Sơn Thần - Phi Ảnh

Chương 10: Chương 10




Chương 10 – Edit & beta: Cún

Lần trước, chúng ta đã kể rằng sau khi xuống núi, Kim Thập Tam đến thành Phủ Tùng với ý định báo thù cho cha nuôi và đoạt lại cây “Thần Long Nhị Trụ Hương”. Nhưng sau nhiều ngày quan sát, hắn nhận thấy Dương Bát gia thế lực hùng mạnh, canh phòng nghiêm ngặt, lại luôn mang súng bên người. Muốn ám sát ông ta quả thực khó hơn lên trời, chứ đừng nói đến chuyện đoạt lại bảo vật.

Đang lúc không có cách nào ra tay, bỗng nhiên trong thành truyền ra tin tức tiểu thư nhà họ Dương sắp thành thân. Vì hôn lễ được tổ chức hơi gấp nên nhà họ Dương cần tuyển một số người làm công tạm thời. Dương Bát gia có một người con trai và hai cô con gái, đại tiểu thư sắp thành thân với Từ Tùng Nhân, Đoàn trưởng Đoàn phòng vệ Phủ Tùng. Kim Thập Tam liền trà trộn vào phủ Dương làm công.

Nhờ thông minh lanh lợi, làm việc chắc chắn, lại biết cách lấy lòng quản sự, sau hôn lễ hắn được giữ lại làm hỏa kế chính thức của nhà bếp. Một ngày nọ, nhị tiểu thư Dương Như Ý xuống bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, gặp Kim Thập Tam. Hắn nhận ra nàng chính là cô gái từng tranh mua tẩu thuốc với mình ở Đại hội Sâm Vương. Hai người bí mật qua lại, tình cảm dần sâu đậm.

Đầu xuân, Dương Như Ý lên Phụng Thiên đi học, Kim Thập Tam vượt qua kỳ sát hạch pháo thủ của phủ Dương, được lệnh theo hộ vệ. Đoàn người đi ngang qua trấn Phượng Hoàng, Kim Thập Tam vào trước sắp xếp, thuê lại toàn bộ viện phía Đông của quán trọ lớn nhất trấn, quán trọ Phụng Lai.

Trong lúc được chưởng quỹ dẫn đi kiểm tra phòng ốc, hắn chợt phát hiện có kẻ đang lén lút theo dõi mình.

Kim Thập Tam quát hỏi: “Ai đó?!” Người ở cửa vốn đã né tránh, nhưng nghe thấy Kim Thập Tam quát hỏi thì chần chừ một chút, cúi đầu bước vào, nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, Lý thẩm báo tin về, nói tiệm của Trương Lão Niên đóng cửa rồi. Ông ấy về quê chuẩn bị hôn sự cho con trai, nên chăn đệm mới mà ngài cần không mua được.”

Chưởng quầy cười nói: “Ta cứ tưởng chuyện gì to tát lắm. Mã Toàn, ngươi bảo Lý thẩm đi nói với phu nhân, lấy bộ chăn đệm lụa vịt mà bà ấy mang theo làm của hồi môn nhưng tiếc không nỡ dùng ra là được.”

Gã sai vặt tên Mã Toàn đáp một tiếng rồi đi ra ngoài. Kim Thập Tam cảm thấy bóng dáng người này rất quen, nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu.

Chưởng quầy cười nói: “Gã sai vặt cũ của tiệm ta có việc về quê, Mã Toàn là người hắn giới thiệu đến thay ca. Hắn mới tới vài ngày, đầu óc chậm chạp, làm việc không đâu vào đâu, mong khách quan đừng trách.”

Kim Thập Tam hỏi: “Hắn là người trấn các ngươi sao?”

Chưởng quầy lắc đầu nói: “Không phải. Nhưng gã sai vặt cũ của ta nói đây là bà con xa dưới quê của hắn. Loại người này khách quan không cần để tâm. Ngài xem còn cần gì nữa, ta lập tức sai người chuẩn bị.”

Kim Thập Tam nói: “Vậy là được rồi. Một lát nữa tiểu thư nhà ta đến, sẽ không dùng bữa ở tiền sảnh. Ngươi bảo bà tử mang mấy món tinh tế đến phòng chính khách là được.”

Chưởng quầy vội vàng đồng ý.

Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng người la hét, ngựa hí vang dội. Kim Thập Tam nói: “Chắc là đoàn của bọn ta đến rồi, ta ra xem thử.”

Hắn bước ra khỏi khách đi3m, quả nhiên thấy đội ngũ của mình đã đến. Đảo mắt một vòng, hắn bắt gặp gã sai vặt tên Mã Toàn đang đứng ở cửa, ngây người nhìn đám người Lỗ Cửu Đao. Khi thấy ánh mắt hắn quét tới, gã vội cúi đầu, vội vã rời đi.

Kim Thập Tam đưa Dương Như Ý và mọi người vào trong, sắp xếp cho họ ở lại viện phía đông. Sau đó, hắn kéo Lỗ Cửu Đao sang một bên, hỏi: “Lỗ gia, ngài từng trải giang hồ, ngài nói xem ở trấn Phượng Hoàng này có đám cướp nào dám nhắm vào chúng ta không?”

Lỗ Cửu Đao suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không đâu. Ta từng đến trấn Phượng Hoàng mấy lần. Cách đây chưa đầy mười dặm về phía nam là Đại Kim Câu, nơi có rất nhiều mỏ vàng. Mấy hộ giàu có trong trấn này, tám chín phần là chủ mỏ cả. Trong đó, những mỏ lớn nhất thuộc về “Kim Vương” Mã Điện Thần và nghĩa huynh của Đại soái Trương, Đường Nhị Hổ. Các mỏ vàng có đội bảo vệ mỏ, trong trấn có đội cảnh vệ, còn thành Hưng Kinh cách đây ba mươi dặm về phía đông lại có cả một binh đoàn của Đường Nhị Hổ đóng quân lâu năm. Đám cướp nào muốn tìm chết mới dám nhắm vào trấn Phượng Hoàng.”

Kim Thập Tam gật đầu, nghĩ bụng có lẽ mình quá đa nghi rồi.

Sau bữa tối, Dương Như Ý gọi Kim Thập Tam vào nói chuyện một lúc. Quyên Nhi ríu rít kể rằng bánh gạo kê ở trấn Phượng Hoàng nổi danh thiên hạ, đáng tiếc tối nay không được ăn. Dương Như Ý cười trêu: “Em toàn nghĩ đến ăn thôi. Cứ thế này, khuôn mặt tròn xoe của em chẳng mấy chốc sẽ thành cái chậu cơm mất.”

Quyên Nhi tuy danh nghĩa là tỳ nữ nhưng tình cảm như tỷ muội, chu môi giận dỗi: “Hồi trước anh trai đến thăm em, có mang cho em một ít đấy! Thật sự rất ngon! Nếu không tin, tiểu thư thử một lần xem, đảm bảo không thất vọng đâu.”

Kim Thập Tam bật cười: “Được rồi, được rồi! Nếu Quyên Nhi đã thèm đến thế, tôi sẽ đi mua về cho. Nhưng trời cũng tối rồi, không biết còn chỗ nào bán không.”

Quyên Nhi vỗ tay cười: “Vẫn là anh Thập Tam thương người! Vậy phiền anh rồi.”

