Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 44: Ngoại Truyện Trung Học




Gần đây Tóc vàng đang theo đuổi hoa khôi trường bên cạnh, mấy anh em bàn bạc giúp cậu ta, phối cho cậu ta trang phục nổi bật còn xịt nước hoa thơm phức, họ tụ tập lại vừa bứt tóc vừa giúp cậu ta viết thư tình.
Lúc đó Hạ Hành Khuyết chỉ khoanh tay, dựa lưng vào ghế thản nhiên nhìn bọn nó bận rộn, anh nói một câu: “Trẻ trâu.”
Đám đàn em cạn lời: “Anh Hạ, anh không hiểu đâu.”
Tóc vàng hùng hồn nói: “Chờ đến ngày anh thích một người anh sẽ hiểu thôi.”
Hạ Hành Khuyết chỉ cười lạnh chứ không nói gì, nhưng lại rất tốt bụng giúp Tóc vàng mua một bó hoa ở tiệm hoa, bảo cậu ta cầm đi tìm hoa khôi coi như là anh cũng góp sức.
Tất nhiên cuối cùng Tóc vàng đã bị từ chối, lý do là tóc cậu ta quá vàng.
Tối hôm đó, mấy thằng bạn ở xúm lại quán nướng an ủi cậu ta.
Hạ Hành Khuyết vẫn đứng bên cạnh nhìn.
Anh nghĩ, anh sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm cảm giác này.
Gia đình anh không tốt thậm chí có thể coi là dị dạng, anh không thích những chuyện này, cũng không muốn thử.
Nhưng…
Nếu đối phương là Dư Niên, anh có thể xem xét một chút.
Dư Niên rất dễ thương, đầu tròn tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, mắt tròn xoe, có lúc cả miệng cũng tròn nên nhìn vào chỉ muốn nắn nắn véo véo một cái.
Tính cách Dư Niên cũng tốt, từ trước đến giờ không bao giờ cãi nhau với người khác, rất được lòng mọi người.
Điểm số của Dư Niên cũng tốt, đứng thứ năm mươi mốt, cao gấp mười lần so với thứ năm trăm mấy của Hạ Hành Khuyết.
Hơn nữa dù Dư Niên rất sợ anh, nhưng  cậu vẫn nói rằng “Cậu ấy tốt lắm”.
Dư Niên là người đầu tiên khen anh, anh cũng luôn cố gắng giữ hình tượng trước mặt Dư Niên, không để cậu thất vọng.
Hạ Hành Khuyết không tìm được lý do gì để mình không thích Dư Niên.
Hạ Hành Khuyết và Dư Niên đứng cạnh nhau ở hành lang, Dư Niên hơi nhón chân chỉnh lại chiếc mũ sau lưng Hạ Hành Khuyết, đội lên đầu anh
Dư Niên cười nói: “Cậu cũng đội đi.”
Hạ Hành Khuyết kéo dây mũ: “Thế này à?”
“Ừ ừ.”
Cả hai kéo dây mũ, cố gắng nhét đầu vào trong mũ hết sức vui vẻ.
Thầy Chu nghĩ họ đứng phạt đủ lâu rồi, thầy đi ra khỏi lớp: “Dư Niên, Hạ Hành Khuyết, hai đứa có thể…”
Hai quái vật mũ đồng thời quay đầu nhìn ông ấy: “Dạ?”
Thầy Chu hít sâu một hơi: “Đứng tiếp cho tôi.”
*
Sau sự việc này, Dư Niên không còn sợ Hạ Hành Khuyết nữa.
Trên đời này có trùm phản diện nào đi cho người khác tiền chứ?
Anh là người tốt.
Dư Niên vô cùng yêu mến anh, cậu đưa trùm phản diện vào “kế hoạch sống sót” của mình.
Từ hôm nay trở đi, họ chính là “Liên minh sống sót giữa trùm phản diện và bia đỡ đạn”!
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, lớp bồi dưỡng của Dư Niên và Bùi Ngọc Thành cũng bị hủy, chuyển sang học thứ bảy chung với toàn khối.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Dư Niên đến trước cửa lớp chuyên tìm Bùi Ngọc Thành.
