Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 95: Chương 95




Thẩm Hoài Chi tuy chưa làm đương gia, nhưng cũng hiểu rõ gạo củi dầu muối đều đắt đỏ.

Năm y 10 tuổi, không thể đến học đường chính là vì trong tay cha nương chẳng có đồng nào.

Về sau, khi y đi học, cả nhà chắt chiu từng miếng ăn, dè sẻn từng đồng, gom góp từng xu để trả tiền học phí cho y. Đến khi thành thân, Lâm Việt cũng ngày ngày tính toán tỉ mỉ. Mọi chuyện đều vì gia cảnh chẳng dư dả, bởi vậy y hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của tiền bạc

Lưu chưởng quầy đã hợp tác với y mấy năm nay, cũng xem như hiểu được tính tình của y. Nhưng lần này, thẳng thừng nói chuyện tiền bạc, lại còn chủ động yêu cầu tăng giá, thì quả là lần đầu tiên. Trước đây, mỗi lần thương lượng giá cả, hai người luôn phải vòng vo tam quốc, nói đông nói tây một hồi mới dám nhắc đến chuyện bạc tiền.

Dù trong lòng có chút khó hiểu, nhưng việc Thẩm Hoài Chi đồng ý là chuyện tốt, Lưu chưởng quầy cũng chẳng nghĩ nhiều, lập tức đáp: "Thẩm Tú Tài, ngài cứ yên tâm, giá cả đương nhiên khác biệt."

"Nói thật không giấu ngài, từ khi tin tức ngài đỗ Tú Tài truyền ra, Lưu lão gia trong trấn đã ngồi không yên. Ngày hôm sau liền dẫn theo quản gia đến tận cửa, bảo rằng đường đột quấy rầy là không phải phép, nên nhờ ta chuyển lời, hỏi ngài có còn nhận chép sách không. Ông ấy muốn một bộ Tứ Thư, ra giá 18 lượng bạc."

Nói đến đây, Lưu chưởng quầy bỗng hạ giọng, thò đầu ra nhìn ngó ngoài phố, rồi tiếp tục: "Ngài cũng biết, trong trấn ta, ba nhà giàu có nhất là Dương, Vương và Lưu. Nhà họ Dương và họ Vương đều đã tìm ngài chép sách rồi, nhất là Vương lão gia, còn là lúc ngài đang thi Tú Tài mà chép cho ông ta. Ba nhà bọn họ xưa nay tranh đấu không ngừng. Lần này, Lưu lão gia chịu bỏ ra giá cao cũng vì nguyên nhân này. Nhưng bất kể lý do gì, bạc vào tay mới là chuyện quan trọng, ngài thấy có đúng không?"

Thực ra, ban đầu Lưu chưởng quầy cũng không định nhận lời giúp Lưu lão gia, nhưng ngặt nỗi số bạc ông ta ra tay quá lớn. Hơn nữa, cùng họ Lưu, biết đâu tổ tiên vốn là một nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu chưởng quầy bèn nhận lời. Nếu Thẩm Hoài Chi thật sự không nhận việc, cùng lắm thì ông trả lại số bạc đã nhận là được.

Khi Thẩm Hoài Chi mở miệng đòi tăng giá, kỳ thực đã có sự chuẩn bị trong lòng. Cùng lắm là công việc ít đi, thậm chí không ai thuê nữa, dù sao trong trấn này không thiếu người chép sách, mà Tú Tài cũng chẳng phải chỉ mình y. Nào ngờ vận mệnh xoay vần, chẳng mấy chốc lại nhận được việc mới.

Trước khi thi đỗ Tú Tài, chép một bộ Tứ Thư chỉ được 13 lượng bạc, lần này lại hẳn thêm 5 lượng, Thẩm Hoài Chi không hề do dự, lập tức gật đầu: "Đa tạ Lưu chưởng quầy, việc này ta nhận. Không biết khi nào cần giao?"

Lưu chưởng quầy phất tay cười đáp: "Chuyện này không vội, Lưu lão gia đã dặn, ngài cứ từ từ chép, chỉ cần chép cẩn thận hơn bộ chép cho Vương lão gia là được. Đến tầm Hạ Chí sang năm giao bản thảo là ổn."

