Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 33: Sinh Nhật, Trùm Trưởng Nhỏ Niên Niên Hôn Hạ Tổng!




Ngày thứ năm sống sót trên hòn đảo nhỏ, bão lớn đã đi qua.
Hạ Hành Khuyết cũng theo đó ôm gối rời khỏi phòng ngủ của Dư Niên.
Trời quang mây đãng, Dư Niên dẫn phản diện lớn nhỏ ra ngoài chơi, ông quản gia cũng có thể nghỉ ngơi đi dạo một chút.
Dư Niên lấy quyển sổ nhỏ cậu luôn mang theo bên mình: “Theo như kế hoạch tôi đã lập, quanh đây có bãi biển và một con phố ẩm thực. Bão vừa tan nên chắc nước biển không sạch lắm, chúng ta đến phố ẩm thực trước đi.”
Dư Niên lấy một lá cờ nhỏ: “Chương trình tham quan phố ẩm thực bắt đầu, bây giờ công bố quy tắc—”
“Tất cả mọi người phải đi sát theo tôi, giữ mình trong tầm nhìn của tôi, không được chạy lung tung, đặc biệt là mấy người họ Hạ, hiểu chưa?”
Hai ba con họ Hạ gật đầu nghiêm túc: “Hiểu rồi.”
Hạ Hành Khuyết nắm tay Dư Niên: “Làm vậy mới không chạy lung tung.”
Hạ Tiểu Hạc nhanh chóng theo sau, nhóc nắm lấy bàn tay còn lại của Dư Niên: “Đúng ạ.”
“Thôi được rồi.” Dư Niên nhìn ông quản gia, cậu muốn giải thích: “Hai người họ… hơi yếu đuối.”
Ông quản gia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi biết mà.”
Mỗi tay Dư Niên nắm tay mỗi người dẫn họ ra ngoài.
Hầu hết các cửa hàng trên phố ẩm thực đã mở cửa, chỉ là người không đông lắm.
Dư Niên chưa thấy món ăn trên đảo này bao giờ, vừa đi vừa cố gắng nắm tay ba con họ Hạ vừa lựa đồ.
Những viên tròn nhiều màu sắc, nhìn có vẻ ngon, mua một hộp.
Nước trái cây lạnh màu xanh, nhìn có vẻ ngon, mua một ly.
Bánh cá nướng, rất đúng với tên gọi Cá Gia Gia, mua một chiếc.
Dư Niên ăn uống nhưng cũng không quên nắm chặt tay phản diện lớn nhỏ, chia đồ ăn vặt cho họ.
“Đi sát theo tôi.”
Dư Niên cúi đầu cắn một miếng bánh cá nướng cháy xém, khi ngẩng đầu lên thấy phía trước có vài quầy hàng.
Có quầy bán bánh cupcake, quầy bán kem và quầy bán bánh rán.
Quầy hàng nào cũng có khách xếp hàng dài, không một quầy nào là ngoại lệ.
Ôi trời ơi, bảo sao ngã tư không có ai, hóa ra mọi người đều ở đây.
Dư Niên nắm chặt tay phản diện lớn nhỏ, xong rồi, cậu muốn ăn tất cả.
Theo thời gian xếp hàng nửa tiếng mỗi quầy, có thể họ sẽ phải lãng phí cả buổi chiều ở đây.
Dường như Hạ Hành Khuyết cũng nhìn ra sự lo lắng trong lòng cậu, anh đề nghị: “Niên Niên, em đi xếp hàng mua kem, anh sẽ giúp em xếp hàng mua bánh.”
Hạ Tiểu Hạc cũng giơ tay: “Ba, con cũng có thể giúp ba xếp hàng nha.”
“Con thì thôi, cứ đi theo người lớn dùm ba.” Dư Niên nhìn hàng người, cậu lại nhìn Hạ Hành Khuyết: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Anh nghĩ, cái tuổi 27 mà thầy Niên Niên tính cho anh, chắc không xuất hiện ở quầy bánh đâu nhỉ?”
“Cũng đúng.” Dư Niên gật đầu: “Vậy chúng ta tách ra hành động.”
Hạ Tiểu Hạc đi theo Hạ Hành Khuyết, hai hàng xếp cạnh nhau nên khoảng cách rất gần, Dư Niên chỉ cần quay đầu là thấy họ.