Bùi Ngọc Thành cho cậu mượn tập ghi chép tiếng Anh: “Cho cậu này.”
Dư Niên che túi nhỏ lén đến gần cậu ấy, cậu đưa chiếc bánh thịt bò trong túi cho cậu ấy: “Đây, đừng để thầy nhìn thấy nhé, lúc nào đói nhớ ăn lén đó.”
Bùi Ngọc Thành cười nhẹ: “Cảm ơn cậu.”
Lúc này Phó Nguyên Châu lững thững cầm cặp sách đi ngang qua, anh ta thò đầu vào: “Lại đến mượn ghi chép à?”
Bùi Ngọc Thành bảo vệ Dư Niên sau lưng, cậu ấy lạnh lùng nhìn anh ta: “Biến đi.”
Dư Niên: ?
Hình như có gì đó không đúng, sắp hết học kỳ hai đến nơi rồi mà mối quan hệ giữa công thụ chính vẫn tệ như vậy sao?
Ánh mắt của Phó Nguyên Châu rơi xuống mặt Dư Niên, Dư Niên nhanh chóng núp sau lưng Bùi Ngọc Thành: Ôi, tui yếu đuối lắm.
Phó Nguyên Châu có chút ngượng ngùng: “Cậu xem xong thì cho tôi mượn đi.”
“Không phải của tôi.” Dư Niên chỉ Bùi Ngọc Thành.
Phó Nguyên Châu khẽ hắng giọng, đứng thẳng lưng trước mặt Bùi Ngọc Thành nói: “Bạn cùng bàn, cậu ấy xem xong thì cho tôi mượn nhé.”
Bùi Ngọc Thành kiên quyết từ chối: “Không cho.”
Phó Nguyên Châu chỉ lên trời thề: “Cho tôi xem đi, tôi không vẽ rùa lên đó đâu, tôi hứa, tôi sẽ học hành nghiêm túc.”
Bùi Ngọc Thành nhíu mày, nhìn anh ta với vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu định học hành nghiêm túc à?”
“Cái đó…” Phó Nguyên Châu gãi đầu: “Sắp thi cuối kỳ rồi, tôi đã đánh cược với người khác…”
Dư Niên không nhịn được bật cười.
Haha, cậu nhớ đoạn này!
Trong truyện gốc Phó Nguyên Châu bị gia đình nhét vào lớp chuyên bằng tiền, nhưng vì chuyện này nên anh ta luôn bị bạn học bàn tán, bảo rằng anh ta cũng vào được lớp chuyên, lại còn ngồi cùng bàn với người đứng nhất, chắc chắn phải đi treo đèn.
Phó Nguyên Châu không chịu nổi, vào học kỳ đầu năm lớp 11, anh ta đã cược với gia đình nếu mình có thể thi vào top 50 của khối, anh ta sẽ chứng minh được bản thân và tiếp tục ở lại lớp chuyên, nếu không thì anh ta sẽ chuyển lớp.
Tất nhiên cuối cùng nhờ có sự giúp đỡ của Bùi Ngọc Thành, anh ta thành công lật ngược tình thế.
Tình cảm giữa công thụ chính càng trở nên sâu sắc hơn, trong khi bia đỡ đạn bị tát một cái thật mạnh—
Đúng vậy người ngày nào cũng la lớn “Phó Nguyên Châu treo đèn” ở trường chính là Dư Niên.
Nghĩ đến đây, Dư Niên không thể cười nổi nữa.
May mà sau khi xuyên sách Dư Niên vẫn luôn giữ lời ăn tiếng nói, không nói xấu Phó Nguyên Châu.
Phó Nguyên Châu nói với Bùi Ngọc Thành: “Dạy thêm cho tôi, tôi trả cậu một ngàn một ngày.”
Wow! Một ngày một ngàn đó!
Dư Niên mong ngóng nhìn Bùi Ngọc Thành, Bùi Ngọc Thành hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không có thời gian.”
Dư Niên: ???
Truyện gốc có viết vậy đâu!
Phó Nguyên Châu quay sang nhìn Dư Niên: “Hạng 51, hay là cậu dạy…”
“Không! Bùi Ngọc Thành tạm biệt!” Dư Niên ôm lấy cuốn sổ chạy vù một cái.
