Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 5: Anh Thật Sự Có Thể Chắc Chắn Rằng Em Là Niên Niên.




Xe lăn của Dư Niên được Hạ Hành Khuyết giữ lấy, cậu ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Hành Khuyết rũ mắt, anh nhìn thẳng vào mắt cậu.

Dư Niên không nhịn được nhìn sang chỗ khác với vẻ mặt ngoan ngoãn.

Hạ Hành Khuyết nhỏ giọng hỏi với giọng điệu trầm ổn: “Em có bị thương không?”

Dư Niên lắc đầu: “Không…”

Lúc này Hạ Tiểu Hạc đi lên nói: “Ba lớn ơi, ba nhỏ định biểu diễn tiết mục xe lăn xoay vòng vòng cho con đó.”

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nhìn Dư Niên: “Không bị ngã chứ?”

Dư Niên cũng nghiêm túc trả lời anh: “Không có đâu.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Vậy tiếng ‘a’ kia là gì?”

Dư Niên lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng vẫn lịch sự: “Trước… trước khi ra đòn. Cái đó, mỗi lần ra đòn phải ‘a’ một tiếng trước tăng khí thế.”

Giọng Dư Niên càng ngày càng nhỏ: “Tôi không ngờ Hạ tổng ở bên ngoài, cũng không biết phòng bệnh cách âm kém thế…”

Mất mặt quá.

Hạ Hành Khuyết thả xe lăn ra, anh đứng dậy: “Cẩn thận chút.”

“Vâng.” Dư Niên căng thẳng gật đầu: “Không… không chơi nữa đâu.”

Hạ Tiểu Hạc nói với khuôn mặt buồn bã: “Ơ? Không chơi nữa ạ?”

Đúng lúc này ông quản gia đẩy xe ăn xuất hiện: “Thưa cậu, có thể ăn cơm trưa rồi.”

Cơm trưa trên xe ăn hôm nay còn xuất hiện bánh kem dâu tây mới được mang đến.

Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Dư Niên nên lùi về phía sau nửa bước: “Tôi còn phải duyệt văn kiện.”

Ông quản gia còn đang muốn tạo thêm cơ hội cho anh: “Hạ tổng…”

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Không cần đâu, mọi người ăn trước đi.”

Ông quản gia gật đầu: “Vâng.”

Dư Niên ngồi trên xe lăn vô thức mím môi, cậu nhìn Hạ Hành Khuyết rời khỏi phòng bệnh.

Có phải tại cậu nên Hạ Hành Khuyết mới rời đi không?

Bỗng nhiên Dư Niên thấy…

Có hơi kỳ lạ.

Ông quản gia lấy cơm đặt trước mặt Dư Niên: “Của cậu đây.”

“A.” Dư Niên sực tỉnh, cậu cầm lấy bát đũa: “Cảm ơn ông ạ.”

Dư Niên nhét một miếng cơm vào miệng, cậu muốn hỏi thăm ít chuyện từ ông quản gia nhưng nghĩ một lúc vẫn không thể nói thành lời.

Mãi cho đến khi ăn cơm xong, ông quản gia đẩy xe ăn rời đi mà Dư Niên vẫn chưa nói được vấn đề mình muốn hỏi ra.

Dư Niên chống cằm ăn bánh kem dâu tây và xem phim hoạt hình với Hạ Tiểu Hạc.
Haiz, buồn quá.

Học sinh cấp 3 Dư Niên cảm thấy từ xưa đến nay mình chưa gặp vấn đề nào khó khăn đến vậy.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Tiểu Hạc: “Nhóc con?”

Hạ Tiểu Hạc cũng quay đầu lại: “Ba nhỏ ạ?”

Dư Niên nghĩ rồi hỏi: “Tình cảm giữa ba và Hạ tổng tốt thật à?”

“Tốt lắm ạ.” Hạ Tiểu Hạc không quên nói thêm: “Tình cảm của con và ba nhỏ cũng rất tốt.”

“Hạ tổng…” Dư Niên im lặng một lúc: “Yêu ba thật sao?”

“Vâng, yêu lắm.” Hạ Tiểu Hạc lại nói thêm: “Con cũng rất yêu ba nhỏ.”

Dư Niên rũ mắt, ánh mắt dừng trên bánh kem dâu tây.

Cậu cảm nhận được…

Hạ Hành Khuyết mua bánh kem cho cậu, dẫn cậu đi kiểm tra sức khỏe, mỗi lần đến gần rồi lại im lặng lùi bước.