Kim Thập Tam rời quán trọ, đi dạo một vòng trên phố nhưng hầu hết các cửa tiệm đều đã đóng, chẳng còn chỗ nào để mua bánh cả. Hắn đang định quay về thì bất chợt thấy phía trước không xa, gã sai vặt tên Mã Toàn đang ôm tay áo, ngồi xổm dưới đất như thể đang đợi ai.

Một lúc sau, có một người đàn ông đi tới, nói với Mã Toàn một câu. Gã liền đứng dậy, theo sau người kia rời đi. Kim Thập Tam động tâm liền lặng lẽ bám theo.

Qua một góc phố, hắn thấy hai người tiến vào một ngôi miếu hoang. Đến cửa miếu, hắn rón rén nhìn vào bên trong, phát hiện có mấy người đang tụ tập. Một nam nhân cao gầy, có vẻ là thủ lĩnh, đang hỏi chuyện Mã Toàn.

Kim Thập Tam nghe thấy người kia hỏi: “Mã Toàn, đã dò la rõ chưa?”

Mã Toàn đáp: “Rõ rồi. Bọn chúng đến vào giờ Dần, tổng cộng mười lăm người, có hai “hồng phiếu” (ý chỉ nữ quyến bị nhắm đến để bắt cóc), mười một thằng “nhóc con” (ám chỉ đám hộ vệ), hai phu xe, tất cả đều ở viện phía đông. “Quan Âm” (ám chỉ nữ quyến quan trọng nhất) ở gian phòng khách chính trong nội viện. Ngày mai bọn chúng còn nghỉ lại trấn Phượng Hoàng, đến ngày kia mới lên đường.”

Kim Thập Tam giật mình, những người mà bọn chúng nhắc tới chẳng phải chính là nhóm của mình sao? Quả nhiên, gã sai vặt Mã Toàn này là nội gián của đám thổ phỉ! Hắn nín thở nghe tiếp.

Tên đàn ông cao gầy kia cười lạnh, nói: “Lão đại quả nhiên tính toán không sai. Chúng phải đi Phụng Thiên, mà trấn Phượng Hoàng là con đường tất yếu. Với khí thế của nhà họ Dương, chắc chắn bọn chúng sẽ chọn khách đi3m lớn nhất, chính là quán trọ Phượng Lai. Đại đương gia dẫn người tới từ đầu giờ Hợi, vốn định ra tay ngay trong đêm, nhưng giờ biết bọn chúng còn ở lại một ngày nữa, chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị.”

Mã Toàn có chút lo lắng: “Tam đương gia, đám này không dễ đối phó, chúng ta không thể khinh suất.”

Tam đương gia nhếch môi cười lạnh: “Nghe nói tên họ Lỗ kia cũng xuất thân từ lục lâm, rất hiểu quy tắc của chúng ta, dọc đường đi hắn đề phòng rất nghiêm ngặt. Nhưng dù hắn có nghĩ thế nào, cũng không ngờ rằng lại có kẻ dám ra tay ngay tại trấn Phượng Hoàng này. Đại đương gia mang theo hơn hai mươi huynh đệ, dù hắn có lợi hại đến đâu, cũng không địch nổi bốn tay. Còn đám tiểu tử khác, ta chẳng thèm để vào mắt.”

Mã Toàn cười nịnh nọt: “Đương nhiên rồi. Tôi thấy ngay cả họ Lỗ kia cũng chưa chắc đã phải đối thủ của Tam đương gia. Nhưng mà… trong trấn này vẫn còn đội cảnh vệ, cũng đến vài chục người…”

Tam đương gia khoát tay: “Chuyện đó đã có Đại đương gia sắp xếp, ngươi không cần bận tâm.”

Mã Toàn vội vàng đáp: “Phải phải, Đại đương gia là Gia Cát tái thế, đương nhiên đã tính toán chu toàn.” Hắn chần chừ một chút rồi nói tiếp: “Tam đương gia, còn một chuyện nữa. Hôm nay, tên nhãi đến khách đi3m trước dò phòng có chạm mặt tôi. Tôi thấy hắn rất quen, hình như là người của Kim Bất Hoán, kẻ từng bị chúng ta phục kích ở núi Trường Bạch.”

Kim Thập Tam cảm thấy trong đầu mình như có một tiếng nổ lớn. Cuối cùng hắn cũng nhớ ra vì sao thấy Mã Toàn quen mặt, gã chính là một trong những tên thổ phỉ của Hỏa Thiêu Thiên từng tham gia vào trận tập kích sát hại nghĩa phụ hắn nửa năm trước tại núi Trường Bạch!

Hèn gì ban ngày hắn cảm thấy bóng dáng gã này có chút quen thuộc mà không nhớ ra được. Khi đó bọn thổ phỉ đông như kiến cỏ, tình hình lại hỗn loạn, hắn chỉ lướt qua gã vài lần nên không có ấn tượng sâu sắc. Nhưng giờ nghĩ lại, tất cả đã rõ ràng, kẻ muốn bắt cóc nhị tiểu thư chính là Hỏa Thiêu Thiên!

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Tên Tam đương gia này hắn không nhớ mặt, có lẽ kẻ này không tham gia vào trận vây giết cha nuôi ngày đó.

Tam đương gia nghe Mã Toàn nói vậy thì ngẩn ra, hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Mã Toàn do dự đáp: “Nhìn thì giống. Nhưng hôm đó rõ ràng chúng ta đã bắn trúng hắn, lần theo dấu vết đến một sườn dốc cao, xác định hắn đã ngã xuống rồi. Hôm đó trời tối đen như mực, lại mưa to, ai nấy đều nghĩ thằng nhãi đó chết chắc rồi. Đại đương gia cũng bị thương, chúng ta vội quay về, nên không xuống tìm xác hắn.”

Tam đương gia lại hỏi: “Hắn có nhận ra ngươi không?”

Mã Toàn lắc đầu: “Không. Hôm đó trên núi Trường Bạch người đông, tình hình hỗn loạn, ta nghĩ hắn không thể chú ý đến một nhân vật nhỏ như ta.”

Tam đương gia trầm ngâm: “Nếu hắn là người của Kim Bất Hoán, vậy sao lại đi chung với người nhà họ Dương? Thôi mặc kệ, là hắn hay không cũng không quan trọng, dù sao thì lần này chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ tất cả. Quan trọng nhất vẫn là nhị tiểu thư của nhà họ Dương, đại đương gia muốn dùng ả để đổi lấy Long Phượng song sâm. Ha ha, chỉ cần có hai cây sâm này, huynh đệ chúng ta từ nay về sau sẽ không còn phải sống cảnh đầu rơi máu chảy nữa!”

Hóa ra Hỏa Thiêu Thiên bắt cóc nhị tiểu thư là để đổi lấy Long Phượng song sâm! Cây Phượng sâm chắc hẳn chính là Phượng Hoàng Đơn Trích Lệ mà Dương Bát gia cất giữ, còn cây Long sâm chắc chắn chính là Thần Long Nhị Trụ Hương mà nhà họ Dương từng giăng bẫy đoạt được từ cha nuôi của Kim Thập Tam!