“Tạm biệt.”
Dư Niên chạy về lớp, ngồi vào chỗ thở d ốc.
Phản ứng đầu tiên của cậu là, tuyệt đối không thể chen ngang tình yêu của công thụ chính.
Phản ứng thứ hai của cậu là, một ngày một ngàn lận đó!
Đã từng có vài lần một ngàn được đặt trước mặt cậu, nhưng cậu không thể nhận vì đủ mọi lý do.
Hu hu hu.
Hạ Hành Khuyết thấy cậu ngồi bẹp trên ghế, mặt mày ủ rũ nên hỏi: “Tiểu Ngư, ai bắt nạt cậu à?”
“Không có.” Dư Niên lắc đầu, bỗng dưng mắt sáng lên: “Hạ Hành Khuyết, cậu có muốn học thêm không?”
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Không, tôi muốn chơi bài.”
“...”
Cuối cùng họ vẫn ngồi với nhau trong quán KFC bên cạnh trường.
Chuyện là như thế này—
Hôm đó sau giờ học buổi trưa, Phó Nguyên Châu lại đến tìm Dư Niên.
“Dư Niên, hai ngàn, làm không?”
Dư Niên: !
“Ba ngàn?”
Dư Niên: !!
“Năm ngàn?”
Dư Niên: !!!
Mắt Dư Niên sáng rực, vừa định gật đầu đã bị Hạ Hành Khuyết giữ chặt đầu.
Hạ Hành Khuyết bình thản nói: “Cậu ấy phải đi với tôi.”
Phó Nguyên Châu không biết nói gì: “Đi với cậu cái quái, cậu biết chúng tôi đi làm gì không?”
“Không biết.” Hạ Hành Khuyết giữ chặt Dư Niên: “Nhưng cậu ấy phải đi với tôi.”
“...”
Dư Niên kéo thêm Bùi Ngọc Thành, bốn người họ cứ thế mơ màng ngồi trong quán KFC học bài.
Dư Niên hé miệng cầm chân gà rán nhét vào trong miệng, khi lấy ra chỉ còn lại một cái xương.
Cậu phồng má lên: “Ừm, các cậu học đi, tôi ăn thêm chút đã.”
Hạ Hành Khuyết đưa cho cậu một chai coca: “Cậu muốn ăn gì nữa không? Tôi gọi cho cậu.”
Dư Niên nhìn anh cười, cậu lịch sự che miệng: “Không ăn nữa, tôi no rồi.”
Phó Nguyên Châu không biết nói gì: “No rồi thì dạy tôi nhanh coi, sao cậu ăn nhiều thế?”
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Câm mồm, tôi mua cho cậu ấy thì liên quan gì đến cậu.”
Không ổn! Công chính và trùm phản diện sắp đánh nhau rồi!
Dư Niên vội vàng lấy sách tiếng Anh ra: “Bắt đầu học! Bắt đầu học!”
Bùi Ngọc Thành bên cạnh đã làm xong một bài, lại lấy một bài mới ra: “Giờ mới bắt đầu à?”
“...”
Hình như họ lấy nhầm kịch bản, thụ chính làm bài tập còn bia đỡ dạy công chính và trùm phản diện làm bài.
Dư Niên lo lắng: “Tôi bảo các cậu rồi cơ mà, đừng quan tâm tại sao, chỉ cần nhớ là được!”
Phó Nguyên Châu nhìn cậu với vẻ mặt vô tội: “Do tôi không nhớ thôi mà?”
Dư Niên sắp bị họ làm cho tức chết: “Sao hai cậu sao ngốc vậy?”
Hạ Hành Khuyết lạnh nhạt nói: “Tôi không ngốc, nó mới ngốc.”
Chỉ có vậy thôi? Thế mà là tổng tài bá đạo lập ra đế chế thương mại trong tương lai?
Bảo sao thụ chính không muốn dạy, tiền khó kiếm phân khó ăn.
*
Nửa tháng sau, kỳ thi cuối kỳ lớp 11 diễn ra đúng hẹn.
Phó Nguyên Châu đầy tự tin, nói thi xong rồi sẽ mời họ ăn cơm.
