Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 90: Chap 90 Hậu Nhân Của Phượng Tộc.




"Ta muốn gặp thiên hậu, thiên đế. Ta không tham gia thí luyện."
Tứ thái tử phản kháng với thiên binh thiên tướng, hắn quả thật chịu không nổi cảnh tờ mờ sáng thức dậy tập luyện, còn thức ăn thì khỏi nói tới, hoa quả, tiên dược nuốt rồi như chưa nuốt, giờ lại thêm cái thí luyện c·hết tiệt này.
Yêu binh, yêu tướng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, thiên đế căn dặn đối xử bình đẳng, còn thiên hậu bảo thái tử là cành vàng lá ngọc, không được phép bất kính.
Đáng ra tân binh bình thường mà cả gan lộng ngữ cuồng ngôn sẽ xử theo quân pháp, nhẹ đánh 20 đại trượng trục xuất xuống trần, nặng thì lăng trì xử trảm, nhưng mà làm gì có ai đủ can đảm dụng hình đám con ông cháu cha này.
Đám đông bắt đầu cười cợt huynh đệ bọn họ đầu óc không được bình thường, tất cả không ai bảo ai nhanh chóng lùi xa giữ khoảng cách tránh lát nữa cấp trên trách tội xuống bản thân bị liên lụy.
Duy nhất chỉ có cậu thanh niên g·iết vu tộc vừa rồi nhìn họ rồi chen qua đám đồng môn đi tới chỗ kim ô thái tử trong khi trên tay vẫn cầm theo mảnh kim loại nhuốm máu.
Nhị thái tử kinh hãi, vội núp sau lưng đại kim ô. "Đại ca! Thằng điên định làm gì vậy? Không phải muốn cắt cổ chúng ta đó chứ?"
"Có ta ở đây." - Đế Hoang làm mặt ngầu, cư nhiên bàn tay lại run lẩy bẩy, còn trán và cổ thì đổ mồ hôi như vừa tắm xong.
"Tiểu Thập!!! Đệ còn đứng đó nhìn à? Mau ra đó hỏi xem hắn muốn gì." - Thấy thằng mạnh nhất trong nhà vẫn dửng dưng như không, hắn liền sốt ruột quát lớn.
"Đệ hả?!!! Không phải huynh nói để huynh còn gì...'' - Thập thái tử âm thầm mỉm cười, huynh trưởng đúng là con cọp giấy. "Bằng hữu, ngươi cầm hung khí xông về phía chúng ta định làm gì vậy?"
"À!! Xin lỗi." - Người kia sững người lại trong giây lát mới nhận ra cầm v·ũ k·hí như thế cũng kì nên tiện tay ném mảnh kim loại chỗ khác. "Ta muốn lập đội với các người."
Mọi người xung quanh can ngăn không ngớt. Vài thành viên bên đội thiếu niên đó cảm thấy khó hiểu khi tự nhiên lại muốn hợp tác với người có mâu thuẫn từ đầu, lại còn nói năng tùy tiện. Không sớm thì muộn gây họa bêu đầu.
"Khổng Tuyên huynh, bọn hắn nhìn kiểu gì cũng có vấn đề, tốt nhất đừng dây vào."
"Các ngươi nói ai có vấn đề?"
Nhị thái tử vì mấy lời này nảy sinh kích động. Trước giờ chưa có ai dám nói năng với bọn họ kiểu như thế.

"Nói ngươi đấy, đòi gặp thiên đế, thiên hậu. Tự coi mình là thái tử hay sao.'' - Đám tân binh câu trước, câu sau liền muốn đánh nhau. Cả đám không ưa gì huynh đệ họ từ vụ chen ngang điểm danh.
Có thể mượn dịp này giải quyết một lần thì còn gì bằng.
Thiên binh, thiên tướng cổ vũ họ cứ cãi tiếp, tốt nhất là đánh nhau to luôn, bốn tên vu tộc nhập trận từ lâu, không chừng đã tìm cho mình một nơi thật tốt để ẩn nấp, tới thời hạn mà không có quả tim của vu nhân thì cùng nhau khăn gối cút về đại địa hết.
Họ vì câu nói của gã liền tản ra, dĩ nhiên không ai muốn lập đội với đám người Đế Hoang, trừ tên lập dị Khổng Tuyên.
