Phiên ngoại 2: Thẩm Du
[Em luôn cảm thấy tên của anh rất hay, chữ “瑜” (Du), nghĩa là “Hoài Cẩn Ngộ Du” (ấp ủ ngọc quý), thật sự rất có khí chất.]
Thẩm Du im lặng một lúc lâu, dù chỉ đang trò chuyện trên mạng, khóe môi vẫn theo thói quen cong lên một nụ cười xã giao. Cậu trả lời người phụ nữ đang nhắn tin với mình: [Thực ra là do lúc đăng ký hộ khẩu, nhân viên đã ghi nhầm.]
Lẽ ra tên của cậu vốn dĩ phải là Thẩm Du (榆), Du trong Du Mộc Ngật Đáp (cây du cứng cáp), gia đình muốn đặt cho cậu một cái tên với hàm ý đơn giản, dễ nuôi, mong cậu lớn lên mạnh khỏe và bền bỉ như cây du.
[Vậy à, có lẽ vì năm đó em thích anh, nên tên gì cũng không quan trọng.]
Ngón tay Thẩm Du ngừng lướt trên bàn phím một lúc, rồi nhẹ nhàng đánh chữ: [Vì sao lúc đó em lại thích anh?] Thích một người nhỏ bé, tầm thường như tôi.
[Hồi đó có một lần trong tiết thể dục, em bị say nắng suýt ngất, anh đã vội vàng chạy đến đỡ em, còn rất lịch sự, khi đỡ em bàn tay không hề mở ra, điều đó thực sự khiến em có thiện cảm.]
Thẩm Du: [Anh nhớ lần đó, anh không đỡ nổi em, vẫn để em ngã mà.]
Người phụ nữ vốn là người sôi nổi và hướng ngoại, cười lớn qua dòng chữ: [Haha, nhưng anh rất quan tâm đ ến người khác, lúc em ngã anh vội vàng xông đến đỡ em, em không bị đau mấy, chỉ là cảm giác rất tổn thương thôi, sau đó cắm đầu giảm cân cả một học kỳ.]
Thẩm Du lúng túng không biết trả lời sao, chỉ đáp: [Là do lúc đó cơ thể anh quá yếu đuối, còn em thì khỏe mạnh, không cần phải giảm cân đâu.]
[Trong lớp, cái người tiểu bá vương họ Lý là người thứ hai lao đến. Thật không giấu gì anh, ban đầu em có cảm tình với cậu ta trước, nhưng rồi cậu ta kéo em ra, còn túm anh từ dưới đất đứng dậy. Lúc đó em lập tức đổi đối tượng sang anh.]
Thẩm Du mỉm cười nhẹ nhàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
[Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã nhiều năm rồi. Trước đây, em còn tưởng anh và họ Lý đó là một cặp nên đã giữ khoảng cách với anh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta giải thích rõ hiểu lầm, em muốn liên lạc lại với anh, nhưng anh không trả lời em, làm em buồn mất một thời gian.]
[Không phải cố ý không trả lời em.]
Thẩm Du lại im lặng một lúc lâu, ngoài cửa là những tiếng mắng chửi, trong lòng cậu bỗng cảm thấy buông xuôi mà gõ từng chữ: [Là do lúc đó anh rất tự ti, lại hèn nhát, không dám giải thích hiểu lầm với em. Anh luôn xem thường chính mình vì đã nói dối, lừa gạt tình cảm của người khác. Gia đình thì không tốt, tính cách lại tệ hại, anh cảm thấy mình không xứng đáng được em thích, cũng không dám nói với em rằng thật ra anh cũng thích em.]
Không ngờ lại nói ra như vậy. Cũng may những tiếng mắng chửi ngoài cửa như tiếp thêm sức mạnh cho cậu, Thẩm Du nghĩ một cách chua chát.
Ngoài cửa, người đàn ông đã lừa cậu quay về bằng lý do rằng mình bệnh sắp chết, giờ đây đang rống lên đầy khí lực, dùng mọi ngôn từ để chửi bới suốt nửa tiếng mà không hề lặp lại.
“Đồ súc sinh bất hiếu! Tao nuôi mày ăn, nuôi mày mặc, giờ cánh cứng cáp rồi thì không nhận tao là bố nữa!”
Người phụ nữ lưng còng nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ đã chịu biết bao đòn đấm đá ngày xưa phát ra tiếng kẽo kẹt, mở hé ra một khe nhỏ. Người phụ nữ nấp sau khe cửa, e dè khuyên nhủ: “Tiểu Du à, đừng chọc giận với bố con nữa, bố con bây giờ sức khỏe yếu, lại còn cứng đầu, con ra xin lỗi ông ấy một tiếng, nhún nhường một chút…”
Thẩm Du điềm tĩnh nhưng dứt khoát ngắt lời mẹ: “Tại sao tôi phải xin lỗi ông ấy?”
“Dù sao ông ấy cũng là bố của con mà…” Việc xin lỗi là điều hiển nhiên, không cần lý do. Nhưng khi nhìn người con trai ăn mặc chỉn chu, hoàn toàn không hòa hợp với căn phòng nhỏ bẩn thỉu, những lời đã lặp đi lặp lại cả nghìn lần lại bị nghẹn lại.