Sau khi thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, Dư Niên đeo cặp về lớp.
Phó Nguyên Châu đang đợi bên cạnh chỗ ngồi của cậu, tay cầm hai bài thi đối chiếu đáp án.
Càng xem càng ngạc nhiên: “Giống y luôn, lần này chắc ăn rồi!”
Dư Niên thò đầu từ sau lưng anh ta: “Chắc ăn gì thế?”
Phó Nguyên Châu bị cậu dọa cho giật mình: “A? Sao cậu ở đây?”
“Đây là chỗ của tôi mà. Cậu nói chắc ăn gì vậy?”
“Tôi đối chiếu đáp án với cậu, gần như giống y hệt luôn, chắc chắn điểm của tôi sẽ ổn.”
“Nhưng đây không phải bài thi của tôi.”
“Vậy thì…”
Lúc này Hạ Hành Khuyết đi vào trong, anh lấy bài thi từ tay Phó Nguyên Châu: “Của tôi.”
Dư Niên và Phó Nguyên Châu chậm chạp quay đầu lại nhìn nhau.
Đáp án bài thi số một và số hai giống hệt nhau, xong rồi!
Dư Niên vỗ vai anh ta, cậu an ủi: “Không sao đâu, biết đâu lại được thì sao?”
Cậu là công chính cơ mà, tin tưởng bản thân đi!
Phó Nguyên Châu nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Cảm ơn nhé.”
“Dù có thi rớt cậu cũng phải trả tiền học thêm cho tôi.”
“Im đi.”
Dư Niên không quá lo lắng, dù sao thì trong sách cũng viết như vậy, công chính chắc chắn sẽ ổn thôi.
*
Một tuần dài đằng đẵng nhanh chóng trôi qua, hôm nay họ phải đến trường nhận bảng điểm và bài tập nghỉ đông.
Từ sáng sớm Dư Niên đã bị Phó Nguyên Châu gọi dậy.
“Đi xem điểm với tôi.”
“Cậu tự đi đi.”
“Tôi không dám đi một mình, xin cậu đấy, nhanh lên.”
Dư Niên ngẩng đầu nhìn bảng thông báo có điểm mới được thay đổi. Phó Nguyên Châu che mặt, quay lưng lại không dám nhìn.
Dư Niên hô to: “Yeah yeah yeah!”
Phó Nguyên Châu nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Dư Niên lớn tiếng tuyên bố: “Tôi tiến bộ năm hạng!”
“Tôi đâu?"
“Ừm... không thấy cậu.”
Không đúng, trong sách viết rõ ràng lần này công chính sẽ thi vào top 50.
Sao lại không có tên anh ta chứ?
Dư Niên xem lại ba lần, Phó Nguyên Châu cũng xem vài lần nhưng thật sự không có tên anh ta.
Phó Nguyên Châu trông hơi phức tạp: “Bỏ mẹ, lần này phải chuyển lớp mất thôi.”
Dư Niên dụi mắt: “Sao lại thế ?”
Lúc này Bùi Ngọc Thành bước tới: “Nếu cậu ta chỉ cần bổ sung một chút là có thể vào top 50, tôi cũng không cần học đến tận mười hai giờ đêm mỗi ngày.”
Nghe có lý.
Dư Niên gật đầu: “Nếu cậu ta lên hạng dễ như thế thì tôi cũng thấy khó chịu.”
Dư Niên quay lại lớp lấy bảng điểm và bài tập nghỉ đông. Vì điểm của Hạ Hành Khuyết có tiến bộ nên được thầy Chu khen ngợi.
Lẽ ra kỳ nghỉ nên vui vẻ, nhưng bây giờ thì…
Dư Niên chống cằm, có chút khó xử.
Hôm qua ông bố tệ hại của cậu về một lần, may mà không uống rượu nên không đánh cậu, chỉ về lấy chút đồ. Dư Niên trốn trong phòng đến khi bên ngoài không còn tiếng động mới dám ra.
Nếu ở nhà nghỉ tết chắc chắn sẽ gặp ông ta, phải làm bây giờ?
