năm người đang đứng bên ngoài. Cuối cùng, ánh mắt nó dừng lại trên người Thẩm Chính Sơ.
"Đúng, cha nhỏ cháu là Thẩm Vân Sơ. Hình như cha nhỏ cháu có người thân, nhưng hôm nay người không có ở nhà. Mọi người hôm khác lại đến đi."
Lúc này, cuối cùng Tống Tầm Xuân cũng lên tiếng. Nếu để hôm khác, tám chín phần mười Thẩm Chính Sơ sẽ lại không dám đến nữa, chuyện này không thể tiếp tục trì hoãn.
"Cháu trai, ngươi có biết cha nhỏ ngươi đi đâu không? Có thể dẫn chúng ta đến tìm hắn không? Hoặc là ngươi nói địa điểm, chúng ta tự đi cũng được."
Sau cánh cửa, cậu bé do dự hồi lâu, rồi bán tín bán nghi hỏi: "Mọi người thật sự là người nhà của cha nhỏ sao?"
Tống Tầm Xuân gật đầu, sau đó kéo Thẩm Chính Sơ ra phía trước rồi cười nói: "Thật mà. Đây là ca ca của cha nhỏ ngươi, cũng chính là nhị bá của ngươi. Ta là tẩu tử, là nhị bá mẫu của ngươi. Còn ba người này là cháu trai của hắn."
Không biết trước đây Thẩm Vân Sơ đã nói gì với con mình, nhưng dù sao thì lúc này, cậu bé cũng đã tin bọn họ.
"Vậy mọi người chờ bên ngoài đi, cháu đi gọi cha nhỏ về. Nhưng muội muội cháu còn đang ngủ, mọi người không được vào nhà."
Thẩm Chính Sơ theo bản năng gật đầu, giọng nói có phần căng thẳng: "Được, bá bá biết rồi. Ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ đứng đây chờ."
Quá trình chờ đợi dài dằng dặc. Thẩm Chính Sơ đi tới đi lui, không ngừng dõi mắt nhìn về hướng đứa nhỏ chạy đi, lòng dạ rối bời. Ông cũng không biết bản thân đang mong ngóng Thẩm Vân Sơ xuất hiện, hay là... lại sợ phải đối mặt với đối phương.
Khoảng hai khắc sau, đứa nhỏ lúc nãy cuối cùng cũng chạy trở về. Phía sau cậu bé là một đôi phu phu.
Nam tử kia cao hơn một chút, nhưng chân lại có vẻ hơi khập khiễng, bước đi rất chậm. Ông ta đang cúi đầu trò chuyện với người bên cạnh, không biết đang nói gì.
Mười năm trôi qua, diện mạo của Thẩm Vân Sơ thực ra đã thay đổi rất nhiều, nhưng dáng vẻ vẫn ôn hòa như trước.
Thẩm Chính Sơ nhìn người đang chậm rãi bước đến trước mặt mình, không khỏi siết chặt nắm tay. Chuyện năm đó, ngoài cha ông và chính bản thân ông, ông không biết còn có thể trách ai khác. Lẽ nào trách nam tử trước mặt vì đã cưới đệ đệ của ông sao? Nhưng nhìn vào cách cha ông từng xử lý mọi chuyện, có thể đoán được rằng, nếu không phải người này, thì cũng sẽ là một người khác mà thôi.
Gương mặt ông cứng đờ, cảm xúc phức tạp đan xen, không biết phải đối mặt thế nào với người mà ông "miễn cưỡng" gọi là "đệ phu".
Thẩm Vân Sơ nhìn gia đình năm người đối diện hồi lâu mà không nói gì. Mãi đến khi nam tử bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lên vai ông ấy, ông ấy mới như thể vừa thở phào một hơi, rồi mỉm cười nhìn Thẩm Hoài Chi và Thẩm Lăng Chi: "Các ngươi lớn thế này rồi sao."
Sau đó, ánh mắt ông ấy dừng lại trên người Lâm Việt, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Đây là phu lang của Hoài Chi sao? Lớn lên thật tuấn tú."
Vừa nghe lời này, Lâm Việt lập tức hiểu ra vị tiểu thúc thúc này vẫn luôn để ý đến bọn họ. Xét ở điểm này, ông ấy quả thực rất giống cha mình, đúng là huynh đệ ruột thịt.
Ba người Lâm Việt gần như đồng thời mở miệng đáp lời, nhưng nội dung lại không giống nhau. Hai huynh đệ Thẩm Hoài Chi và Thẩm Lăng Chi chỉ gọi một tiếng "Tiểu thúc thúc" rồi không nói thêm gì, rõ ràng vẫn còn chút ngượng ngùng và xa cách.
Ngược lại, Lâm Việt lại tiến lên một bước, nở nụ cười rạng rỡ: "Tiểu thúc thúc, lần đầu gặp mặt, có chút đường đột, mong ngài đừng trách."
Nói đến đây, cậu dừng lại một chút, sau đó tiếp lời: "Hôm nay đến đây, ngoài việc thăm tiểu thúc thúc, còn có một chuyện muốn nói với ngài."
Trong suy nghĩ của Lâm Việt, có chuyện gì cũng nên vào nhà rồi hãy nói. Đứng ngay trước cửa như thế này thì có thể nói rõ được gì chứ? Cũng không ra thể thống gì. Mà nếu có một cái cớ để trò chuyện, cả hai bên cũng có thể thuận theo đó mà tìm cách hóa giải khoảng
Quả nhiên, dù Thẩm Vân Sơ không biểu hiện ra hoan nghênh, nhưng vẫn mở miệng mời bọn họ vào nhà. Tuy nhiên, ông ấy chỉ nói một câu rồi quay đầu sang trò chuyện với nhi tử mình.