Nhưng có một điều Kim Thập Tam không hiểu, Thần Long Nhị Trụ Hương vốn dĩ do Hỏa Thiêu Thiên cướp về dâng cho Dương Bát gia, vậy tại sao bây giờ hắn lại muốn cướp nó từ tay Dương Bát gia lần nữa?

Hắn tiếp tục lắng nghe, thì nghe thấy Tam đương gia hỏi: “Ngươi đã tận mắt thấy “Quan Âm” chưa? Xác nhận đó là người mà đại đương gia muốn không?”

Mã Toàn cười hề hề, đáp: “Tuyệt đối không sai! “Quan Âm” này xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, đúng là tiên nữ trong tranh! Hehe, đại đương gia thật có phúc lớn!” Gã vừa nói vừa cười d@m đãng, thậm chí nước miếng suýt nữa chảy ra.

Tam đương gia cười nhạt: “Đại đương gia từ lần trước đến phủ Dương trở về, đã luôn nhớ thương nhị tiểu thư nhà họ Dương. Lần này hắn không chỉ muốn hai cây sâm, mà còn muốn có được cả người của nhị tiểu thư. Ngươi cứ quay lại khách đi3m, hành sự theo kế hoạch. Nếu làm tốt, nói không chừng đại đương gia sẽ thưởng cho ngươi tấm “hồng phiếu” còn lại đấy.”

Kim Thập Tam nghe đến đây thì lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, chỉ muốn xông vào giết sạch bọn thổ phỉ ngay lập tức. Nhưng đại đương gia của chúng còn chưa xuất hiện, hắn không thể hành động lỗ m ãng, tránh bứt dây động rừng. Nhìn thấy Mã Toàn sắp rời đi, hắn vội vàng rút lui trước.

Quay về khách đi3m, hắn thấy đèn trong phòng Dương Như Ý đã tắt, có lẽ nàng đã ngủ. Nhưng phòng của Lỗ Cửu Đao vẫn còn sáng, giờ này chính là ca trực đêm của ông ta. Kim Thập Tam bước đến gần cửa phòng, nhưng rồi lại khựng lại.

Hắn thầm nghĩ, chuyện này không thể nói với Lỗ Cửu Đao. Nếu nói ra, có khi sẽ lộ thân phận thực sự của mình.

Hắn quay lại phòng mình, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng suy tính.

Hỏa Thiêu Thiên muốn nhắm vào Dương Bát gia, chuyện này hắn có thể không quan tâm. Tốt nhất là để chúng đấu đá nhau đến lưỡng bại câu thương, như vậy hắn mới có cơ hội đoạt lại Thần Long Nhị Trụ Hương. Nhưng tuyệt đối không thể để nhị tiểu thư rơi vào tay Hỏa Thiêu Thiên, đây mới là vấn đề nan giải.

Một đêm trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Lỗ Cửu Đao cùng những người khác đến tiền sảnh ăn sáng. Đang ăn, thì tiểu nhị tên Mã Toàn dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề bước vào. Hắn nói với Lỗ Cửu Đao: “Vị gia này, quấy rầy ngài một chút. Để tôi giới thiệu, đây là thiếu đông gia của Diêu Gia Bảo, cách trấn về phía bắc mười dặm. Lão gia nhà cậu ấy đang bệnh nặng, hôm nay e rằng không qua khỏi, nhưng vẫn còn di ngôn chưa thể dặn dò hết. Giờ ông ấy nói không ra tiếng, cần một cây nhân sâm thật tốt để cầm cự, giúp lão gia trăng trối xong xuôi rồi ra đi thanh thản. Nhưng trấn Phượng Hoàng này là nơi nhỏ bé, chẳng thể tìm được hàng tốt. Tôi nghĩ các vị là người nhà họ Dương ở Trường Bạch, hẳn là mang theo nhân sâm thượng hạng, chẳng khác nào cứu tinh trời ban! Không biết các vị có thể tiện tay giúp đỡ, bán ra một ít không? Cũng coi như tích đức hành thiện vậy.”

Lỗ Cửu Đao mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Đi đi đi! Số nhân sâm này chúng ta phải vận chuyển đến Phụng Thiên, không bán!”

Mã Toàn đứng ngượng ngùng tại chỗ, không chịu rời đi. Vị thiếu đông gia kia thì không ngừng van xin khẩn cầu. Một thương nhân giàu có ngồi gần đó thấy vậy, không nhịn được mà lên tiếng góp lời: “Nghe nói nhà họ Dương ở Trường Bạch là người đứng đầu giới nhân sâm Quan Đông, Dương Bát gia xưa nay nổi tiếng nhân nghĩa. Nhân sâm đưa đến Phụng Thiên cũng là để bán, ở đây cũng là để bán, lại còn có thể giúp đỡ người khác, cớ sao phải từ chối?”

Những lời này khiến những thực khách trong sảnh ăn đều gật đầu đồng tình, phụ họa theo. Lỗ Cửu Đao bị quấn lấy không dứt, đành phải nói: “Nhân sâm là của chủ nhân chúng tôi, để tôi vào hỏi tiểu thư xem. Nếu tiểu thư đồng ý bán thì bán, nếu không thì xin công tử tìm cách khác vậy.”

Hắn vào nội viện, kể lại sự việc cho Dương Như Ý. Dương Như Ý nói, nếu là chuyện tích đức hành thiện, cớ sao lại không bán? Cũng không cần nhân cơ hội tăng giá, giá thị trường bao nhiêu thì cứ thế mà bán.

Lỗ Cửu Đao nhận được lệnh, quay lại nói với thiếu đông gia kia: “Tiểu thư nhà tôi đồng ý bán. Lần này chúng tôi mang theo nhân sâm tốt nhất là loại bốn lá, cũng không hét giá, cứ tính theo giá thị trường, một cây là một ngàn hai trăm đồng đại dương. Nhưng phải trả bằng tiền mặt, không nhận ngân phiếu, giao dịch tiền hàng ngay tại chỗ.”

Thiếu đông gia kia cúi người cảm ơn, nói tiền không thành vấn đề, hơn nữa muốn mua hai cây. Chỉ là vì ra đi vội vã, không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, nên xin vị gia phái người mang theo hàng, cùng về nhà hắn, rồi tại đó tiền hàng trao tay.

Lỗ Cửu Đao đang do dự, thì tiểu nhị Mã Toàn lại nói: “Vị gia, nhà họ Diêu là thế gia danh giá, nho phong lễ nghĩa, trong trấn Phượng Hoàng này ai ai cũng biết. Nếu không phải vì lão gia đang cần nhân sâm để cầm cự, thì tất nhiên phải để thiếu đông gia về nhà lấy tiền trước rồi mới mua. Nhưng tình thế cấp bách, xin ngài linh động một chút, tạo điều kiện giúp đỡ.”

Lỗ Cửu Đao bất đắc dĩ gật đầu nói: “Vậy được rồi.”

Kim Thập Tam vừa thấy Mã Toàn dẫn người đến, liền biết có chuyện không ổn. Hắn không rõ “Hỏa Thiêu Thiên” đang giở trò gì, nên chỉ lặng lẽ quan sát. Đến khi Lỗ Cửu Đao đồng ý bán nhân sâm cho vị thiếu đông gia kia, hắn kéo tay áo Lỗ Cửu Đao, hạ giọng nói: “Lỗ gia, cẩn thận có bẫy.”