Nếu ra ngoài thuê nhà thì tiền học thêm Phó Nguyên Châu đưa cho cậu cũng đủ dùng, nhưng cậu muốn để dành cho việc học đại học chứ không tiêu xài bừa bãi.
Có lẽ Hạ Hành Khuyết nhận ra cậu đang buồn rầu, anh chọc cậu: “Đi chơi với bọn tôi không? Có thể ở nhà tôi cả đêm.”
Mắt Dư Niên sáng lên: “Thật hả?”
“Thật, bọn Tóc vàng cũng đi.”
“Được nha.” Dư Niên cười với anh: “Cảm ơn cậu.”
Lúc này Tóc vàng cũng chọc Hạ Hành Khuyết: “Anh Hạ, sao anh nói có cả bọn em nữa vậy? Anh bảo với bọn em bao giờ thế? Đừng nói linh tinh đấy nha.”
“Tôi mới mua máy chơi game.”
“Đi!”
Hạ Hành Khuyết thuê một căn nhà sống một mình, tự do thoải mái.
Trong nhà có nhiều đồ chơi thú vị, Dư Niên đi với bọn họ chơi game chơi bài, đến tối mới về.
Để báo đáp, cậu cũng sẽ giúp Hạ Hành Khuyết và đàn em của anh làm bài tập.
Vài ngày cứ thế trôi qua.
Sáng hôm đó Dư Niên như thường lệ, mang theo balo đi tìm Hạ Hành Khuyết chơi.
Cậu gõ cửa, thò đầu vào xem bên trong.
Bọn Tóc vàng thường đến sớm mà giờ vẫn chưa có ai, trong nhà yên tĩnh hẳn.
Dư Niên thắc mắc: “Bọn họ chưa đến à? Không phải hôm nay đã hẹn chơi game sao?”
Hạ Hành Khuyết nghiêng người cho cậu vào: “Chưa đến.”
“Vậy để tôi gọi hỏi họ cho.”
Dư Niên cầm điện thoại của Hạ Hành Khuyết gọi cho họ.
“Alô, Tóc vàng…”
“Tiểu Ngư? Hôm nay đã là ngày 23 tháng chạp rồi, mẹ tôi không cho ra ngoài, bảo tôi ở nhà dọn dẹp, các cậu chơi đi.”
“Được rồi.”
“Mắt Kính ơi?”
“Tiểu Ngư, tôi phải đi sắm đồ tết rồi, cậu chơi với anh Hạ đi.”
“Ok.”
Hàng loạt người đều nói như vậy.
Dư Niên tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Khuyết: “Sắp tết rồi, họ không đến được.”
“Ừ.”
Cả hai đều không có gia đình để đón tết.
“Không sao, chúng ta đón tết với nhau nha.” Dư Niên nhảy lên từ ghế sofa: “Ừm... đón tết thì phải làm gì nhỉ? Tôi chưa đón tết bao giờ.”
Trước khi xuyên vào sách, cậu sống ở cô nhi viện, không rõ những chuyện này lắm.
Hạ Hành Khuyết ngập ngừng một chút: “Tôi cũng chưa đón tết bao giờ.”
Dư Niên nhớ lại lời Tóc vàng vừa nói, chợt lóe lên: “Dọn dẹp.”
“Ừ.”
Dư Niên nhìn quanh để lấy chổi và cây lau, cậu nhét vào tay Hạ Hành Khuyết: “Bắt đầu thôi.”
Trong vài ngày tiếp theo, Dư Niên và Hạ Hành Khuyết cùng nhau dọn dẹp căn nhà nhỏ, theo chân các ông bà ở gần đó đi mua sắm đồ tết.
Dư Niên kéo Hạ Hành Khuyết đi theo sau họ.
Bà cô mặc cả: “Cái kẹo này cho tôi mười cân, rẻ hơn chú đit, sáu đồng, chỉ sáu đồng thôi, cho lấy may đi.”
Dư Niên giơ tay: “Cháu cũng muốn, cháu chỉ cần một cân thôi nhưng dì tính cho cháu sáu đồng nhé.”
Lén lút chiếm lời.
Ngày giao thừa, nhà Hạ Hành Khuyết được trang trí lại nên cũng có không khí tết.
