Sóng Thần Phương Nam - Tạp Bỉ Khâu

Chương 42: Chương 42




Trước khi lại đến đảo Budele, Vi Gia Dịch đã làm việc cả tuần ở ngoài, còn Triệu Cạnh vì muốn dành thời gian tham gia lễ khởi công cũng đã xếp lịch kín mít. Hai người không thể gặp nhau trong bảy ngày này, và trong suốt thời gian đó, Vi Gia Dịch không thể đếm nổi đã bao nhiêu lần anh nhớ lại lời tóm gọn của bà Lý về tính cách của Triệu Cạnh, và cảm thấy  tuyệt đối chính xác.

Mỗi khi Triệu Cạnh muốn đạt được một mục tiêu nào đó, anh sẽ trở nên cực kỳ tinh ranh, rất khó đối phó. Nhưng trong đời thường, những hành vi và lời nói của anh ta lại dường như rất đơn giản, khiến Vi Gia Dịch dễ dàng quên mất điều này, không phòng bị mà tự nhiên mất cảnh giác.

Về vấn đề có thành lập quỹ tín thác hay không, cả hai không ai muốn nhượng bộ trước, nhưng cũng đều không muốn cãi nhau vì chuyện này, nên họ đồng lòng không nhắc đến nó trực tiếp với đối phương nữa.

Vi Gia Dịch rất quy củ, liên lạc với luật sư Lâm, yêu cầu ông ta liên hệ với luật sư của Triệu Cạnh để sửa đổi bản thảo. Sau khi Luật sư Lâm biết ý kiến của anh thì có hơi khó xử, nhưng vì đang làm việc cho anh nên cũng đồng ý thương lượng giúp. Về chuyện này, Vi Gia Dịch không hề đề cập đến với Triệu Cạnh.

Nhưng Triệu Cạnh thì khác, mỗi lần gọi điện đều nói những lời khiến Vi Gia Dịch đau đầu, chẳng hạn như phàn nàn trên điện thoại: "Hôm nay luật sư thỏa thuận hôn nhân lại tìm anh, nói bên kia cứng đầu quá, không thể thương lượng nổi."

Có lẽ về khía cạnh này, Vi Gia Dịch không mặt dày bằng Triệu Cạnh, không hiểu được ẩn ý, cũng có thể chỉ mềm lòng hơn chút, chỉ có thể không công kích mà hỏi: "Có thể gặp mặt rồi bàn lại chuyện này được không?"

Ngay khi nhận được câu trả lời kiểu này, Triệu Cạnh lập tức thay đổi chủ đề, đưa ra những yêu cầu mà người bình thường không thể nghĩ tới.

Để Triệu Cạnh đừng nhắc đến chuyện thỏa thuận nữa, Vi Gia Dịch đã nhiều lần nhượng bộ, những điều đã đồng ý anh không muốn nhắc đến lần thứ hai. Về sau vì tần suất yêu cầu quá cao, Vi Gia Dịch cảnh giác hơn, nhận ra Triệu Cạnh không đơn giản chỉ là người được lý thì không buông tha, cũng không phải vì có mâu thuẫn mà bực bội cần được bù đắp, mà hoàn toàn chỉ là lợi dụng để tận dụng tình huống.

Nhưng khi nhận ra điều này thì Vi Gia Dịch đã nợ một khoản lớn.

Cuối cùng cũng đến ngày trước khi đi đảo Budele. Nửa cuối tuần, Vi Gia Dịch chụp quảng cáo cho bộ sưu tập nghỉ dưỡng của nhà thiết kế thường xuyên hợp tác, ở một thành phố ven biển có vách đá dốc đứng. Họ ở trong một khách sạn bên vách đá, sau khi tan làm buổi tối, Vi Gia Dịch định về phòng ngủ sớm, nhưng nhà thiết kế mời anh xuống uống rượu, anh không tiện từ chối, nên lại đi uống một chút rồi mới lên lầu. Uống không nhiều cũng không lâu, nhưng khi gọi video cho Triệu Cạnh, khóe miệng anh đã cụp xuống.

Vì có chênh lệch múi giờ, Triệu Cạnh vẫn đang ở văn phòng, mặc vest cài cà vạt, mắt nhìn Vi Gia Dịch mà không nói gì.

