Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 39: Kết thúc.




Trong phòng khách.
Dư Niên đang quấn quýt hỏi công thụ chính về chuyện tình yêu - mà cậu tò mò.
“Thời gian cụ thể các cậu ở bên nhau là khi nào? Ngày nào tháng nào? Mấy giờ mấy phút mấy giây?”
“Ai là người tỏ tình trước? Tỏ tình xong thì sao? Có tặng hoa không?”
“Sau khi tỏ tình thành công có ôm nhau không? Có hôn nhau không?”
Công thụ chính còn chưa trả lời mà Dư Niên đã tự che mặt, não nổ bùng bùng.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cp của cậu cũng thành thật rồi!
Ngọt chết đi được!
Phó Nguyên Châu bình thản nói: “Đơn giản lắm, hôm đó bọn tôi ăn cơm với nhau, tôi hỏi cậu ấy có thể làm người yêu tôi không, cậu ấy nói cần suy nghĩ một lát, ăn xong thì nói ‘Được’, thế là chúng tôi ở bên nhau.”
???
Khuôn mặt Dư Niên có vẻ phức tạp: “Chỉ vậy á?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Không có giam cầm, cưỡng hôn hay ép yêu sao?”
“Cậu nghĩ ai cũng là Hạ Hành Khuyết à?”
Hạ Hành Khuyết ngồi bên cạnh khẽ ho một tiếng.
Nhưng dựa vào việc anh mới “đánh nhầm người”, anh có thể bỏ qua cho Phó Nguyên Châu một lần.
Dư Niên có chút thất vọng.
Chỉ vậy thôi chứ không lãng mạn, không giống kịch bản trong tiểu thuyết.
Trong nguyên tác, công thụ chính vừa thi đại học xong đã ở bên nhau— nếu không phải vì một số quy tắc nhất định, Dư Niên cảm thấy họ có thể sớm ở bên nhau sớm hơn.
Công thụ chính lén hôn nhau trên cầu, giữa bầu trời rực rỡ pháo hoa.
Khi Dư Niên thấy đoạn này, cậu đã phấn khích lăn lộn trên giường.
Kết quả thực tế lại như thế này đây.
Thời gian họ ở bên nhau bị trì hoãn rất lâu, thậm chí còn không có bữa tối dưới ánh nến— họ chỉ ăn cơm trưa.
Dư Niên chống cằm cầm tay Bùi Ngọc Thành, cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cậu ấy.
Nhẫn trông khá đẹp, Dư Niên biết là do Phó Nguyên Châu đã chuẩn bị từ lâu, anh ta chuẩn bị rất lâu.
Dư Niên gật đầu: “Cũng được, ở bên nhau là được rồi.”
Lúc này Phó Nguyên Châu bỗng dưng nhớ ra điều gì đó: “Tiểu Ngư, cậu còn một khoản nợ chưa thanh toán.”
“Hả?” Dư Niên ngẩng đầu: “Gì cơ?”
Phó Nguyên Châu nghiêm túc nói: “Cậu và Hạ Hành Khuyết đi du lịch nước ngoài, sao không nói cho bọn tôi biết? Có gì cần đề phòng bọn tôi à?”
Bùi Ngọc Thành cũng ngẩng đầu: “Đúng vậy, sao không nói cho bọn tôi biết?”
Công thụ chính vô cùng nghiêm túc, họ ngồi hai bên hai hướng kẹp Dư Niên ở giữa.
Dư Niên mím môi, nghiêm túc nhìn họ: “Tôi có lý do mà.”
“Lý do gì?”
Dư Niên nhìn Phó Nguyên Châu trước: “Chúng ta là bạn tốt mà, nếu tôi chèn ép công ty của anh, anh có đánh tôi không?”
Phó Nguyên Châu nhíu mày: “Cậu nói gì vậy?”
Dư Niên lại nhìn Bùi Ngọc Thành: “Chúng ta cũng là bạn tốt mà, nếu tôi nổi điên chế nhạo cậu làm giáo sư giả vờ thanh cao, cậu có đánh tôi không?”
Bùi Ngọc Thành nhíu mày: “Gì cơ?”
Công thụ chính véo mạnh hai bên má cậu: “Có, sẽ véo chết cậu!”
“A...” Dư Niên bị véo má, cậu cảm thấy mặt mình sắp nứt ra.
Hạ Hành Khuyết có vẻ sốt ruột, anh kéo Dư Niên lại: “Đừng véo em ấy, thả ra.”