"Cơm sáng vẫn còn ấm trong nồi, con có muốn ăn không? Muội muội đã dậy chưa?"
"Ăn rồi ạ, muội muội cũng ăn xong rồi, nhưng ăn xong lại quay về ngủ. Con đang quét dọn sân thì bọn họ đến."
Cậu bé năm nay đã m8 tuổi, nếu không phải vì muội muội bị bệnh hai ngày nay, giờ này chắc chắn cậu bé đã ra ruộng cùng cha rồi, chứ không ở nhà như bây giờ.
Vào nhà xong, Thẩm Vân Sơ liền gọi: "Đồng Nhi, đi rót hai bát nước mang ra đây, cẩn thận kẻo đổ."
"Dạ, con đi ngay đây ạ."
Cậu bé vừa chạy ra ngoài, nhà chính bỗng chốc trở nên yên ắng. Hai bên mặt đối mặt mà không ai mở lời.
Lâm Việt thầm thở dài trong lòng, rồi một lần nữa chủ động lên tiếng: "Tiểu thúc thúc, sao muội muội không ra? Lần này đến đây, cũng không có gì quý giá, chỉ mang ít điểm tâm cho các đệ đệ muội muội. Đều là đồ trẻ con thích ăn."
Thẩm Vân Sơ vốn luôn ôn hòa với Lâm Việt, lúc này cũng khẽ mỉm cười, rồi đáp: "Cảm ơn ngươi nhớ đến bọn nhỏ. Tiểu Ngô hôm qua ăn phải đồ không tốt, bị đau bụng, giờ vẫn còn ngủ. Đợi lát nữa tỉnh, ta sẽ gọi nó ra."
Nhắc đến bọn trẻ, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng bớt căng thẳng, có chút ấm áp hơn. Hai bên trò chuyện một lúc lâu, cho đến khi Tống Tầm Xuân nhắc đến chuyện chính: "Vân ca nhi, mấy ngày trước Hoài Chi may mắn thi đậu Tú Tài, theo lệ sẽ được miễn thuế ruộng đất. Ngươi là tiểu thúc thúc của nó, đương nhiên cũng nên có một phần. Chúng ta đã bàn bạc xong, sẽ phân cho ngươi ba mẫu ruộng theo tiêu chuẩn miễn thuế. Tuy không nhiều, nhưng đây là chút tấm lòng của chúng ta, mong ngươi đừng chê."
Thẩm Vân Sơ lập tức nhíu mày, không hề do dự mà từ chối ngay: "Không cần đâu, tẩu tử. Ta đã không còn là người của thôn Lâm Thủy, không thể nhận phần này nữa."
Thẩm Chính Sơ lập tức nóng nảy, ánh mắt hết nhìn Tống Tầm Xuân lại nhìn Thẩm Vân Sơ, miệng mấp máy mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Cuối cùng, Tống Tầm Xuân thẳng thắn lật tẩy suy nghĩ của Thẩm Chính Sơ, giọng điệu bình thản. Bà không có ý muốn Thẩm Vân Sơ tha thứ, thậm chí cũng không mong ông ấy cảm kích, lại càng không định nhắc đến chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ, chỉ nói: "Không bàn chuyện ca ca ngươi năm đó đối xử với ngươi thế nào. Ngần ấy năm qua, chúng ta vẫn luôn nhớ đến ngươi. Hiện tại cháu trau ngươi đã có chút tiền đồ, ngươi là thúc thúc của nó, thế nào cũng phải nhận phần này."
Năm đó, Thẩm Vân Sơ thật sự trách cứ Thẩm Chính Sơ, thậm chí là oán hận. Từ nhỏ, ông ấy và nhị ca luôn thân thiết, vậy mà đến thời khắc quan trọng, nhị ca vẫn không đứng ra giúp ông ấy. Ngày xuất giá hôm ấy, ông ấy suýt chút nữa đã thắt cổ trong kiệu hoa, chỉ là cuối cùng không đủ quyết tâm.
Đến đêm tân hôn, ông ấy mới biết được cuộc hôn nhân này là do nương của phu quân cố chấp muốn định đoạt. Khi đó người mang bệnh nặng, chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ lo nhi tử mình cả đời cô đơn, không ai chăm sóc, về nhà không có cơm nóng canh ngọt mà ăn, nên đã ép buộc nhi tử phải gật đầu đồng ý. Chỉ vài ngày sau khi ông ấy gả đến, người liền qua đời.
Nghĩ lại, Thẩm Vân Sơ cảm thấy chuyện này thật nực cười. Dựa vào đâu mà bà ấy lo lắng nhi tử mình cô độc, nhưng lại không nghĩ đến cảm giác của một ca nhi bị ép gả như mình?
Sau khi thành thân, Thượng Văn Ngạn luôn ngủ riêng. Đến khi nương qua đời, Thượng Văn Ngạn thậm chí còn hỏi ông ấy có muốn hòa ly không. Lúc đó, Thẩm Vân Sơ mừng như điên, nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn lắc đầu. Vì khi ấy, một đứa trẻ mười mấy tuổi như ông ấy hoàn toàn không biết làm thế nào để tự nuôi sống bản thân.
Lại qua hai năm, ông ấy mới dần dần tiếp nhận Thượng Văn Ngạn, bằng lòng cùng đối phương chung sống, nhưng trong lòng vẫn còn oán hận. Bao nhiêu năm trôi qua, nỗi hận đó chưa từng phai nhạt, chỉ là ngoài cha mình ra, ông ấy không trách cứ bất kỳ ai khác.