Chương 20
Edit & beta: Cún
Như đã kể ở phần trước, Kim Thập Tam cùng những người đi theo đã lặn qua dòng nước ngầm và tiến vào bên trong vách núi. Tại một tế đàn của pháp sư Shaman, họ phát hiện thi thể của Diệp Bỉnh Đường và những kẻ như “Hỏa Thiêu Thiên”.
Đúng lúc này, Dương Bát gia dẫn người đột nhiên xuất hiện, bao vây họ, ép Kim Thập Tam phải giải cơ quan trên tế đàn để mở lối vào kho báu của Sơn Thần. Họ tiến đến một vực sâu bên dưới có dòng nham thạch đỏ rực đang cuồn cuộn chảy. Khi cả đoàn đang chuẩn bị băng qua một cây cầu đá bắc ngang hai bờ vực thì bất ngờ có biến cố xảy ra phía sau.
Kim Thập Tam ngoảnh đầu lại thì thấy trên vách đá có một con quái thú khổng lồ đang từ độ cao hơn mười trượng bò xuống.
Con quái thú này có hình dáng và khuôn mặt giống chó, nhưng to lớn hơn hổ Đông Bắc gấp đôi. Trên đầu mọc một cặp sừng ngắn, toàn thân phủ đầy vảy giáp. Điều kỳ lạ nhất là cả thân thể nó như được bao phủ bởi một ngọn lửa hừng hực, phát ra ánh sáng chói lòa khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Con quái thú ấy bò trên vách đá dựng đứng mà chẳng khác nào đi trên đất bằng, chậm rãi áp sát đoàn người bên dưới. Cả đội ngũ trên cây cầu đá lập tức rối loạn, người của Dương Bát gia đồng loạt giơ súng bắn về phía nó.
Bỗng nhiên, con quái thú nhảy vọt xuống, đè bẹp một người lính pháo binh do Dương Bát gia mang theo. Lập tức, người ấy bốc cháy ngùn ngụt, giãy giụa vài cái rồi nằm im bất động.
Kim Thập Tam lập tức kéo Diệp Lam chạy đi. Phía sau họ vang lên tiếng hét, tiếng súng, tất cả hỗn loạn. Có người bị chen lấn đến mức rơi khỏi cây cầu đá, mang theo tiếng la thảm thiết rơi vào vực sâu. Kim Thập Tam và Diệp Lam không ngoảnh lại, chỉ cắm đầu chạy. Chỉ còn bốn, năm trượng nữa là đến được đầu bên kia cây cầu, nhưng đoạn này lại chính là nơi hẹp nhất. Đoạn cầu ấy dài khoảng ba trượng, nhưng bề ngang chỉ chưa đầy một thước, người đi trên đó chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể rơi xuống vực.
Diệp Lam vì hoảng loạn mà tay chân mềm nhũn, không dám bước qua đoạn cầu. Lúc này Kim Thập Tam cảm thấy sau lưng càng lúc càng nóng, biết ngay con quái thú lửa ấy đã rất gần mình. Thấy “Tam Giang Ưng” từ đầu bên kia cây cầu đang chạy trở lại ứng cứu, trong cơn nguy cấp, hắn hét lớn một tiếng, dốc toàn bộ sức lực, ôm lấy Diệp Lam và ném mạnh về phía “Tam Giang Ưng”.
Cú ném này xa đến hơn ba trượng. “Tam Giang Ưng” nhắm chuẩn hướng Diệp Lam bay tới, hạ thấp trọng tâm, dang rộng hai tay đón lấy cô, đồng thời ngã người về sau để hóa giải lực va chạm.
Kim Thập Tam thấy cả hai đều an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, vừa định tự mình vượt qua thì bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, khiến hắn chúi người về phía trước, suýt nữa thì rơi khỏi cây cầu đá.
Hắn loáng thoáng thấy Harukawa Hideki lao vọt qua bên cạnh, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà chửi mắng, chỉ có thể vội vã giơ tay ra chụp bừa. May thay, tay phải hắn kịp bám được vào một tảng đá nhô ra bên sườn cây cầu, cơ thể treo lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, một luồng lửa nóng rực đang từ từ áp sát, Kim Thập Tam biết con quái thú lửa kia đang ở ngay phía trên mình. Trong khi hắn đang tuyệt vọng thì bất ngờ nghe thấy tiếng Ô Lực Lăng từ đầu kia cây cầu gọi to tên hắn, sau đó một sợi dây dài được ném tới. Kim Thập Tam buông tay, lao người về phía trước, đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chụp được sợi dây và đu vọt qua vực sâu.
Đầu dây bên kia buộc vào thắt lưng Ô Lực Lăng. Với thân hình to lớn vạm vỡ, anh ta ngồi thụp xuống, ngả người ra sau, đôi tay siết chặt sợi dây, cơ bắp nổi cuồn cuộn, hai chân chống vững trên một tảng đá nhô ra, chống đỡ sức nặng từ thân thể đang rơi xuống của Kim Thập Tam. Khi Kim Thập Tam đã bám chắc vào vách đá, Ô Lực Lăng dùng sức kéo hắn lên.
Kim Thập Tam leo lên được vách đá, quay đầu nhìn lại thì thấy con quái thú lửa kia đang đứng lại ở khoảng cách bốn, năm trượng. Thân thể nó quá to lớn nên không thể di chuyển qua cây cầu hẹp. Sau lưng nó, những pháo binh của Dương Bát gia vốn ở phía sau đội hình, cùng vài người Nhật đi theo Harukawa Hideki, đều đã biến mất.
Lúc này, bên phía Kim Thập Tam người nào cũng còn nguyên vẹn, trong khi phía Dương Bát gia chỉ còn lại hai cha con ông ta, hai lính pháo binh, và tên người Nhật là Harukawa Hideki còn sống sót.
Harukawa Hideki vô cùng đau buồn. Những người Nhật vừa thiệt mạng đều là cốt cán của “Hắc Long Hội”, trong đó có một người là em ruột của hắn. Bản thân hắn chính là thủ lĩnh của “Hắc Long Hội” tại Phụng Thiên.
Ngày nay, nhiều người trong chúng ta có thể chỉ biết đến băng đảng lớn nhất Nhật Bản là “Yamaguchi-gumi”, nhưng lại không biết rằng hơn trăm năm trước, Nhật Bản từng có một tổ chức xã hội đen tên là “Genyosha”, gồm những thành phần như dân nghèo, thương nhân và võ sĩ cấp thấp. “Genyosha” được quân đội và cơ quan mật vụ Nhật Bản lúc bấy giờ hậu thuẫn, sau khi phát triển mạnh trong nước thì bắt đầu thâm nhập vào Triều Tiên và Trung Quốc, đề ra mục tiêu “hỗ trợ quân đội đánh đuổi thế lực Nga đang chiếm đóng ba tỉnh Đông Bắc Trung Quốc, tiến tới thôn tính toàn bộ vùng Đông Bắc, Mông Cổ và cả Siberia của Nga”. Từ mục tiêu đó, họ đã đổi tên thành “Hắc Long Hội” theo tên con sông lớn nổi tiếng trong khu vực Hắc Long Giang này
“Hắc Long Hội” từ đó trở thành đội tiên phong cho công cuộc xâm lược Trung Quốc của đế quốc Nhật Bản. Trong cuộc chiến Nhật – Nga từ năm 1904 đến 1905, dù Nhật giành chiến thắng cuối cùng, thế lực Nga vẫn không cam tâm rút khỏi vùng Đông Bắc Trung Quốc. Cuộc đấu tranh ngầm giữa hai bên trên vùng đất Quan Đông chưa bao giờ dừng lại. Nhà họ Dương vừa có phe cánh của Dương Vũ Đình hậu thuẫn trong chính quyền, lại vừa được “Hắc Long Hội” âm thầm hỗ trợ, nên trong cuộc đối đầu với phe Nga của Diệp Bỉnh Đường, họ chiếm ưu thế cũng là điều dễ hiểu.
Lần này, Harukawa Hideki cùng Dương Bát gia đến núi Trường Bạch tìm “kho báu của Sơn Thần”, dĩ nhiên là vì thèm khát kho báu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Họ dự định sau khi lấy được báu vật, một phần sẽ hiến dâng cho Đế quốc, phần còn lại sẽ dùng làm kinh phí cho các hoạt động của “Hắc Long Hội” tại Đông Bắc Trung Quốc. Về phần Dương Bát gia, một mặt sợ thế lực khổng lồ của “Hắc Long Hội”, mặt khác năm đồng tiền cổ “Đại Ngũ Đế Tiền” lại đang nằm trong tay Harukawa Hideki, nên buộc phải hợp tác với hắn.
