Trời vừa tờ mờ sáng, trên nóc bếp Thẩm gia đã bốc lên làn khói bếp nghi ngút. Trên bếp lò, những chiếc màn thầu nhỏ đang được hấp chín, còn bên kia, bếp lửa cũng vừa được nhóm lên, trong nồi là những quả sơn tra đã bỏ hạt. Trong lúc chờ sơn tra chín mềm, Lâm Việt tranh thủ cắt đôi những quả đằng giác hái từ hôm qua, chà sát lấy hạt. Đợi đến khi sơn tra nấu mềm, đằng giác cũng đã hoàn thành.
Sơn tra sau khi nấu chín được đem đi nghiền nhuyễn bằng cối đá, sau đó trộn cùng đằng giác và một ít đường bột. Hỗn hợp được quấy đều rồi đặt cả thau xuống giếng để làm mát, giúp đông lại nhanh hơn. Khi đã kết dính thành từng khối, chỉ cần cắt ra, rưới thêm mật hoa quế là có ngay món bánh sơn tra hoa quế đỏ như chu sa, trong suốt như nước, cắn một miếng liền khiến người ta tứa nước miếng, hậu vị chua ngọt lưu luyến mãi không thôi.
Kế hoạch làm kẹo hồ lô tạm thời bị gác lại. Lâm Việt tính toán sơ qua, làm bánh sơn tra quế hoa tuy có chút công phu, nhưng một miếng có thể bán được hai văn tiền, chỉ cần dùng hai đến ba quả sơn tra. Trong khi đó, một xiên hồ lô ít nhất cũng cần sáu bảy quả, mà giá chỉ khoảng hai đến ba văn. Dù tính cả mật hoa quế và củi lửa thì rõ ràng làm bánh sơn tra vẫn có lợi hơn.
Lúc đầu, Lâm Việt vốn định hôm nay không lên trấn, nhưng hôm qua đã hứa với bọn trẻ, hơn nữa Thẩm Lăng Chi cũng nói muốn đi, nên vẫn làm ít điểm tâm.
Để tránh để Thẩm Lăng Chi bận rộn quá mức, cậu không làm quá nhiều bánh sơn tra, chỉ đủ khoảng bốn mươi miếng, để lại một ít ở nhà cho người nhà thưởng thức. Tiểu Man Đầu vẫn giữ số lượng như hôm qua.
Hai người đã quen bày quán từ lâu, làm việc thành thạo, chỉ mất chừng một canh giờ là đã chuẩn bị xong xuôi, chất đầy lên kệ, sẵn sàng lên đường.
Vì trời vẫn còn sớm, Lâm Việt quyết định theo Thẩm Lăng Chi ra khỏi cửa, tiễn cậu ấy đến đầu trấn rồi mới quay về. Không ngờ, vừa đến cổng thôn Lâm Thủy thì lại gặp cha nương và đệ đệ của mình.
Lâm Việt mừng rỡ chạy nhanh tới, hồ hởi nói: "Cha, nương, cuối cùng cũng đến rồi!"
Sau đó, ánh mắt của cậu rơi xuống Lâm Dương, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, lại còn vòng quanh đệ đệ đi một vòng, rồi bất ngờ vỗ mạnh lên vai hắn, khen ngợi: "Không tồi! Hôm nay ăn mặc tinh thần lắm. Đây chẳng phải bộ xiêm y ta may cho đệ trước đó sao?"
Lâm Dương gật đầu, cúi xuống kéo nhẹ vạt áo mình, giọng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mang theo vui vẻ: "Ca, bộ này huynh may thật vừa vặn, dạo gần đây đệ còn cao thêm nữa, vậy mà mặc vẫn hợp lắm."
Lâm Việt ngẩng đầu bật cười: "Từ năm ngoái đệ đã cao vùn vụt rồi, ta lại không biết chắc? Một tháng chẳng phải cao thêm một đoạn sao!"
Chu Vấn Lan vươn tay kéo nhẹ hai huynh đệ, mỉm cười bảo: "Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện, đứng mãi trước cổng thôn không hay."
Lâm Việt nghe vậy, liền đi lên trước dẫn đường, sải chân nhanh vài bước rồi mới chậm lại, cùng cha nương và đệ đệ tiếp tục hướng về Thẩm gia. Nghĩ cũng thật lạ, cậu thành thân đã gần năm tháng, vậy mà đây lại là lần đầu tiên người nhà Lâm gia đặt chân đến Thẩm gia.