Lỗ Cửu Đao lắc đầu đáp: “Không sao. Ta sẽ phái Phùng Liên Khánh và Triệu Liên Hải đi. Hai người này dày dạn kinh nghiệm giang hồ, súng bắn chính xác, bản lĩnh cũng không phải hạng tầm thường, năm ba người thường không thể tới gần.”

Nói rồi, hắn bảo Phùng và Triệu vào phòng lấy ra hai hộp gấm chứa hai cây nhân sâm bốn lá, dặn dò bọn họ cẩn thận mọi chuyện, đi nhanh về sớm.

Không ngờ, chưa đầy một canh giờ sau, Phùng và Triệu hớt hải chạy về, mặt mày đưa đám, báo với Lỗ Cửu Đao rằng, hai cây nhân sâm đã bị mất rồi!

Lỗ Cửu Đao vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra, khi Phùng Liên Khánh và Triệu Liên Hải vừa theo vị thiếu đông gia kia đi đến cổng trấn Phượng Hoàng, hắn bỗng nói: “Tiệm tơ lụa ở đầu trấn này chính là sản nghiệp của nhà tôi. Chi bằng chúng ta ghé vào đó trước, hỏi xem có gom đủ hai ngàn bốn trăm đồng đại dương hay không. Nếu có, thì đỡ phải phiền hai vị theo tôi về tận nhà.”

Nghe vậy, Phùng và Triệu theo hắn vào tiệm tơ lụa. Hỏi thử thì đúng là trong cửa tiệm có đủ số tiền mặt. Thiếu đông gia liền mời cả hai vào phòng trong uống trà nghỉ ngơi, trong lúc hắn cùng chưởng quầy vào kho tiền lấy bạc.

Phùng và Triệu để hộp gấm bên cạnh, cảnh giác cao độ, thầm nghĩ: “Mặc kệ hắn nói gì làm gì, nếu chưa tận mắt thấy tiền, nhất quyết không đưa hộp ra.”

Một lát sau, thiếu đông gia quay lại, xách theo một chiếc túi lớn, cười nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã lục tung cả kho tiền mới gom đủ số này. Chỉ là quá vội, chưa kịp niêm phong lại, mong hai vị thông cảm.”

Phùng và Triệu mở túi ra xem, quả nhiên bên trong toàn là bạc trắng lấp lánh.

Thiếu đông gia liền nói: “Giờ tiền đã đưa đến đây rồi, tôi xin phép nhận nhân sâm trước, người nhà vẫn đang chờ gấp!” Nói rồi, hắn vươn tay định lấy hộp gấm.

Phùng Liên Khánh lập tức chặn lại, lạnh lùng nói: “Khoan đã! Thiếu đông gia, cũng không gấp đến mức này chứ? Chúng tôi phải kiểm tra lại xem số tiền có đủ không, có lẫn bạc giả không đã.”

Thiếu đông gia cười khổ, ngồi xuống ghế, thở dài nói: “Hai vị không tin tôi đến vậy sao? Được thôi, xin cứ đếm đi, tôi chờ. Nhưng mong hai vị nể tình cha tôi bệnh nặng, đếm nhanh một chút.”

Phùng và Triệu cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng số tiền lớn thế này, không thể qua loa. Cả hai đang chuẩn bị đếm tiền thì đột nhiên, chưởng quầy hốt hoảng chạy vào, lo lắng nói với thiếu đông gia: “Đại thiếu gia sắp dẫn người đến cổng trấn rồi! Cậu mau ra nghênh đón đi!”

Thiếu đông gia lập tức đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Anh ta đến làm gì? Chắc chắn là để phong tỏa kho tiền! Hừ, anh ta mong cha chết sớm, sợ cha lại nói ra điều gì bất lợi với anh ta! Nhưng bây giờ cha còn chưa trút hơi thở cuối cùng, anh ta đã ra tay rồi!”

Hắn liếc nhìn túi tiền và hộp nhân sâm trên bàn trà, rồi đột nhiên mở chiếc tủ gỗ kê sát tường, nhét cả túi tiền lẫn hai hộp gấm vào trong. Sau đó, hắn quay sang Phùng và Triệu, khẩn thiết nói: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi phải ra xử lý ngay. Số tiền và nhân sâm này tuyệt đối không thể để anh trai tôi nhìn thấy, làm ơn giúp tôi giữ kín!”

Nói xong, hắn vội vã kéo chưởng quầy rời đi.

Phùng và Triệu nhìn nhau, chưa kịp phản ứng thì bên ngoài đã vang lên tiếng cãi vã, quát tháo ầm ĩ, dường như có người đang muốn xông vào kho tiền nhưng bị thiếu đông gia ngăn lại. Hai người đã từng chứng kiến không ít chuyện tranh đoạt gia sản giữa con cháu nhà giàu, nên chẳng thấy lạ. Họ thản nhiên ngồi xuống uống trà, nghĩ bụng: “Mấy người trong nhà đánh nhau chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng số tiền và nhân sâm trong tủ kia, chưa làm rõ thì ai cũng đừng hòng động đến.”

Một lúc sau, tiếng cãi vã bên ngoài dần dần lắng xuống.

Phùng Liên Khánh cười nói: “Không biết ai thắng nhỉ? Tốt nhất là cả hai bên đều bình an, nếu không thì vụ làm ăn này có khi hỏng mất.”

Triệu Liên Hải nhún vai đáp: “Thì có làm được hay không cũng chẳng sao! Chúng ta không nhất thiết phải bán nhân sâm cho hắn. Nếu không đưa đủ tiền, ta cứ mang hàng về, ai dám ngăn cản chúng ta?”

Phùng Liên Khánh gật đầu: “Chuẩn!” Hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đột nhiên nhíu mày: “Không đúng lắm, sao lại im bặt thế này?” Hắn mở cửa phòng trong nhìn ra ngoài, cửa hàng tơ lụa rộng lớn giờ đây đã không còn một bóng người!

Phùng Liên Khánh hoảng hốt hét lên: “Hỏng rồi!” Hắn vội lao đến chiếc tủ gỗ, mạnh tay kéo cửa tủ ra, bên trong trống rỗng! Hắn run rẩy sờ vào vách tủ, bất ngờ chạm phải một cơ quan. “Rầm” một tiếng, vách tủ sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng lớn trên bức tường phía sau!

Phùng Liên Khánh môi run run, thốt lên một câu: “Chúng ta bị lừa rồi…” Nói xong, hắn ngã phịch xuống đất, mặt tái mét.

Triệu Liên Hải cũng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, vội kéo Phùng Liên Khánh đứng dậy, rồi cả hai lập tức lao ra ngoài, chạy một mạch về báo tin.

Lỗ Cửu Đao nghe xong lời kể của Phùng và Triệu, tức giận đến mức bốc khói bảy khiếu, đá mạnh vào mông hai người mấy cái, quát lớn: “Hai tên ngu các ngươi, mau tập hợp người lại, đuổi theo cho ta! Nếu không cướp lại hai cây nhân sâm, ta lột da các ngươi!”