Thế nhưng đến giờ, đến một cọng lông của kho báu cũng chưa thấy đâu, còn người của hắn thì đều đã bị con quái thú lửa không biết từ đâu chui ra giết sạch. Vì thế Harukawa Hideki không chỉ bi thương mà còn vô cùng phẫn nộ. Trong cơn giận dữ, hắn rút khẩu súng lục Nambu Shiki 14 bên hông ra, liên tiếp nổ súng vào con quái thú, bắn đến mức nó phải lùi từng bước.
Kim Thập Tam hiểu rất rõ, với những loại mãnh thú to lớn, da dày thịt rắn như lợn rừng, gấu đen hay hổ Đông Bắc, nếu không bắn trúng chỗ hiểm thì ngay cả súng quân dụng như Nambu Shiki 14 của Nhật cũng khó lòng gây tổn thương chí mạng. Trái lại, điều đó chỉ càng k1ch thích bản năng hung dữ của dã thú, khiến nó quyết không buông tha cho đến khi gi3t chết đối phương.
Đây cũng là lý do vì sao những thợ săn dày dạn kinh nghiệm thường không dùng súng săn để đối phó với mãnh thú lớn. Huống chi con quái thú lửa này lại có hình thể to dị thường, toàn thân lại phủ đầy vảy giáp, đến khẩu súng Mauser C96 của Đức mà Kim Thập Tam mang theo e rằng cũng chỉ làm trầy xước bề ngoài, chứ đừng nói đến khẩu súng Nanbu với sức xuyên phá yếu hơn.
Con quái thú bị đẩy lùi mấy bước. Kim Thập Tam lập tức kêu lên “Không ổn rồi!”, vì hắn nhận ra con thú không phải sợ những viên đạn của Harukawa Hideki, mà là đang bị khơi dậy bản tính tàn bạo, chuẩn bị liều chết lao vào tấn công.
Quả nhiên, con quái thú chạy đà một đoạn, rồi bất ngờ nhảy vọt lên không, vượt qua khoảng cách hơn ba trượng, lao thẳng về phía Harukawa Hideki.
Harukawa Hideki hét lên một tiếng quái dị, vứt khẩu súng đã bắn hết đạn đi, rút ra một thanh “wakizashi” (chú thích: wakizashi – còn gọi là hiếp sáp, là thanh đoản đao dài khoảng 30 – 40 cm mà võ sĩ Nhật thường mang bên hông. Họ đeo hai thanh: thanh dài gọi là katana – võ sĩ đao, và thanh ngắn là wakizashi, dùng trong chiến đấu tầm gần hoặc để tự mổ bụng).
Hắn xông lên đón đòn, vung đoản đao đâm thẳng vào mắt trái của con quái thú. Con quái gào lên đau đớn, há cái miệng rộng như chậu máu, ngoạm lấy toàn bộ đầu của Harukawa Hideki chỉ trong một cú cắn.
Mọi người đều kinh hãi, hoảng loạn chạy vào trong hang núi. Con quái thú lửa hất mạnh đầu, quăng thi thể Harukawa Hideki đang bốc cháy ra sau, rơi tõm xuống vực sâu. Ngay sau đó, nó lại nhảy vọt lên, vượt qua đầu mọi người, vồ ngã hai lính pháo binh của Dương Bát gia, những người vừa chạy đến cửa hang đầu tiên. Cả hai lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành hai đống than đen.
Con quái thú quay mình lại, lắc đầu một cái nữa, hất thanh wakizashi đang cắm ở mắt trái ra ngoài, rồi dùng con mắt phải còn lại, hung hãn nhìn chằm chằm vào những người còn sống.
Mọi người căng thẳng đến mức gần như ngừng thở. Con quái thú lửa này không thể đến gần, mà đứng xa bắn cũng vô dụng. Chỉ trong chốc lát, mười mấy người đã mất mạng dưới móng vuốt của nó.
Dương Đình Hiên run giọng hỏi Dương Bát gia: “Cha… rốt cuộc… rốt cuộc con quái vật này là cái gì vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sắc mặt Dương Bát gia tái mét, nghiến răng đáp: “Nó là Nhật Tiêu, là một loại thần thú thời thượng cổ, sống ẩn sâu trong lòng đất, làm bạn với nham thạch. Toàn thân nó nóng rực, đi đến đâu đất nứt đá cháy, ai đụng vào đều sẽ bị thiêu rụi.”
Kim Thập Tam nghe ông ta nhận ra con quái vật, không khỏi liếc nhìn ông một cái.
Con quái thú Nhật Tiêu ấy từng bước tiến tới, mọi người liên tục lùi về sau. Bỗng Dương Đình Hiên hét lên một tiếng, quay đầu chạy về phía cây cầu đá. Con Nhật Tiêu liền lao tới vồ lấy hắn. Dương Đình Hiên chỉ cảm thấy một luồng khí nóng rát phả sau lưng, sợ đến mức lảo đảo ngã nhào, lăn vài vòng dưới đất mới tránh được cú vồ đầu tiên của con thú. Hắn vừa đứng dậy, chưa kịp thở ra hơi, nào ngờ con Nhật Tiêu dù thân hình to lớn nhưng lại vô cùng linh hoạt, hụt một đòn liền xoay mình, tiếp tục lao tới.
Dương Đình Hiên thấy mình không còn đường tránh, liếc mắt thấy Dương Như Ý đang đứng ngay bên cạnh, liền tiện tay kéo nàng lên, đẩy mạnh về phía Nhật Tiêu.
Kim Thập Tam và “Tam Giang Ưng” kinh hãi tột độ, bất chấp tất cả lao tới cứu người, nhưng đã chậm một bước, toàn thân Dương Như Ý lập tức bị ngọn lửa thiêu đốt, hóa thành tro bụi trong nháy mắt, hương tiêu ngọc vẫn nơi hoang sâu lạnh lẽo.
Kim Thập Tam mắt đỏ rực, gào lên một tiếng, khẩu súng Mauser C96 của Đức trong tay liên tục phun lửa về phía Nhật Tiêu. “Tam Giang Ưng”, Diệp Lam, Ô Lực Lăng và những người còn lại cũng đồng loạt nổ súng. Nhật Tiêu trúng hàng chục phát đạn ở cự ly gần, dù lớp da dày thịt chắc không đến mức bị hạ gục ngay, nhưng cũng không chịu nổi sự tấn công dữ dội này. Nó gầm lên một tiếng, định quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Kim Thập Tam đã lao đến trước mặt nó, rút con dao săn ra, đâm mạnh một nhát vào con mắt phải, là con mắt cuối cùng còn lại của nó.
Nhật Tiêu bị mù cả hai mắt, phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa, lắc đầu một cái, húc thẳng vào ngực Kim Thập Tam, khiến anh bị hất văng ra ngoài.
Kim Thập Tam lăn bay hơn hai trượng, ngã nhào xuống đất, choáng váng đầu óc, vũ khí cũng văng khỏi tay. Cả người anh đau nhức như muốn rã rời, đặc biệt là ngực, nóng rát như bị thiêu cháy. Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy phần áo trước ngực đã bắt lửa, vội vã dùng tay dập lửa.
Nhật Tiêu mặc cho những người khác nổ súng cản trở, xác định vị trí Kim Thập Tam rơi xuống, liền gầm gừ lao tới.
Kim Thập Tam lúc này tay không tấc sắt, thân thể tê liệt không thể cử động, trong cơn nguy cấp liền cố gắng tìm vật gì đó để cản trở con thú. Vừa quay đầu, anh liền thấy túi da Ô Lực Lăng đeo lưng bị rơi ngay bên cạnh, các vật bên trong rơi vãi ra ngoài, trong đó có một túi rượu nhỏ chứa “Trái tim của Võng Hồ”.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kim Thập Tam, Nhật Tiêu là loài sinh vật chí dương, chí nhiệt, còn Võng Hồ thì chí âm, chí hàn, biết đâu hai bên lại tương khắc! Trong khi miệng con thú đã gần kề chỉ cách hơn một thước, ngọn lửa từ miệng nó phả ra khiến tóc và lông mày anh khô cháy, sắp bén lửa đến nơi.
Không kịp suy nghĩ thêm, Kim Thập Tam chộp lấy túi rượu chứa “trái tim của Võng Hồ”, nhét mạnh vào miệng Nhật Tiêu, rồi cố hết sức bò tránh sang một bên.
Con Nhật Tiêu dù sao cũng chỉ là dã thú, lại bị mù cả hai mắt, nên cũng chẳng biết thứ mình nuốt là gì, ngẩng đầu một cái đã nuốt trọn túi rượu chứa “trái tim của võng hồ”. Đến khi cảm thấy có gì đó không ổn, cúi đầu định tiếp tục cắn Kim Thập Tam thì hắn đã không còn ở vị trí ban đầu nữa.