Hạ Hành Khuyết đã hành động rõ ràng như thế, nếu cậu không cảm nhận được thì cậu đúng là đồ dốt nát.

Chuyện này không giống những gì sách viết.

Vậy mà trùm phản diện lại yêu bia đỡ đạn thật lòng.

Nếu trùm phản diện chán ghét hay hận cậu, Dư Niên có thể bỏ trốn không chút áp lực.

Nhưng trùm phản diện lại yêu cậu.

Dư Niên chỉ biết giữ mạng cún, cậu không giỏi phụ bạc tấm lòng người ta.

Còn một vấn đề quan trọng hơn, rốt cuộc trùm phản diện yêu bia đỡ đạn trong cốt truyện gốc hay yêu cậu?

Dư Niên chống cằm xem phim hoạt hình, cậu nhặt một quả dâu tây, quét thêm miếng kem lớn nhét vào trong miệng.

Nhai nhai nhai.

Hạ Tiểu Hạc nhìn góc mặt ba nhỏ, nhóc cảm thấy ba nhỏ đang buồn bực.

Haiz, lúc ba nhỏ không vui sẽ liên tục ăn gì đó, nhét cho miệng phình lên, nhóc biết hết mà.

Hạ Tiểu Hạc đang định an ủi cậu, bỗng nhiên nhóc phát hiện—

“Ba nhỏ, ba đang ăn bánh kem của con!”

Dư Niên bừng tỉnh luống cuống tay chân an ủi nhóc: “Cho con một quả, ba cho con một quả mà! Cho con thêm một quả dâu tây nhé!”

*
Ăn uống no nê và xem phim hoạt hình xong, Dư Niên ôm Hạ Tiểu Hạc đi ngủ trưa.

Gặp chuyện không quyết định được thì ngả đầu ra ngủ.

Dư Niên cảm thấy mình đã xuyên sách.

Nhưng mọi người nói cậu mất trí nhớ.

Dư Niên không biết mình có phải Dư Niên ban đầu không, cũng không biết rốt cuộc mình có phải Dư Niên mà phản diện lớn nhỏ yêu không nữa.

Có phải bây giờ phản diện lớn nhỏ đang… yêu sai người?

Vấn đề triết học về bản ngã và siêu ngã này có hơi quá sức Dư Niên.

Sau khi ngủ trưa dậy, Dư Niên vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.

Kết quả là không cẩn thận làm ướt băng gạc, làm phiền bác sĩ giúp cậu băng bó thêm lần nữa.

Dư Niên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cậu ngẩng đầu nói với bác sĩ đang xử lý vết thương cho mình: “Xin lỗi ạ, làm phiền bác rồi.”

Bác sĩ giúp cậu đổi băng gạc nói: “Không sao đâu, cậu Dư không phải áy náy, chỉ là không cẩn thận thôi mà.”

Dư Niên cực kỳ hối lỗi: “Xin lỗi bác nhiều lắm ạ.”

Bác sĩ lắc đầu: “Không sao thật đấy.” Ông ấy dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười giàu có: “Hạ tổng sẽ phát thêm tiền lương cho tôi.”

“...”

Xử lý vết thương xong, bác sĩ đẩy xe nhỏ rời đi.

Dư Niên nằm liệt trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Hạ Tiểu Hạc đang kéo Hạ Hành Khuyết, họ đứng ở cửa phòng bệnh.

Hạ Tiểu Hạc bám lên cửa lo lắng nói: “Ba nhỏ đã buồn từ giữa trưa rồi.”

Hạ Hành Khuyết nhìn Dư Niên, sáng nay vẫn ổn cơ mà, giữa trưa xảy ra chuyện gì sao?

Là do miệng vết thương đau? Gặp ác mộng? Hay là bánh kem dâu tây ăn không đủ no?

Bây giờ Dư Niên mới đứng dậy nhỏ giọng gọi: “Ông ơi?”

Phản diện lớn nhỏ quay đầu kéo ông quản gia lại.

“Ở đây này!”

Ông quản gia vuốt nếp nhăn trên ống tay áo rồi đi vào phòng bệnh: “Thưa cậu?”

Dư Niên ngẩng đầu lên: “Cháu muốn giấy với bút ạ.”

“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

“Cảm ơn ông.”

Chỉ một lúc sau Dư Niên đã ngồi trước bàn, trước mặt cậu là giấy viết thư có mùi hoa hồng và hai chiếc bút máy sang trọng, thêm một lọ mực màu xanh.

Dư Niên phồng má dùng nắp bút máy chọc vào mặt mình.