Kim Thập Tam vội vàng ngăn cản, khuyên nhủ: “Lỗ gia, ngài bớt giận. Đám “niệm ương nhi” (tiếng lóng chỉ bọn lừa đảo, chuyên bày bẫy để cướp đoạt tài sản) này giờ đã chạy xa, có đuổi cũng chẳng kịp. Mất hai cây nhân sâm đúng là đáng tiếc, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta vẫn là bảo vệ nhị tiểu thư. Trong trấn này có trấn công sở và đội cảnh vệ, chuyện truy bắt lũ lừa đảo này cứ giao cho bọn họ xử lý thì hơn.”

Lỗ Cửu Đao nghe thấy có lý, đành hậm hực trừng mắt nhìn Phùng và Triệu, quát: “Đi, gọi trấn trưởng đến cho ta! Nếu không lấy lại được nhân sâm, hai người các ngươi phải đền!”

Lúc này, các khách nhân trong quán trọ cũng đã nghe tin hàng hóa của nhà họ Dương bị cướp, bàn tán xôn xao. Có người đến hỏi han, an ủi, nhưng điều đó chỉ khiến Lỗ Cửu Đao càng thêm tức tối và mất mặt. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn mắc bẫy như thế này!

Hai cây nhân sâm kia trị giá đến hai ngàn bốn trăm đồng đại dương, với người bình thường thì đó là con số khổng lồ, nhưng với nhà họ Dương ở Trường Bạch, nó chẳng đáng là gì. Vấn đề không phải là tiền, mà là thể diện, danh tiếng của nhà họ Dương không thể để bị bôi nhọ thế này! Lỗ Cửu Đao suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình chỉ là kẻ dưới, chuyện này vẫn phải để chủ nhân quyết định. Nhưng hiện giờ Dương Bát gia và thiếu gia Đình Hiên đều không có mặt, hắn đành mặt dày đi báo cáo với nhị tiểu thư.

Nghe xong, Dương Như Ý chỉ thản nhiên nói: “Lỗ gia, là ta bảo ngươi bán nhân sâm, không trách ngươi được. Nghe ngươi kể lại, bọn trộm này đúng là quá tinh ranh. Nhân sâm đã mất thì thôi, cũng không cần quá khắt khe với người dưới. Haizz, không ngờ một trấn lớn như Phượng Hoàng mà cũng chẳng được yên ổn. Ta vốn định cùng Quyên Nhi ra phố dạo chơi, giờ có vẻ không thích hợp nữa rồi!”

Lỗ Cửu Đao xấu hổ đáp: “Vâng! Nhị tiểu thư tốt nhất là không nên ra ngoài. Chúng ta cứ giao việc này cho trấn công sở xử lý, ngày mai lên đường sớm thì hơn!”

Lỗ Cửu Đao quay lại tiền sảnh, lúc này Phùng và Triệu đã mời được trấn trưởng đến. Trấn trưởng họ Giang, đi cùng ông ta là đội trưởng đội cảnh vệ trong trấn, họ Thường. Nghe nói hàng bị cướp là của Trường Bạch Dương gia, hai người không dám lơ là chút nào.

Trấn trưởng Giang nói, tiệm tơ lụa ở cửa trấn vốn là một cửa hàng bỏ không, chủ tiệm lâu nay làm ăn ở Phụng Thiên, chưa từng quay về. Đám “niệm ương nhi” kia tự nhận là người thuê lại cửa hàng, còn xuất trình cả hợp đồng thuê nhà, nói là muốn buôn bán tơ lụa. Cửa hàng này mới khai trương đúng một ngày. Giờ nghĩ lại, rõ ràng bọn chúng lập kế hoạch từ trước, bản hợp đồng kia chắc gì đã thật.

Số lụa bày trong tiệm cũng chỉ là hàng rẻ tiền, tổng giá trị chưa đến mấy chục đồng đại dương.

Còn về thôn trang họ Diêu ở phía bắc trấn, đúng là có thật. Nhưng ông Diêu lão gia vẫn khỏe mạnh, thỉnh thoảng còn xuống trấn chơi, chưa từng nghe nói bị bệnh nặng. Hơn nữa, ông ta chỉ có một cậu con trai duy nhất, làm gì có chuyện huynh đệ tranh gia sản!

Đội trưởng Thường nói rằng ông ta đã lệnh cho thuộc hạ tỏa ra bốn phía truy tìm, có tin gì sẽ báo ngay.

Lỗ Cửu Đao thở dài. Hắn biết tìm người trong mơ hồ thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể, chỉ là cố gắng làm tròn bổn phận mà thôi.

Kim Thập Tam bỗng nói: “Còn thằng tiểu nhị Mã Toàn đâu? Chắc chắn nó có liên quan đến vụ này!”

Lỗ Cửu Đao bị cơn giận che mắt, giờ mới sực tỉnh. Hắn cũng là lão luyện giang hồ, nhưng bị lừa một vố đau nên nhất thời mất tỉnh táo. Giờ nghĩ lại, đúng vậy!

“Phải rồi! Còn lão chưởng quầy của quán trọ Phượng Lai nữa! Chưa biết chừng cả đám tiểu nhị trong quán trọ cũng cùng một bọn với chúng!” Đội trưởng Thường lập tức triệu tập tất cả người trong quán trọ đến thẩm vấn. Đám tiểu nhị kêu oan trời đất, ai nấy đều sợ hãi chối bay chối biến. Còn lão chưởng quầy thì… lão vừa mới cưới một nàng tiểu thiếp xinh đẹp, tối qua mãi mê ôm ấp, sáng nay còn chưa vác mặt đến quán trọ! Trấn trưởng Giang liền sai một gã tiểu nhị đi gọi chưởng quầy về gấp. Còn về tên Mã Toàn, hắn đã bỏ trốn từ lâu!

Lúc này, lão chưởng quầy vừa mới thức dậy, nghe tiểu nhị đến báo tin thì kêu khổ liên hồi, chẳng kịp rửa mặt chải đầu đã vội vàng chạy đến quán trọ. Nghe Lỗ Cửu Đao quát hỏi, lão vái lạy rối rít, thề thốt đủ điều, nói bản thân hoàn toàn không biết chuyện này. Tên Mã Toàn cũng chỉ là họ hàng dưới quê của một tiểu nhị trong quán, mới đến làm có mấy ngày, lão chẳng hề quen thân.

Trấn trưởng Giang cũng đứng ra bảo đảm, nói rằng chưởng quầy là người có uy tín lâu năm ở trấn Phượng Hoàng, quán trọ Phượng Lai đã mở hơn mười năm, tuyệt đối không thể là hang ổ của bọn trộm cướp.

Lỗ Cửu Đao nghĩ kỹ lại, bọn “niệm ương nhi” bày ra kế này không phải ngẫu nhiên, mà chắc chắn đã theo dõi đoàn người từ trước. Tên Mã Toàn chính là tai mắt được chúng gài vào từ trước. Vậy nên vụ này không phải do quán trọ gây ra, nhưng chắc chắn có liên quan. Gã tiểu nhị về quê kia chính là manh mối quan trọng nhất.

Đội trưởng Thường nói, nếu đã có manh mối thì ông ta sẽ lập tức cử người đến quê gã kia bắt về tra hỏi. Đồng thời, tất cả nhân viên của quán trọ, từ chưởng quầy trở xuống, đều bị cấm rời khỏi trấn Phượng Hoàng, phải hợp tác điều tra bất cứ lúc nào.