"Chúng ta đi thôi." - Khổng Tuyên đến trước mặt Thái Phi cười trìu mến, bất ngờ là nàng không những không cự tuyệt mà thái độ khi đối xử với hắn hoan hỉ hơn nam chính nhiều.
Thảo nào từ lúc gặp cậu ta ở chỗ điểm danh, Thái Phi đã thấy ngờ ngợ, hóa ra là người quen.
Khổng Tuyên : "Đã lâu không gặp công chúa, người càng ngày càng xinh đẹp."
"Nam nhân các người thật khéo mồm khéo miệng." - Nàng đáp lời.
Đế Hoang : "Biểu muội, muội quen tên này?"
Thái Phi : "Chuyện dài lắm, rảnh sẽ kể cho các vị biểu ca nghe."
Hóa ra Khổng Tuyên chính là đứa trẻ phượng tộc lúc trước Thái Phi và nam chính mua trong hội đấu giá ở Thùy Hoằng tiên đảo của Côn Bằng.
Y kể với nàng thân phận mình vốn là thái tử phượng tộc tuy nhiên tư chất y và đệ đệ Kim Sí điểu rất bình thường, bị trưởng lão khó dễ đày đi lưu lạc bên ngoài, họ chỉ công nhận một mình Thanh Loan công chúa.
Lần Đông Hoàng Thái Nhất xóa sổ phượng cốc, cả hai may mắn tránh được họa sát thân rồi tự chọn cho mình con đường riêng, từ đó không gặp lại nhau nữa.
Còn lý do đằng sau việc Khổng Tuyên bị mang đi đấu giá thì chỉ có một mình y biết.
Đế Hoang nghe xong nghi ngờ hơn gấp bội, cho dù có nói thế nào đi nữa hắn vẫn thấy không đơn giản, có thật mối thù diệt tộc nói quên là quên được liền.

"Chúng ta lập đội đi." - Khổng Tuyên quay ra nhìn Kim Ô huynh đệ. "Tiện thể chăm sóc lẫn nhau. Mấy tên vu tộc đó để ta g·iết chúng là được. Ta gánh các người."
Đế Hoang vừa giễu cợt vừa trỏ tay vào ngực áo đối phương nói những lời rất khó nghe. "Đám man rợ đó biết ngươi g·iết đồng tộc của chúng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi. Mà xuống tay với một nữ vu bị khống chế thì có gì hay ho mà ra vẻ."
"Đại ca bọn ta nói đúng. Ngươi tự lo cho mạng mình đi." - Tứ thái tử tiếp lời. "Huynh đệ bọn ta không rảnh tham gia thí luyện."
"Khụ khụ!!!..." - Thiên binh, thiên tướng cố tình ho mấy tiếng để nhắc nhở. "Thiên đế có lệnh, phàm là tân binh đều phải tham gia, không có ngoại lệ. Đội nào g·iết được vu tộc trở ra về báo cáo đầu tiên sẽ được thưởng 10 viên đan dược cực phẩm."
Mọi người nghe đan dược cực phẩm liền hoan hô hưởng ứng, duy chỉ có 10 vị đế tử là mặt mài nhăn nhó, vì 10 viên cực phẩm đan mà liều mạng, có đáng không? Loại này chỉ cần bọn họ nói muốn ăn, Hi Hòa sẽ mang cả cái lò tới.
Tứ thái tử vẫn kiên quyết muốn đi gặp thiên hậu, hắn tự nhiên không muốn tiếp tục ở đây chịu khổ.
Thiên binh thiên tướng chỉ làm theo lệnh thôi. Họ năn nỉ đám con ông cháu cha này đừng làm khó mình.
"Lão tứ, đủ rồi." - Đại Kim Ô trừng mắt. Một khi Đế Tuấn ra lệnh tuyệt đối không thu hồi. Mẫu hậu của bọn họ vô phương giúp đỡ. "Tham gia thì tham gia, chia đội đi."
Và cuối cùng các đội khác đều hơn 50 người, duy chỉ có đội của Đế Hoang là chỉ 11. Thế là dù muốn dù không bọn họ chỉ đành kết nạp thêm Khổng Tuyên.
