Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư

Chương 1: Chương 1




1.

Hệ thống cảm thấy mất mặt đến mức vứt luôn ta lại trong thế giới này.

Nó mặc kệ ta!

 

Ban đầu, ta chuyển sinh thành một gốc cây.

Sau đó biến thành một đóa hoa.

Có khi c.h.ế.t đi rồi lại đầu thai thành một con chim ưng, hoặc một con người—nói chung chẳng có quy luật gì cả.

 

Ta phát hiện ra một điều: mỗi lần ta chết, thế giới này sẽ lại khởi động lại.

Thời điểm khởi động thì chẳng có gì chắc chắn,

Nhưng tuyệt đối không vượt qua đêm trừ tịch năm thứ ba Đại Thành.

Cũng chính là—đêm tân hôn của vị trừ yêu sư kia.

 

À, ta hiểu rồi... Ta là bất tử, bất diệt!

Khổ nỗi—phiền c.h.ế.t đi được!

 

2.

“Nhị Nha, con thấy Đại Ngưu làng bên thế nào?”

 

Phụ thân kiếp này của ta vừa gác chân vừa vui vẻ nhấm nháp hạt dưa, miệng nói, tay không quên phun vỏ ra bốn phía.

 

Hừ.

 

Lần này ta đầu thai thành con gái một nhà nông nghèo.

Lấy việc cày cấy làm lẽ sống, cái gì hái thuốc, buôn bán… có lời là ta làm tất.

Cũng coi như đã vất vả nuôi cho cả nhà béo tốt trắng trẻo, không còn cảnh không có nổi cái quần lành để mặc.

Thế mà cái lão cha khốn kiếp kia lại muốn gả ta đi!

 

Bề ngoài thì hỏi ý, nhưng sính lễ thì đã âm thầm nhận xong.

 

Đáng nguyền rủa.

 

Mệt rồi, hủy diệt cho rồi!

Tối nay ta sẽ nhảy sông tự tận.

 

Đã quyết như vậy, ta cũng chẳng buồn đôi co với phụ thân nữa.

Lặng lẽ lẻn ra chuồng gà bắt một con, trốn lên núi.

Trước khi “chết”, ít ra cũng phải được ăn một bữa gà nướng cho đáng.

 

Con gà béo tròn, ta vặt lông thoăn thoắt, ướp bằng gia vị tự chế, nhóm lửa nướng trên đống than hồng.

 

“Xèo—”

Mỡ gà nhỏ xuống lửa, bốc lên mùi thơm ngào ngạt lan khắp sườn núi.

 

Ta hít hít mũi, ừm, đủ vị rồi, rắc thêm chút ớt bột.

 

Đang bận bịu thì bên cạnh vang lên một giọng the thé:

“Thơm quá, cho ta một cái đùi được không?”

 

Toàn thân ta cứng lại, sống lưng lạnh toát.

 

Quay đầu nhìn—là một con chồn vàng mặt người, thân thú.

Nó ngồi dưới gốc cây lớn gần đó, hít hít mùi thịt gà.

 

Hừm, chỉ là yêu quái thôi mà.

Cùng lắm thì bị nó ăn, cũng chẳng c.h.ế.t thật—ta còn sống lại được kia mà.

 

“Cho này.”

Ta xé cái đùi gà đưa cho nó.

 

Con chồn lập tức tươi cười rạng rỡ, còn chắp tay vái ta:

“Cô nương tốt bụng, cô nương tốt bụng.

“Không biết… nướng cô nương thì liệu có ngon như gà không nhỉ?”

 

Giọng nó kéo dài âm u.

Vừa cúi đầu, trong mắt đã ánh lên tia giảo hoạt, rồi đột ngột há miệng to như chậu máu, lao thẳng về phía ta.

 

Ta không né.

Thầm nghĩ: chưa từng thử cảm giác bị yêu quái gặm chết, cũng nên trải nghiệm một lần.

 

“Đoàng!”

 

Một đạo bùa bay tới, nổ tung ngay mặt chồn yêu.

 

“Á á!”

 

Nó đau đớn tru lên một tiếng rồi toan bỏ chạy.

 

Ta nhìn theo hướng bùa bay—một người đang đứng giữa không trung, lưng xoay về phía mặt trời.

Không thấy rõ mặt.

Chỉ thấy đạo bào xanh tung bay trong gió—một thân khí độ lạnh lẽo.

 

Ờm… cảm giác quen lắm.

Dường như là đối tượng cần ta chinh phục—vị trừ yêu sư vô tình kia thì phải.

 

Thật trùng hợp. Gặp nhau ở đây.

 

Ta xoay người định lủi mất, thì nghe hắn gọi với lại.

 

Phiền thật.

Nhìn thấy hắn là lại nhớ tới ba lần thất bại ê chề.

 

Cho thế giới này tan luôn cho rồi.

 

Ta chạy về phía chồn yêu.

Nó tưởng ta là đồng bọn của trừ yêu sư, liền quất thẳng một trảo vào mặt ta.

 

Tốt lắm.

Thế giới trước mắt vỡ nát, rồi bắt đầu tái khởi tạo.

 

Một giây sau, ta lại sống dậy—làm lại từ đầu, oai phong như thường!

 

3.