Dư Niên và Hạ Hành Khuyết đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối giao thừa.
Hạ Hành Khuyết biết nấu ăn, Dư Niên giúp anh.
Hạ Hành Khuyết hỏi cậu: “Nhà cậu không chuẩn bị đồ tết à?”
“Không cần.” Dư Niên lén ăn một miếng vịt quay: “Nơi đó không phải nhà tôi.”
Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Ừ.”
“Ông ta nghe người khác xúi giục chạy đi đánh bạc ở Macao, tạm thời không gặp được ông ấy đâu.” Dư Niên đắc ý vẫy đuôi nhỏ: “Yeah.”
Hạ Hành Khuyết cười, anh cúi đầu cắt rau.
Dư Niên lại lén lấy một miếng vịt quay nhét vào miệng.
Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn khép chặt miệng cười với Hạ Hành Khuyết.
Bữa tối giao thừa đã chuẩn bị xong và dọn lên bàn, Dư Niên vừa ngồi xuống vị trí của mình đã ợ một cái.
Cậu che miệng rót nước uống: “Đây là ợ đói đó.”
Trời mùa đông tối nhanh, bật đèn và tivi lên, căn nhà nhỏ ấm cúng không khác gì những ngôi nhà khác trong dịp tết.
Ăn xong, Dư Niên ôm gối nằm trên sofa xem chương trình tết, cậu hơi buồn ngủ.
Hạ Hành Khuyết vỗ vai cậu: “Cậu buồn ngủ à?”
“Ừm.” Dư Niên dụi mắt: “Pháo ngoài kia nổ ồn quá, không có phụ đề nên tôi chẳng hiểu họ nói gì.”
Hạ Hành Khuyết suy nghĩ một chút: “Chúng ta ra ngoài xem pháo hoa nhé.”
“Ừm? Nhưng ở đây toàn nhà cao tầng mà.”
“Tôi lái xe máy đưa cậu đi, nào, dậy mặc áo khoác đã.”
“Yeah.”
Dư Niên mặc áo khoác quàng khăn, đeo găng tay và tai nghe: “Xong rồi.”
Hạ Hành Khuyết lại đưa cho cậu chiếc áo da đen của mình: “Mặc cái này nữa, đi xe lạnh lắm.”
“Ò.” Dư Niên lại mặc thêm một lớp áo như một quả bóng nhỏ, theo Hạ Hành Khuyết ra ngoài.
Hạ Hành Khuyết đeo mũ bảo hiểm cho cậu, xác nhận cậu đã ngồi vững ở ghế sau rồi mới vặn ga, khởi động xe máy.
Vừa mới khởi động Dư Niên đã bị cơn gió lạnh thổi tới, khiến cậu rụt lại sau lưng Hạ Hành Khuyết ôm chặt lấy anh, còn nhét tay vào túi áo khoác của anh.
Hạ Hành Khuyết dừng lại một chút, quay đầu nhìn Dư Niên rồi cố tình tăng tốc.
Quả thật, Dư Niên ôm anh chặt hơn.
Họ đứng trên cầu ngắm pháo hoa, Dư Niên bỗng nhớ ra điều gì đó, hai tay chắp lại nhắm mắt, bắt đầu ước nguyện.
Hạ Hành Khuyết nhìn góc nghiêng của cậu, những sợi lông tơ trên má cậu được ánh pháo hoa chiếu sáng.
Hạ Hành Khuyết bắt chước dáng vẻ của cậu, anh cũng ước một điều.
Hai người mở mắt, Hạ Hành Khuyết hỏi: “Cậu ước gì vậy?”
Dư Niên cười tinh nghịch: “Ước cho người đó ở lại Macao, đừng về nữa.”
Cậu đang nói về người cha không ra gì của mình.
Dư Niên lại hỏi: “Còn cậu thì sao?”
Hạ Hành Khuyết mím môi lắc đầu.
Dư Niên “đe dọa” anh: “Nói cho tôi biết đi. Nếu không tôi sẽ lái xe máy của cậu đi, để cậu tự đi bộ về nhà đó.”
Hạ Hành Khuyết kiên quyết lắc đầu.