Lúc này, Diệp Lam và những người khác vẫn không ngừng nã đạn vào thân thể nó. Nhật Tiêu đau đớn tột cùng, toàn thân đầy thương tích, cuồng loạn gào thét rồi điên cuồng lao tới tứ phía, cắn xé trong vô định. Diệp Lam cùng mọi người không dám bắn tiếp, vội vã né tránh khắp nơi. Con thú điên cuồng cắn loạn một hồi, bỗng nhiên khựng lại, quỳ rạp bốn chân xuống đất, trong miệng phát ra những tiếng r3n rỉ đầy đau đớn.
Ngay sau đó, mọi người kinh ngạc phát hiện ánh lửa vốn bao phủ toàn thân nó dần dần lụi tắt, thay vào đó là một lớp băng giá màu trắng bắt đầu lan rộng. Lớp sương lạnh ấy chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn thân Nhật Tiêu. Nó ngừng cả tiếng rên, cơ thể cứng đờ, hóa thành một pho tượng băng trắng toát nằm bất động giữa đất trời.
Kim Thập Tam sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ “trái tim của Võng Hồ” lại có uy lực kỳ diệu đến thế. Hắn cố gắng chống người dậy, thân thể lảo đảo, Diệp Lam vội vã chạy đến đỡ lấy hắn.
Kim Thập Tam đảo mắt nhìn quanh, thấy “Tam Giang Ưng” và Ô Lực Lăng vẫn bình an vô sự, nhưng không thấy bóng dáng Dương Bát gia và Dương Đình Hiên đâu cả. Hóa ra hai người bọn họ đã nhân lúc mọi người đang liều chết đối phó với Nhật Tiêu mà lẻn vào trong động sâu từ trước.
Kim Thập Tam nghĩ đến việc Dương Đình Hiên vì muốn sống mà đẩy chính em gái mình về phía Nhật Tiêu, khiến nàng chết thảm trong biển lửa, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu. Hắn cúi người nhặt lấy con dao săn, bước đi loạng choạng tiến thẳng vào hang động.
Diệp Lam cùng những người khác hiểu rõ tâm trạng của hắn, cũng nối bước theo vào hang.
Hang núi sâu hun hút, hẹp dài. Đèn pin của Kim Thập Tam đã mất từ trước, bó đuốc trong tay mọi người cũng đã sớm cháy hết, cả bọn chỉ có thể lần theo chút ánh sáng le lói từ bên ngoài mà chậm rãi tiến về phía trước. Càng đi sâu vào trong, nhiệt độ càng giảm rõ rệt, không khí oi nóng cũng dần chuyển sang ẩm lạnh.
Trên vách hang phía trước, loáng thoáng phát ra những ánh sáng xanh nhạt. Kim Thập Tam tiến lại gần nhìn kỹ, thì ra là một số nấm quạt vảy. Loại nấm này thỉnh thoảng có thể bắt gặp trên núi Trường Bạch, thường mọc cùng với lá mục rễ thối, ban đêm sẽ phát ra ánh sáng xanh, nếu ăn trực tiếp sẽ trúng độc, nhưng nếu dùng ngoài da thì lại có tác dụng cầm máu rất tốt, là loại thuốc cầm máu mà dân leo núi thường dùng khi bị thương.
Nấm quạt vảy còn là “người dẫn đường” cho dân leo núi, vì đặc tính sinh trưởng của nó gần giống với củ sâm, ưa lạnh, ưa tối, ưa ẩm, đòi hỏi đất tốt, lại giỏi hút dưỡng chất từ các loài cây cỏ khác. Do đó, nơi nào có nấm quạt vảy mọc, thường gần đó cũng có thể tìm thấy củ sâm lớn. Chỉ có điều, loại nấm này trên núi Trường Bạch cũng rất hiếm, lại chỉ phát sáng trong bóng tối, nên không dễ gì bị dân leo núi phát hiện.
Nhưng trên đá thì làm sao có thể mọc loại nấm này? Kim Thập Tam nhìn kỹ lại, thì ra vách hang ở đây không còn là đá nữa, mà đã biến thành đất đen. Nhìn một lúc, hắn bất ngờ hét lên: “Nhân sâm! Ở đây có củ sâm lớn!”
Diệp Lam vội vàng bước tới xem, trong lớp đất của vách hang quả nhiên mọc ra không ít lá và mầm sâm. Dựa theo lá kép và hạt sâm ban đầu quan sát, có thể xác định đây đều là những củ sâm ít nhất bốn lá trở lên, mà mật độ thì dày đặc, gần như mỗi trượng vuông đã có năm, sáu cây, lan cả xuống mặt đất. Kim Thập Tam đưa tay định chạm vào một cây “Tuyết tháng Sáu”, nhưng kỳ lạ là, củ sâm kia chưa đợi tay hắn chạm vào đã co mình rút ngay xuống đất, biến mất không thấy nữa.
Càng đi sâu vào trong, nấm quạt vảy trên vách và dưới đất càng nhiều, đến mức ánh sáng xanh phát ra chiếu rọi cả đoàn người xanh lè như ma quỷ. Số lượng củ sâm cũng ngày càng tăng, có vài củ thậm chí đạt đến phẩm cấp “Thất tiên nữ” và “Tiếu bát tiên”. Nhưng giống như khi nãy, hễ có người đến gần, chúng lập tức rút xuống đất biến mất.
Kim Thập Tam trong lòng vô cùng kinh ngạc, chuyện như thế này trước nay chưa từng gặp qua. Tuy rằng trong nghề hái sâm thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện “củ sâm bỏ chạy”, nhưng phần nổi trên mặt đất thì không thể nào tự di chuyển được. Thường thì phải đợi người ta đào lên mới phát hiện chỉ còn lại mấy mảnh vỏ sâm hay rễ gãy, còn củ sâm thì đã mất tăm. Còn như bây giờ, cả củ sâm cùng lá cành đều biến mất thì đúng là chưa từng có tiền lệ.
Khi bọn họ cuối cùng cũng đi tới tận cùng hang động, một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi hiện ra trước mắt họ.
Đó là một hang động khổng lồ, rộng cỡ một sân bóng đá, cao nhất phải đến bảy tám tầng lầu. Khắp nơi mọc đầy nấm quạt vảy, ánh sáng xanh rọi khắp không gian, khiến cả gian hang ngập tràn trong sắc biếc.
Các loại củ sâm lớn mọc um tùm khắp nơi, ngay cả loại thượng phẩm như “Hai tầng lầu” cũng xuất hiện nhan nhản. Có thể nói rằng, suốt mấy trăm năm qua, tất cả những củ sâm lớn mà dân hái sâm từng đào được trên núi Trường Bạch cộng lại, cũng không bằng một phần mười số lượng có trong hang này.
Nếu ước tính giá trị của số sâm này, Kim Thập Tam không thể đưa ra con số cụ thể, chỉ biết là cả sáu đại phú của Quan Đông hiện tại lần lượt là Vua sâm Dương Thành Nghiệp, Vua vàng Mã Điện Thần, Vua ngọc Lưu Kim Hải, Vua da Trương Bảo Sơn, Vua ngựa Trịnh Tứ Hỉ, Vua rượu Triệu Lương Đa, cho dù có gom hết tài sản của họ lại, cũng không bằng giá trị của hang động đầy sâm này.
Ở chính giữa hang động, sừng sững mọc lên một củ sâm khổng lồ, phần nổi trên mặt đất đã cao đến mấy trượng, cành lá sum suê, đầu rễ (lỗ chồi) to bằng một người ôm. Thân củ trồi lên mặt đất phải cần ba bốn người ôm mới xuể. Rễ con và rễ tơ trên thân củ nhiều đến đếm không xuể, lại còn giống như vật sống, đang quấn quanh, vặn vẹo không ngừng, trông cực kỳ kỳ dị.
Điều khiến mọi người sợ hãi nhất chính là trên những rễ đó lại quấn đầy xác người. Những xác chết đó đen sì và khô quắt, như thể bị rút cạn hết nước và máu thịt, chỉ còn lại da bọc xương.
Kim Thập Tam nhìn đến mức tâm thần lay động, thầm nghĩ, chẳng lẽ gốc sâm khổng lồ này chính là cái gọi là “Sơn Thần”, nhưng “Sơn Thần” này trông thật đáng sợ.
Bỗng nhiên, “Tam Giang Ưng” kêu lên: “Đó là cha con nhà họ Dương!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Kim Thập Tam nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, quả nhiên thấy Dương Bát gia và Dương Đình Hiên, hai cha con họ đang bị hai rễ sâm to cỡ miệng bát quấn chặt lơ lửng giữa không trung, vùng vẫy dữ dội.