Khó quá.

Cậu cảm thấy mình đã xuyên sách, không phải bia đỡ đạn lúc đầu kia.

Hình như phản diện lớn nhỏ nhận sai người rồi.

Tuy cậu nhát gan nhưng không muốn đâm lao phải theo lao, cướp đồ của người khác.

Cậu muốn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho họ nhưng sợ mình nói không rõ, chỉ có thể viết ra ngoài.

Nhưng giờ cậu cũng không viết được.

Khi Dư Niên chọc mặt mình, phản diện lớn nhỏ vẫn ở ngoài phòng bệnh.

Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Sao nhìn ba nhỏ càng lúc càng buồn thế ạ?”

Hạ Hành Khuyết nói: “Năm Niên Niên 16 tuổi không làm được đề toán cũng có tình trạng này.”

Hạ Tiểu Hạc cái hiểu cái không: “Hả? Vậy ba nhỏ lại gặp đề toán sao?”

*

Dư Niên cầm bút, cậu cứ ngồi như thế đến khi mặt trời xuống núi.

Một chữ cũng không ra nổi!

Cậu không muốn nói chuyện mình xuyên sách ra cho người khác biết— Nó là bàn tay vàng, Dư Niên đã đọc tất cả các bài viết trên mạng nên biết cái này không nói được.

Nhưng cậu cũng không muốn nhận vơ chồng con của bia đỡ đạn.

Khó quá đi mất!

Dư Niên đặt bút xuống, cậu ngẩng đầu lên gọi: “Ông ơi?”

Ông quản gia đi vào ngay: “Thưa cậu?”

“Hạ tổng đâu ạ?”

Dư Niên nghĩ quên đi, cậu cứ đi tìm Hạ tổng là được.

“Hạ tổng đang tổ chức một buổi họp online ở phòng bên cạnh, cậu muốn gặp ngài ấy sao?”

“Vâng, cháu muốn gặp anh ấy.”

“Vậy để tôi đi…”

“Đợi anh ấy họp xong đi ạ.”

*

Trên sân thượng, Dư Niên mặc quần áo bệnh nhân chống cằm nhìn khung cảnh xa lạ.

Mặt trời đã xuống núi, làn gió nhẹ thổi qua tóc Dư Niên thổi bay hai ba sợi. Ánh chiều tà chiếu xuống phủ lên màu nâu hạt dẻ nhè nhẹ.

Hạ Hành Khuyết vội vàng kết thúc cuộc họp online, anh đi lên sân thượng: “Niên Niên?”

Dư Niên quay đầu nhìn anh: “Hạ tổng.”

Hạ Hành Khuyết vội vàng lại gần: “Quản gia nói em tìm anh, có chuyện gì sao?”
“Hạ tổng…” Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, không hiểu sao cậu thấy có chút chột dạ: “Anh có cảm thấy sau vụ tai nạn xe cộ, tôi không giống như trước nữa không?”

Hạ Hành Khuyết vô cùng chắc chắn nói: “Không có.”

“Ơ…” Anh dứt khoát vậy sao?

Dư Niên điên cuồng ám chỉ: “Không có thật sao? Có khi…”

Hạ Hành Khuyết vẫn không do dự: “Không có gì khác cả.”

Dư Niên hận sắt không thành thép, cậu hận mình không thể nắm cổ áo phản diện để hét vào tai anh rằng: “Tôi nói có là có! Tôi còn không biết mình có phải Niên Niên của anh luôn cơ?”

Ánh mắt Hạ Hành Khuyết dừng trên người Dư Niên tối đi, có vẻ như anh đã hiểu ra điều gì đó: “Niên Niên, em nghĩ rằng mình không phải Niên Niên sao?”

Khí thế của Dư Niên giảm xuống: “Chuyện đó không phải do tôi cố ý, tôi cũng bị tai nạn xe cộ mà.”

Hạ Hành Khuyết mím môi: “Đồ ngọt em thích ăn nhất là bánh kem dâu tây.”

Dư Niên ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: “Hả?”

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Đồ uống em thích nhất là trà sữa trân châu khoai môn, đồ ăn yêu thích có quá nhiều, bò bít tết, thịt nướng, tôm hùm đất, em thích ăn bánh tráng nướng ở quán ăn nhỏ bên đường, đồ ăn sáng em thích nhất là canh thịt nạc thêm nhiều cải chua.”

Dư Niên: !

Sao anh biết được?

