Trận phong hồn tuy không chí mạng, nhưng sẽ phong tỏa pháp lực.
Cho dù thoát được, người trúng trận cũng phải mất một nén nhang mới khôi phục hoàn toàn.
Giờ phút này, yêu cây đã phá được định thân chú.
Dưới chân nó, vô số rễ cây và dây leo phóng ra, cuồn cuộn lao về phía ta.
Ta không sợ chết.
Chỉ tiếc—lại phải khởi động lại thế giới rồi.
Còn Tiểu Hoàng…
Ta vội hét: “Chạy mau! Tiểu Hoàng, chạy mau!”
Tiểu Hoàng rụt cổ lại, nhưng nghe ta hét thì bất ngờ quay đầu, lao thẳng về phía yêu cây.
Pháp lực nó yếu, chỉ biết phồng lông giả bộ oai vệ.
Vừa nhào tới chân yêu cây đã bị dây leo quật văng đi.
Lực cực mạnh.
Nó bị quật bay thẳng tới mép vực.
Ngay trước mắt ta, rơi thẳng xuống vực sâu.
“Tiểu Hoàng! Tiểu Hoàng!!”
Ngốc thật đấy, Tiểu Hoàng … Ngươi sao có thể đánh lại yêu cây?
Ngốc thật.
Ngươi và Đại Cam đều ngốc như nhau.
Không biết chạy sao?
Chạy đi chứ!
Trước mắt ta chẳng còn thấy dây leo ào tới, chẳng còn thấy nguy hiểm đang kề cận.
Chỉ thấy thân thể bé bỏng mềm mại ấy, từng chút, từng chút một… rơi xuống.
“Đừng mà!”
Đừng vì ta mà c.h.ế.t thêm lần nữa.
Ta chưa đủ ngoan sao?
Ta chưa đủ cố gắng sao?
Chẳng phải ta c.h.ế.t rồi vẫn chưa đủ sao?
Mọi thứ lại rối loạn cả lên.
Không biết sức mạnh từ đâu trỗi dậy, trong khoảnh khắc ta lao tới mép vực, ôm chặt lấy bóng dáng màu cam ấy.
“Hu hu, nếu ta không chạy linh tinh thì tốt rồi…”
Tiểu Hoàng khóc thút thít trong lòng ta.
Ta ôm chặt nó.
Tốt quá, ta đã cứu được nó.
Lần này, ta đã cứu được nó rồi.
“Đừng sợ, có ta ôm ngươi đây.
Dù có rơi xuống, ngươi cũng không sao đâu.”
Ta vỗ về nó.
Tiểu Hoàng l.i.ế.m lên mặt ta một cái.
Ấm nóng và ướt át, hệt như ngày ta nhặt được Đại Cam.
Nó từng chạy lại, áp mũi vào ta mà dụi dụi.
“Ngươi cũng sợ phải không, khóc nhiều như vậy…” Tiểu Hoàng lí nhí.
Sợ sao?
Sợ chứ.
Gió gào bên tai, sau đó là tiếng vỡ nát của xương sọ.
Cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng vạn lần… vẫn khiến ta sợ.
Nhưng không sao…
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chết thì chết.
26.
“Vù——”
Một thứ gì đó to lớn phóng qua.
Ta đang rơi ngửa xuống, ngẩng đầu thấy từng cánh lông chim đen nhánh đang rơi lả tả giữa không trung.
Quý Thành Ngọc đứng trên lưng Tiểu Hắc, y phục tung bay phần phật trong gió.
Hắn vươn tay về phía ta:
“Giữ chặt ta.”
Ta vừa đưa tay, liền bị hắn nắm lấy.
Tiểu Hắc nhào xuống một chút, ta vững vàng rơi trên lưng nó.
Do chưa đứng vững, ta liền ôm chặt lấy thắt lưng Quý Thành Ngọc.
“Quý Thành Ngọc, ta suýt nữa thì c.h.ế.t rồi đó!”
Ta bắt đầu sợ chết.
Thật là nực cười.
Ta không buông hắn ra, cứ thế mà ôm lấy, khóc lóc oán trách sao hắn đến muộn vậy.
“Ngươi không thể đến sớm hơn một chút sao?
“Ta sợ đến phát khóc luôn rồi.
“Ngươi cố ý đúng không?
“Ta giận rồi đó, giờ ta muốn hủy diệt cả thế giới!”
Quý Thành Ngọc không nói gì, chỉ ôm ta chặt hơn.
Đợi ta giận dỗi xong xuôi, hắn mới trầm giọng bảo:
“Là ta không đúng.
Về sau, ta sẽ không để nàng một mình nữa.”