Phong tục nơi đây là vậy, ngày thành thân, ngoài mấy người đi đưa dâu, nhà mẹ đẻ của tân nương hay tân phu lang đều không đến nhà chồng. Phải đợi đến Tết, huynh muội của tân phu lang mới tới đón người về nhà mẹ đẻ. Thế nên, hôm nay là lần đầu tiên người Lâm gia đến thăm.
Ngoài lễ vật nhập môn, Chu Vấn Lan còn chuẩn bị một ít bánh hạch đào, mang theo cả một rổ trứng gà làm quà gặp mặt.
Bên này, phu thê Thẩm gia hôm nay cũng không xuống ruộng, sáng sớm đã tất bật quét dọn trong ngoài một lượt. Ngay cả những góc khuất trong nhà cũng được lau dọn sạch sẽ. Hai người còn thay xiêm y tươm tất, đun sẵn nước ấm trên bếp, trên bàn cũng bày đủ loại điểm tâm sáng nay Lâm Việt vừa làm, nào là hạt dưa, nhãn khô, táo đỏ, thứ gì cần có đều không thiếu, chỉ đợi khách đến.
Cả hai bên đều mong cuộc gặp gỡ này diễn ra thuận lợi. Thẩm gia muốn khiến người nhà Lâm gia yên tâm, còn Lâm gia cũng mong khiến thông gia hài lòng. Vì thế, khi gặp mặt, ai nấy đều khách khí hơn thường ngày.
Tống Tầm Xuân vốn có chút thẹn thùng, nhưng khi tiếp đãi lại rất nhiệt tình, cười nói: "Thông gia, bà thông gia, Tiểu Dương, mau uống trà, còn có điểm tâm nữa, đều là do Việt ca nhi làm cả, các ngươi nếm thử xem! Tay nghề của Việt ca nhi, thật sự không thể chê vào đâu được."
Nói xong mới chợt nhận ra có gì đó không ổn, tiếp đãi thông gia lại dùng điểm tâm do phu lang làm, có khi nào khiến họ nghĩ rằng, Thẩm gia sai sử con dâu quá mức, không đối xử tốt với Lâm Việt hay không?
Tống Tầm Xuân nhất thời không nghĩ ra cách bù lời, đành vội vàng đẩy đĩa hạt dưa và quả khô trên bàn đến trước mặt khách, hy vọng làm dịu bầu không khí.
Chu Vấn Lan lại không nghĩ nhiều. Bà biết rõ Lâm Việt đang làm sinh ý điểm tâm, hơn nữa còn buôn bán không tệ. Bình thường, khi nhắc đến Thẩm gia, lời của Lâm Việt cũng toàn là tốt đẹp, dù bà không hoàn toàn tin hết, nhưng đối với phu thê Thẩm gia vẫn có ấn tượng khá tốt.
Bà mỉm cười đáp lại: "Tỷ tỷ khách khí rồi. Tính tình Tiểu Việt như vậy, may nhờ mọi người bao dung, cái gì cũng không so đo với nó."
Lời này của Chu Vấn Lan chân thành mà ý nhị. Chỉ riêng chuyện Thẩm gia để Lâm Việt tự quản tiền bạc đã khiến bà hài lòng. Không phải kiểu nhà chồng chỉ chăm chăm nắm chặt chi tiêu của tân phu lang hay con dâu, khiến người ta sống không yên ổn.
Hai nhà hàn huyên hồi lâu. Chu Vấn Lan khen Thẩm Hoài Chi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Tống Tầm Xuân lại tán thưởng Lâm Việt nhanh nhẹn, đảm đang. Cứ thế, đôi bên khen tới khen lui suốt nửa canh giờ. Lâm Việt phải rót trà ba lần, bọn họ mới chịu dừng lại, chuyển sang chuyện chính.
Thẩm Chính Sơ hơi áy náy, giọng nói mang theo vài phần xin lỗi: "Thật ngại quá, hôm nay mọi người lần đầu tiên đến nhà, Hoài Chi vốn dĩ nên ở nhà tiếp đãi, nhưng tư thục vẫn còn học sinh, thật sự không thể rời đi được."
Lâm Viễn ít lời, lúc này cũng lên tiếng, giọng điềm đạm: "Hoài Chi có trách nhiệm như vậy là tốt. Chuyện này cũng là lẽ thường, chúng ta nào phải người ngoài đâu mà câu nệ?"