Dư Niên xoa mặt, lùi về phía Hạ Hành Khuyết: “Thấy chưa, đó là lý do đó. Dù tôi tống tiền Hạ tổng một trăm triệu, Hạ tổng cũng không dám véo tôi đâu.”
Còn công thụ chính sẽ hung hăng “véo má” bia đỡ đạn.
Chỉ có trùm phản diện là khác, trùm phản diện chỉ biết đau lòng cho bia đỡ đạn thôi.
Dư Niên ngẩng đầu làm vài biểu cảm hài hước, nhờ Hạ Hành Khuyết xem giúp mặt mình có bị bóp méo không.
Công thụ chính nhìn nhau, lặng lẽ tránh xa họ.
“Sau này chúng ta cũng như vậy à?”
“Không biết.”
“Trông hơi đáng sợ, hay chúng ta tạm thời tách ra một thời gian đi?”
“... Đừng mà.”
Cá Gia Gia lại đạt được thành tựu hỗ trợ ngược.
*
Ăn tối xong, Dư Niên giúp công thụ chính lên kế hoạch.
“Hai người đã hẹn hò chưa?”
“Đi công viên giải trí thì sao?”
“Không cân nhắc việc đổi tên công ty thành ‘Ngọc Châu’ thật à?”
Phó Nguyên Châu nhíu mày: “Cậu có nghiêm túc không đấy?”
Dư Niên nghiêm túc gật đầu: “Có mà.”
“Cậu và Hạ Hành Khuyết đi công viên giải trí vào buổi hẹn hò đầu tiên chắc?”
“Không phải đâu, bọn tôi không trẻ con như thế, bọn tôi đến Thành Phố Đồ Chơi.”
“...”
Phó Nguyên Châu nói: “Cảm ơn vì đã quan tâm, để tôi tự nghĩ xem.”
“Ò.” Dư Niên bĩu môi chán nản bỏ đi.
Lúc này Bùi Ngọc Thành cũng gọi cậu: “Tiểu Ngư.”
Dư Niên đi qua: “Ơi?”
Bùi Ngọc Thành nói nhỏ với cậu: “Hai người nói về chuyện hẹn hò à? Cậu đi cùng tôi nhé, được không?”
Dư Niên chỉ bản thân: “Tôi á? Tôi đi làm gì? Làm bóng đèn à?”
Giọng Bùi Ngọc Thành càng lúc càng nhỏ: “Tôi không dám đi một mình.”
“Ha!” Dư Niên không nhịn được cười.
Giáo sư trưởng thành không dám đi hẹn hò với bạn trai một mình.
Mỹ nhân lạnh lùng trong lòng cậu đã bị kéo xuống thần đàn, vì tình yêu mà trở nên vụng về.
Bùi Ngọc Thành bịt miệng cậu, sắc mặt hơi tức tối: “Cậu đừng cười nữa.”
“Ưm ưm.” Dư Niên nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không đi được đâu, tôi mà đi bị Phó Nguyên Châu đánh chết mất.”
“Đi với tôi.”
“Không được mà.”
Dư Niên nhìn xung quanh, Hạ Hành Khuyết đang cầm iPad xem tài liệu, Phó Nguyên Châu vẫn đang suy nghĩ xem họ sẽ hẹn hò ở đâu, chỉ còn thừa…
“Nhóc con nha!” Dư Niên kéo Hạ Tiểu Hạc đang xem phim hoạt hình lại: “Để thằng bé đi với cậu.”
Hạ Tiểu Hạc giơ que phô mai vừa mới mở, chưa kịp cho vào miệng lên: “Dạ?”
Dư Niên cúi đầu tranh thủ gặm mất que phô mai của nhóc: “Chú Bùi muốn dẫn con đi chơi.”
“Được nha.” Hạ Tiểu Hạc cúi đầu, bỗng phát hiện que phô mai của nhóc đã mất tích!
“Ba nhỏ!”
*
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dư Niên ngáp ngắn ngáp dài, cùng Hạ Hành Khuyết đưa Hạ Tiểu Hạc và công thụ chính rồi đi.
Dư Niên vẫy tay với họ: “Tạm biệt, đi chơi vui vẻ nhé, ở ngoài qua đêm cũng được.”
Dậy sớm quá nên Dư Niên vẫn buồn ngủ, cứ ngáp liên tục không để ý đến ánh mắt như muốn đâm chết mình của công chính, anh ta nhìn Hạ Tiểu Hạc đang nắm tay thụ chính, người đang đứng giữa chia cắt bọn họ chằm chằm.