Dương Bát gia bị quấn ở chân phải, cả người bị treo ngược đung đưa giữa không trung. Trong tay ông là một thanh đao dài, đang liều mạng chống đỡ những rễ sâm khác liên tục tấn công. Còn Dương Đình Hiên thì thảm hơn nhiều, toàn thân bị những rễ sâm quấn chặt mấy vòng, đầu rễ đã đâm vào ngực hắn, đang hút lấy tinh huyết. Hắn cố gắng dùng tay gỡ ra nhưng không có chút tác dụng, những rễ sâm càng lúc càng siết chặt, khiến mắt hắn trợn trừng, miệng há to, chỉ thở ra mà không hít vào được.
Thấy Kim Thập Tam bọn họ đến, Dương Bát gia liền hét lớn: “Mau, mau cứu người!” Nhưng vừa phân tâm một chút, một rễ sâm đã chui qua lớp phòng thủ của thanh đao, đâm thẳng vào hông ông, quấn chặt lấy thân thể ông.
Kim Thập Tam thở dài: “Xem ra, chúng ta cũng chẳng cần ra tay nữa rồi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên nghe Diệp Lam hét lên một tiếng thê lương, chỉ thấy từ dưới mặt đất nơi nàng đang đứng trồi lên một rễ sâm to, quấn lấy chân phải nàng rồi kéo lê nàng đi. Kim Thập Tam định lao đến cứu thì đã chậm một bước.
“Tam Giang Ưng” với khinh công tuyệt luân, thân hình lướt nhẹ một cái liền đuổi kịp rễ sâm kia, vung đao chém phăng một nhát, cắt đứt rễ sâm. Hắn bế lấy Diệp Lam, vừa định quay lại thì bất ngờ từ dưới đất lại trồi lên hai rễ sâm nữa, một trước một sau quấn tới.
“Tam Giang Ưng” thật lợi hại, vừa quăng Diệp Lam về phía Kim Thập Tam, vừa xoay người, thân hình lướt ngang vài thước, né tránh trong gang tấc khỏi hai rễ sâm đang cuốn lấy hắn.
Kim Thập Tam đỡ lấy Diệp Lam, vừa kịp reo lên một tiếng tán thưởng thì đột nhiên, mặt đất dưới chân “Tam Giang Ưng” rung lên dữ dội, ngay sau đó vô số rễ sâm phá đất chui ra, như những con mãng xà khổng lồ, ồ ạt lao về phía hắn. “Tam Giang Ưng” thi triển khinh công đến cực hạn, thân hình lách trái né phải, lúc cao lúc thấp, uyển chuyển như chim én tránh né tứ phía. Nhưng rễ sâm quá nhiều, chồng chéo tạo thành một mạng lưới dày đặc.
Để tránh một rễ sâm đang quét ngang, “Tam Giang Ưng” vừa nhảy vọt lên cao chừng năm sáu thước, lập tức hai rễ sâm khác theo sát phía sau, quấn tới nhanh như chớp. Giữa không trung, hắn không thể né tránh, liền vung đao chém đứt một rễ, nhưng vẫn bị một rễ khác quấn chặt lấy hai chân. Ngay sau đó, lại thêm một rễ nữa trói lấy cánh tay cầm đao của hắn. Thanh đao tuột khỏi tay rơi xuống đất. Nửa thân trên của hắn cũng bị rễ sâm quấn chặt không thể cử động.
Kim Thập Tam chẳng màng nguy hiểm, xông thẳng vào giữa mạng lưới rễ sâm, vung đao chém dữ dội, định cứu “Tam Giang Ưng”. Diệp Lam và Ô Lực Lăng làm sao có thể để mặc một mình hắn xông pha? Cả hai cũng lao vào, dùng súng bắn, dùng đao chém, liều mạng chiến đấu với những rễ sâm kỳ dị và đáng sợ kia.
Nhưng sao họ có thể chống lại vô số rễ sâm cuồn cuộn tấn công? Chẳng bao lâu, họ cũng lần lượt bị rễ sâm trói chặt, lôi lên không trung.
Kim Thập Tam toàn thân, cả tay chân đều bị trói chặt đến không thể động đậy. Hắn cảm nhận được đầu rễ sâm đã luồn vào dưới lớp áo, chuẩn bị hút lấy tinh huyết, bất giác nhắm mắt lại, thầm than: “Mạng ta đến đây là hết rồi…”
Nhưng rễ sâm ấy lại không đâm vào da hắn. Ngược lại, nó chậm rãi rút lui. Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Lá bùa hộ thân trên người ngươi, từ đâu mà có?”
Kim Thập Tam sững sờ, vội mở mắt nhìn quanh. Nhưng ngoài việc thấy Diệp Lam, Tam Giang Ưng, Ô Lực Lăng và Dương Bát gia vẫn còn đang giãy dụa trong những rễ sâm, hắn không thấy bất kỳ ai khác. Chàng không thể xác định giọng nói kia phát ra từ đâu.
Giọng nói kia lại vang lên, đầy uy nghiêm: “Mau trả lời ta!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Kim Thập Tam tức giận quát lại: “Lá bùa này là của ông đây, ngươi quản được chắc? Ngươi là thứ gì? Mẹ kiếp giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì hiện thân ra để ông đây nhìn xem mày là thứ ma quái gì!”
Dù gì cũng là cái chết, hắn liều mạng rồi! Hắn thực sự muốn biết rốt cuộc là người hay quái vật gì đang giở trò.
Nhưng còn chưa kịp nghe giọng nói kia đáp lại, thì bên cạnh vang lên tiếng hét kinh hoàng của Dương Bát gia: “Ngươi… ngươi là Nguyên Bảo đại ca?!”
Kim Thập Tam lại sững người. Không ngờ Dương Bát gia lại nhận ra người phát ra tiếng nói. Chỉ nghe giọng nói kia cười lạnh lùng: “Dương Thành Nghiệp, không ngờ hai mươi năm sau, chúng ta lại gặp mặt. Năm xưa, ngươi là huynh đệ thân thiết nhất của ta, cùng vợ chồng ta đến núi Trường Bạch tìm kiếm kho báu của Sơn Thần. Khi bị con Nhật Tiêu tập kích, nếu không phải ta dụ nó rời đi rồi bày trận Ngũ Hành tạm thời giam giữ nó, ngươi đã chết dưới ngọn lửa hủy diệt của nó rồi.
Nhưng sau khi vào được kho báu, nhìn thấy vô số củ sâm như chày gỗ đầy cả động, lòng tham của ngươi nổi lên, ngươi toan tính hãm hại vợ chồng ta để cướp lấy Ngũ Đế Tiền, độc chiếm bảo vật. Ngươi suýt nữa đã thành công, nhưng đúng lúc ấy, gốc sâm khổng lồ này đột nhiên phá đất trồi lên, quấn lấy ngươi.
Yến Chỉ luôn xem ngươi như ruột thịt, không nỡ nhìn ngươi chết thảm. Nàng xông vào cứu ngươi, nào ngờ lại bị chính ngươi đẩy vào vòng vây của củ sâm khổng lồ, còn ngươi thì thừa cơ bỏ chạy. Ta không kịp đuổi theo, chỉ còn cách liều chết cứu nàng, nhưng bản thân lại bị đại sâm trói chặt, hút lấy tinh huyết.
Lúc ấy, Yến Chỉ đã mang thai. Ta bảo nàng đừng lo cho ta nữa, hãy mau rời khỏi đây, dùng Ngũ Đế Tiền hạ xuống Thạch Long Đoạn, vĩnh viễn đừng quay lại. Sau đó hãy sinh con ra, nuôi nấng cho nên người. Yến Chỉ rơi lệ làm theo. Không ai ngờ, thân xác ta tuy bị sâm hút kiệt, nhưng thần thức lại hòa nhập vào nó, chế ngự được nó. Bây giờ, củ sâm lớn này chính là ta, ta cũng chính là nó.”
Kim Thập Tam lúc này mới hiểu, thì ra gốc sâm khổng lồ hút máu người này lại chính là hóa thân của một con người, một nhân vật từng được Dương Bát gia gọi là “Nguyên Bảo đại ca” này, quả là một nhân vật phi phàm, kỳ nhân dị sĩ!
Cái người tên Nguyên Bảo kia hoặc giờ nên gọi là sâm khổng lồ, tiếp tục nói với Dương Bát gia: “Hai mươi năm sau, ngươi lại dám quay lại nơi này. Chắc là trong lòng ngươi vẫn không cam tâm, vẫn muốn đoạt lấy những củ sâm quý này. Nhưng ngươi có thể mở được tế đàn, tiến vào bảo quật, chuyện đó thật kỳ lạ. Chẳng lẽ là Yến Chỉ đã rơi vào tay ngươi? Ngươi đã cướp lấy năm đồng Đại Ngũ Đế Tiền trong tay nàng?”
Kim Thập Tam lập tức hét lớn: “Năm đồng Ngũ Đế Tiền đó thì liên quan gì tới tên lão tặc họ Dương kia? Không có ông đây, hắn chỉ biết đứng ngoài mà há hốc mồm nhìn thôi!”
