Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư

Chương 14: Chương 14




19.

Ta dở khóc dở cười, nhận lấy viên kẹo gói trong lá tre ấy.

Kẹo, thật sự rất ngọt.

 

Hai người không ai nói gì thêm.

Đến khi viên kẹo tan hết trong miệng, vị ngọt vẫn còn vương trên đầu lưỡi, lan khắp khoang miệng.

 

Không hiểu sao, ta nghiêng đầu nhìn sang Quý Thành Ngọc.

Thanh niên ấy chỉ đang thất thần nhìn những tán lá sen cao quá đầu người, hàng mi nhẹ rung theo làn gió đêm.

 

Phát hiện ánh mắt của ta, hắn cũng quay đầu nhìn lại, hỏi:

“Làm sao…”

 

Nhưng lời hắn chưa kịp thốt ra, ta đã đột ngột ngồi thẳng dậy.

Hai tay ôm lấy cổ hắn, kéo mạnh về phía mình.

 

Thực ra Quý Thành Ngọc có thể né tránh.

Nhưng có lẽ hành động của ta quá bất ngờ, hắn chỉ ngẩn ra, để mặc ta làm càn.

 

Môi vừa chạm đã rời, song ta vẫn cảm nhận được cơ thể hắn thoáng chốc cứng đờ.

Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc, ánh sáng từ đom đóm lấp lánh phản chiếu trong con ngươi như cả dải ngân hà xoay vần.

 

Có lẽ chỉ trong khoảnh khắc này, ta mới có thể ghi nhớ dáng vẻ của hắn thật rõ ràng đến vậy.

 

Ta vội buông hắn ra, quay đầu tự mắng mình là nữ lưu manh.

Nhưng rồi nhìn sợi dây bằng râu hồ ly nơi cổ tay, ta lại vững dạ hơn.

Chuyện này thì sao chứ, vốn dĩ ta phải khiến hắn yêu ta cơ mà.

 

“Ngươi… khụ khụ… có thấy tim đập nhanh không? 

Hay cảm thấy gì đó đặc biệt không?”

Ta hỏi.

 

Quý Thành Ngọc nghĩ ngợi giây lát rồi đáp:

“Kẹo… rất ngọt.”

 

Cũng chẳng đến mức thất vọng, chỉ là cảm giác: quả nhiên là thế.

Cảm giác mơ hồ của “ta biết ngay mà”.

 

Ta rút chân khỏi nước, ôm đầu gối, cúi đầu lầm bầm:

“Uổng phí cái nụ hôn đầu của ta.

 Cái chuông này cũng vô dụng nốt.

“Nói ta nghe, rốt cuộc bao giờ thì ngươi mới chịu yêu ta?”

 

Câu này là ta nói cho hắn nghe.

Từ lúc đeo cái chuông có thể khơi động tình cảm này, ta chưa từng hỏi lại hắn câu ấy.

 

“Người ta nói, tình cảm là thứ đến không hay, đi chẳng biết.

“Ta còn chẳng rõ khi nào mới nảy sinh tình cảm, biết trả lời sao đây?”

Hắn nói, giọng pha chút ý cười:

“Nếu cô nương gấp quá, thì cứ lắc chuông nhiều vào.”

 

Ta quay mặt nhìn hắn, thấy dưới ánh đèn lồng chập chờn đầu thuyền, vành tai hắn ửng đỏ.

Có lẽ là do ánh sáng mờ ảo, cũng có thể… do ta hoa mắt.

 

20.

Sau sinh nhật của mẫu thân Quý Thành Ngọc, chúng ta từ biệt rời đi, tiếp tục hành trình trừ yêu.

Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc đã sang đầu thu.

 

Hôm ấy, ta cùng Quý Thành Ngọc đến trấn Bạch Lộc.

Nghe người trong trấn bàn tán, nói đường núi dạo này chẳng yên ổn, có hổ yêu quấy phá.

Mà con hổ ấy cũng lạ — không ăn thịt người, chỉ chuyên cướp của khách qua đường.

 

Thế là ta với hắn lập tức lên núi ban đêm để hàng yêu.

Ai dè, con hổ yêu kia lại chỉ là một tiểu yêu còn chưa thành hình người hoàn chỉnh.

 

Vừa thấy Quý Thành Ngọc, hổ yêu sợ đến mức đuôi với chân run bần bật như sàng gạo.

