Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư

Chương 23: Chương 23




Không chậm trễ, chúng ta chọn con hẻm Ngô Tam hay đi qua, bày sẵn pháp trận chờ hắn mắc câu.

 

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến đáng ngờ.

Ngô Tam đẩy xe gỗ, vừa vào ngõ liền bị trận pháp đánh trúng, hiện nguyên hình:

Đầu cá thân người — hóa ra là ngư yêu.

 

“Các ngươi… sao lại tìm được nơi này!?”

Ngô Tam hoảng hốt, định dùng thủy độn đào thoát.

 

Quý Thành Ngọc vốn có thể ngang tay với hắn, thêm ta phụ trợ, hắn không cách nào thoát.

 

Trận pháp bùng sáng, từng sợi kim quang hóa thành dây xích, gắt gao trói chặt hắn lại.

 

“Người cá đều trông như ngươi à?”

Ta cau mày: truyện cổ tích đúng là dối người.

 

Quý Thành Ngọc hỏi thẳng:

“Tưởng tiểu thư hiện ở đâu?”

 

Tối qua ta và chàng đã đến phần mộ nàng.

Dùng thuật điều tra, đó là mộ rỗng.

 

Ngư yêu há miệng cười khẩy:

“Ta nói thì có lợi lộc gì?”

 

“Để ngươi c.h.ế.t nhanh một chút.”

Ta đá hắn một cái:

“Không thì xé xác ngươi ra làm cá viên ăn!”

 

Ngô Tam lạnh lùng:

“Nếu ta chết, làm sao có thể để người ta yêu sống sót?”

 

Hay lắm, còn dám đe dọa ngược lại!

 

Ngư yêu không nói không rằng, bị tống vào hồ lô trước khi kịp kêu ca.

 

Chúng ta quyết định:

Tìm được Tưởng tiểu thư, mọi chuyện ở Song Nguyệt thành coi như chấm dứt.

 

Hôm ấy quá mệt, về khách điếm rửa mặt xong, cả hai ngủ sớm.

 

Mơ hồ trong giấc ngủ, ta cảm giác có gì đó đang vuốt nhẹ gương mặt mình.

Động tác mềm mại, nhột nhột, ngưa ngứa…

 

Lại là giấc mộng kỳ quái kia sao?

 

Ta lờ mờ mở mắt —

Trước mặt là gương mặt xù xì như vỏ cây, gớm ghiếc xấu xí.

 

Giật mình tỉnh táo hoàn toàn, mới phát hiện mình đang bị trói trên cột đá bằng những dây leo chằng chịt.

Xung quanh tối om — hình như đang ở trong một hang đá ven biển, nước từ vách đá nhỏ xuống tí tách.

 

Bị bắt cóc rồi.

 

Thụ yêu vươn ngón tay, đầu ngón mọc ra cành non mềm mại, khẽ vuốt mặt ta:

“Đợi đại nhân m.ó.c t.i.m ngươi xong, cái mặt này sẽ là của ta.”

 

“Ngươi… sao thoát ra được?”

Ta cố làm ra vẻ tò mò, 

“Hồ lô vốn là một chiều, vào dễ ra khó đấy.”

 

“Ta thuộc tính Mộc, cùng loại với hồ lô, thoát ra có gì khó?”

Thụ yêu đắc ý.

“Hơn nữa, đại nhân nhà ta có thể dời núi lấp biển, chút hồ lô ấy thì là gì chứ?”

 

Nhắc đến tên Ngô Tam, ánh mắt cây yêu liền toát ra tia sùng bái điên cuồng.

 

“Ta vâng lệnh giả vờ bị các ngươi bắt, thực ra là để dò xét thực hư.

“Dù hai ngươi không phải phu thê thật, nhưng kề vai chiến đấu, tâm ý tương thông — cũng đủ tiêu chuẩn.”

 

“Các ngươi mai phục đại nhân, sao biết không phải đại nhân chủ động ẩn thân vào hồ lô?