Nguyên Bảo bỗng giọng trở nên kích động: “Ngươi… đứa nhỏ, ngươi nói là ngươi mở tế đàn? Tên ngươi là gì? Mẫu thân ngươi là ai?”
Kim Thập Tam bỗng cảm thấy thân thể mình từ từ hạ xuống, tiếp đó toàn thân buông lỏng, hai rễ sâm từng quấn lấy tay chân hắn đều lặng lẽ rút lui. Hắn không biết vì sao Nguyên Bảo lại buông tha mình, nhưng thấy các bằng hữu vẫn còn bị rễ sâm quấn lấy, hắn liền nói: “Trừ cái lão tặc họ Dương kia ra, ông thả hết bạn tôi xuống, tôi sẽ trả lời ông.”
Chẳng bao lâu, Diệp Lam, Tam Giang Ưng, Ô Lực Lăng đều lần lượt được thả xuống đất an toàn. Kim Thập Tam chạy tới, thấy Diệp Lam và Ô Lực Lăng đều bình an vô sự, chỉ có “Tam Giang Ưng” đã ngất đi. Hắn quay đầu nhìn Nguyên Bảo, ánh mắt đầy giận dữ.
Nguyên Bảo nói: “Xin lỗi, ta đã hút đi một ít tinh huyết của hắn. Nhưng vừa rồi ta cũng đã truyền cho hắn một chút nguyên khí, không sao đâu, lát nữa hắn sẽ tỉnh lại. Đứa nhỏ, nói cho ta biết về thân thế của ngươi đi.”
Kim Thập Tam đáp: “Tôi là cô nhi, chưa từng gặp cha mẹ ruột. Tôi tên là Kim Thập Tam, cha nuôi của tôi chính là đầu lĩnh phái phóng sơn, Kim Bất Hoán.”
Nguyên Bảo kinh ngạc: “Ồ? Thì ra ngươi là con nuôi của Kim Bất Hoán!”
Kim Thập Tam cũng bất ngờ hỏi lại: “Ông biết cha nuôi tôi sao?”
Nguyên Bảo nói: “Hơn hai mươi năm trước, khi ta còn làm việc ở Cục Quan Sâm hoàng gia nhà Thanh, Kim Bất Hoán đã là người bạn thân thiết của ta. Lúc đó, hắn đang làm hộ vệ cho một thương nhân mua bán nhân sâm hoàng gia. Sau này, ta chiêu mộ một đội ngũ đi phóng sơn, Dương Thành Nghiệp và cha nuôi ngươi Kim Bất Hoán đều là huynh đệ chí cốt, ba chúng ta cùng nhau gầy dựng nên Bang Sâm Trường Bạch.”
Ông thở dài một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhưng sau đó vì một chuyện, ta đã hiểu lầm nghĩa phụ ngươi. Hắn là người ngay thẳng, không muốn khiến ta khó xử, cũng không biện minh gì, lặng lẽ rời khỏi Bang Sâm Trường Bạch. Nay nghĩ lại, thì ra là Dương Thành Nghiệp âm thầm ly gián chúng ta, cố ý đẩy hắn ra khỏi bang.”
Lúc này Kim Thập Tam mới biết, thì ra cha nuôi Kim Bất Hoán cũng là một trong những người sáng lập của Bang Sâm Trường Bạch, từng có quan hệ sâu đậm với Nguyên Bảo và Dương Bát gia. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Tên Dương Thành Nghiệp này, sau đó đã lên làm bang chủ Bang Sâm Trường Bạch. Còn cha nuôi ta Kim Bất Hoán, vì một cây “Thần Long Nhị Trụ Hương”, đã chết trong tay hắn.”
Nguyên Bảo lặng đi, rồi nói: “Thảo nào… Thảo nào! Bất Hoán huynh đệ và ta từng là bằng hữu, đối với ta mà nói cũng giống như nửa thầy nửa bạn. Nếu nói trong thiên hạ này, ngoài ta ra ai có thể thu được “Thần Long Nhị Trụ Hương”, thì cũng chỉ có hắn mà thôi. Nhưng nói đến tâm cơ thâm sâu, thì cả ta lẫn hắn đều không sánh bằng Dương Thành Nghiệp. Chỉ tiếc khi đó ta quá mê mẩn việc truy tìm bí mật của kho báu của Sơn Thần, nên đã không nhìn thấu dã tâm của hắn.”
Kim Thập Tam nghĩ thầm, cha nuôi chưa bao giờ kể với hắn về kho báu của Sơn Thần, có lẽ đó là chuyện xảy ra sau khi ông rời khỏi Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo lại hỏi: “Ngươi được huynh đệ Bất Hoán nhận làm con nuôi từ khi nào?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Kim Thập Tam liền kể rõ thân thế của mình, mẫu thân qua đời sau khi khó sinh, bản thân được người khác nuôi dưỡng. Hắn cũng nhắc đến túi hộ thân là di vật mẹ ruột để lại. Hắn lấy hết những thứ trong túi đưa cho Nguyên Bảo xem, gồm có đồng Ngũ Đế Tiền và tờ giấy vỏ dâu vẽ bùa máu, ghi rõ ngày giờ sinh của hắn.
Dương Bát gia bỗng hét lên quái dị: “Thì ra ngươi chính là con trai của Nguyên Bảo và Tần Yến Chỉ! Ta đã san bằng cả thôn Hàn Gia Bảo, không ngờ vẫn để ngươi thoát được!”
Trong đầu Kim Thập Tam vang lên một tiếng “ầm”, cả người chết lặng, bối rối hỏi lại: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Giọng Nguyên Bảo lại vang lên, mang theo run rẩy: “Con trai… con chính là con trai của ta. Cái túi hộ thân này, cùng những vật trong đó, đều là ta đưa cho mẹ con đấy!”
Ông ta bỗng cười lớn, rồi lại gào khóc nức nở: “Tạ ơn Sơn Thần! Không những đưa kẻ thù của ta đến tận cửa, còn để ta gặp lại con trai mình! Đúng rồi, đúng rồi… Con sinh vào giờ Tý, ngày 16 tháng 3, giống hệt ta… Chẳng trách máu của con có thể phá được bùa chú, mở cửa tế đàn!”
Giọng ông ta bỗng trở nên giận dữ, rễ sâm siết chặt hơn, gầm lên với Dương Bát gia: “Dương Thành Nghiệp, nói mau! Ngươi đã làm gì Yến Chỉ?”
Dương Bát gia đáp: “Ta không làm gì nàng cả. Ta tình cờ biết được nàng vẫn chưa chết, nên đã đi tìm. Khi đó nàng sắp sinh rồi, ta muốn đưa nàng về, để người nhà chăm sóc nàng tử tế. Nhưng nàng lại bỏ trốn.”
Kim Thập Tam cười lạnh nói:”Đến lúc này mà ông còn lớn lối chối cãi, tiếc là khi nãy vì quá kinh hãi mà ông đã vô tình để lộ chân tướng. Ông biết rõ mẹ tôi chưa chết, lại còn đang mang thai. Một là muốn xem bà ấy có mang theo bí mật gì từ kho báu ra ngoài hay không, hai là để diệt cỏ tận gốc.
Chỉ cần bà ấy còn sống một ngày, ông sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Cuối cùng, ông cũng đã tìm được nơi mẹ tôi được mẹ nuôi tôi chôn cất, đào xác lên mới phát hiện bà ấy đã sinh con, nhưng đứa trẻ lại biến mất.
Mà quanh miếu hoang đó chỉ có Hàn Gia Bảo, ông đoán chắc người trong thôn đã nuôi tôi. Để trừ hậu hoạn, ông sai người giả làm thổ phỉ, tàn sát cả thôn, san bằng Hàn Gia Bảo, giết sạch không chừa một ai. Nhưng trời có mắt, không diệt được Kim Thập Tam tôi, lại để tôi đứng đây hôm nay, tận mắt chứng kiến ông diệt vong!”
Lời suy đoán hợp tình hợp lý ấy khiến Dương Bát gia á khẩu không trả lời được. Nguyên Bảo hừ lạnh một tiếng, điều khiển rễ sâm đâm thẳng vào ngực ông ta. Dương Bát gia gào lên thảm thiết, chẳng bao lâu sau thì im bặt. Thân thể ông ta dần khô quắt lại, trông vô cùng thê thảm.
Kim Thập Tam ngây ngẩn nhìn cây nhân sâm khổng lồ quái dị trước mắt, không biết nên gọi nó là gì nữa. Cha? Hay là Sâm Tiên?