Nghĩ rằng gặp nhau thì sẽ tốt hơn, Vi Gia Dịch quan tâm hỏi: "Anh đã xác nhận rõ giờ đến ngày mai chưa?"

"Ba giờ chiều." Giọng Triệu Cạnh có hơi lạnh nhạt: "Một giờ rưỡi em đến sân bay thủ đô thì sẽ có người đón, đừng tự đi lung tung."

Trước đó Vi Gia Dịch thấy phiền, từ chối sắp xếp máy bay riêng từ nơi làm việc của Triệu Cạnh cho mình, điều này làm anh không vui. Nhiều việc lặt vặt cộng lại, Triệu Cạnh có lẽ cảm thấy mình bị đối xử không công bằng, càng nói tâm trạng càng kém.

"Được rồi." Vi Gia Dịch không muốn cứ căng thẳng như vậy, nên tìm lời để nói: "Em đến đảo lúc nào, có phải anh đã ở đó rồi không?"

"Ừ." Triệu Cạnh liếc anh một cái, giọng điệu vẫn không tốt: "Khi đó anh có cuộc họp, không đón em được."

"Được." Vi Gia Dịch cười hiểu chuyện với anh: "Vậy sau khi đến em sẽ tự đi dạo quanh khu dân cư."

Có lẽ để đạt được hiệu ứng "nhìn xuống", Triệu Cạnh vốn dĩ đang cầm điện thoại, dựa lưng vào ghế, tư thế trông thoải mái, nghe Vi Gia Dịch nói xong thì ngồi thẳng dậy, nhìn vào màn hình như có chút tức giận: "Ý là gì, em không muốn gặp tôi hư?"

"..." Triệu Cạnh nhạy cảm đến mức này, Vi Gia Dịch không biết phải nói chuyện bình thường với anh thế nào nữa, cảm thấy bất lực: "Em chỉ sợ làm phiền anh, anh đừng hiểu lầm. Vậy em sẽ tìm anh ngay khi đến, được chưa?"

Triệu Cạnh vẫn không có dấu hiệu bớt giận, Vi Gia Dịch thở dài, tiếp tục dỗ dành anh: "Em đã mua thứ anh muốn rồi, đợi anh họp xong, em sẽ đeo nó cho anh xem."

"Thật sao?" Triệu Cạnh nhướn mày, vẻ mặt cuối cùng cũng bình thường lại, nghĩ một lúc rồi hỏi Vi Gia Dịch: "Màu gì?" Tâm trạng cũng rõ ràng là tốt hơn nhiều.

"Màu đen." Vi Gia Dịch nói ra cũng cảm thấy choáng váng.

Triệu Cạnh lúc rảnh thích tìm kiếm những tác phẩm cũ của Vi Gia Dịch trên mạng, tìm từ tiếng Trung đến tiếng Anh, cái gì cũng có thể tìm thấy, rồi tiến hành đánh giá. Đây là sở thích cố hữu của Triệu Cạnh.

Hai hôm trước, Triệu Cạnh tìm thấy bộ ảnh mà Vi Gia Dịch chụp cho một thương hiệu nội y hồi mới vào nghề. Triệu Cạnh không đánh giá chi tiết bộ ảnh này, nhưng còn kỳ quặc hơn việc đánh giá, anh ta gửi một bức ảnh đặc tả tay trong đó, nói rằng muốn Vi Gia Dịch cũng mua cái còng tay như vậy để đeo.

Vi Gia Dịch thật sự không nói nên lời, không trả lời anh ta, Triệu Cạnh lập tức gọi điện thoại tới.

Ban đầu dĩ nhiên không đồng ý, nhưng Triệu Cạnh lại triển khai chiêu trò với quỹ tín thác và luật sư của mình. Không biết bằng cách nào mà bị anh ta dụ, cuối cùng Vi Gia Dịch cũng đồng ý.

Nhưng Triệu Cạnh thì biết gì về mua đồ, mọi đồ dùng đều do các thương hiệu hoặc cửa hàng gửi đến để anh ta lựa chọn, hoặc do thư ký mua. Những món hàng không đứng đắn thế này không thể mua như vậy, Vi Gia Dịch không còn cách nào khác, phải mua qua mạng gửi đến khách sạn, lúc đi nhận thì cực kỳ lén lút, sợ bị người khác thấy rồi hỏi đây là gì.