Trận của Đế Tuấn vô cùng hoàn mĩ, từng cái mô phỏng sống động như thật. Chỉ khác ở chỗ hai tinh cầu thái dương và thái âm cùng song hành tồn tại giữa ban ngày và không có bất cứ loài vật sống nào trong đây.
Rộng như vậy tìm tới ngày tháng năm nào, đại thái tử nhìn tới nhìn lui đảm bảo không có ai gần đó, hắn liền mang ra một dãi họa quyển lung linh ngũ sắc kim quang.
Từng mang cái này đi đấu giá nên vừa nhìn phát yêu tộc công chúa đã nhận ra ngay, tiên thiên linh bảo Hà Đồ Lạc Thư.
Thái Phi : "Đại biểu ca, vật này đại bá đặt ở Linh cung để trấn trận Chu Thiên Tinh Đấu sao huynh dám mang ra đây."

Đại Kim Ô : "Ta mượn dùng tạm."
Tam thái tử chau mài. "Lấy chi không biết, phụ hoàng cũng có cho huynh biết pháp quyết sử dụng đâu."
"Bộ có pháp quyết mới sử dụng được à?" - Đại thái tử lật tới lật lui, họa quyển như vô tự thiên thư, hoàn toàn trống rỗng không có một chữ nào. Cả đám bất lực nhìn hắn.
Đại năng tu hành phối hợp pháp bảo đều sẽ luyện hóa để tối ưu tác dụng và hạn chế bị người khác tước đoạt. Để đảm bảo an toàn, khắc ấn pháp quyết giống như một loại mật khẩu.
Bỗng bên kia khu rừng vang lên giọng nữ nhân thảm thiết, 10 vị đế tử nhanh chóng tiến về hướng đó không chút nghi ngờ, chỉ có Thái Phi, Khổng Tuyên nhìn thấy bất thường.
Các đội khác đã tản ra các hướng từ khi mới vào, không thể có chuyện gặp bất trắc gì xung quanh đây được. Tiếng kêu đó của ai.
Đại Nhật cung.
Yêu hoàng ngồi trên vương tọa, hai mắt tỏa ra hào quang tựa hai tiểu thái dương tinh, toàn bộ hành trình của bọn nhóc được theo dõi từ đầu tới cuối thông qua hai tinh cầu thái dương, thái âm trong trận.
"Mấy tên nghịch tử này, một chút cám dỗ đã chịu không được quên mất nhiệm vụ chính. Hay là cho chúng một bài học nhỉ?"
"Bệ hạ, mời dùng." - Nàng thiên nữ ăn mặc có chút hở hang, tay nâng dĩa tiên quả dâng lên, từ trên cơ thể tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ.
Đế Tuấn vừa liếc nhìn đã biết cô ả muốn cái gì. Hắn cầm lên một trái đào, vân vê trước mặt nàng.
"Nghe nói tiên quả khi lột vỏ, sẽ ngon hơn."
"Bệ hạ có muốn thử không?" - Cô ta làm ra bộ dáng e thẹn của thiếu nữ, từng bước, từng bước tiếp cận.
Đế Tuấn không nói gì, dang tay ôm người đẹp vào lòng, còn chưa để mỹ nhân tiêu hóa hết sự sung sướng hiện tại, l·ửa b·ùng l·ên từ khắp các mảnh da thịt, tới lúc này những cái vùng vẫy la hét đều vô nghĩa, thái dương chân hỏa thiêu nhục thân và nguyên thần nàng thành tro trong nháy mắt.
Hắn phủi tay hất nốt tro tàn còn sót lại trên tay.
"A Tuấn. Chúng ta nói chuyện một lát được không?" - Hi Hòa bước vào trong, cũng tình cờ chứng kiến toàn bộ sự việc.
"Ta không có gì để nói với nàng." - Đế Tuấn thờ ơ đáp lại rồi đi thẳng về tẩm cung, không ngoái nhìn thê tử một lần, hắn lấy Hi Hòa vì thái âm quyền hành, mục đích đã thành nên cảm thấy không việc gì phải tiếp tục giả vờ nữa.
Trong mắt Đế Tuấn chỉ có thánh vị và đệ đệ. Những thứ khác chỉ tổ vướng chân, phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.