Sau đó, đội trưởng Thường và trấn trưởng Giang cáo từ. Họ nói rằng nếu đoàn của Dương gia ngày mai muốn lên đường thì cứ đi, còn vụ án này, sau khi có kết quả, sẽ có người đến tận phủ Dương báo tin. Lỗ Cửu Đao cảm tạ, đồng thời nhấn mạnh rằng việc mất hàng có thể chấp nhận, nhưng danh dự của nhà họ Dương thì không thể tổn hại. Nếu đội trưởng Thường bắt được kẻ trộm và lấy lại hàng hóa, phủ Dương chắc chắn sẽ hậu tạ trọng thưởng. Lúc này đã quá giờ Ngọ, chưởng quầy lập tức ra lệnh dọn cơm chiêu đãi cẩn thận. Dùng bữa xong, vì lo sợ lại có chuyện xảy ra, Lỗ Cửu Đao nghiêm cấm tất cả mọi người ra khỏi quán trọ, chỉ ở yên trong phòng canh chừng cẩn thận.

Câu chuyện tách thành hai nhánh, chuyển sang phía “Hỏa Thiêu Thiên”. Bọn “Hỏa Thiêu Thiên” bày ra kế này, vốn không chỉ để cướp hai gốc nhân sâm. Hắn tính rằng sau khi lừa được nhân sâm, Lỗ Cửu Đao nhất định sẽ dốc toàn bộ nhân lực ra ngoài truy đuổi. Lúc đó, hắn cho người cố tình xuất hiện trong thị trấn, làm như vô tình bị phát hiện, rồi giả vờ đánh nhau, vừa đánh vừa rút lui. Mục đích là dụ toàn bộ người của Dương gia ra ngoài, tốt nhất là làm to chuyện, khiến đội cảnh vệ trong trấn cũng bị cuốn theo. Đến khi thị trấn trở nên trống trải, “Hỏa Thiêu Thiên” sẽ dẫn một nhóm sơn tặc còn lại xông thẳng vào quán trọ, bắt cóc nhị tiểu thư Dương gia!

Không ngờ hắn đợi hồi lâu mà trong quán trọ Phượng Lai vẫn không có chút động tĩnh nào. Chờ thêm một lúc nữa, một gã đàn ông có dáng vẻ phú thương vội vã chạy tới, chính là vị khách đã giúp “Thiếu đông gia họ Diêu” nói đỡ khi sáng, khiến Lỗ Cửu Đao bán nhân sâm. Thì ra hắn cũng là tai mắt do “Hỏa Thiêu Thiên” sắp đặt trước, giả làm khách trọ trong quán trọ Phượng Lai. Gã này còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã đứt quãng nói: “Đại đương gia… bọn họ… bọn họ không đuổi theo nữa.”

Tam đương gia đứng bên cạnh lấy làm lạ, hỏi: “Sao lại không đuổi? Chẳng lẽ hai cây nhân sâm hảo hạng như vậy mà bọn họ không cần nữa sao? Lưu Tam, nói rõ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì?”

Người được gọi là Lưu Tam nói: “Nhị tiểu thư nhà họ Dương nói nhân sâm đã mất thì thôi, không trách người dưới. Còn Lỗ Cửu Đao thì đã mời vị trấn trưởng họ Giang và đội trưởng đội cảnh vệ họ Thường đến, giao việc truy tìm nhân sâm cho bọn họ. Đội cảnh vệ cũng không dám chậm trễ, đã chia nhau đi điều tra rồi. Chúng ta vẫn phải cẩn thận, đừng để bọn chúng bám theo. Họ Lỗ còn nghiêm lệnh cho thủ hạ không được rời quán trọ, ở lại trong đó canh chừng cẩn thận, sáng sớm mai sẽ lên đường.”

Tam đương gia quay sang “Hỏa Thiêu Thiên” nói: “Đại ca, tên họ Lỗ này đúng là một nhân vật lợi hại! Gặp phải cú vấp lớn thế này mà hắn vẫn có thể nhịn được!”

“Hỏa Thiêu Thiên” nhíu mày nói: “Lỗ Cửu Đao vốn có danh tiếng trong giới lục lâm chúng ta, đương nhiên không phải hạng tầm thường. Nhưng mà nhị tiểu thư nhà họ Dương này mới thật là khí phách! Mất hai ngàn bốn trăm đồng đại dương mà nói bỏ là bỏ, cũng không làm khó thuộc hạ. Xem ra chúng ta phải tính cách khác rồi.”

Tam đương gia nói: “Nếu đội cảnh vệ đều đã bị đẩy đi, chi bằng chúng ta quay lại tập kích, xông thẳng vào khách đi3m cứu “Quan Âm” ra!”

“Hỏa Thiêu Thiên” lắc đầu: “Không được. Nếu muốn làm cứng như vậy thì cần gì phải đợi đến lúc vào trấn Phượng Hoàng mới ra tay? Đám thủ hạ của Lỗ Cửu Đao không phải dạng vô dụng, bọn nhóc dưới trướng hắn cũng không kém. Nếu đánh trực diện, dù chúng ta có thắng thì cũng sẽ tổn thất nặng nề, không đáng đâu.”

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Thế này đi, ngươi phái hai huynh đệ cố tình để lộ dấu vết, dụ đám cảnh bị đội đi càng xa càng tốt. Chúng ta còn phải diễn thêm một vở kịch nữa, kéo rắn ra khỏi hang.”

Lại nói về phía Lỗ Cửu Đao. Đến chập tối, trấn trưởng Giang sai người đến báo tin, nói rằng ở phía nam trấn phát hiện tung tích của bọn cướp, đội trưởng Thường đã đích thân dẫn đội cảnh vệ đuổi theo. Lỗ Cửu Đao nghe xong thì nét mặt giãn ra đôi chút, nói với Kim Thập Tam: “Không ngờ đội cảnh vệ này cũng làm được việc đấy, ta còn tưởng bọn họ chỉ biết ăn không ngồi rồi, ức hiếp dân lành thôi chứ!”

Kim Thập Tam thì lại biết rõ tên đầu sỏ của đám cướp này là ai, mục đích của bọn chúng là gì. Nhưng y lại không thể nói rõ điều đó với Lỗ Cửu Đao, chỉ đành bảo rằng đám cướp này không đơn giản như vậy, không chừng lại đang giở trò gì đó. Đám ngu ngốc kia có đuổi kịp hay không thì không quan trọng, mấu chốt là phải bảo vệ nhị tiểu thư cho thật tốt.

Lỗ Cửu Đao không lên tiếng, trong lòng lại chẳng mấy để tâm. Hắn nghĩ rằng cái gọi là “niệm ương nhi” trên giang hồ có không ít, mục tiêu chỉ là lừa gạt tiền tài, lừa được rồi tất nhiên sẽ cao chạy xa bay, không giống như bọn thổ phỉ chuyên sống bằng nghề cướp bóc, bắt cóc tống tiền. Nếu bọn thổ phỉ muốn ra tay với nhóm bọn họ, thì phải chọn nơi đồng không mông quạnh mới dễ bề hành động, chứ mò vào tận trấn Phượng Hoàng này thì chẳng khác nào tìm chết.