“Tao là bố của mày!” Nếu không phải bố Thẩm đang nằm liệt giường, câu này hẳn đã biến thành một cú đấm giáng thẳng vào mặt cậu.
“Con trai nghe lời bố là lẽ trời đất. Tao chỉ có mỗi đứa con trai vô dụng như mày thôi. Đời này mày sinh ra trên thế gian này là để làm trâu làm ngựa cho tao!”
“Ông chỉ có tôi là con trai, không phải vì muốn dành cho tôi tất cả tình yêu của người bố, mà là vì khi mẹ tôi mang thai tôi, ông đã đánh bà đến mức sinh non.”
Thẩm Du đã được đưa đến thế giới này sớm hơn vì sự bạo lực, từ khi mới sinh ra đã phải sống nỗ lực hơn người khác. Nhưng một người bố lại khinh thường đứa con trai yếu ớt, còn người mẹ vì bị tổn thương cơ thể mà không thể sinh thêm con. Kết quả là, họ vừa ghét bỏ cậu, vừa miễn cưỡng cho cậu ăn để nuôi sống.
“Thế thì sao? Tao cũng đã nuôi mày lớn rồi! Sinh mày, nuôi mày là cái tội à? Tao đã ít lo cho cuộc đời mày chưa? Ông trời không có mắt, để cái thứ vô dụng như mày đầu thai vào nhà tao. Đợt trước tao bảo mày giữ cho chắc cái thằng bạn trai giàu có đó, nhà nó ở trung tâm thành phố có biết bao nhiêu căn hộ, kiếm được một người như thế, mày chỉ việc nằm ở nhà đếm tiền là đủ. Thế mà mày thì hay lắm, cứ thế chia tay với người ta.”
Giấc mơ “không làm mà cũng có ăn” của người bố đã tan vỡ, ông càng nói càng tức giận, ho liên tục, rồi lại mắng chửi ác độc: “Theo tao thấy là người ta chơi chán rồi bỏ mày thôi. Đồ vô tích sự, cũng chẳng lạ khi người ta chia tay với mày. Tao nói này, cố mà liên lạc lại đi. Mấy kẻ lắm tiền không phải đều thích lăng nhăng bên ngoài sao? Biết đâu người ta nhớ tình cũ, nhận mày làm bồ nhí, kiếm được ít tiền về. Không chữa được bệnh cho tao thì cũng thuê vài cô y tá trẻ chăm sóc tao. Cái con mẹ chết tiệt kia của mày thì ngu ngốc, lại lười nhác, đến mức tao nằm đây cũng bị lở loét khắp người…”
Nghe những lời ghê tởm ấy nhiều rồi, Thẩm Du chẳng còn cảm thấy buồn nôn nữa. Cậu vẫn thấy ghê tởm, nhưng sẽ không để cảm xúc của mình bị kéo đi theo ông ta.
Mẹ Thẩm cúi đầu, cam chịu co rúm người lại. Quan điểm đúng sai của bà bị đảo lộn, khiến bà đồng ý một cách sai lầm với những tưởng tượng hoang đường của chồng. Như một kẻ đồng phạm, ánh mắt bà tràn đầy hy vọng, nhìn về phía con trai, mong cậu có thể chấp nhận và làm theo “kế hoạch” của gia đình để mang phúc ích về cho nhà.
“Tôi thật sự là về để đưa tiền cho ông.”
Giọng điệu của bố Thẩm lập tức thay đổi, đầy phấn khởi, ông lớn tiếng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu thì ông cứ định đi, mệnh giá tiền âm phủ rất lớn, muốn bao nhiêu cũng được.” Thẩm Du mỉa mai cười: “Không phải ông nói ông sắp chết rồi sao, lần này tôi về là để đốt vàng mã cho ông.”
Người đàn ông trung niên điên cuồng chửi rủa, lời nguyền rủa và những lời đe dọa từ bố ruột đối với Thẩm Du không còn xa lạ. Huống hồ, giờ đây ông ta chẳng thể đe dọa được cậu nữa.
Ngôi nhà cũ kỹ chẳng có chút thay đổi nào qua bao năm tháng. Thẩm Du phớt lờ những tiếng ồn ào xung quanh, cạy một viên gạch lỏng trong phòng ra. Từ dưới đó, cậu lấy lên một lá thư màu hồng được bọc kín nhiều lớp.
Đó là bức thư tình chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của cậu thời thanh xuân, bố cậu đã vô tình bắt gặp chuyện tình cảm của cậu, ép cậu phải quen với người cùng giới, rồi xé nát nó ra, sau đó cậu lén lút dán lại từng mảnh. Lần này cậu quay lại là để lấy nó.
“Đồ súc sinh! Tao nuôi mày ăn học mà mày lại như đổ hết vào bụng chó. Dám nói chuyện với tao như vậy à?”
Thẩm Du không phải súc sinh, chỉ là cậu sinh nhầm nơi, bị một “súc sinh” sinh ra. Đó không phải lỗi của cậu.