Tính ra còn gần bảy tháng, thời gian rất dư dả. Thẩm Hoài Chi không còn gì thắc mắc, nhận lấy giấy tờ từ tay Lưu chưởng quầy rồi xoay người rời đi.

Vừa bước một bước, đã bị Lưu chưởng quầy gọi lại: "Thẩm Tú Tài, xin dừng bước! Lưu lão gia còn đưa trước 5 lượng bạc làm tiền đặt cọc, vừa rồi bận rộn, ta suýt nữa quên mất."

Đây quả thực là niềm vui ngoài mong đợi.

Thẩm Hoài Chi xách hòm sách mà vào, nhưng lúc ra lại mang theo bạc trong túi, tổng cộng 20 lượng. Lần này, Lâm Việt và cha nương cuối cùng cũng không cần lo lắng chuyện tu sửa mái nhà nữa. 20 lượng bạc, cộng thêm 18 lượng tiền học phí trước kia, đừng nói là sửa mái nhà, dù xây hẳn một căn phòng mới cũng thừa sức.

Thẩm Hoài Chi bước chân thoăn thoắt rời khỏi tiệm sách, thẳng hướng sạp hàng thuê của Lâm Việt mà đi. Giờ này sạp không có khách, Lâm Việt đang bận rộn lau bàn. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy phu quân mình tươi cười rạng rỡ bước tới.

Nụ cười này, lần cuối cùng Lâm Việt thấy được, chính là vào ngày thành thân của hai người. Cậu vội ném giẻ lau sang một bên, xoa tay lên tạp dề, ba bước làm thành hai mà tiến đến: "Không phải huynh đi tiệm sách giao bản thảo sao? Sao trông vui vẻ thế này, chẳng lẽ có chuyện hỉ sự gì?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu, kể lại đầu đuôi sự việc, rồi lấy túi bạc trong ngực ra, cả túi lẫn bạc, đặt thẳng vào tay Lâm Việt.

Lâm Việt bị sức nặng của bạc làm cho tay trĩu xuống. Nếu không phải cậu đang cố mím môi, e rằng đã bật cười thành tiếng rồi.

Sơ sơ tính toán, tổng số bạc trong tay cả nhà đã gần 90 lượng. Trong thôn, những hộ có thể cầm ra số bạc lớn như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù mấy ngày nữa có sửa lại mái nhà, thì phần còn lại cũng dư dả không ít.

Lâm Việt chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm, vội nhét lại túi bạc vào trong lòng Thẩm Hoài Chi, liên tục giục: "Sạp hàng có ta và Lăng Chi trông coi là được rồi, huynh mau về nhà đi. Nếu cha có ở nhà, hai người cùng đến lò gạch xem thử. Hôm nay trả trước một phần tiền, cũng coi như thúc giục họ làm nhanh một chút, tranh thủ đầu tháng 10 khởi công."

Thẩm Hoài Chi còn định nói gì đó, nhưng Lâm Việt đã tiếp lời: "Nghe lời ta đi, huynh ở đây cũng chẳng giúp được gì, chi bằng về nhà làm chuyện đứng đắn."

Thẩm Hoài Chi bị lời này làm nghẹn họng, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, chào Lăng Chi rồi quay người về nhà.

Lâm Việt thì vui mừng không kể xiết, hào hứng kể chuyện này cho Thẩm Lăng Chi nghe.

Quả nhiên, Lăng Chi cũng rất vui mừng, hai người bàn bạc một hồi, quyết định trước khi về nhà sẽ đến miếu Thổ Địa một chuyến, dâng hương tạ lễ. Lần này, họ sẽ dâng 20 văn tiền dầu hương, thêm hai phần điểm tâm làm lễ vật, hương nến cũng phải chuẩn bị đầy đủ.

Dù chẳng biết có thật linh nghiệm hay không, nhưng dạo này Thẩm gia liên tiếp gặp chuyện tốt: Thẩm Hoài Chi thi đỗ Tú Tài, trong nhà mua thêm ruộng đất, hai người họ cũng kiếm được không ít bạc. Nhiều chuyện hỷ sự như vậy, so với trước kia đúng là không dám mơ tới. Vậy nên, cứ coi như tạ lễ cầu may đi.