Dư Niên vừa xếp hàng vừa nhìn họ, xác nhận rằng không có gì nguy hiểm.
Hạ Tiểu Hạc nhỏ giọng nói: “Ba lớn, ba nhỏ lại bắt đầu kỳ kỳ rồi.”
Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: “Không được nói xấu Niên Niên.”
“Dạ.”
Dư Niên nhìn quầy bán bánh cupcake, quầy hàng được dựng ngay sát bên hông tiệm bánh, bánh đã được làm sẵn trong tiệm, chỉ việc mang ra bày biện trên quầy là xong.
Dư Niên hơi ngẩn người, trong lòng nghĩ sắp đến sinh nhật Hạ Hành Khuyết rồi, có phải nên tặng cho anh…
Xếp hàng trước Dư Niên là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, anh ta quay lại thấy Dư Niên nên nhiệt tình “Hi” với cậu.
Dư Niên lấy lại tinh thần, cũng thân thiện chào lại “Hi”.
Hạ Hành Khuyết đứng gần đấy khẽ nhíu mày.
Hạ Tiểu Hạc nhỏ giọng hỏi: “Ba lớn ơi, ba có quen người đó không?”
Hạ Hành Khuyết lạnh lùng đáp: “Không quen.”
“Vậy sao ba lại chào người ta ạ?”
“Vì lịch sự, Niên Niên là người lịch sự.”
“Ò.”
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng đến lượt Dư Niên.
Dư Niên định mua một chiếc vani, một chiếc dâu rồi mua một chiếc sôcôla, nhóc con không thể ăn nhiều, Hạ Hành Khuyết không thích ăn kem, cậu có thể ăn hai cái rưỡi.
Kế hoạch hoàn hảo.
Lúc này người đàn ông nước ngoài đứng trước cậu đột nhiên quay lại, đưa cho cậu một cây kem.
Dư Niên ngẩn người, chỉ vào mình: “Cho tôi sao?”
Hạ Hành Khuyết mím môi nắm tay Hạ Tiểu Hạc chuẩn bị bước tới.
Ở phía bên kia, người đàn ông nước ngoài gật đầu nói luyên thuyên.
Dư Niên tận dụng kỹ năng nghe tiếng Anh ít ỏi trong trí nhớ, chậm chạp mất ba giây mới từ từ hiểu ra.
Cậu… hình như nói cậu rất dễ thương, mời cậu ăn một cây kem, nhưng…
Ngoài Hạ Hành Khuyết ra, người bình thường nào lại dùng từ “dễ thương” để chỉ một người đàn ông trưởng thành mới gặp một lần chứ?
Cậu đã hiểu đúng ý chưa nhỉ?
Người đàn ông nước ngoài thấy Dư Niên không phản ứng, anh ta nhét cây kem vào tay Dư Niên, hỏi cậu có thể đi chơi với anh ta không, anh ta muốn mời cậu đi ăn tối.
Cậu hiểu đúng thật rồi!
Dư Niên giật mình giấu hai tay ra sau lưng, liên tục nói: “Không không không… nonono!”
Dư Niên quay lại nhìn, cậu thấy Hạ Hành Khuyết đang định bước tới.
Dư Niên nhanh chóng chạy tới ôm vai Hạ Hành Khuyết, cậu ra hiệu: “Của tôi… my…”
Chết tiệt, cậu quên mất từ “vợ” nói thế nào, cậu không thể nói Hạ Hành Khuyết là “vợ” của mình đâu nhỉ?
Người đàn ông nước ngoài nhìn họ với vẻ mặt nghi hoặc, có lẽ đang thắc mắc mối quan hệ giữa họ.
Dư Niên im lặng một chút, quyết định nhón chân ôm cổ Hạ Hành Khuyết, hôn hai cái vào mặt anh.
Hạ Hành Khuyết ôm hông Dư Niên, vẻ mặt u ám dần dịu lại.
Người đàn ông nước ngoài vẫn chưa rời đi.
Dư Niên giữ đầu Hạ Hành Khuyết, hôn vào miệng anh một tiếng thật lớn như đang đóng dấu.
Rồi kéo Hạ Tiểu Hạc ra.
“Ok? Understand?”