Hai nhà phụ mẫu tiếp tục trò chuyện, trong khi đó, Tống Tầm Xuân đứng dậy chuẩn bị cơm trưa. Biết hôm nay người nhà của Lâm Việt sẽ đến, bà đã lấy phần thịt chân heo khô trong nhà ra từ tối qua, dùng lửa lớn sơ chế để khử mùi, chỉ đợi sáng nay đem ra nấu.
Chưa đến trưa, Thẩm Hoài Chi đã trở về. Lúc này, Lâm Việt và Lâm Dương đang tản bộ trong sân. Vừa ngẩng đầu, cậu liền thấy Thẩm Hoài Chi đẩy cửa bước vào, không khỏi vui mừng hỏi: "Sao hôm nay về sớm thế? Nương còn đang nấu cơm kìa."
Thẩm Hoài Chi mỉm cười đáp: "Cha nương cùng đệ đệ đến nhà, ta đã cố ý thông báo với học sinh, cho tan học sớm hai khắc vào buổi sáng, bù lại sẽ học sớm hơn vào buổi chiều."
Lâm Việt bật cười trêu chọc, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, liền gật đầu, nói: "Cha nương đều đang trong phòng đấy, vào thôi."
Chưa đầy mười lăm phút sau khi Thẩm Hoài Chi về đến nhà, Thẩm Lăng Chi cũng đã trở lại. Cậu ấy phấn khởi chạy vào, muốn khoe ngay với Lâm Việt về chuyện hôm nay điểm tâm bán rất tốt, đặc biệt là bánh hoa quế sơn tra. Khách quen của bọn họ, cũng chính là Phùng chưởng quầy của quán ăn Dương Ký đã mua liền 20 miếng một lúc!
Thế nhưng, vừa lao vào bếp, cậu ấy liền sững lại. Ngoài người nhà mình, còn có ba vị khách xa lạ đang ngồi đó. Mãi đến khi nhận ra đây chính là cha nương và đệ đệ của Lâm Việt, cậu ấy mới phản ứng kịp.
Nháy mắt, mặt Thẩm Lăng Chi đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy mình như vậy thật không ổn trọng, không biết người nhà Lâm Việt có vì thế mà đánh giá mình không tốt hay không.
Trên mặt Lâm Việt hiện lên vẻ áy náy, "Ai nha, ta quên đi đón đệ mất rồi."
Thẩm Lăng Chi gãi gãi đầu, cười hắc hắc: "Không sao, là hôm nay bán xong sớm thôi. Ca ca, huynh làm bánh hoa quế sơn tra bán cực kỳ chạy, người thích bánh này nhiều lắm!"
Lâm Việt nghe vậy liền vui vẻ, "Vậy ngày mai chúng ta làm thêm chút nữa. Mau tới đây ngồi nghỉ một lát, ta pha trà cho đệ."
Cậu kéo Thẩm Lăng Chi ngồi xuống, sau đó quay sang giới thiệu với cha nương mình: "Cha, nương, đây là Lăng Chi."
Thẩm Lăng Chi hơi thẹn thùng, lễ phép cúi đầu chào: "Thúc thúc, thẩm thẩm."
Chu Vấn Lan từ nãy đã rất nhiệt tình. Vừa rồi bà không ngớt lời khen ngợi Thẩm Hoài Chi, giờ lại chuyển sang Thẩm Lăng Chi, mà một câu khen cũng không hề lặp lại. Đặc biệt khi thấy Lăng Chi và Lâm Việt thân thiết, bà càng thêm hài lòng.
Bà thực sự cảm thấy hôn nhân này là một mối lương duyên, từ công công bà bà đến đệ phu đều rất dễ chung sống. Quan trọng nhất là Thẩm Hoài Chi có tiền đồ, đối xử với Việt ca nhi lại tốt, khiến bà càng thêm kính trọng gia đình này.
Hai nhà vui vẻ quây quần bên nhau dùng bữa, đến gần giờ học buổi chiều lại cùng nhau đến từ đường. Nhân lúc chưa vào lớp, Lâm Dương hành lễ bái sư, sau đó mọi người trở về Thẩm gia, chỉ có Lâm Dương ở lại học.
Hiếm khi sang đây một chuyến, lại là ngày đầu tiên Lâm Dương nhập học, nên Chu Vấn Lan và phu quân cũng không vội về, mà ở lại Thẩm gia suốt buổi chiều, chờ đến khi Lâm Dương và Thẩm Hoài Chi tan học. Cả nhà ba người cùng ăn tối xong mới cáo từ ra về.