Nguyên Bảo buồn bã nói: “Con trai, ta có lỗi với con và mẹ con. Nếu không vì ta tham lam kho báu trong kho báu của Sơn Thần, đã chẳng hại mẹ con bị Dương Thành Nghiệp truy sát, cũng chẳng khiến con phải mồ côi, lưu lạc tứ phương. Còn ta, cũng không đến mức biến thành thứ chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ như bây giờ…”
Kim Thập Tam thẫn thờ nói: “Người… kể cho con nghe đi, mẹ con rốt cuộc là người như thế nào?”
Nguyên Bảo thở dài một tiếng, nói: “Mẹ của con dĩ nhiên là người phụ nữ tốt nhất trên đời này rồi. Bà ấy xinh đẹp, thông minh, hiền lành, lại còn xuất thân từ danh môn của giới săn sâm chúng ta, là trưởng nữ của Tần Trường Thanh, Tần Ngũ gia ở Cáp Nhĩ Tân.”
Kim Thập Tam và Diệp Lam như bị sét đánh, đồng thanh kinh hãi thốt lên: “Cái gì?!”
Nguyên Bảo ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Lam giọng run rẩy nói: “Vị Tần… Yến Chỉ mà ông vừa nói… chính là… dì cả của tôi đó!”
Nguyên Bảo kinh nghi hỏi: “Cô nương, cô là ai vậy?”
Kim Thập Tam nói: “Cô ấy… cô ấy chính là người nhà họ Tần ở Cáp Nhĩ Tân. Mẹ cô ấy tên là Tần Đinh Lan.”
Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc mình gặp mẹ của Diệp Lam, bỗng chốc hiểu ra tại sao khi bà nhìn thấy mình lại có biểu cảm kỳ lạ như vậy, tại sao bà ấy nói những lời khiến người ta không thể hiểu nổi. Bà biết đến chuyện “Ngũ đế tiền tụ, Sơn Thần lâm thế”, và nói lời người khác nói có thể là bịa đặt, nhưng có một người nói thì nhất định là thật. Người bà nói đến chẳng phải chính là Nguyên Bảo sao?
Nguyên Bảo dường như cũng sững người, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Haiz, tất cả đều là nhân duyên số mệnh cả! Mẹ cháu… bà ấy vẫn ổn chứ?” Câu sau này là hỏi Diệp Lam.
Diệp Lam gật đầu, rồi lại lắc đầu, trong lòng ngổn ngang, không biết phải trả lời thế nào. Mẹ có ổn không? Bà sống sung túc giàu sang, ăn ngon mặc đẹp, trong mắt người ngoài tất nhiên là rất tốt. Nhưng từ nhỏ Diệp Lam đã cảm thấy mẹ mình không hề vui vẻ, hơn nữa tính tình kỳ lạ, thường hay nói những lời kỳ quặc, làm những việc khó hiểu. Trước đây cô không hiểu, nhưng giờ đây, cô mơ hồ cảm thấy tất cả điều đó có lẽ đều có liên quan đến vị Nguyên Bảo đã hóa thành đại sâm trước mắt, và người dì mà cô chưa từng gặp, Tần Yến Chỉ.
Kim Thập Tam vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc quá lớn. Hắn không thể ngờ, mẹ mình lại là người nhà họ Tần, lại còn là chị ruột của mẹ Diệp Lam. Vậy chẳng phải hắn và Diệp Lam là anh em họ sao?
Hắn cảm thấy như có một đôi tay vô hình đang âm thầm dệt lại tất cả những người hắn từng gặp, những chuyện hắn từng trải qua, để rồi cuối cùng, tất cả đều quy tụ lại nơi cây nhân sâm khổng lồ kỳ dị trong hang động ở Trường Bạch này.
Lúc này, “Tam Giang Ưng” cũng đã tỉnh lại. Hắn nghe thấy giọng của Nguyên Bảo, sững người một lúc lâu, bỗng nhiên kích động hét lên: “Huynh… huynh là Nguyên Bảo đại ca? Huynh thật sự là Nguyên Bảo đại ca sao! Ta là Vệ Ưng đây, ngươi còn nhớ ta không?”
Kim Thập Tam lại một lần nữa trợn mắt há mồm, không ngờ “Tam Giang Ưng” cũng quen biết Nguyên Bảo, hơn nữa còn gọi ông ta là đại ca. Chỉ nghe Nguyên Bảo kinh ngạc nói: “Cậu là Vệ Ưng? Sao… cậu lại biến thành bộ dạng này?”
“Tam Giang Ưng” sờ lên mặt mình, cười thảm: “Khuôn mặt này của ta, là bị cha con nhà họ Dương…”
Hắn liếc nhìn xác của Dương Thành Nghiệp và Dương Đình Hiên đang treo lơ lửng ở phía xa, ngạc nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Kim Thập Tam.
Kim Thập Tam gật đầu, nói: “Bọn họ… đều đã bị vị Nguyên… Nguyên… hút khô rồi.”
Sau đó, hắn kể sơ qua việc Nguyên Bảo chính là cha của mình, cùng những ân oán giữa vợ chồng Nguyên Bảo, Kim Bất Hoán và Dương Bát gia.
“Tam Giang Ưng” năm xưa từng định trộm Đại Ngũ Đế Tiền trên người Nguyên Bảo, nhưng đánh nhau rồi hóa giải, từ đó kết nghĩa huynh đệ. Về sau, Nguyên Bảo mất tích trên giang hồ, “Tam Giang Ưng” nhiều lần tìm kiếm không được, trong lòng vô cùng buồn bã.
Giờ đây, hắn nhìn người huynh đệ năm xưa đã biến thành một cây đại sâm khổng lồ, lại biết được mối quan hệ giữa ông ta và Kim Thập Tam, trong lòng chấn động đến mức không nói nên lời.
Kim Thập Tam kể lại với Nguyên Bảo toàn bộ chuyện mình vì muốn báo thù cho cha nuôi mà rơi vào bẫy của Dương Bát gia, trong tù quen biết với “Tam Giang Ưng”, sau đó trốn thoát, đến Phụng Thiên, rồi quen biết Diệp Lam cùng mẹ cô. Nhờ gián điệp do cha cô cài vào mà biết được Dương Bát gia và tên người Nhật Harukawa Hideki chuẩn bị đến núi Trường Bạch tìm kho báu của Sơn Thần, nên hắn đã lần theo đến đây…
Nguyên Bảo cảm khái thở dài: “Haiz, không ngờ hôm nay ta không chỉ gặp lại con ruột mình, mà còn nghe được tin tức của bao cố nhân. Hai mươi năm rồi! Hai mươi năm mây trôi chó đuổi, mọi thứ đều đã đổi thay mất rồi!”
Ông đột nhiên nói với Kim Thập Tam: “Con à, mau rời khỏi đây đi! Những nhân sâm báu trong hang này tuyệt đối không thể lấy. Bởi vì… chúng vốn dĩ không hề tồn tại.”
Kim Thập Tam sửng sốt: “Cái gì cơ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Nguyên Bảo nói: “Con thử nhìn lại bốn phía hang động này xem.”
Kim Thập Tam đảo mắt nhìn quanh, bỗng kinh hô: “Những củ sâm khổng lồ đâu rồi?!”
Mọi người cũng ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên, trên vách đá và mặt đất vốn đầy ắp những củ sâm to lớn giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những cây nấm vảy cá tỏa ra ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt.
Mọi người ngơ ngác nhìn về phía Nguyên Bảo, chờ lời giải thích.
Nguyên Bảo thở dài buồn bã: “Chỉ một câu “Ngũ Đế Tiền tụ, Sơn Thần giáng thế”, không biết đã khiến bao nhiêu người vì cái gọi là “kho báu của Sơn Thần” mà mê mẩn đến điên cuồng. Nhưng những củ sâm khắp hang này… chỉ là ảo ảnh do cây đại sâm kia tạo ra mà thôi.”
Ảo ảnh?! Mọi người đưa mắt nhìn nhau, gần như không thể tin nổi.
Nguyên Bảo lại tiếp lời: “Thật ra cái gọi là “Sơn Thần giáng thế”, chỉ là đến để lấy mạng người. Cây sâm khổng lồ kia không phải thú, chẳng phải chim, cũng chẳng phải cỏ cây, càng không phải thứ “Sơn Thần” gì cả. Nó giống như những loài quái vật thượng cổ như Nhật Tiêu, Võng Hồ, Quái Miêu đều là dị chủng từ thời viễn cổ. Giống như chúng, cứ mỗi năm mươi năm một lần, nó lại trồi lên khỏi mặt đất, rồi ở lại trong hang động này suốt mười năm.”
“Nó tạo ra ảo ảnh nhân sâm để đánh lừa con người, rồi lan truyền trong nhân gian cái gọi là “kho báu của Sơn Thần”, chính là để dụ dỗ người tìm đến, hút lấy tinh huyết của họ. Những xác khô treo lủng lẳng trên rễ sâm, hay bị chôn trong đất dưới chân các người, chính là những kẻ bị hấp dẫn bởi kho báu mà tìm đến đây. Còn những người có thể rời đi… thật ra cũng chỉ là nó cố ý thả ra, để tiếp tục gieo rắc tin đồn, dụ thêm người tới nạp mạng.”