Lâm Việt vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã thuận lợi đến cực hạn rồi, không ngờ sáng sớm hôm sau lại xảy ra một việc không biết nên tính là tốt hay xấu.

Khi trời vừa hửng sáng, sương sớm còn vương trên lá, cả nhà còn đang ăn sáng trong bếp, thì bỗng có người vội vã tới gõ cửa.

Người đến là Tống Tân Tuyết, cũng xem như quen biết với Tống Tầm Xuân, hai người vốn là người cùng thôn, sau này lại đều gả về thôn Lâm Thủy. Chỉ tiếc là tuổi tác chênh lệch, nếu không thì đã kết thành tỷ muội thâm giao từ lâu.

Hôm nay Tống Tân Tuyết bất ngờ tới cửa, Tống Tầm Xuân có phần khó hiểu, nhưng vẫn vội kéo cửa mời vào: "Mau vào nhà ngồi, sao lại gấp gáp thế này? Có chuyện gì à?"

Tính tìnhTống Tân Tuyết vốn chậm rãi, làm gì cũng từ tốn, nhưng hôm nay gấp gáp quá, vừa mở miệng đã nói một tràng: "Đại tẩu, sáng sớm đã đường đột đến quấy rầy, mong mọi người đừng trách. Nghe nói nhà tẩu đang mua ruộng, không biết giờ còn mua không? Dù là ruộng nước hay ruộng cạn đều được."

Tống Tầm Xuân sững người một lát, rồi đáp: "Tất nhiên là còn mua rồi. Muội muốn bán gì vậy?"

Nghe Tống Tầm Xuân nói còn muốn mua ruộng, lòng Tống Tân Tuyết cuối cùng cũng thả lỏng, liền hít một hơi thật sâu, rồi hạ giọng nói: "Là bốn mẫu ruộng nước muốn bán, đều là ruộng tốt cả. Năm nay lúa gặt được mùa, chúng ta cày bừa cũng bỏ không ít công sức. Bây giờ muốn trồng rau hay lúa mạch đều có thể xuống giống ngay."

Ruộng tốt hay không, trên khế ước đều ghi rõ rành rành, Tống Tầm Xuân cũng không nghi ngờ lời này, chỉ là không khỏi thắc mắc: Sao lại bán gấp như vậy? Người ta thường nói, "chủ động bán không phải là làm ăn", nếu gặp phải thương nhân lão luyện, ít nhất cũng phải ép giá xuống mấy trăm văn. Cả Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi cũng đặt đũa xuống, ra vẻ lắng nghe nghiêm túc.

Tống Tân Tuyết vốn không định nói rõ, nhưng thấy ánh mắt nóng bỏng của cả Thẩm gia đều dồn về phía mình, cuối cùng cũng ấp úng kể đôi câu.

"Chẳng phải sắp vào đông rồi sao? Phu quân ta định lên núi đốn củi, nếu may mắn còn săn được con gà rừng hay con thỏ mang về cải thiện bữa ăn. Nào ngờ mấy hôm trước trời mưa to, làm sạt lở một đoạn đường núi, hắn không cẩn thận trượt chân ngã xuống, may mà mấy huynh đệ đi cùng kịp thời đỡ xuống núi. Đêm qua đã vội đưa vào y quán trong trấn, không biết tốn bao nhiêu tiền. Ta đành tính bán ruộng để gom chút bạc lo liệu."

Nghe đến đây, người Thẩm gia đều trầm mặc. Dù gì cũng là bà con láng giềng nhiều năm, chẳng ai đành lòng ép giá trong tình cảnh này.

Tống Tầm Xuân nắm lấy tay Tống Tân Tuyết, dịu dàng an ủi: "Chu huynh đệ nhà muội sẽ không sao đâu, muội đừng lo lắng. Còn về bạc, nếu muội cần gấp, vay tạm 1, 2 lượng cũng không khó. Nhưng nếu muội bán ruộng rồi, sau này muốn mua lại ruộng tốt như vậy e là không dễ đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.