Vậy mà vẫn cố gắng nhe nanh giương vuốt gầm gừ dọa nạt:

“Đừng có lại đây, ta… ta ăn thịt người đấy!”

 

 

Toàn thân nó có bộ lông cam nhạt, xù xì mượt bóng, trông chẳng khác nào một con mèo mướp béo tròn ục ịch.

 

“Quý Thành Ngọc, ta muốn nuôi nó.”

“Hắn quanh thân không có chút tà khí nào, cũng chưa bị ô nhiễm, có thể nuôi.”

 

Ta liền tiến lên phía trước.

Tiểu hổ sợ hãi rụt cổ, bốn chân theo bản năng lùi lại, nhưng yếu ớt đến đáng thương.

Ta dễ dàng túm lấy da gáy nó, xách bổng lên.

 

“Wao u... các ngươi dám bắt nạt ta, đợi phụ thân ta về sẽ...”

Ta đưa tay chạm vào mép nó.

“Ta cắn ngươi... ta... ừm, thơm quá...”

 

Tiểu hổ lập tức ngậm lấy miếng thịt khô trong tay ta, háu ăn nhai ngấu nghiến, bụng phát ra tiếng gừ gừ đầy thoả mãn.

 

“Vậy từ nay gọi ngươi là… Tiểu Hoàng nhé.”

 

Quý Thành Ngọc đứng một bên, thấy ta hết ôm lại nựng nó, liền nhắc nhở đầy thiện ý:

“Dù sao cũng là dã thú, ngươi cẩn thận kẻo bị cào.”

 

“Không sao, ta quen trêu mèo rồi.”

 

Tiểu Hoàng giận dữ vung vuốt, ta né được, tiện tay bịt miệng nó rồi ôm gọn vào lòng.

Nó tức đến mức giãy nảy, cứ lặp đi lặp lại chuyện “phụ thân sẽ xử lý các ngươi”.

 

“Nói láo, quanh đây chỉ có khí tức của một yêu quái duy nhất là ngươi thôi.”

 

Tiểu Hoàng im bặt.

Co ro nằm trong vòng tay ta, lấy tai che mặt, tỏ vẻ uất ức không thèm để ý tới ai.

Ta đưa thịt khô ra dụ, nó nước mắt lưng tròng mà vẫn ăn ngon lành, nhưng vẫn không chịu nói lời nào.

 

Quý Thành Ngọc lấy ra một chiếc vòng thuần hóa để trấn thú, đeo lên hai chân trước của Tiểu Hoàng.

“Có vật này rồi, nếu chạy lạc cũng có thể tìm lại được.”

 

Tay có lông mềm để vuốt ve, tâm trạng ta cực kỳ tốt.

Phấn khởi kể cho Quý Thành Ngọc nghe chuyện ta từng nuôi mèo.

 

“Con mèo mướp lớn nhà ta là nhặt về đấy.

“Lúc nhặt được nhỏ xíu, lạnh đến gần chết, ta nuôi nó thành béo tròn mượt mà, hẳn mười lăm cân!”

 

Ta khoa tay múa chân mô tả kích cỡ của nó, đầy vẻ tự hào.

 

“Nó rất quấn người, cứ đến giờ là chui lên giường ngủ cùng ta.

“Lại nhát như thỏ, nhà có khách là núp ngay, vừa tội vừa đáng yêu.”

 

Ta kể những điều chỉ người ở thế giới trước mới hiểu.

Quý Thành Ngọc chẳng hiểu mấy, nhưng thấy ta hào hứng thì mỉm cười phụ họa:

 

“Nghe ra đúng là một người bạn dễ thương.”

 

Tất nhiên rồi, con đại cam nhà ta, 365 độ - góc nào cũng dễ thương hết cả .

Trong đầu ta hiện lên từng khung cảnh bên nó.

 

Phải rồi, nếu ta chết, thì đại cam biết làm sao bây giờ?

Vậy thì, dù hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta cũng không thể ước biến mất ngay được.

Vì đại cam còn cần ta.

 

Không đúng…

 

Ta đột ngột khựng lại.

Máu — đang rỉ ra, từng dòng từng dòng bò đến chân ta.

Trước mắt ta, có một khối lông màu cam nằm bất động trong vũng máu.

 

Ta sững sờ bước lên vài bước, không nhận ra xung quanh đã đổi thành nơi khác từ lúc nào.

Đường núi gập ghềnh biến thành phòng khách xa hoa lộng lẫy.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.