“Nghe đồn trong đó có vô số yêu đan, đại nhân vào đó, ắt sẽ đột phá một tầng cảnh giới.”

 

Ta nghe mà ngáp dài, nhưng vẫn giả bộ run rẩy sợ hãi:

“Thụ yêu tỷ tỷ, bọn ta không dám nữa… tha cho bọn ta đi?”

 

Thụ yêu lắc đầu, cười đắc thắng:

“Không được. Ta muốn cái mặt của ngươi.

“Có khuôn mặt đẹp, đại nhân mới thích.”

 

Ta nhìn sang bên cạnh, thấy Quý Thành Ngọc cũng bị trói trên một cột đá.

Chàng vẫn bình tĩnh như thường, chẳng hề có vẻ là kẻ đang lâm nguy, còn nhàn nhã quan sát kết cấu hang động.

 

Thụ yêu nói xong, Quý Thành Ngọc mới nhẹ giọng lên tiếng:

“Vậy thì… đại nhân ngươi chỉ mê mẩn dung mạo, chứ chẳng thật lòng với ngươi.”

 

Thụ yêu cầm cành cây đ.â.m hắn một cái:

“Ngài ấy cao cao tại thượng, chỉ cần liếc nhìn ta một cái… ta cũng mãn nguyện rồi.”

 

Ra là một… thụ yêu si tình.

 

33.

Vừa dứt lời, Ngô Tam đã xuất hiện trước mặt.

Hắn vẫn trong dáng vẻ người bán hương, dung mạo thư sinh không đổi.

 

Thụ yêu lập tức nhào đến:

“Đại nhân! Chúc mừng đại nhân tu vi tăng vọt!”

 

Ngô Tam mặt mày rạng rỡ, thoả mãn đáp:

“Với cảnh giới bây giờ của ta, yêu tôn hẳn phải phong ta làm yêu vương!”

 

Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Quý Thành Ngọc:

“Ngươi nhiều lần chống lại yêu tộc ta, hôm nay ta sẽ dùng thủ cấp của ngươi tế linh hồn yêu tộc!”

 

Dứt lời, tia sáng sắc lạnh loé lên trong tay hắn.

Chỉ một khắc sau, đầu Quý Thành Ngọc lăn xuống đất.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta kinh hãi đến thất thần, còn chưa kịp hét lên thì đã bị hắn móc tim.

 

Ngô Tam đầy vẻ đắc ý, ôm lấy tim của ta và Quý Thành Ngọc, vội vã tiến sâu vào trong động.

 

Hắn đặt hai trái tim vào lò luyện, ném thêm linh thảo, ánh mắt điên cuồng:

 

“Thêm hai trái tim yêu đương sâu sắc, là có thể luyện thành loại hương khiến người đời ngoan ngoãn phục tùng.

“Đám ngu dân sẽ đều là tín đồ trung thành của ta!”

 

Thụ yêu thì vội vã lột da mặt của ta, cẩn thận vuốt ve:

“Tấm da này, đại nhân nhất định sẽ thích.”

 

 

Không rõ qua bao lâu, Ngô Tam mang hương vừa luyện xong ra phố rao bán.

 

Dân chúng không hay biết gì, mua hương đốt trong miếu.

Miếu Châu Nữ nhanh chóng ngập trong mùi thơm ngào ngạt.

 

Tối đó, bất kỳ ai ngửi phải mùi hương ấy đều mộng du, lảo đảo bước ra khỏi nhà, đi tới động ven biển.

 

Từng người mắt vô hồn, nhưng xếp hàng ngay ngắn.

 

Thụ yêu đứng bên, đặt vào miệng từng người một chiếc lá.

Khi cuống lá chạm vào huyết nhục, liền bắt đầu mọc rễ trong đầu họ.

 

“Thề c.h.ế.t trung thành với đại nhân!”

“Thề c.h.ế.t trung thành với đại nhân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.