Thẩm Du nhét bức thư vào túi, ngày trước vì lỡ làm dơ chiếc áo len cashmere đắt tiền của bạn cùng bàn, hoảng sợ như trời sập, day dứt mãi không yên. Qua nhiều năm vừa học vừa làm chăm chỉ, giờ đây cậu đã có đủ khả năng tự mua những chiếc áo dạ cao cấp lộng lẫy trong tủ kính thương mại bằng tiền do chính mình kiếm được.
Thẩm Du đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống người bố đang bốc mùi thối như rác rưỡi. Người đàn ông mặt đỏ gay, mắt trợn trừng nhìn cậu, trông vẫn dữ dằn như mỗi lần mắng chửi cậu ngày trước. Nhưng giờ đây, ông ta không còn cách nào bật dậy và giẫm cậu xuống dưới chân như trước nữa.
“Các người quả thực đã nuôi dưỡng tôi, nên tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi sẽ gửi tiền dưỡng lão định kỳ cho các người. Nhưng tốt nhất là ông nên bớt giận, giữ gìn sức khỏe, đừng có sinh bệnh nữa. Tôi sẽ không trả tiền viện phí đâu – chính ông dạy tôi rằng, bệnh thì chỉ cần nhai hai lát gừng là khỏi mà.”
Thẩm Du cuối cùng liếc nhìn căn phòng chật hẹp một lần nữa: “Từ giờ, tôi sẽ không quay về ngôi nhà này nữa.”
Cậu để lại ngôi nhà u ám phía sau, dần khuất xa đến mức không thể nhìn thấy nữa.
Tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên nhẹ nhàng.
[Tự ti gì chứ, anh tốt như vậy. Nói nhỏ này, hồi đi học, ban đầu em cũng thấy anh chẳng mấy nổi bật, nhưng càng để ý càng thấy thích.]
[Vậy chúng ta là lưỡng tình tương duyệt rồi nhỉ]
“Ngô Du Du vừa chọc bạn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
[Bạn trai ơi, sao lại không thèm trả lời em nữa?]
Ngày hôm ấy, sau cuộc gặp gỡ với Lý Tự Tranh để đối mặt và sắp xếp lại cảm xúc, những bóng tối đè nặng trong lòng Thẩm Du đã được quét sạch hoàn toàn. Cậu không tha thứ cho lỗi lầm của những kẻ từng bắt nạt mình, nhưng cũng không còn để mình mắc kẹt trong những bóng ma quá khứ. Ký ức tươi đẹp duy nhất của những ngày xưa cũ được cậu cẩn thận hồi tưởng.
Thời gian có sức mạnh chữa lành và giúp con người trưởng thành. Thẩm Du từ một ngọn cỏ yếu ớt đã vươn lên, trở thành một người với khí chất mạnh mẽ và tự tin, sẵn sàng bước về phía cuộc sống tươi đẹp của riêng mình.
Thẩm Du mỉm cười và trả lời: [Không phải không trả lời, chỉ là lúc nãy anh đang tìm đồ thôi.]
“Thần Thần, chúng ta không mua cái này, để về nhà em tự làm cho anh nhé?”
Thẩm Du nghe thấy giọng nói, liền ngẩng đầu nhìn sang.
Bên lề đường, ở một quầy hàng nhỏ bán trái cây dầm, hai người đàn ông đứng đó, như đang thương lượng mua sắm gì đó, chỉ trỏ về phía quầy. Thời tiết se lạnh, một người nắm lấy tay người kia, rồi đút cả hai bàn tay vào túi áo mình để giữ ấm.
Nhận ra có người đi ngang qua, người đàn ông bên quầy thoáng nghiêng đầu, ánh mắt hai người từng có duyên gặp mặt lướt qua nhau trong tích tắc. Cả hai đều giữ vẻ bình thản. Người kia không dừng bước mà quay lại nhìn người bên cạnh mình, dịu dàng nói gì đó. Hai bên cứ thế lướt qua nhau một cách yên bình, mỗi người đều hướng về người mà họ trân trọng.
[Tìm gì vậy?]
Thẩm Du chụp ảnh bức thư tình rồi gửi đi.
[!!!Anh vẫn giữ cái này sao.]
Thẩm Du: [Lúc trước anh để ở nhà cũ, nhưng mà anh có thể thuộc lòng từng chữ trên đó.]
[Bức thư tình này rất có giá trị đấy.]
Thẩm Du: [Có giá trị gì?]
[Chỉ cần có nó là có thể đổi lấy một tờ giấy chứng nhận kết hôn với em.]
Cậu tên là Thẩm Du, với chữ Du “瑜” trong “Hoài Cẩn Ngộ Du”, từng có thể bị người khác khinh thường, nhưng giờ đây một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đón cậu.
Jeff: Cuối cùng cũng end rồi nè, đã cố gắng làm cho xong trước tết nhưng sợ không kịp, cuối cùng cũng kịp rồi. Cảm ơn các bạn đọc đã đồng hành và ủng hộ blog trong năm qua. Chúc các bạn năm mới An Khang và Hạnh Phúc!