Dư Niên nhìn xe biến mất trên đường lớn, cậu dụi mắt quay đầu nói với Hạ Hành Khuyết: “Em ra sân sau hóng gió chơi điện thoại đây, anh không được qua đâu đấy.”
Câu nói nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng Hạ Hành Khuyết lại không phản đối.
Dư Niên chống hông, nghiêm túc nhìn anh: “Anh nghe thấy không?”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Nghe thấy, anh không qua đó đâu.”
“Tốt lắm.” Dư Niên vỗ vai anh, cậu đi với ông quản gia ra sân sau biệt thự.
Ở bãi cỏ trong vườn, nhà kính vẫn còn đó với bộ bàn ghế năm xưa, do Dư Niên tự tay sắp xếp cho ngày kỷ niệm.
Tiếc là chưa trang trí xong, họ cũng chưa ăn tối dưới ánh nến ở đây, Dư Niên ra ngoài mua hoa thì xảy ra tai nạn.
Ông quản gia lấy chìa khóa, mở cửa nhà kính.
Dư Niên thò đầu nhìn vào trong.
Ừm, mọi thứ vẫn y như cũ, giữ gìn khá tốt.
Dư Niên chui vào nhà kính, quay lại vẫy tay với quản gia: “Ông vào đây đi.”
Ngày kỷ niệm kết hôn của cậu và Hạ Hành Khuyết vẫn chưa kết thúc, cậu muốn bù đắp cho Hạ Hành Khuyết.
Cậu chạy đến bếp, lôi cái tạp dề Hạ Hành Khuyết để ở đây thắt lên eo: “Mấy thứ hôm qua cháu dặn mua đã có hết chưa ạ?”
“Đã chuẩn bị xong.” Ông quản gia lấy một thùng giấy ra: “Nến, chân nến, bình hoa, bó hoa, ruy băng, tôi đã giao thực đơn cho đầu bếp ở nhà, họ sẽ ước lượng thời gian làm tất cả món ăn trước khi bữa tối bắt đầu.”
Dư Niên nhẹ nhàng “ok”: “Cảm ơn mọi người ạ.”
“Cậu chủ khách sáo quá.”
Dư Niên nhận thùng giấy, trang trí bàn ăn rồi ngồi ở bếp bắt tay vào làm món tráng miệng.
Bánh flan caramel và bánh tart trứng, tối qua Dư Niên lén lút nằm trong chăn xem mấy video hướng dẫn, rất đơn giản.
Dư Niên xoa xoa mũi đặt điện thoại bên cạnh, theo hướng dẫn làm từng bước một.
Trong khi đó có vài nhân viên vệ sinh dọn dẹp trong biệt thự đối diện đang lau kính cửa sổ.
Họ tụ tập với nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
“Cậu chủ đang làm gì trong nhà kính vậy? Hạ tổng đã đi qua đây mấy lần rồi.”
“Ba lần rồi, Hạ tổng cứ đi qua hành lang làm người ta rờn người thôi.”
“Khụ khụ, lại đến rồi, lại đến rồi.”
Hạ Hành Khuyết đi qua hành lang lần thứ tư, anh không nghe thấy các nhân viên vệ sinh nói về mình, chỉ hướng ánh mắt về phía nhà kính đối diện.
*
Đến chiều Dư Niên nhận được cuộc gọi từ Hạ Tiểu Hạc, cậu đang làm phần caramel cho bánh flan.
Phần này hơi khó một chút, Dư Niên đã nhúng bánh mì vào caramel hỏng ăn đến bốn năm lần rồi.
Dư Niên lau tay lên tạp dề, nhận điện thoại bật loa ngoài, tiếp tục khuấy siro: “Alo?”
Giọng nói non nớt của Hạ Tiểu Hạc từ bên kia truyền đến: “Alo, ba ơi.”
Dư Niên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ở đây có phòng chủ đề ‘Đội mèo mèo’ á, con có thể ở đây với chú Phó và chú Bùi một đêm không?”
“Họ thấy sao? Có đồng ý cho con ở bên ngoài không?”
“Đồng ý ạ!”
“Vậy thì được rồi.”
“Yay!”
“Nhưng con phải ngoan đó, có chuyện gì thì nói với họ, để bọn họ gọi điện cho ba.”
“Con biết rồi.” Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Ba ơi, bây giờ ba đang làm gì vậy? Có nhớ con không?”
“Ừm…” Dư Niên cúi đầu nhìn nồi nhỏ đang sôi sùng sục với caramel xanh: “Ba đang nấu thuốc.”