Ta thật sự biến thành một hảo hán, đến mức lông tay mọc rậm có thể đem ra… tết bím.

Trên tay cầm thanh đại đao, ta còn đang sững người chưa hiểu chuyện gì thì bỗng bị ai đó lấy sống đao gõ lên vai.

 

“Hu Tam! Mẹ nó, đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau khiêng đồ đi!”

 

Đồ...?

 

Ta nhìn quanh, chỉ thấy trên con đường núi u ám, một đám hán tử cầm đuốc hò hét, kẻ vác rương, kẻ lôi phụ nữ đang khóc lóc xuống xe.

 

Ôi chao, lần này ta lại đầu thai thành... sơn tặc sao?

 

Thà tự rạch cổ còn hơn.

 

Đang nghĩ thì thấy một tên sơn tặc kéo từ trong xe ra một bé trai, giơ đao định chém.

 

Ta không thích nhìn người bị g.i.ế.c ngay trước mặt mình.

 

“Ê khoan!” – ta vội chạy tới, “Đại ca, c.h.é.m rồi lại còn phải chôn, hay để nó viết thư về nhà đòi bạc, có hơn không?”

 

Đứa nhỏ run cầm cập dưới lưỡi đao, hai tay ôm đầu.

 

Tên sơn tặc ngẫm nghĩ, liếc nhìn ta: “Ý hay đấy. Giữ nó lại. Ngươi đem nhốt vào phòng củi đi.”

 

Ừ, vậy giờ ta có thể tự kết thúc mình được rồi.

 

Ta cầm đao đặt lên cổ, đúng vị trí chí mạng — m.á.u chắc sẽ phun như suối.

 

Tuyệt!

 

Nhưng đúng lúc đó, có ai nhẹ kéo áo ta.

 

Quay lại, thấy đứa nhỏ nước mắt rưng rưng, rụt rè nắm lấy ống quần ta:

 

“Hảo hán thúc thúc… mẫu thân con đâu rồi ạ?”

 

...Hảo hán thúc thúc.

 

Ta dùng mũi đao gãi cằm, thầm nghĩ: nếu sắp để thế giới sụp đổ, vậy để mẫu tử bọn họ gặp lại cũng coi như viên mãn.

 

“Đi, thúc đưa con đi.”

 

Ta cúi xuống, cánh tay thô ráp ôm lấy đứa bé mặt đầy nước mắt, men theo đường núi quay về đại trại.

 

Ta hỏi đám người phụ nữ bị nhốt ở đâu, có tên gầy như khỉ nháy mắt chỉ về gian phòng lớn nhất:

 

“Chậc, đại ca dùng trước.”

 

Hắn giơ bốn ngón tay, vẻ mặt dâm dật như thể nước dãi sắp nhỏ giọt: “Rồi mới tới lượt bọn ta.”

 

Không thể nhìn thêm. Ta lại định rạch cổ lần nữa.

 

Đứa bé khe khẽ nấc, không dám khóc ra tiếng, cả người run lên từng đợt.

 

Ta đã sống lại không biết bao nhiêu lần. Gặp chuyện khó, ta chỉ cần nhắm mắt buông tay, thế giới tự sụp đổ.

Chưa từng vì ai mà chùn bước.

 

Nhưng thôi, lần này phá lệ một lần.

 

Biết đám nữ nhân vừa bị đưa vào, ta thả đứa nhỏ xuống, lặng lẽ lẻn ra sau hậu viện, châm lửa đốt nhà bếp.

 

“Ối trời ơi, có người tập kích!”

“Cháy rồi! Cháy rồi!”

 

Ta hét lớn, khiến cả bọn sơn tặc hoảng loạn xách nước chạy tới.

 

Đại ca trần truồng nửa người, quần còn chưa kịp tụt, hấp tấp chạy đến hỏi ta chuyện gì xảy ra.

 

Bịa chuyện là sở trường của ta.

 

Ta bảo thấy có người châm lửa rồi cả đám chạy xuống núi.

 

Nửa đêm, không một bóng người, nhưng đại ca vẫn vội vã dẫn người đuổi theo.

 

Phụ nữ bị nhốt trong căn phòng nhỏ, có người canh gác nên ta không thể cứu được.

Chỉ lén nhét đứa nhỏ vào trong, rồi giơ đao lên lần nữa.

 

Lần này vẫn không thành.

 

Bởi trước mắt ta, đứa bé đột nhiên biến mất — thay vào đó là một người trưởng thành đang đứng sừng sững.

 

Trừ yêu sư.

 

Mày kiếm mắt sáng, khí độ như sao trên trời, vẫn là dáng vẻ năm xưa.

 

Ờ… mà ta cũng chẳng nhớ rõ mặt hắn khi ấy nữa. Sống lại quá nhiều lần, đến cả tên hắn ta cũng quên sạch.

 

Vì sao vẫn nhận ra được ư?

 

Do hệ thống sợ ta hoa mắt nhận nhầm người, nên đã âm thầm đánh dấu hắn.

 

Chỉ cần hắn cách ta trong vòng mười thước, ta sẽ có cảm giác.

 

 

Không hiểu sao hai kiếp gần đây luôn tình cờ chạm mặt hắn.

 

Xúi quẩy thật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.