Hôm nay, người Lâm gia mang sang không ít quà, đặc biệt là lễ tạ thầy. Người Thẩm gia hết lời từ chối nhưng Chu Vấn Lan nhất quyết không chịu lấy lại. Hết cách, Tống Tầm Xuân đành chuẩn bị thêm lễ vật đáp lễ: ba dải thịt xông khói, một giỏ đầy các loại hoa quả trong nhà, cùng với nửa thước vải đay mới dệt.
Ngoài ra, Thẩm Hoài Chi vốn đã chuẩn bị hai quyển sách chép tay làm quà cho học trò. Nhưng do nội dung chép chưa nhiều, nên ngoài sách, y còn tặng thêm mấy quyển sách nhập môn mà mình từng học khi còn nhỏ, vì giữ gìn cẩn thận nên trông vẫn còn mới. Bên cạnh đó, y còn đưa thêm một thỏi mực và hai thước giấy.
Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt tiễn cha nương tận đến thôn Du Thủy mới quay về. Gần đây trời tối nhanh, lúc hai người về đến nhà thì trời đã sắp đen kịt. Cả hai vội vã rửa mặt rồi ai về phòng nấy.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Dương đến tư thục, Lâm Việt có chút lo lắng. Cậu khẽ chọc vào vai Thẩm Hoài Chi, hạ giọng hỏi: "Lâm Dương hôm nay có ngoan không? Ở trường có nghịch ngợm quậy phá gì không?"
Thẩm Hoài Chi xoay người ôm lấy cậu, nói: "Không, Lâm Dương rất ngoan, cũng rất chăm chú nghe giảng. Chiều nay học được bảy tám chữ, đệ ấy đều nhớ cả."
Nếu không phải vì hiểu tính Thẩm Hoài Chi, Lâm Việt đã tưởng y đang gạt mình rồi. Xem ra đệ đệ của cậu thực sự trưởng thành hơn rồi. Với đà này, biết đâu hai năm nữa có thể thuận lợi tốt nghiệp cũng nên.
Cậu cười nói: "Vất vả cho huynh rồi. Ngày mai ta làm điểm tâm mới cho mọi người ăn sáng."
Thẩm Hoài Chi có chút ngạc nhiên. Hôm nay Lâm Việt vừa mới làm món điểm tâm mới, ngày mai lại có nữa sao?
Y tò mò hỏi: "Em định làm gì vậy?"
Lâm Việt đắc ý cười: "Hạt sen không để được lâu như long nhãn, phải ăn sớm. Ta định làm bánh nếp hạt sen. Nhưng đây là lần đầu tiên ta làm, không biết có thành công không."
Thẩm Hoài Chi cũng bật cười theo: "Nhất định có thể mà, hôm nay em làm bánh sơn tra cũng rất ngon."
"Vậy ngày mai ta chừa lại mấy miếng bánh sơn tra ở nhà, huynh giữa trưa về nhớ ăn nhé." Lâm Việt dặn dò.
...
Hai phu phu trò chuyện hồi lâu, ban đầu còn nói chuyện chính sự, về sau lại lan man đủ chuyện trên trời dưới đất. Mãi đến khi đêm khuya thanh vắng, trăng đã lên đến giữa trời mới dừng lại. Ngày hôm sau, suýt chút nữa Lâm Việt không kịp dậy sớm.
Lúc cậu thức dậy, Thẩm Hoài Chi đã rời đi. Không ít học sinh hôm nay phải một mình đến tư thục, mà từ đường lại không nằm ngay cổng thôn, thế nên y phải ra ngoài đón bọn nhỏ, tránh cho bọn chúng đi lạc.
Lâm Việt liên tiếp ngáp mấy cái, sau đó mới khoác y phục, ra ngoài rửa mặt. Hôm nay cả hai người bọn họ đều phải đi, nên làm điểm tâm cũng không ít. Vì bánh sơn tra có cách làm đơn giản, hôm qua Thẩm Lăng Chi đã học được hơn nửa, nên sáng nay chính cậu ấy là người làm món này. Còn Lâm Việt thì tất bật chuẩn bị bánh gạo nếp nhân hạt sen.
Hạt sen đã được ngâm từ tối qua, sáng sớm nay vừa thức dậy liền đem đi nấu. Hiện tại hạt đã mềm nhừ, chỉ cần loại bỏ tim sen, sau đó Hạt sen đã được ngâm từ tối qua, sáng sớm nay vừa thức dậy cũng hoàn toàn xứng đáng.
Vừa mới đặt chân đến trấn trên, hai người còn chưa kịp lên tiếng rao hàng, đã có vị khách đầu tiên tìm tới.