“Thế gian này là vậy đó. Càng thần bí thì càng dễ khơi dậy lòng tham, khiến người ta mê muội, tin tưởng không chút nghi ngờ. Mà càng thông minh, lại càng dễ mắc bẫy.”
Nói đến đây, Nguyên Bảo bỗng “hề hề” cười lạnh một tiếng, giọng mang theo vẻ tự giễu: “Các người xem, ta với Dương Thành Nghiệp chẳng phải cũng như thế sao?”
Ngừng một lát, ông nói tiếp: “Hơn ba trăm năm trước, khi Thái Tổ Đại Đế của nhà Thanh, Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn chỉ là con của một tù trưởng bộ lạc nhỏ, bị mẹ kế ghét bỏ, đuổi khỏi nhà, phải sống nhờ nghề vào núi hái sâm để kiếm ăn. Sau này, ông ta theo phò tướng thủ trấn Liêu Đông là Lý Thành Lương, làm thị vệ dưới trướng ông ấy. Có một lần, tình cờ nghe được từ Lý Thành Lương về bí mật ‘Sơn Thần Bảo Khố’, từ đó khắc ghi trong lòng, không thể nào quên.”
“Chẳng bao lâu sau, Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh chống nhà Minh, thống nhất các bộ tộc Nữ Chân. Ông ta dẫn theo một đội quân đến núi Trường Bạch, tìm kiếm “kho báu của Sơn Thần”. Nhưng bọn họ lần lượt bị sơn yêu, võng hồ và nhật tiêu tấn công, thương vong vô số. Những người còn lại cuối cùng cũng vào được trong bảo khố, nhưng lại gần như bị cây đại sâm này hút cạn toàn bộ, đến một sợi lông kho báu cũng chẳng lấy được. Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhờ mấy tên vệ binh liều chết che chắn mới trốn thoát được.”
“Sau đó, ông ta cho xây một đàn tế Thần Giáo ngay bên ngoài hang động, mời đại quốc sư A Mộc Nhĩ thi triển huyết chú, dùng máu trẻ sơ sinh sinh vào giờ Tý ngày 16 tháng 3 để trấn áp nhật tiêu và cây đại sâm trong hang. Để ngăn kẻ khác vào trộm báu vật, ông còn bày Yên Chi Túy một loại kịch độc trên đàn tế, ai chạm phải là chết.”
“Nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn không cam tâm, vẫn mong một ngày có thể trở lại nơi này để lấy được những củ sâm báu trong hang, nên đã dùng thuật Ngũ Hành để bố trí cơ quan phía sau đàn tế. Mà chìa khóa để giải được thuật Ngũ Hành đó, chính là bộ tiền mẫu Ngũ Đế. Theo ta được biết, bộ tiền mẹ Ngũ Đế này trên đời chỉ có một. Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng trộm nó từ Lý Thành Lương, sư phụ cũ của ông. Sau đó, ông còn bí mật giết hết tất cả những người từng tham gia vào việc này. Bí mật này… chỉ còn lại một mình ông ta biết.”
“Không lâu sau đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị trọng thương bởi đại pháo Hồng Y của quân Minh tại thành Ninh Viễn. Ông quay về Hách Đồ A Lạp rồi qua đời. Trước khi chết, ông truyền lại bí mật này cho người con trai được ông yêu quý nhất, Đa Nhĩ Cổn. Từ đó, bí mật này được truyền lại trong chi của Duệ Thân Vương Đa Nhĩ Cổn.”
“Thế nhưng sau khi Đa Nhĩ Cổn qua đời, bị vua Thuận Trị kết tội mưu phản, tước bỏ tước vị, con cháu ông ta cũng bị liên lụy, người thì bị giam lỏng, người thì bị đày đi nơi khác, cả phủ Duệ Thân Vương từ đó suy tàn. Tuy sau này, đến thời Càn Long, chi này mới được khôi phục lại danh vị, nhưng bí mật kia đã truyền đến lúc mờ mịt, câu được câu chăng, chẳng còn ai rõ ràng. Qua thời gian dài, bí mật này lại càng trở thành một truyền thuyết ly kỳ, chẳng ai dám tin nữa.”
“Đến năm Quang Tự, ta làm việc ở Cục Quan Sâm. Khi ấy, Duệ Thân Vương đời đó là Đức Bân, cha của Trung Toàn. Ông ta cũng kiêm nhiệm chức vụ chính của Cục Quan Sâm, là cấp trên trực tiếp của ta. Thật ra thì những vương công quý tộc như ông ta đảm nhiệm chức vụ chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa (chỉ làm “ngồi cờ” thôi, tức làm lãnh đạo bù nhìn), còn mọi việc cụ thể đều do ta phụ trách.”
“Vì thường xuyên ra vào phủ Duệ Thân Vương, nên ta tình cờ biết được bí mật về “kho báu của Sơn Thần”. Thật ra ta từng thấy những ghi chép vụn vặt về nơi này trong vài cổ thư sử xưa, khi đó còn tưởng chỉ là trí tưởng tượng của người xưa. Nhưng sau khi lại được nghe kể trong phủ Duệ Thân Vương, ta bắt đầu cảm thấy hứng thú. Ta giỏi chữ Mãn, nên liền tra cứu trong các hồ sơ cổ viết bằng tiếng Mãn, ghép nối mọi manh mối lại, rồi tự suy đoán, dần dần tạo thành một chuỗi đầu mối hoàn chỉnh.”
“Khi ấy là năm Canh Tý, Liên quân tám nước tràn vào kinh thành Bắc Kinh. Phủ Duệ Thân Vương rơi vào hỗn loạn. Trung Toàn, đứa phá gia chi tử đó đã lén lấy bộ “mẫu tiền Ngũ Đế” ra ngoài và bán cho ta với giá mười nghìn lượng bạc. Nó sợ cha phát hiện sẽ bị trách phạt, không biết kiếm đâu ra một bộ ‘tử tiền Ngũ Đế’ giả nhét trở lại vào kho.”
“Vì thế, bộ tiền mà người Nhật kia sau này mua được vốn không phải là mẫu tiền mà là tử tiền. Hắn và Dương Thành Nghiệp không biết cách phá giải huyết chú, nên tự nhiên không thể mở được địa đạo phía sau đàn tế.”
“Khi ta lấy được bộ mẫu tiền Ngũ Đế, vui mừng khôn xiết, liền chủ động từ quan chức Cục Quan Sâm, từ đó tập hợp một đội ngũ lên núi Trường Bạch hái sâm. Trong thời gian này, ta quen biết Yến Chỉ. Haizz… đó là quãng thời gian đẹp đẽ biết bao! Chỉ tiếc rằng, sau khi đánh mất nàng, ta mới biết thứ mình thật sự mong muốn là gì…”
Nguyên Bảo nói đến đây thì thở dài một hơi, dường như vô cùng hối hận. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Một lúc lâu sau, ông mới tiếp tục nói: “Ta từng đào được không ít nhân sâm quý, thậm chí có cả “Phượng Hoàng Đơn Trích Lệ”, loại sâm vô giá. Đương nhiên, Diên Chỉ đã giúp ta rất nhiều. Ta còn một tay sáng lập nên Bang Sâm Trường Bạch lừng danh thiên hạ. Lúc đó, ta có thê tử xinh đẹp bầu bạn, huynh đệ trợ giúp, danh vọng và tài phú đều lên đến đỉnh cao.
Nhưng ta vẫn chưa biết đủ, cứ mãi canh cánh trong lòng về kho báu của Sơn Thần. Yến Chỉ từng khuyên ta, nàng theo ta không phải vì tiền tài vật chất, chỉ muốn được sống những ngày tháng yên ổn, vui vẻ bên nhau. Nhưng ta lại không nghe. Cuối cùng, ta đã suy đoán ra được vị trí cụ thể của kho báu của Sơn Thần. Ngoài thê tử Yến Chỉ, ta chỉ mang theo người ta tin tưởng nhất trong bang là Dương Thành Nghiệp.”
Ông bất chợt cười khổ, nói với Kim Thập Tam: “Đương nhiên, người ta tín nhiệm và xem trọng nhất trong bang thật ra vẫn là cha nuôi của con, Kim Bất Hoán. Nhưng vì lòng ích kỷ và nghi kỵ của ta, ông ấy đã rời xa ta từ lâu rồi.”
Ông thở dài một hơi, nói: “Chuyện sau đó thì không cần nói chi tiết nữa. Ta đã mất đi người vợ yêu quý nhất, còn bản thân thì bị kẹt lại trong hang động này suốt hai mươi năm. Cây sâm khổng lồ này đã ở đây gần một giáp rồi, nó sẽ lại chìm xuống lòng đất, chờ lần vươn mầm tiếp theo. Nhưng ta sẽ không cho nó cơ hội đó nữa.”