Lại thất bại rồi.
Dư Niên không hiểu, rõ ràng là đường trắng, sao caramel lại có màu xanh chứ?
Ông quản gia đứng bên cạnh nhìn Dư Niên chấm bánh mì vào caramel, tiêu hủy món thất bại.
Ông ấy đề nghị: “Thưa cậu, cậu có cần tôi gọi đầu bếp tới không?”
“Có, có, có.” Dư Niên phồng má, liên tục gật đầu: “Nhanh giúp cháu với! Không kịp nữa rồi!”
“Được rồi.”
Gọi đầu bếp tới, dưới sự hướng dẫn của chuyên gia Dư Niên mới miễn cưỡng làm ra phần caramel, rồi cho bánh pudding vào lò nướng.
Dư Niên vỗ tay ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra nhắn cho Hạ Hành Khuyết.
[Kính gửi Hạ tổng, buổi tiệc “Kỷ niệm 5 năm ngày cưới” hoãn lại sẽ diễn ra vào lúc 19:00 tối nay, xin ngài hãy mặc bộ lễ phục đuôi tôm đen (Mlem mlem) đến tham dự sự kiện này.]
[— Đồng hồ báo thức Tiểu Ngư.]
Bộ lễ phục đuôi tôm đen là sở thích của Dư Niên.
Lúc này ông quản gia cũng đem cho cậu bộ lễ phục ông ấy chuẩn bị trước.
Dư Niên chạy vào biệt thự thay đồ, rồi lại chạy ra ngoài.
Khi Dư Niên chạy về, Hạ Hành Khuyết cũng vừa tới nơi.
Anh mặc bộ lễ phục Dư Niên thích nhất, dáng người thẳng tắp chuẩn bị bước vào nhà kính trồng hoa.
“Dừng lại!” Dư Niên chạy tới hét lên.
Hạ Hành Khuyết dừng lại ở cửa phòng hoa, anh quay đầu lại: “Niên Niên?”
Dư Niên chạy tới đứng trước mặt anh, chống hông chặn anh lại: “Vui lòng xuất trình thiệp mời.”
Hạ Hành Khuyết suy nghĩ một chút, lấy điện thoại trên tay ông quản gia mở tin nhắn Dư Niên gửi cho anh.
Dư Niên kiểm tra kỹ lưỡng, cậu đưa điện thoại cho ông quản gia: “Ừm, đúng là thật.”
Người quản gia: Chồng chồng có nhiều kiểu tình thú thật đấy.
Ông ấy từ từ lùi lại.
Dư Niên đưa tay ra cho Hạ Hành Khuyết, như một quý ông nhỏ.
Hạ Hành Khuyết mỉm cười nắm tay cậu, hai người cùng nhau bước vào nhà kính.
Bóng tối dần buông xuống, Dư Niên thắp nến trên bàn.
Ánh nến phản chiếu qua tấm kính vô cùng ấm áp.
Dư Niên cầm dĩa, dùng dĩa xiên quả cà chua nhỏ trong đ ĩa Hạ Hành Khuyết cho vào miệng.
“Ăn nhiều vào, toàn là em…” Dư Niên im lặng một lúc: “Để đầu bếp làm. Món tráng miệng sau bữa ăn mới là em làm.”
Hạ Hành Khuyết mỉm cười, anh gật đầu: “Được, vậy mở món tráng miệng ra nhé?”
“Không thành vấn đề.” Dư Niên mở món tráng miệng ra: “Đây— caramel pudding! Thực ra em còn định làm bánh tart trứng cơ, nhưng thời gian hơi gấp.”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Nhìn có vẻ ngon.”
“Đặt nhiều tâm huyết mới ngon vậy đó.” Dư Niên cũng múc một muỗng bánh pudding, cậu nhai lớp caramel bên trên: “Ngon lắm, anh không biết em làm caramel lâu thế nào đâu.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa chậm rãi thưởng thức bữa tối.
Một tiếng sau Dư Niên không giữ hình tượng nữa, cậu dựa vào lưng ghế xoa bụng.
Vừa nãy ăn quá nhiều bánh mì chấm caramel quá, giờ thấy hơi đầy bụng, biết thế để lại mai hãng ăn.
Hạ Hành Khuyết đứng dậy, đi đến chỗ loa trong nhà kính để mở nhạc.
Anh đi đến bên cạnh Dư Niên, đưa tay ra: “Niên Niên, đứng dậy nhảy một điệu tiêu hóa thức ăn nhé?”