Huống hồ nhóm bọn họ cũng không phải thương đội, món hàng quý giá nhất mang theo chính là hai cây côn bốn khúc, mà đã bị lừa mất rồi thì còn gì để cướp nữa? Vì một vụ bắt cóc mà hao công tổn sức thế này thì hắn chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa nhân vật chính lại là nhị tiểu thư nhà họ Dương. Bọn thổ phỉ nào không muốn sống mà dám mạo phạm hổ uy của Dương Bát gia chứ? Mà dù có kẻ dám làm thật, thì Lỗ Cửu Đao này cũng không phải hạng dễ chọc!

Ăn cơm tối xong, bọn họ quay về viện phía Đông. Nhị tiểu thư và Quyên Nhi bị giam chân trong sân cả ngày, cảm thấy vô cùng bức bối, bèn tìm Kim Thập Tam nói chuyện.

Quyên Nhi chu môi, nói muốn ra phố dạo một chút. Kim Thập Tam liền bảo rằng đội cảnh vệ đang điều tra vụ án, đã phát hiện tung tích của bọn cướp, lúc này bên ngoài không an toàn, tốt nhất đừng ra ngoài.

Hắn lại quay sang Dương Như Ý: “Nhị tiểu thư, đêm nay cô hãy cảnh giác một chút, tốt nhất nên mặc nguyên quần áo mà ngủ. Tôi cứ có cảm giác sẽ có chuyện xảy ra.”

Dương Như Ý giật mình: “Lẽ nào… vẫn còn kẻ trộm đến nữa sao?”

Kim Thập Tam lắc đầu: “Tôi thấy chuyện hôm nay không đơn giản, tóm lại cứ cẩn thận đề phòng, qua đêm nay rồi tính.” Đúng lúc đó, đột nhiên có người đập cửa viện phía Đông vang dội.

Kim Thập Tam rút súng ra, bước nhanh ra sân. Lỗ Cửu Đao cũng xách súng từ phòng mình sải bước đi ra, lớn tiếng quát về phía cửa: “Ai đó?!”

Bên ngoài có người gấp gáp đáp: “Là Lỗ gia phải không? Tôi là người của đội trưởng Thường bên đội cảnh vệ!”

Phùng Liên Khánh, Triệu Liên Hải cùng đám pháo thủ khác cũng lục tục bước ra khỏi phòng. Lỗ Cửu Đao mở chốt an toàn của súng, khẽ ra hiệu cho Phùng Liên Khánh. Phùng Liên Khánh tiến tới mở cửa, một người mặc y phục đội cảnh vệ lao vào, thở hổn hển nói: “Lỗ gia, đội trưởng Thường đã vây được bọn cướp ở phía nam trấn. Nhưng không ngờ đám cướp này đông lắm, có hơn mười tên, mà tên nào cũng có súng. Đội trưởng Thường nhất thời chưa khống chế được, còn có mấy huynh đệ bị thương. Ông ấy lệnh cho tôi về báo tin, mong ngài dẫn người đến tiếp ứng!”

Phùng Liên Khánh và đám pháo thủ vừa nghe xong đã vô cùng hưng phấn, lập tức vác vũ khí định theo người kia đi ngay.

Lỗ Cửu Đao còn đang chần chừ, thì Kim Thập Tam lên tiếng: “Lỗ gia, không thể hành động liều lĩnh được! Lỡ đâu lại rơi vào bẫy của bọn chúng thì sao?”

Phùng Liên Khánh không vui, bĩu môi nói: “Trần Thập Tam, ngươi nhát gan thì mặc kệ ngươi, nhưng hai cây bổng chùy bốn lá kia là từ tay ta và Triệu Liên Hải mà mất. Nếu không cướp lại được, chưa bàn đến chuyện có phải đền bù hay không, chỉ riêng việc để mất mặt thế này, sau này chúng ta còn đứng vững trong phủ Dương được sao?”

Rồi hắn quay sang Lỗ Cửu Đao, khẩn khoản: “Đại ca, vất vả lắm mới tìm ra bọn chúng, không thể để chúng chạy mất được! Chúng chỉ có hơn mười tên thôi, đội cảnh vệ không trấn áp nổi, nhưng anh em ta đâu phải dạng tay không tấc sắt!”

Những người khác cũng sôi sục nhiệt huyết, nhất quyết đòi đi bắt cướp, tự tay đoạt lại hai cây bổng chùy. Ngay cả hai gã phu xe của phủ Dương cũng nắm chặt nắm đấm, háo hức muốn xông pha trận mạc.

Lỗ Cửu Đao nhướng mày, vừa thốt ra một chữ “Được”, thì Kim Thập Tam đã nhanh chóng chen lời: “Nếu đã vậy, phái người đi tiếp ứng cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng không thể đi hết được, dù sao nhị tiểu thư vẫn ở đây, nhất định phải có người bảo vệ. Lỗ gia, ông cũng không thể đi, ông là người đứng đầu bọn tôi, phải ở lại trấn giữ nơi này.”

Phùng Liên Khánh lập tức lớn tiếng: “Không cần Lỗ gia đích thân ra tay, bọn tôi cũng đủ sức xử lý đám cướp đó rồi! Đi thôi, các anh em!”

Mọi người rào rào hưởng ứng, hăm hở theo hắn rời khỏi viện. Trong sân chỉ còn lại Lỗ Cửu Đao và Kim Thập Tam.

Kim Thập Tam quay sang nói với Lỗ Cửu Đao: “Lỗ gia, tôi cứ thấy chuyện này có điều không ổn. Ông nghĩ mà xem, đám “niệm ương nhi” đã bày ra một cái bẫy chu đáo như vậy, chắc chắn cũng phải chuẩn bị sẵn đường lui, sao có thể dễ dàng để đội cảnh vệ đuổi kịp được? Hơn nữa, “niệm ương nhi” vốn không phải cường đạo, làm sao mà ai cũng có súng? Ông từng nghe nói có toán “niệm ương nhi” nào trang bị tận răng như thế chưa? Còn nữa, đội cảnh vệ dù gì cũng có đến mấy chục người, nếu đã vây được bọn chúng, thì dù không bắt ngay được, cũng có thể giam chân chúng một chỗ. Phía nam trấn cách Đại Kim Câu chẳng bao xa, chỉ cần nổ súng, bên đó chắc chắn nghe thấy, đội cảnh vệ mỏ sẽ lập tức kéo đến tiếp viện. Đến lúc đó, bọn cướp dù có cánh cũng khó thoát. Vậy thì cần gì phải cất công phái người quay về báo tin, còn nhọc lòng mời chúng ta đến tiếp ứng?”

Lỗ Cửu Đao trầm ngâm nói: “Có lẽ đội trưởng Thường nghĩ rằng số hàng này là do chúng ta làm mất, nên chúng ta cũng nên góp một tay. Nhưng cậu nói cũng có lý, cẩn thận một chút thì chẳng có gì sai cả.”

Hắn lại nói tiếp: “Đêm nay ta sẽ ngồi chờ tin ở tiền sảnh. Còn cậu, ở lại đây bảo vệ nhị tiểu thư. Nếu thực sự có biến, bọn cướp muốn vào viện phía Đông thì nhất định phải đi qua tiền sảnh trước. Chỉ cần ta còn sống, chúng đừng hòng đặt chân qua đây!”

Kim Thập Tam gật đầu đồng ý. Đợi Lỗ Cửu Đao rời đi, hắn đóng chặt cửa viện phía Đông rồi quay về phòng chính.