Kim Thập Tam nghe đến đây thì giật mình, nói: “Cha, ý người là…”
Nguyên Bảo cười lớn, nói: “Chỉ cần được nghe con gọi một tiếng cha, ta đã mãn nguyện rồi. Đúng vậy, con đoán đúng rồi, khi ta chìm xuống lòng đất, ta sẽ dùng tinh thần điều khiển cây sâm khổng lồ này, khiến nó tự hủy diệt. Đương nhiên, đó cũng là lúc ta tiêu vong. Trong lòng ngọn núi này là một ngọn núi lửa còn sống, ta vừa dò xét thì thấy nó có dấu hiệu sắp phun trào. Đến lúc đó, cả sườn núi này sẽ sụp đổ. Các con hãy mau rời khỏi đây!”
Kim Thập Tam vất vả lắm mới đến được đây, gặp được cha ruột của mình, giải được bí ẩn thân thế. Tuy thân thể cha không còn, nhưng tinh thần ông vẫn còn, giọng nói vẫn còn, vẫn có thể nói chuyện, truyền dạy đạo lý. Đối với một cô nhi trôi dạt không nơi nương tựa mà nói, khoảnh khắc này quý giá biết bao! Cậu không nỡ rời đi.
Nhưng Nguyên Bảo đã nổi giận, thúc giục cậu mau chóng rời khỏi. Thấy Kim Thập Tam vẫn còn quyến luyến không rời, ông mang theo toàn bộ xác khô bám trên rễ sâm, bao gồm cả cha con Dương Thành Nghiệp, từ từ chìm xuống lòng đất.
“Tam Giang Ưng” kéo Kim Thập Tam, Ô Lực Lăng kéo Diệp Lam, cùng nhau chạy ra khỏi hang động.
Khi bọn họ chạy lên dầm đá, cả vách núi đã bắt đầu rung chuyển. Kim Thập Tam nhìn xuống vực sâu, dòng sông dung nham vốn chảy chậm rãi nay đã trở nên cuồng bạo dữ dội. Nguyên Bảo không sai, ngọn núi lửa này thực sự sắp phun trào. Dòng dung nham đỏ rực cuồn cuộn, cuốn trào dữ dội, từng đợt khí nóng bốc lên, suýt nữa hất họ khỏi dầm đá.
Bọn họ chạy qua dầm đá, chui vào đường hầm dẫn về tế đàn, vừa đi vừa ngã, vô cùng chật vật. Đột nhiên, Kim Thập Tam nghe thấy phía trước vang lên những tiếng “cạch cạch cạch”, liền hét lớn: “Nhanh lên! Nhanh lên! Tảng đá đoạn long ở miệng địa đạo có thể đã bị chấn động mà lỏng ra, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống!
Mọi người hoảng hốt, dốc toàn lực lao về phía trước. Kim Thập Tam chạy đầu tiên, chỉ còn cách cửa địa đạo chừng một trượng, thì chợt nghe từ trong lòng núi phía sau truyền đến một tiếng động như sấm rền, cả ngọn núi chấn động dữ dội. Dung nham bắt đầu phun trào, ánh sáng đỏ rực sau lưng họ rực rỡ chói mắt, càng lúc càng áp sát.
Tảng đoạn long thạch ở cửa địa đạo nặng cả ngàn cân cũng bất ngờ rung lên, từ từ rơi xuống.
Kim Thập Tam vội lao lên mấy bước, quay người dùng vai đỡ lấy đoạn long thạch. Tảng đá chỉ hơi khựng lại một chút, rồi vẫn tiếp tục ép xuống. Dù Kim Thập Tam từng nuốt mật rắn, uống máu rắn, sức mạnh vượt xa người thường, nhưng làm sao chống đỡ nổi tảng đá nặng ngàn cân này? Cậu lập tức bị ép đến cong lưng gập gối, một chân khuỵu hẳn xuống đất. Thế nhưng cậu vẫn gầm lên một tiếng, dồn hết sức lực trong người, cố gắng chống đỡ, chỉ mong giữ được thêm giây phút nào hay giây phút đó.
Lúc này, Ô Lực Lăng và “Tam Giang Ưng” cũng kịp chạy tới, một người trái một người phải, cùng Kim Thập Tam hợp sức chống đỡ đoạn long thạch, để Diệp Lam ở phía sau có thể chui qua. Kim Thập Tam thấy sau lưng Diệp Lam chỉ còn cách dòng dung nham đỏ rực khoảng ba, bốn trượng, ánh sáng nóng rực soi rọi cả người nàng đỏ rực như lửa, liền khản giọng hét to bảo nàng mau chạy. Đợi đến khi Diệp Lam đã vượt qua khỏi đoạn long thạch, dòng dung nham sau lưng cậu cũng đã chỉ còn cách chưa đầy hai, ba trượng.
Kim Thập Tam bảo “Tam Giang Ưng” và Ô Lực Lăng mau rút lui. Cậu vốn định dốc hết sức nâng chân đang quỳ lên, đẩy đoạn long thạch lên cao một chút, rồi lập tức rút người về phía sau. Nhưng lúc này toàn bộ cơ quan giữ tảng đá đã bị rung lỏng, trọng lượng khổng lồ của nó hoàn toàn đè lên người cậu, nặng như ngàn cân. Đừng nói là đứng lên, ngay cả chân còn lại cũng bị ép khuỵu xuống.
Lúc này, dòng dung nham đã cách cậu chưa đầy một trượng, khí nóng hầm hập khiến mắt cậu không mở nổi, tóc cũng bắt đầu bốc lên mùi cháy khét.
Kim Thập Tam nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên cảm thấy eo mình bị siết chặt, thì ra đã bị một sợi dây thừng quấn quanh, sau đó một lực kéo mạnh mẽ truyền đến, cả thân thể cậu bị lôi ngược về phía sau, ngã lăn ra ngoài. Tảng đoạn long thạch rầm một tiếng rơi xuống, cách trước mặt cậu không đến ba thước.
May mắn là Ô Lực Lăng luôn mang theo dây thừng bên mình. Người đi rừng, săn thú trên núi đều biết, dây thừng là vật dụng quan trọng nhất, thường vào thời khắc sinh tử có thể cứu mạng. Chính nhờ sợi dây này, Ô Lực Lăng và “Tam Giang Ưng” đã kéo Kim Thập Tam về từ ranh giới quỷ môn quan.
Tuy dòng dung nham đã bị tảng đoạn long thạch chặn lại trong đường hầm, nhưng động thất bên ngoài tảng đá vẫn không ngừng rung chuyển. Mọi người không dám dừng lại, tiếp tục chạy thẳng đến bên bờ con sông ngầm. Trên đầu họ, đá vụn liên tục rơi xuống, còn vách đá xung quanh thì rung lên ngày càng dữ dội, có vẻ sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Kim Thập Tam nói với ba người còn lại: “Bây giờ chúng ta không thể quay lại lối cũ để trèo ra khỏi sườn núi nữa, chỉ có thể liều một phen, trôi theo dòng sông ngầm này. Nước sông chảy rất xiết, có thể nhanh chóng đưa chúng ta ra khỏi nơi này. Hơn nữa, cuối cùng thì nó cũng phải chảy ra ngoài. Chỉ cần đến đoạn sông lộ thiên bên ngoài vách núi, chúng ta sẽ thoát được. Vệ đại ca, huynh bơi giỏi nhất, đi trước dẫn đầu. Diệp Lam, muội theo sát ta. Ô đại ca đoạn hậu.”
Bốn người vừa xuống nước, vách núi phía sau quả nhiên vang lên những tiếng nổ long trời lở đất, bắt đầu sụp đổ.
Dòng nước chảy rất xiết, Kim Thập Tam đỡ lấy Diệp Lam nổi trên mặt nước, bám sát theo “Tam Giang Ưng”, ánh mắt không rời khỏi phía trước, đề phòng các khúc cua gấp hoặc những mỏm đá nhô ngang mặt nước. May thay, đoạn đường trôi đi tuy thót tim nhưng không gặp sự cố gì nghiêm trọng. Bốn người trôi chừng năm, sáu dặm, thì phía trước đã xuất hiện một vòng ánh sáng. Kim Thập Tam trong lòng mừng rỡ, biết được dòng sông ngầm này cuối cùng cũng đã chảy ra khỏi vách núi.
“Tam Giang Ưng” là người đầu tiên trôi đến chỗ cửa ra, bất ngờ quay đầu lại hét lên điều gì đó, rồi thân hình chợt chìm xuống, biến mất không thấy đâu nữa.
Kim Thập Tam kinh hoảng, còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì đã nghe một tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên.