Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Chương 717: Kém chút lộ tin tức




Chương 111: Kém chút lộ tin tức
Chương 111: Suýt Chút Nữa Lộ Hàng
Khi nhìn thấy một tin nhắn mới gửi tới, Lâm Nhàn tạm dừng động tác trên tay.
“Thân yêu! Có phải ngươi mới đến trường tìm ta không?”
Khi dòng tin nhắn này xuất hiện trước mặt, Lâm Nhàn liền không kìm được mà nhếch khóe miệng, nở một nụ cười.
"Sao ngươi biết? Tâm hữu linh tê thế sao?"
Lâm Nhàn vừa lắc đầu, vừa lẩm bẩm.
Vốn dĩ hắn còn muốn cho Nhan Tiểu Mạn một bất ngờ, nhưng bây giờ Lâm Nhàn người còn chưa qua đó, nàng đã đoán ra.
"Không được, ta không thể để cho Tiểu Mạn biết, lát nữa ta muốn đi tìm nàng."
Lúc này, Lâm Nhàn liền trực tiếp đem tin nhắn vừa rồi còn chưa soạn xong kia, xóa toàn bộ đi.
Ngay sau đó, hắn liền lại gõ trên bàn phím điện thoại.
"Ta bây giờ còn đang ở nơi khác, chẳng qua là nhớ ngươi, muốn hỏi một chút ngươi bây giờ đang làm gì đó?"
Sau khi soạn xong tin nhắn này, hắn liền trực tiếp nhấn - Gửi đi.
Cứ như vậy, sau khi tin nhắn này gửi qua không đến một phút, Nhan Tiểu Mạn liền trả lời lại cho hắn một tin.
"Ngươi lại không qua đây với ta, hỏi ta đang làm gì có ích lợi gì?"
Phía trước Nhan Tiểu Mạn khi gửi tin nhắn, còn tỏ ra rất thân mật.

Vậy mà, khi tin nhắn này gửi tới, thái độ cả người liền thay đổi 180°.
"Ta quan tâm hỏi một câu, ngươi lại còn giận dỗi sao?"
"Thôi, đừng có làm mình làm mẩy nữa, ta không phải đã nói rồi sao? Đợi ta làm xong chuyện bên này, liền lập tức chạy tới cùng ngươi, cho nên ngươi có thể nói cho ta biết, hôm nay ngươi học những môn gì? Mấy giờ mới tan học? Có mệt lắm không?"
Lâm Nhàn soạn xong một tin nhắn gửi qua, liền gửi tiếp tin thứ hai.
Nhan Tiểu Mạn đang ở trong phòng học, khi nhìn thấy Lâm Nhàn gửi tin nhắn này tới, khuôn mặt vốn đang căng thẳng, mới hơi giãn ra một chút.
"Bây giờ đang học môn Kế toán cơ sở, lát nữa 3 giờ 20 tan học, sau đó còn một tiết Chủ nghĩa Mác."
Vốn dĩ Lâm Nhàn còn tưởng rằng, nàng học đến 3 giờ 20 là xong, không ngờ sau khi học xong tiết đó, còn có một tiết nữa.
Khi biết được điều này, lo lắng ban nãy của Lâm Nhàn, liền tan thành mây khói.
Bởi vì ngoại trừ tiết học đang diễn ra, tiết sau ít nhất còn cần hai tiếng nữa. Mà bây giờ những thời gian này cộng lại, hoàn toàn đã đủ.
Vân Kỳ thật ra mà nói, hẳn là có chút dư dả.
Cho nên, Lâm Nhàn cũng không cần phải vội vàng đến trường FD, nhân viên công tác chuẩn bị hoa trong tiệm, cũng không cần phải gấp gáp như vậy.
"Chiều nay kín lịch thế sao?"
Lúc này Lâm Nhàn, liền bắt đầu cùng Nhan Tiểu Mạn tán gẫu linh tinh.
Mà trong quá trình này, hắn cũng kéo đông xả tây, nói những chuyện không đâu.
Đến khi Nhan Tiểu Mạn bên kia vừa tan học, nàng liền gọi điện thoại cho Lâm Nhàn.

Nhan Tiểu Mạn muốn tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ, nói chuyện phiếm với hắn một lúc.
Đúng lúc hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, quản lý tiệm hoa vừa từ phòng nghỉ đi ra, an bài công việc, cũng rất tùy ý gõ cửa một cái.
"Cốc cốc cốc..."
Khi Lâm Nhàn theo bản năng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, quản lý tiệm hoa liền đẩy cửa đi vào.
Ở đây dù sao cũng là địa bàn của người ta, cho nên trước khi đi vào, hắn còn gõ cửa, như vậy đã đủ lịch sự.
Mà Lâm Nhàn ngồi ở đây, bây giờ còn đang gọi điện thoại với Nhan Tiểu Mạn.
Khi hắn thấy quản lý tiệm hoa đẩy cửa vào, trực tiếp đi về phía hắn, hắn liền đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Bây giờ, Lâm Nhàn đang lén chuẩn bị bất ngờ cho Nhan Tiểu Mạn, mà quản lý tiệm hoa lúc này tiến vào phòng nghỉ, căn bản không nhìn thấy hắn đang gọi điện thoại.
Cho nên, nếu như lúc này, quản lý tiệm hoa nói ra bất kỳ từ nào liên quan đến hoa tươi, vậy chẳng phải những gì Lâm Nhàn cố gắng che giấu, sẽ đổ sông đổ bể sao?
Bây giờ, gần như mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Nếu như vào lúc này, để lộ tin tức cho Nhan Tiểu Mạn, vậy thật sự là công cốc.
Khi ý thức được vấn đề cực kỳ quan trọng này, Lâm Nhàn nhìn quản lý, ánh mắt cũng không khỏi mở to hơn một chút.
Lúc này Lâm Nhàn, căn bản không có tâm trạng nào, nghe Nhan Tiểu Mạn ở đầu dây bên kia, chia sẻ với hắn một chuyện rất thú vị.
Khi Lâm Nhàn có chút lo lắng, chuyện khiến hắn đau đầu này, lại thật sự xảy ra.
Quản lý vừa đẩy cửa vào, hoàn toàn không biết chuyện Lâm Nhàn đang lo lắng.

Dù sao hắn căn bản không biết, Lâm Nhàn đang gọi điện thoại cho người mà hắn chuẩn bị tặng quà bất ngờ.
......
Cho nên, khi hắn vừa vào đến phòng nghỉ, liền vừa đi, vừa nói với Lâm Nhàn đang ngồi trên ghế sô pha.
"Tiên sinh, thùng đồ phía sau của ngài..."
Ngay khi hắn vừa nói được một nửa, Lâm Nhàn vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Ngay sau đó, hắn liền giơ tay phải lên.
Giây tiếp theo, hắn liền nhanh chóng đặt ngón trỏ lên miệng.
Quản lý đang nói, khi nhìn thấy động tác này của hắn, cũng rất thức thời ngậm miệng lại, thả chậm bước chân.
Mặc dù hắn không biết Lâm Nhàn bây giờ là thế nào, nhưng vẫn không nói tiếp nữa.
"Thôi, ta không nói với ngươi nữa, bây giờ phải vào lớp rồi, tối nói chuyện tiếp, tạm biệt!"
Lúc Lâm Nhàn chuẩn bị nói gì đó, Nhan Tiểu Mạn trong điện thoại, liền chủ động đề nghị tắt máy.
Vốn dĩ hắn cũng định nói như vậy, nhưng tất nhiên bây giờ Nhan Tiểu Mạn đã nói trước, vậy hắn cũng đành theo lời nàng mà nói.
"Được! Tạm biệt!"
Nói xong câu này, Lâm Nhàn liền cúp máy.
"Tiên sinh, xin lỗi, vừa rồi ta vào hơi vội, nên không nhìn thấy ngài đang nói chuyện điện thoại."
Sau khi Lâm Nhàn cúp máy, quản lý cẩn thận từng li từng tí đi tới, liền vội vàng xin lỗi.
Vừa rồi, hắn đúng là không cố ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.