Người đàn ông nước ngoài nhún vai, anh ta nói “ok” rồi rời đi.
Dư Niên thở phào, phàn nàn với Hạ Hành Khuyết: “Người nước ngoài thoáng thật đấy.”
Hạ Hành Khuyết không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn tan biến, anh mím môi, tai hơi đỏ.
Dư Niên thấy anh không ổn lắm nên quay sang nhìn anh: “Hạ Hành Khuyết?”
Nhưng Hạ Tiểu Hạc đã hiểu: “Ba lớn bị cháy rồi.”
Dư Niên không hiểu: “Đừng nói bậy, làm gì có cháy?”
Hạ Tiểu Hạc hỏi lại: “Ba ơi, sao ba không hôn con?”
Dư Niên thẳng thắn: “Con còn nhỏ quá, hôn cũng chẳng có tác dụng gì.”
Hạ Tiểu Hạc không hiểu: “Cần tác dụng gì ạ?”
“Cái đó... Khi nào lớn con sẽ hiểu, bây giờ không giải thích rõ được.”
“Dạ.”
Hạ Hành Khuyết bình tĩnh cắt ngang cuộc tranh luận của họ: “Niên Niên, em hôn anh.”
“Gì?” Dư Niên chớp mắt, trùm trường nhỏ chống hông: “Hôn thì hôn thôi? Làm sao nào? Cái miệng xuất hiện trên mặt anh không phải là để tôi hôn à?”
Trùm trường nhỏ ngông nghênh nói!
Mặt Hạ Hành Khuyết không hề biến sắc: “Người đó vẫn chưa đi, có lẽ cần hôn thêm lần nữa.”
“Thật sao?” Dư Niên quay lại nhìn một cái, người đã đi mất dạng.
Hạ Hành Khuyết lại bày mưu lừa cậu hôn thêm lần nữa.
“…”
Dư Niên quay lại, bỗng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn—
Gia đình ba người họ đang đứng ngay giữa hai hàng bánh kem và kem, bên hai bên là những người xếp hàng mua đồ ăn, tất cả mọi người đều đi vòng qua họ.
Có nghĩa là—
Họ không đứng trong hàng, cần phải xếp lại!
Sét đánh giữa trời quang!
Dư Niên túm tóc: “Kem của tôi! Cái tên nước ngoài đáng ghét!”
Dư Niên chống hông, vừa xếp hàng vừa dẫm lên bóng của mình, mỗi bước chân đều dẫm mạnh.
Đi du lịch nước ngoài không vui chút nào!
Hạ Hành Khuyết dẫn Hạ Tiểu Hạc tiếp tục xếp hàng mua bánh cupcake. Anh nhìn biểu cảm tức giận của Dư Niên, không nhịn được chạm nhẹ vào khóe môi.
Đi du lịch nước ngoài thật vui, lần sau lại đến.
*
Ngày sinh nhật của Hạ Hành Khuyết ngày càng gần, Dư Niên cũng ngày càng lo lắng.
Cậu sợ Hạ Hành Khuyết gặp chuyện, sợ anh bị xe đâm, ngã từ trên lầu xuống, bị bắn chết.
Cách chết trên thế giới này quá nhiều, không thể nào phòng tránh hết được.
Hầu như sáng hay tối nào Dư Niên cũng chạy đến cạnh Hạ Hành Khuyết nói “Chào buổi sáng” “Chào buổi tối”, liên tục xác nhận sự an toàn của anh.
Nhưng Hạ Hành Khuyết không cảm thấy có gì kỳ lạ, ngược lại còn phối hợp với Dư Niên, thỉnh thoảng báo cáo cho cậu—
“Niên Niên, anh vẫn còn sống.”
Không bao lâu sau đã đến ngày sinh nhật của Hạ Hành Khuyết.
Tối qua Dư Niên đã mơ thấy ác mộng, mơ thấy cốt truyện trong sách, mơ thấy Hạ Hành Khuyết tự sát bằng súng, bên dưới là tiếng còi hú inh ỏi của xe cảnh sát, Hạ Hành Khuyết ngã xuống từ nóc nhà của Hành Niên, máu chảy lênh láng nhuốm đỏ mặt đất.
Khác với cốt truyện trong sách, Hạ Hành Khuyết không bắn chết Dư Niên trước khi tự sát mà đã đưa cậu lên máy bay, đảm bảo cậu được rời đi an toàn.