Quyên Nhi căng thẳng hỏi: “Anh Thập Tam, có chuyện gì vậy?”

Kim Thập Tam mặt trầm xuống, đáp: “Có người đến báo tin, nói rằng bọn cướp đã bị bao vây. Trừ Lỗ gia và tôi, tất cả mọi người đều đã đi hỗ trợ bắt cướp.”

Quyên Nhi vỗ ngực thở phào: “Làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng bọn cướp đã đánh đến tận đây rồi chứ!”

Dương Như Ý tinh ý nhận ra sắc mặt Kim Thập Tam vô cùng nghiêm trọng, liền nghi hoặc hỏi: “Sao thế, anh Thập Tam? Anh thấy có gì không ổn à?”

Kim Thập Tam cau mày: “Tôi e rằng đây là kế “điệu hổ ly sơn”. Tôi đoán mục tiêu của chúng không phải là hai cây bổng chùy bốn lá kia, mà là… em.”

Dương Như Ý sửng sốt: “Em á? Tại sao chứ?”

Kim Thập Tam đáp: “Chuyện này tôi cũng chưa rõ ràng. Nhưng tôi thấy bọn cướp bày ra một cái bẫy chu toàn đến vậy, thì chắc chắn không chỉ nhằm vào hai cây côn. Phải biết rằng, em là nhị tiểu thư nhà họ Dương, giá trị còn quý hơn gấp ngàn lần hai cây bổng chùy đó.”

Quyên Nhi không tin nổi, sửng sốt nói: “Thật có kẻ dám nhắm vào nhị tiểu thư sao? Ngay giữa trấn Phượng Hoàng này ư?”

Kim Thập Tam nói: “Dương Bát gia tuy hô phong hoán vũ ở Quan Đông, cả hắc bạch lưỡng đạo đều nể mặt, nhưng cây to đón gió, vẫn có kẻ liều mạng muốn bắt cóc nhị tiểu thư để uy hiếp ông ấy cũng không phải là không thể. Một khi chúng đã dám ra tay, chắc chắn đã có sắp đặt từ trước. Trấn Phượng Hoàng này chưa chắc đã an toàn như Lỗ gia nghĩ. Vừa rồi ta đã nghi ngờ đội cảnh vệ bị kẻ địch dụ đi, sau đó chúng lại lợi dụng cớ cần tiếp ứng để lừa người của chúng ta ra ngoài, rồi nhân cơ hội này ra tay hành động. Đáng tiếc là Phùng Liên Khánh và mọi người quá nóng vội, không chịu nghe ta ngăn cản.”

Quyên Nhi sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đi ngay, về Phủ Tùng thôi! Chúng chắc không dám đến tận phủ Dương mà bắt người chứ?”

Kim Thập Tam lắc đầu: “Xem ra đến Phụng Thiên thì không được nữa rồi, đúng là ta cũng định trở về Phủ Tùng. Nhưng hiện tại e là không thể đi được. Nếu Phùng Liên Khánh và những người kia thực sự bị lừa ra ngoài mà không hề phòng bị, có lẽ giờ này đã gặp bất trắc rồi. Còn bọn cướp chắc chắn đã cắt cử người giám sát quán trọ này, chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, lập tức sẽ rơi vào bẫy của chúng.”

Dương Như Ý căng thẳng hỏi: “Anh Thập Tam, vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ bọn cướp đến sao?”

Kim Thập Tam gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy tĩnh chế động. Dù sao đây cũng là trấn Phượng Hoàng, không phải nơi hoang dã. Đám cướp dù hung hãn đến đâu cũng không dám công khai cướp bóc một trấn lớn như thế này. Chỉ cần tiếng súng vang lên, cả trấn đều nghe thấy, trấn trưởng Giang nhất định sẽ sai người báo cho đội cảnh vệ và đội bảo vệ mỏ đến tiếp viện. Chỉ cần chúng ta cố thủ đến sáng, bọn chúng nhất định sẽ rút lui. Với vũ khí trong tay và bản lĩnh của tôi cùng Lỗ gia, nhất định có thể bảo vệ tiểu thư chu toàn.”

Nói đến Lỗ Cửu Đao, hắn đã đóng cửa chính của khách đi3m, một mình ngồi chễm chệ trong tiền sảnh, cúc áo mở rộng, bên hông cài chín thanh phi đao, khẩu súng Mauser C96 của Đức cũng đã mở khóa an toàn, đặt ngay trên bàn. Các vị khách và gia nhân trong quán trọ đều đã đi ngủ. Dù có ngủ không yên, cũng chẳng ai dám ra ngoài ở cùng một kẻ trông như hung thần ác sát thế này. Huống hồ ai nấy đều nghe nói, đội cảnh vệ đã giao chiến với đám cướp ở phía nam trấn, nghe nói không dễ đối phó, nên người nhà họ Dương cũng đã đi tiếp viện. Tình hình hỗn loạn thế này, tốt nhất không nên xen vào, kẻo lửa cháy lan đến mình.

Bên ngoài đường phố vắng lặng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa. Lỗ Cửu Đao nghiêng tai lắng nghe nhưng không hề nghe thấy tiếng súng, không biết nơi đội cảnh vệ bao vây bọn cướp cách đây bao xa? Cũng không biết Phùng Liên Khánh và những người khác có bắt được bọn cướp, đoạt lại bổng chùy hay không? Nhớ lại chuyện mắc lừa sáng nay, bọn cướp bố trí chu đáo, bẫy rập liên hoàn, hắn chỉ biết cười khổ, lắc đầu.

Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài khách đi3m. Có người lớn tiếng nói: “Đám cướp này đúng là không đơn giản, chúng ta bị thương mấy huynh đệ mà vẫn chưa bắt được chúng, suýt chút nữa còn để chúng chạy mất. May mà người nhà họ Dương kịp thời chặn lại!”

Có người chậc lưỡi khen ngợi: “Vị Phùng gia kia đúng là lợi hại, một mình đánh ngã ba tên!”

Người khác lại nói: “Vẫn là Triệu gia lợi hại hơn! Tên cầm đầu bọn cướp, đội trưởng Thường và mấy huynh đệ xông lên mà không khống chế nổi, vậy mà Triệu gia chỉ một chưởng đã đánh hắn phun máu!”

Lại có người nói: “Lần này đội cảnh vệ giúp Dương gia bắt cướp đoạt lại đồ, với danh tiếng của Dương Bát gia, chắc chắn sẽ có một khoản thưởng hậu hĩnh!”

Ngay sau đó, cửa khách đi3m bị đập vang rền, có người bên ngoài hô lớn: “Này, người trong quán trọ, mở cửa ra! Sao giờ này còn giả chết hết vậy? Chúng tôi là đội cảnh vệ đây, mau mời Lỗ gia ra, nói rằng chúng tôi giúp Dương gia bắt được cướp rồi!”

“Bắt được mấy tên? Hai cây bổng chùy có đoạt lại được không?” Lỗ Cửu Đao thở phào nhẹ nhõm, vội bước ra tiền sảnh mở cửa khách đi3m, vừa đi vừa hỏi: “Người của chúng ta đâu? Sao vẫn chưa quay về…” Hắn vừa mở chốt cửa, chợt nghe “cót két” một tiếng, cửa liền bị đẩy bật ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.