Về sau, sẽ không để ta một mình nữa.
Đó được coi là một lời thề chăng?
Ta không hỏi.
Bởi vì ta hiểu rất rõ—mọi cảm xúc giữa ta và hắn, đều đặt trên nền tảng ta có thể hủy diệt thế giới.
Còn hắn, chỉ là không muốn ta làm thế.
Nhưng càng hiểu rõ điều đó, ta lại càng tham luyến sự ấm áp trong vòng tay hắn.
Vốn dĩ, đây chỉ là một cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện.
Ta chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
Không cần suy nghĩ sâu xa liệu trong tình ý kia có bao nhiêu phần là thật làm gì.
Ta nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa lại khôi phục dáng vẻ vô tâm vô phế.
Ta đẩy hắn ra, mới phát hiện trên người Quý Thành Ngọc có vết thương.
“Ngươi vừa đánh nhau với yêu quái khác à?”
Ta ngạc nhiên—quả nhiên có hai con yêu thật.
Quý Thành Ngọc gật đầu, sắc mặt nghiêm túc:
“Đối phương giỏi về thủy pháp, tu vi cao thâm.
Nó không muốn giao đấu với ta nên đã rời đi trước.”
Ta cố ý nói: “Chắc là do ngươi yếu quá.”
Quý Thành Ngọc bật cười: “Cũng có thể.”
Ta cũng kể: “Còn ta đánh với một con yêu cây, hóa hình thì xấu muốn chết!”
Cách miêu tả hiện đại như vậy, hắn không hiểu lắm.
Ta đành nghiêm túc giải thích:
“Ý là xấu lắm.
Nó còn muốn đổi mặt với ta.
Ta nghi ngờ mấy người mất tích kia đều bị nó bắt để lấy mặt.”
Quý Thành Ngọc gật đầu, không bác bỏ nhận định của ta: “Đi, bắt yêu cây trước đã.”
Ta rất đồng tình.
Dám ám toán ta?
Ta không moi yêu đan của nó ra gặm như hạt dưa thì không hả giận!
Chẳng qua là ta rơi vào bẫy nên mới thê thảm vậy thôi.
Nên khi tìm được yêu cây, ta bảo Quý Thành Ngọc đừng ra tay, tự mình xông lên, đ.ấ.m đá một trận ra trò.
Đánh đến mức nó kêu rên liên hồi, la lớn: “Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng!”
Cuối cùng ta cũng vớt vát được chút thể diện.
Ta đạp lên người nó, hỏi:
“Mấy người bị ngươi bắt đâu?”
Yêu cây run lẩy bẩy, dẫn chúng ta đến một sơn động.
Vì từng mắc bẫy nên lần này chúng ta kiểm tra kỹ quanh đó, chắc chắn không có cạm bẫy mới tiến vào.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.
Dùng hỏa cầu soi sáng, bên trong có mấy t.h.i t.h.ể đến cả mặt mũi cũng không phân biệt được.
Dựa vào quần áo mới gắng nhận ra là nữ tử.
Mỗi xác đều quỳ rạp trên đất, n.g.ự.c thủng một lỗ to bằng miệng bát.
Bọn họ đều ngẩng mặt lên trời, trong miệng mọc ra cây non xanh rì tươi tốt.
Thụ yêu sau khi xài xong thân thể họ, liền biến họ thành phân bón.
Tàn độc đến cực điểm.
Quý Thành Ngọc kiểm tra vết thương trên thi thể, hỏi:
“Sao phải móc tim?”
Thụ yêu không dám ra vẻ, răm rắp trả lời:
“Không biết ạ.
“Thiếp thân chỉ chịu trách nhiệm bắt sống.
Vị đại nhân kia dùng xong rồi thì ném xác cho thiếp.”
Vị đại nhân kia.
Chắc là yêu quái đấu pháp với Quý Thành Ngọc.
“Ngươi biết gì về hắn?”
Quý Thành Ngọc chưa vội xử lý yêu cây, dường như định để nó lập công chuộc tội.
Yêu cây không dám giấu, kể hết:
“Không rõ chân thân là gì, pháp thuật rất mạnh, thiếp thân không phải đối thủ.
“Hai vị thiên sư, xin hãy tha cho thiếp thân!
“Thiếp biết chỗ ở của hắn!”
Nói rồi, nó giả vờ quỳ xuống, nước mắt ngắn dài.
Nhưng ta và Quý Thành Ngọc xưa nay chưa từng mềm lòng trước yêu quái hại người mà lại biết cầu xin.
Thế là trực tiếp thu thụ yêu vào hồ lô nhốt lại.
Chờ bắt được con kia, xử lý một thể.