Dư Niên tỉnh dậy với khuôn mặt đầy nước mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo ngủ.
Đáng sợ quá, trái tim Dư Niên vẫn đang đập thình thịch.
Cậu kéo chăn nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không kịp mang mà chạy sang phòng bên cạnh.
“Hạ Hành Khuyết?”
Hạ Hành Khuyết đã dậy từ lâu, mặc trang phục chỉnh tề, ngồi trước máy tính, tranh thủ khi Dư Niên chưa tỉnh, mở một cuộc họp trực tuyến.
Dư Niên phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa: “Xin lỗi đã làm phiền.”
Chỉ một lát sau, cánh cửa phòng ngủ lại bị đẩy nhẹ từ bên ngoài tạo thành một khe hở, Dư Niên ngồi xổm trên đất giống như một chú vịt nhỏ... Không phải, giống một điệp viên đang làm nhiệm vụ bí mật, tránh khỏi góc quay của camera, từng chút một tiến về phía Hạ Hành Khuyết.
Cậu không yên tâm nổi, cậu phải tự mình xác nhận xem Hạ Hành Khuyết có còn sống không.
So với việc họp, dĩ nhiên mạng sống quan trọng hơn.
Hạ Hành Khuyết ngồi trước máy tính, hai tay đan chéo để trên bàn với ánh mắt tập trung.
Đột nhiên có một bàn tay chạm vào quần âu của anh, rồi vỗ nhẹ vào lưng anh.
Mặt Hạ Hành Khuyết không đổi sắc chống tay lên, tạo thành hình kim tự tháp che khuất khuôn mặt.
Anh hơi rũ mắt nhìn Dư Niên, đè nén âm thanh gọi: “Niên Niên?”
Dư Niên tiếp tục vỗ anh, nhỏ giọng đáp: “Đừng để ý đến tôi.”
Hạ Hành Khuyết vô thức ngồi thẳng người, anh không thể ngó lơ Niên Niên được, vì Niên Niên cứ sờ anh mãi!
May mắn thay cuộc họp đã bước vào những phút cuối cùng, phần báo cáo của người thuyết trình cũng vừa kết thúc.
Hạ Hành Khuyết tóm tắt vài câu đơn giản: “Hôm nay đến đây thôi, các vấn đề cụ thể để nhóm dự án tiếp tục theo dõi, tan họp.”
“Vâng.”
Hạ Hành Khuyết nhanh chóng tắt camera, gập laptop lại kéo Dư Niên dưới đất lên.
Dư Niên đứng dậy, nhân cơ hội sờ ngực anh, ừm, không có vết thương do súng, tốt quá.
Hạ Hành Khuyết hiểu ra: “Em lại mơ ác mộng à?”
Anh nắm bàn tay đang muốn rụt lại của Dư Niên, để cậu sờ kỹ một chút: “Anh vẫn còn sống mà.”
Dư Niên cười gượng khi cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay, từ từ tỉnh lại khỏi ác mộng: “Tốt quá, vậy tôi về trước nhé, anh cứ họp tiếp đi.”
“Anh họp xong rồi.” Hạ Hành Khuyết vén tóc dính trên trán cậu ra: “Mơ ác mộng gì vậy? Niên Niên, em khóc à? Còn đổ nhiều mồ hôi như vậy.”
“Không có, do thời tiết nóng quá thôi.” Dư Niên rụt tay về, như một con cá nhỏ vẫy đuôi chạy đi: “Tôi đi tắm cái đã, một lát nữa phải ra ngoài lấy bánh sinh nhật.”
Hôm nay là sinh nhật Hạ Hành Khuyết, Dư Niên đã đặt một cái bánh kem lạnh ở tiệm bánh vài ngày trước.
Dư Niên chạy về phòng mình, lục tìm quần áo sạch rồi chui vào phòng tắm để rửa mặt.
Hạ Hành Khuyết đứng trước cửa phòng, anh chăm chú nhìn bóng lưng của Dư Niên, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Niên Niên trước đây: Ủa! Hạ Hành Khuyết hôn mình!//////
Niên Niên bây giờ: Cái miệng xuất hiện trên mặt anh không phải là để tôi hôn à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.