Anh muốn cùng Dư Niên đón tết mỗi ngày, nói ra điều ước này thì ngốc lắm, chắc chắn sẽ bị Dư Niên cười chết mất.
*
Sau khi tết xong, không lâu sau là khai giảng.
Dư Niên và Hạ Hành Khuyết ngồi ở vị trí cũ, hàng ghế sau là đám Tóc vàng đang điên cuồng làm bài tập nghỉ đông.
“Anh Hạ, sao anh không làm bài tập? Lát nữa thầy Chu sẽ kiểm tra đấy.”
Dư Niên chống hông: “Tôi giám sát cậu ấy làm xong hết rồi, còn sửa lại nữa.”
“Hả? Quá đáng quá nha, đã nói là không học để sau này mở tiệm sửa xe mà?”
“Giờ cậu ấy thích học rồi.”
Dư Niên tự hào vỗ vai Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết gật đầu.
Ừ, anh thích học, cũng thích Dư Niên dễ thương.
Lúc này Phó Nguyên Châu xách bàn ghế từ cửa sau vào.
“Tránh ra, tránh ra.”
Anh ta mang bàn ghế để ở hàng ghế sau.
Dư Niên trợn tròn mắt: “Cậu đang làm gì vậy?”
Phó Nguyên Châu để bàn ghế xong, anh ta ngồi xuống hàng ghế sau: “Tôi không vào được top 50 nên bị lớp chuyên đá ra rồi. Thấy các cậu ở lớp này nên tôi quyết định chuyển qua đây.”
Dư Niên sốc, ôi trời, công thụ chính bị tách ra rồi.
Phó Nguyên Châu chỉnh lại kính: “Bạn học, đổi chỗ đi, tôi ngồi sau Tiểu Ngư.”
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Biến đi.”
Một cái bóng đèn lớn, phiền phức quá.
“Ê, không đi đâu, tôi còn hy vọng Tiểu Ngư dạy tôi tiếp để tôi có thể trở lại lớp chuyên, tiếp tục ngồi cùng bàn với Bùi Ngọc Thành.” Phó Nguyên Châu chỉ vào Dư Niên: “Cứ như cũ, số này. Sau khi thành công là số này.”
Mắt Dư Niên sáng lên, gật đầu liên tục: “Được, được.”
Hạ Hành Khuyết kéo Dư Niên lại: “Tôi cũng muốn học thêm.”
Dư Niên gật đầu: “Học học học, tất cả đều học.”
Mới bắt đầu học kỳ không lâu, họ bỗng nhận được một tin xấu.
Năm nay sẽ có thêm một kỳ thi nói.
"Tôi khuyên mọi người, nếu có điều kiện hãy mua một chiếc máy cassette hoặc một chiếc máy nghe nhạc cầm tay để luyện tập thường xuyên."
Dư Niên hơi đau đầu, cậu chỉ biết làm bài chứ không biết đọc.
Cậu muốn mua một cái nhưng lại không nỡ tiêu tiền, nếu có chỗ nào miễn phí thì tốt rồi.
Phó Nguyên Châu chọc cậu: “Không sao, để tôi mua cho cậu một cái.”
Hạ Hành Khuyết gạt tay anh ta ra: “Tôi mua.”
Dư Niên cẩn thận lấy một tờ rơi trong túi ra——
Top 10 ca sĩ của trường.
Giải nhất là một cái máy nghe nhạc.
Dư Niên mong đợi nhìn họ: “Tôi thì sao?”
Phó Nguyên Châu nhíu mày: “Nhưng cậu hát lệch tông mà.”
Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: “Giải nhất không phải vấn đề.”
Phó Nguyên Châu: ???
Cậu không sao chứ?
Các cậu không sao đấy chứ?
Tác giả có điều muốn nói:
Hạ tổng: Đừng hiểu lầm, tôi không phải là người mù quáng khen vợ, vợ tôi hát không lệch tông, tôi không phải là người mù quáng khen vợ, tôi không nghe thấy lệch tông nhưng tôi không phải là người mù quáng khen vợ, cuối cùng vợ tôi hát rất hay, giải nhất không phải vấn đề, tôi thực sự không phải là người mù quáng khen vợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.