“Lúc thi toán chỉ có 19 điểm, em điên cuồng ăn 100 chiếc bánh quy số với hy vọng hình bù hình, kết quả thật sự thi được 100 điểm. Sau này em đều ăn 100 chiếc bánh quy số trước mỗi kỳ thi toán.”

Dư Niên: !!

Sao cả chuyện này anh cũng biết?

“Em vừa được nghỉ là thức đêm đọc truyện trên mạng, thích xem ‘gia đình quyền quý’ ‘vườn trường’ ‘báo thù ngược tra’ nhất. Truyện em thích nhất là [Cô vợ bỏ trốn của tổng tài bá đạo] đó là truyện khai sáng cho em, em đã đọc nó tám lần.”

Dư Niên: !!

Có chuyện gì anh chưa biết không?!

Dư Niên kiễng chân nhào ra phía trước muốn bịt miệng anh lại: “Không được nói nữa!”

Hạ Hành Khuyết dùng một tay ôm eo cậu, anh nghiêng đầu tránh cánh tay của Dư Niên, cuối cùng kết luận: “Niên Niên, anh có thể chắc chắn rằng em là Niên Niên.”

“Nếu em đang lo nghĩ về chuyện này thì không phải nghĩ nữa, chỉ cần tin anh là được.”

Nói xong câu đó Hạ Hành Khuyết mới quay đầu sang, anh ngoan ngoãn dán lên tay Dư Niên để cậu bịt miệng mình.

Ừm, không nói nữa.

Dư Niên nhìn anh, cậu không thể tỉnh táo lại.

Sao lại như thế này?

Vốn dĩ cậu định nói thẳng với Hạ Hành Khuyết sau đó trốn đến một nơi thật xa, mất công cậu ở trên sân thượng hóng gió, ấm ủ cảm xúc bi thương lâu như thế, kết quả là…

Chết tiệt, trùm phản diện nắm rõ cậu trong lòng bàn tay!

Hạ Hành Khuyết không nói gì nữa, anh chỉ lộ ra đôi mắt yên tĩnh nhìn cậu.

Dư Niên suýt nữa bị cuốn vào đôi mắt sâu thẳm của Hạ Hành Khuyết, cậu rụt tay lại, trốn khỏi lòng ng ực Hạ Hành Khuyết sau đó dùng tay che khuôn mặt đỏ bừng.
“Cái đó… đúng không? Do tôi nghĩ nhiều sao?”

“Ừ.” Hạ Hành Khuyết suýt nữa bật cười: “Em lo về chuyện này cả buổi chiều à? Em nghĩ rằng em không phải em sao?”

“Không phải, tôi còn nghĩ thêm vài chuyện khác nữa.”

Dư Niên cúi đầu nhìn mũi chân, cậu giả vờ nhìn chỗ khác.

Mất mặt quá.

Hạ Hành Khuyết vừa họp online xong, anh vẫn đang mặc bộ tây trang sang trọng.
Anh cởi áo khoác tây trang để khoác lên người Dư Niên: “Mặt trời xuống núi rồi, chúng ta về thôi.”

“Ừm.”

Dư Niên nắm lấy áo khoác tây trang của Hạ Hành Khuyết, cậu đi sau lưng anh xuống sân thượng.

Thấy bọn họ đi xuống, ông quản gia tiến lên đón: “Hạ tổng, có điện thoại rồi.”

“Ừ.” Hạ Hành Khuyết cầm điện thoại đưa cho Dư Niên: “Niên Niên, điện thoại mới này. Điện thoại của em bị đâm hỏng trong vụ tai nạn xe cộ rồi.”

“Ơ.” Dư Niên ngẩng đầu, hai mắt cậu sáng lên.

Không ngờ cậu cũng có một chiếc điện thoại thông minh riêng luôn. Lúc học cấp 3 không được như thế đâu.

Tốt quá!

Hạ Hành Khuyết nói: “Đã chuyển hết dữ liệu sang rồi, mấy cái app em thường dùng cũng tải xong.”

Dư Niên vui vẻ nghịch điện thoại mới: “Cảm ơn Hạ tổng.”

“Có mấy trò em hay chơi nữa, hôm qua anh đã giúp em điểm danh với làm nhiệm vụ hàng ngày, không bị ngắt đoạn đâu.”

“Woa.” Dư Niên kinh ngạc cảm thán.

Đây mà là trùm phản diện hả? Rõ ràng là anh trai tốt của cậu!

Cuối cùng Hạ Hành Khuyết nói: “Không được thức đêm đọc truyện đâu đấy, đến 9 giờ anh sẽ tịch thu máy.”

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Dư Niên cứng đờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.