Chỉ có Triệu Cạnh là nói lớn tiếng, Vi Gia Dịch nói màu sắc, Triệu Cạnh lại yêu cầu: "Chụp cho tôi xem."

"Em cất đi rồi." Vì chưa mở hộp, Vi Gia Dịch dịu giọng thương lượng: "Để mai anh mở, được không?"

Triệu Cạnh vốn không đồng ý, may mà thư ký Ngô gõ cửa văn phòng, cứu Vi Gia Dịch một mạng. Anh lập tức tắt máy, thấy thư của thị trưởng khu dân cư đảo Budele gửi tới, hỏi về thời gian anh đến, có cần đưa đón không.

Thực ra, không lâu sau khi Triệu Cạnh hỏi Vi Gia Dịch, thị trưởng cũng gửi lời mời, hỏi về việc tham dự lễ khởi công. Vì trước đó Vi Gia Dịch đã cho phép đảo Budele bán ảnh kỷ niệm trực tuyến và quyên góp toàn bộ tiền thu được cho công cuộc tái thiết, nên anh vẫn giữ liên lạc với nơi này.

Vi Gia Dịch lịch sự trả lời không cần, rồi tắt đèn ngủ, sáng hôm sau thức dậy, từ thành phố ven biển chuyển máy bay một lần, đến sân bay thủ đô của quốc gia nơi có hòn đảo.

Đã lâu không đến sân bay này, nó vẫn nhộn nhịp như xưa, khách du lịch thuộc nhiều chủng tộc đẩy hành lý đi qua đi lại. Vi Gia Dịch hòa vào dòng người đi ra cổng, nhanh chóng tìm thấy tài xế do Triệu Cạnh sắp xếp. Vừa lên xe, Vi Gia Dịch lập tức nhắn tin cho Triệu Cạnh, anh ta đáp lại rất nhanh: "Biết rồi. Tài xế đã nói với anh trước rồi." Nhưng giọng điệu trong tin nhắn rõ ràng cho thấy anh vẫn còn giận Vi Gia Dịch.

Vi Gia Dịch có cảm giác không yên tâm, nghi ngờ rằng dù gặp mặt rồi, không khí giữa họ cũng không khá hơn.

Dù sao mâu thuẫn khó giải quyết, luôn cần có người nhường một bước. Nhưng với các điều khoản về quỹ tín thác trong bản thảo thỏa thuận hôn nhân, Vi Gia Dịch đã đọc kỹ và cảm thấy nó quá đà, không cần thiết, tự hỏi lòng nhiều lần, vẫn không muốn ký.

Ngồi trong trực thăng, tiếng ồn rất lớn. Qua cửa sổ màu đen, Vi Gia Dịch nhìn ra ngoài thẫn thờ, bất chợt nhớ đến buổi phỏng vấn mà Triệu Cạnh gửi cho anh, chưa kịp xem. Bị tâm trạng thất thường của Triệu Cạnh mấy ngày này làm sợ hãi, lo bị kiểm tra bất ngờ, Vi Gia Dịch tìm video và tắt âm thanh xem.

Buổi phỏng vấn rất dài, hơn bốn mươi phút, Vi Gia Dịch xem hai phút đầu, đều là Triệu Cạnh nói về công ty, ăn mặc rất đẹp, nhưng nội dung thì nhàm chán. Dù sao Triệu Cạnh cũng không ở đó, Vi Gia Dịch chọn xem tua nhanh và kéo thẳng tiến trình, cuối cùng chọn cái sau, kéo một lúc đến phút thứ ba mươi tư, người dẫn chương trình đặt câu hỏi, hỏi về nhẫn cưới của Triệu Cạnh.

Vi Gia Dịch không nghe thấy tiếng, chỉ thấy phụ đề, vẻ mặt Triệu Cạnh khi nhận phỏng vấn rất thoải mái: "Kết hôn là quyết định mà chúng tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, không liên quan gì đến cuộc điều tra chống độc quyền đang diễn ra, đơn thuần là thời điểm trùng hợp thôi."

"Vì chúng tôi đã yêu nhau một thời gian, tình cảm ổn định, không muốn vì chuyện công ty mà cố ý trì hoãn, nên vẫn quyết định kết hôn." Triệu Cạnh nói: "Tất nhiên, chúng tôi đã ký thỏa thuận, em ấy không nắm giữ cổ phần công ty để tránh ảnh hưởng đến quyết định của công ty."

"Đây có phải là quyết định chung của hai người không?" Người dẫn chương trình chúc mừng Triệu Cạnh rồi hỏi: "Anh ấy đã hy sinh nhiều như vậy vì anh, chắc chắn rất yêu anh."

Khi đó Triệu Cạnh chưa biết chuyện về chiếc nhẫn, lời nói vô cùng tự tin, lời nói không hoàn toàn đúng cũng không hoàn toàn sai, tự nhiên tránh né câu hỏi, mỉm cười với người dẫn chương trình, kiên định nói: "Đúng vậy, cảm ơn."

Rất nhanh, Vi Gia Dịch đã nhìn thấy đảo Budele. Nhìn từ trên cao xuống khu dân cư, có nhiều cần cẩu, máy móc công trường đang hoạt động, đống đổ nát và tường đổ nát đã biến mất. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có những công trình mới kiên cố mọc lên.

Trực thăng dừng trên một sân đậu mới, Vi Gia Dịch bước xuống thang, xe đến đón anh đậu không xa. Anh đi tới, tài xế mở cửa xe cho anh, Vi Gia Dịch cúi xuống chuẩn bị bước vào thì thấy người trong xe, hơi sững lại một chút.

Bởi vì hôm qua Triệu Cạnh đã cam đoan rằng mình bận họp, không thể đến đón, nhưng hôm nay anh ta vẫn ngồi trong xe.

Triệu Cạnh đeo tai nghe, liếc nhìn Vi Gia Dịch một cái, không nói gì, trên bảng điều khiển trước mặt đặt laptop. Vi Gia Dịch sợ làm ảnh hưởng đến cuộc họp của anh, nên yên lặng ngồi vào.

Triệu Cạnh mặc bộ đồ màu be nhạt, một mình chiếm gần hết không gian phía sau, góc nghiêng dường như còn hoàn hảo hơn cả trong video phỏng vấn mà Vi Gia Dịch vừa xem, ống tay áo hơi xắn lên, để lộ một chiếc đồng hồ đắt tiền. Anh nhìn vào màn hình, nói chuyện với người ở đầu bên kia cuộc họp, không có ý định để ý tới Vi Gia Dịch.

Thấy camera của anh đã tắt, Vi Gia Dịch không biết có nên chạm vào Triệu Cạnh để tỏ thiện chí không. Quan sát một lúc, anh vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay anh đặt trên tay vịn.

Triệu Cạnh không nắm tay anh lại, như thể anh không tồn tại, Vi Gia Dịch thử không thành công, rụt tay về, chưa đầy hai giây, Triệu Cạnh tự mình nhấn nút tắt tiếng, nắm lấy cánh tay Vi Gia Dịch, kéo anh lại gần và hôn.

Đôi môi Triệu Cạnh rất ấm, là mùi hương mà Vi Gia Dịch quen thuộc. Nụ hôn rất mạnh mẽ, còn cắn Vi Gia Dịch một cái, tuy không mạnh lắm. Rất nhanh sau đó, anh dừng lại và tiếp tục cuộc họp, nhưng tay phải thì lại nắm chặt tay Vi Gia Dịch, không chịu buông ra.

Bởi vì căn nhà dân họ từng ở trước đó đã được dùng làm nơi ở tạm thời cho đội thi công xây dựng, lần này họ ở trong biệt thự khách sạn. Vi Gia Dịch vốn định đi xem khu dân cư và Li Ni, nhưng tâm trạng Triệu Cạnh không tốt, nên anh tạm thời chưa nhắc đến.

Đến phòng khách sạn, Triệu Cạnh đi vào phòng làm việc để họp, Vi Gia Dịch đem hành lý vào phòng thay đồ trong phòng ngủ, mở ra và treo sẵn quần áo ngày mai sẽ mặc.

Từ mép vali, Vi Gia Dịch lấy chiếc còng tay đã mua ra, nó được bỏ trong túc vải nhung màu đỏ hồng. Màu sắc nhìn vào đã rõ rằng mang sắc thái u ám, nhưng khi nghĩ đến biểu cảm của Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch không thật sự có tâm trạng với chủ đề này. Anh tiện tay lấy nó ra xem thì nghe thấy tiếng Triệu Cạnh từ phía sau: "Ban ngày mà cũng nghĩ đến chơi cái này được?"

Vi Gia Dịch quay lại, thấy Triệu Cạnh đang khoanh tay đứng chắn trước cửa. Ánh sáng từ cửa sổ ngoài phòng ngủ bị che khuất một phần. Cuộc họp chắc đã kết thúc, vì Triệu Cạnh không còn đeo tai nghe nữa.

"Chỉ là xem thôi." Vi Gia Dịch muốn đặt cái còng lại vị trí cũ, nhưng Triệu Cạnh đã bước lại một bước, rút nó ra.

Anh không nói lời nào, mở hộp và lấy chiếc còng tay màu đen ra. Vi Gia Dịch mua kích cỡ cho bản thân, Triệu Cạnh cầm nó trong tay trông rất nhỏ. Triệu Cạnh cũng nhận ra, không cảm xúc nói: "Em mua nhỏ thế, đeo được không?" Rồi Triệu Cạnh nắm lấy cổ tay Vi Gia Dịch, nói: "Thử xem nào." Rồi còng vào tay phải của anh.

Chiếc còng được thiết kế để chơi, chất liệu mềm, không lạnh, đeo trên tay phải của Vi Gia Dịch trông như một chiếc vòng tay. Triệu Cạnh cúi xuống nhìn, hỏi Vi Gia Dịch: "Chặt không?"

Vi Gia Dịch nói: "Không chặt." Anh không nhận ra Triệu Cạnh đang nghĩ gì, có hơi do dự giơ tay trái lên, hỏi Triệu Cạnh: "Vậy bây giờ chơi không?"

...

Chuông báo thức bị quên không tắt đã đánh thức Vi Gia Dịch, đầu anh quay cuồng. Điện thoại của anh còn không cầm vững, vất vả lắm mới tắt được chuông, rồi điện thoại rơi xuống dưới giường.

Cổ tay vẫn còn đỏ, có lẽ đã gây ảnh hưởng đến lưu thông máu, dù sao thì chẳng còn chút sức nào. Đầu óc như bùn, lười xuống giường nhặt điện thoại, Vi Gia Dịch ngồi ngơ ngác một lúc, rồi ngoảnh lại. Triệu Cạnh đang nằm giữa giường, ngủ rất say, ngực anh ấm áp, thở đều đều, khiến cả phòng như được ủ ấm.

Triệu Cạnh nom rất đáng yêu, nếu không nhìn vào những dấu vết do Vi Gia Dịch làm ra trên ngực anh, thì giống như đêm qua chỉ là một giấc ngủ bình thường.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Vi Gia Dịch nhìn khuôn mặt Triệu Cạnh, nhớ lại những lời anh đã nói tối qua. Khi đã làm xong một lần, Vi Gia Dịch thật sự không chịu nổi nữa, muốn đi tắm rồi ngủ. Anh hỏi Triệu Cạnh có vui hơn chút nào không, Triệu Cạnh lập tức nhìn chằm chằm anh, không nói gì. Không muốn cãi nhau, kết quả cuối cùng vẫn cãi nhau.

"Anh không hiểu tại sao em lại không tin tưởng anh." Triệu Cạnh nói thế.

Sau đó, anh khiến trách Vi Gia Dịch không chịu trở nên dũng cảm hơn vì anh.

"Em không ký điều khoản tín thác chỉ có một lý do duy nhất, đó là em nghĩ rằng có thể chúng ta sẽ chia tay, nên không muốn có liên quan về tài sản với anh." Triệu Cạnh nói thật lòng, nhưng lời nói của anh có phần vô tình. Cổ tay Vi Gia Dịch vẫn còn đau, Triệu Cạnh cũng không để lại chút thể diện nào cho anh: "Điều anh không chấp nhận không phải là em không ký, mà là anh không thể chấp nhận lý do em không ký."

Vi Gia Dịch không muốn thừa nhận, không thể giải thích, chỉ im lặng coi như ngầm thừa nhận.

Vì giận dữ, Triệu Cạnh không muốn nói tiếp nữa. Có lẽ vì biểu cảm của Vi Gia Dịch trông rất đáng thương, Triệu Cạnh dù không nhượng bộ, nhưng vẫn dịu dàng hôn anh. Rất nhanh sau đó, do Vi Gia Dịch cố tình đáp lại, nụ hôn trở nên không còn dịu dàng nữa.

Sau khi nằm thêm một lát, Triệu Cạnh ngủ như chết, còn Vi Gia Dịch thì không ngủ được, bèn dậy trước.

Anh mặc đồ xong, đứng trước gương quần áo quấn chặt cổ tay, kiểm tra kỹ càng để đảm bảo da lộ ra không có vấn đề gì, rồi xin thị trưởng một chiếc xe, lái xuống núi đi một vòng.

Khi lái xe đến bờ biển bên cạnh trạm quan sát, Triệu Cạnh gọi điện cho anh, giọng rất giận dữ hỏi: "Em đang ở đâu? Giờ đi đâu cũng không nói với anh một tiếng."

Vi Gia Dịch ngạc nhiên, hỏi anh: "Anh không thấy tờ giấy em để lại à? Nó nằm dưới điện thoại của anh."

Triệu Cạnh im lặng vài giây rồi nói: "Vừa rồi không tìm thấy, giờ mới thấy."

"Anh vừa mới tỉnh dậy." Hiếm khi anh giải thích: "Gọi em mãi mới phát hiện em đi rồi."

"Thấy anh ngủ ngon quá nên em không muốn đánh thức." Vi Gia Dịch nói: "Không biết anh sẽ giận."

Triệu Cạnh "ừm" một tiếng, sau một lúc, giọng dịu lại: "Em lái một vòng rồi quay về nhé, buổi lễ sẽ bắt đầu sau hai giờ nữa. Lúc đó sẽ có buổi phát trực tiếp do đội ngũ quan hệ công chúng của công ty anh xử lý. Nếu không thực hiện quy trình này, cổ đông sẽ có ý kiến về việc anh đi công tác ba ngày. Nếu em không muốn xuất hiện trên sóng thì không cần xuất hiện."

Cúp máy, Vi Gia Dịch mở cửa sổ xe, để gió thổi vào một chút. Không khí trên đảo vẫn như trước, chỉ có Vi Gia Dịch vì một thứ tình yêu có thể là không chịu đựng nổi trong cuộc đời mình, mà xuất hiện nỗi mông lung và bất lực không thể chữa lành. Cứ như anh đã nghĩ nhiều lần trước đây, nếu người Triệu Cạnh yêu là một người tự tin, thì không đến nỗi phải chịu những bất mãn do Vi Gia Dịch gây ra.

Tất nhiên, giờ đã kết hôn rồi, Triệu Cạnh có muốn hối hận cũng không kịp. Vi Gia Dịch nghĩ thông một số chuyện, vì không muốn thấy Triệu Cạnh buồn nữa, anh quyết định nhượng bộ một phần, không còn quá cố chấp về vấn đề này. Anh cố gắng hết sức, muốn trở thành một người dũng cảm hơn vì Triệu Cạnh.

Đội ngũ quan hệ công chúng đã hoàn tất công việc, nhưng Vi Gia Dịch vẫn chưa quay lại, có lẽ là do trên đường gặp được phong cảnh nào đó hấp dẫn anh, có lẽ là do người chồng đang đợi anh không đủ hấp dẫn.

Tâm trạng của Triệu Cạnh gần đây thăng trầm, chủ yếu là vì tính khí khó chịu và cứng đầu của Vi Gia Dịch.

Thật vậy, như những gì anh từng học được, hôn nhân sẽ có đủ loại mâu thuẫn khó đoán trước, cảm xúc cũng khó kiểm soát. Ngay cả với tư cách là người điều khiển hướng đi của gia đình như Triệu Cạnh, cũng có những lúc anh cảm thấy không đủ khả năng.

Đôi khi muốn ép Vi Gia Dịch, nhưng khi Vi Gia Dịch tỏ ra tủi thân, Triệu Cạnh lại thấy đau lòng, khiến hiệu quả thực hiện các vấn đề quan trọng trong gia đình giảm mạnh.

Giống như lúc này, Triệu Cạnh đợi có hơi phiền muộn, thấy Vi Gia Dịch mở cửa đi vào, thấy anh che kín cổ tay, nỗi phiền muộn của Triệu Cạnh lập tức tan biến.

"Chút nữa phát trực tiếp em có tham gia không?" Triệu Cạnh hỏi.

"Có chứ." Vi Gia Dịch tiến lại gần, tò mò nhìn Triệu Cạnh: "Đã trang điểm xong rồi à?" Rồi anh chạm vào tóc đã được xịt keo của Triệu Cạnh. Môi của anh cứ lơ lửng trước mặt Triệu Cạnh, Triệu Cạnh cố gắng kìm chế, giữ vẻ nghiêm nghị, không vội hôn anh.

Họ cùng đi xe đến địa điểm tổ chức lễ động thổ xây dựng đài tưởng niệm.

Dừng lại bên cạnh địa điểm, nhìn thấy vài chiếc máy quay, Vi Gia Dịch bỗng trở nên lo lắng. Triệu Cạnh nhìn thấy điều đó, bèn nói với anh rằng buổi phát trực tiếp do đài truyền hình địa phương phụ trách, công ty quan hệ công chúng chỉ định sử dụng nội dung của đài truyền hình để biên tập, tạo ra một video quảng bá ngắn nhằm đạt hiệu quả chân thực hơn. Còn buổi phát trực tiếp này, cũng sẽ không có nhiều người ngoài đảo Budele theo dõi, anh không cần phải quá căng thẳng.

"Cùng lắm thì chỉ có LiNi xem thôi." Triệu Cạnh quan sát biểu cảm của Vi Gia Dịch, nói thêm: "Nhưng giờ em hối hận thì vẫn còn kịp."

Vi Gia Dịch thở phào: "Ừm" một tiếng, cười với Triệu Cạnh: "Em đâu có nhát đến mức đó."

Tuy nhiên, phong cách dẫn chương trình của người dẫn lễ có hơi ngoài dự đoán của Triệu Cạnh.

Cô ấy là một người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình địa phương, cũng có người thân đã mất trong trận sóng thần, nhưng cô rất hoạt bát, mang theo vẻ vui tươi, giống như hòn đảo hình trái tim này, là một người lạc quan bẩm sinh.

Đứng trước bục phát biểu đơn giản và mô hình dự án, họ ngồi xuống nghe bài phát biểu của thị trưởng, sau đó Triệu Cạnh lên nói vài lời ngắn gọn. Tiếp theo là lời cảm ơn của thị trưởng.

Thị trưởng nhắc đến tác phẩm của Vi Gia Dịch, người dẫn chương trình lập tức tham gia, mời quay phim quay cận mặt Vi Gia Dịch. Vi Gia Dịch ngồi phía sau bên trái Triệu Cạnh, Triệu Cạnh quay đầu lại, thấy mắt anh mở to, rõ ràng là không thoải mái, tỏ vẻ đã hối hận khi tham gia, mím môi, miễn cưỡng chào ống kính.

Khi nghi thức động thổ kết thúc, buổi phát trực tiếp vẫn chưa dừng lại.

Người dẫn chương trình mời một số quan chức chính phủ, Triệu Cạnh, người phụ trách dự án đài tưởng niệm và Vi Gia Dịch cùng lại đây để giao lưu trực tiếp tự do, và đặt một số câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.

Vi Gia Dịch đứng ở rìa nhóm người, nhưng người dẫn chương trình vẫn chú ý đến anh. Cô ấy cũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, còn đề cập đến tập ảnh của nhiếp ảnh gia Vi Gia Dịch đang bán trực tuyến, mời các dân đảo có khả năng hỗ trợ hãy giúp đỡ.

Triệu Cạnh nhìn theo ánh mắt cô ấy, từ khoảng cách hơn mười mét, nhìn thấy Vi Gia Dịch đối diện máy quay, trông có vẻ cứng đờ, cảm thấy so với lúc bướng bỉnh, khi anh ngại ngùng còn dễ thương hơn, những phiền muộn vô hình suốt tuần qua cũng tan biến.

Cuối buổi giao lưu tự do, MC nữ đặt một câu hỏi. Cô hỏi rằng nếu ngày tận thế hoặc sóng thần xảy ra trong phút cuối cùng, những người có mặt ở đây sẽ làm gì.

Thị trưởng nói rằng hy vọng mình sẽ tham gia cứu trợ.

"Tôi cũng hy vọng trong phút cuối của sóng thần mình đang cứu trợ." Triệu Cạnh thực sự đã trải qua, trả lời tình huống thực tế của mình: "Nhưng lúc đó tôi đang leo cây."

Mọi người đều cười, Triệu Cạnh nhanh chóng liếc nhìn, thấy Vi Gia Dịch cũng đang cười.

Thật ra mấy ngày nay Vi Gia Dịch đều không mỉm cười nhẹ nhõm như vậy, chỉ có giây phút này là có vẻ thực sự vui vẻ. Có lẽ sự đối lập quá rõ ràng, lần đầu tiên trong đời, Triệu Cạnh có suy nghĩ buông bỏ một cách mù quáng và sai lầm, không muốn làm khó Vi Gia Dịch nữa, dù chỉ là một khoảnh khắc.

Đến lượt Vi Gia Dịch trả lời câu hỏi của MC nữ, Vi Gia Dịch sợ máy quay, cầm micro nói rất nhẹ.

Câu trả lời của anh cũng giống với thị trưởng, nhưng ngừng lại một chút, rồi nói: "Nhưng nếu trong mười giây cuối cùng tôi không thể sống được, có lẽ tôi sẽ gọi điện cho người mình yêu."

Triệu Cạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, Vi Gia Dịch đang nhìn MC nữ, ánh mắt rất dịu dàng. MC nữ tỏ ra hứng thú, tiếp tục hỏi: "Anh sẽ nói gì?"

Vi Gia Dịch có lẽ không ngờ cô ấy còn hỏi thêm, sững người một chút, trông có vẻ ngẩn ngơ.

Trên đảo trời nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua. Có lẽ vì Vi Gia Dịch luôn rất dịu dàng, khiến người khác có thiện cảm, thị trưởng mở lời, đùa rằng: "Muốn gọi điện cho người mình yêu sao lại để đến mười giây cuối cùng, nên gọi ngay bây giờ chứ."

"Đúng vậy, sao không gọi ngay." Triệu Cạnh thừa nhận mình vẫn muốn trêu chọc Vi Gia Dịch, tiện thể góp lời. Có lẽ vì giọng hơi lớn, anh còn cảm giác MC nữ nhìn mình một cái.

Tưởng rằng Vi Gia Dịch sẽ tìm lý do từ chối. Vì Triệu Cạnh biết Vi Gia Dịch rất giỏi từ chối người khác, dù sao thì anh từ chối ký thỏa thuận hôn nhân rất nhanh, nhưng Vi Gia Dịch lấy điện thoại ra, bấm một cuộc gọi, mỉm cười nói: "Được thôi, vậy tôi sẽ gọi."

Anh bật loa ngoài, Triệu Cạnh nhìn chằm chằm vào tay anh, thấy từ xa, thư ký đứng ở đằng kia lấy điện thoại của mình ra. Thư ký cầm điện thoại như cầm củ khoai nóng bỏng tay, không dám nghe.

"Đã chuyển đến hộp thư thoại, phải đợi một chút." Vi Gia Dịch đợi một lúc rồi nói với người dẫn chương trình. Xung quanh ai nấy đều cười, bầu không khí vẫn rất vui vẻ, không ai biết Vi Gia Dịch gọi cho ai.

Anh chỉ không nhìn Triệu Cạnh, đối diện hộp thư thoại bắt đầu ghi âm, bỗng nhiên im lặng vài giây. Triệu Cạnh lại nghĩ rằng anh không thể nói được gì, nhưng Vi Gia Dịch mở miệng nói: "Em yêu anh."

Sau đó Vi Gia Dịch lập tức cúp máy, đùa rằng: "Tối về có thể người ấy sẽ hỏi tôi có phải chơi thua trò gì không."

"Để tôi giúp anh giải thích." Thị trưởng nói ngay.

Mọi người vui vẻ trò chuyện một lát, ngay cả Vi Gia Dịch cũng không còn căng thẳng nữa, người không nói được gì trở thành Triệu Cạnh. MC nữ nói lời kết thúc buổi phát trực tiếp, thị trưởng kéo Vi Gia Dịch sang một bên trò chuyện.

Triệu Cạnh nhìn họ, chưa bao giờ trong đời lại lúng túng đến thế, tim đập liên hồi, muốn hỏi Vi Gia Dịch rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao lại làm chuyện này, yêu mình đến mức nào, hóa ra thực sự không thể rời xa mình. Anh muốn kéo Vi Gia Dịch ra khỏi đám đông, ép anh nói với mình một vạn lời yêu thương. Cũng không biết từ lúc nào thư ký đã bước đến trước mặt, đưa điện thoại cho anh, trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ, tên người gọi tiết lộ bí mật của cuộc gọi vừa rồi, là Vi Gia Dịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.