“Được.” Dư Niên hít một hơi, nắm tay anh đứng dậy: “Đến đây.”
Hạ Hành Khuyết ôm eo kéo cậu vào lòng mình, Dư Niên cúi đầu nhìn nhìn bước chân.
Cậu chưa biết nhảy, hồi đại học thường xuyên dẫm lên chân Hạ Hành Khuyết.
Dư Niên không đăng ký được môn thể dục hồi năm nhất đại học, Hạ Hành Khuyết nói với cậu rằng anh đã đăng ký được một môn thể dục rất nhàn mà lại được điểm cao, nhưng vì môn này cần hai người học chung, anh lại vẫn chưa tìm được bạn, muốn Dư Niên học với mình.
Dư Niên vui vẻ đồng ý.
Kết quả đến nơi—
Thể dục: Waltz - Điệu nhảy và vẻ đẹp.
Giờ nghĩ lại, đúng là kế hoạch xảo quyệt của trùm phản diện.
Dư Niên dựa vào lòng Hạ Hành Khuyết, cúi đầu nhìn theo bước chân anh.
Hạ Hành Khuyết cúi đầu nhìn đầu nhỏ của Dư Niên.
Hạ Hành Khuyết khẽ hỏi: “Ngày kỷ niệm kết hôn Niên Niên nghĩ lúc đầu như thế này sao?”
“Ừ.” Dư Niên gật đầu: “Vốn định làm thế, em làm món tráng miệng, chúng ta ăn tối dưới ánh nến rồi cùng nhau ngắm sao nói chuyện, hoặc khiêu vũ.”
“Chuẩn bị tốt lắm, cảm ơn Niên Niên.”
“Đương nhiên.” Dư Niên ngẩng đầu, nhìn anh cười: “Cũng phải cảm ơn anh dựng nhà kính bảo vệ đồ em chuẩn bị.”
Hạ Hành Khuyết đáp một tiếng: “Ừ.”
Dư Niên nhìn xung quanh: “Đợi hết ngày kỷ niệm kết hôn thì nhà kính cũng hết tác dụng rồi nhỉ, tháo nó ra được không?”
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Phải tháo ra sao?”
Dư Niên suy nghĩ: “Không thì để lại cũng được, nhưng em không nghĩ chỗ này dùng được đâu, để trên bãi cỏ sẽ ảnh hưởng đến em và Hạ Tiểu Hạc ngồi xe vặn chạy loanh quanh mất.”
Hạ Hành Khuyết nói nhỏ: “Có tác dụng mà.”
“Vậy thì để lại cho anh dùng nhé.”
“Ừm.”
Trời tối dần, bên tòa nhà chính của biệt thự đã sáng đèn, thỉnh thoảng có bảo vệ hoặc người giúp việc đi ngang qua cửa sổ.
Đèn đá sau vườn cũng đã sáng lên, ánh sáng hắt lên bãi cỏ thứ hút vài con đom đóm.
Trong nhà kính, những ngọn nến chập chờn cháy trên bàn giống như những con đom đóm đang nhấp nháy ngoài kia.
Bản nhạc đã phát đi phát lại nhiều lần, nhưng Hạ Hành Khuyết và Dư Niên không còn khiêu vũ nữa.
Bộ lễ phục đuôi tôm đắt tiền của Hạ Hành Khuyết bị vứt trên sàn, lễ phục của Dư Niên cũng trở nên nhăn nhúm.
Cậu đặt hai tay lên kính, Hạ Hành Khuyết ôm cậu từ phía sau bao trọn lấy cơ thể Dư Niên, chiếc má ấm nóng của anh áp vào má cậu.
Có bóng người lướt qua cửa sổ biệt thự, Dư Niên vội vàng đập vào người anh: “Có người đến kìa!”
Hạ Hành Khuyết ôm chặt cậu, anh nói nhỏ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thấy bóng người ngày càng gần, Dư Niên sợ hãi run rẩy, suýt thì xỉu.
Hạ Hành Khuyết nhíu mày, cố gắng kiềm chế đỡ cậu lên: “Hôm nay Niên Niên chạy ra chạy vào nhiều như vậy, em không nhận ra đây là kính một chiều à?”
Ôi, Dư Niên sống lại rồi.
Hạ Hành Khuyết hỏi tiếp: “Vậy có cần tháo ra nữa không em?”
“Tháo ra…” Dư Niên chưa kịp nói hết đã bị Hạ Hành Khuyết bịt kín miệng.
Dù sao đi nữa, đây cũng là buổi lễ kỷ niệm kết hôn hoàn hảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.