Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư

Chương 26: Chương 26




35.

Thông thường khi trừ yêu, Quý Thành Ngọc sẽ đánh tan hồn phách, rồi đưa vào luân hồi.

 

Kẻ ác có thể đầu thai làm bùn đất dưới chân người, hoặc thành chim yến đậu nơi tường mái.

 

Nhưng với Ngô Tam, Quý Thành Ngọc không hề lưu tình.

Chỉ một chiêu, trực tiếp cho hắn hóa thành hư vô trong hồ lô, vĩnh viễn không được siêu sinh.

 

Lúc nghiền nát hồn phách Ngô Tam, Quý Thành Ngọc cũng thấy được ký ức của hắn.

 

Ngô Tam vốn chỉ là một con cá đèn lồng dưới đáy biển, sống ngày nối ngày vô vị tẻ nhạt.

Chán cảnh biển sâu, hắn khổ tu nhiều năm, cuối cùng có thể hóa hình người mà lên bờ.

 

Được nhà họ Ngô cưu mang, hắn vốn định làm một yêu quái an phận.

 

Nào ngờ hôm ấy, hắn bắt gặp tiểu thư Tưởng gia đến miếu Châu nữ dâng hương, liền yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Hôm đó, Tưởng tiểu thư theo mẹ ra ngoài. 

Xe đi lâu, ngồi bức bối, nên vừa tới cổng miếu liền xuống hít thở.

 

Ngô Tam nhìn thấy mỹ nhân, mắt không rời nổi.

Gia đinh nhà họ Tưởng thấy vậy, vừa định tiến lên dạy cho hắn một trận.

 

Nhưng Tưởng tiểu thư là người hiền hậu, không muốn để gia nhân ỷ thế h.i.ế.p người.

Vì muốn xoa dịu, nàng còn để mẫu thân sai người đến mua một nắm hương ở sạp hắn.

 

Chỉ tiếc, đầu óc yêu quái vốn chẳng giống người.

 

Ngô Tam nghĩ: "Nàng nhất định cũng thích ta, nên mới bênh vực ta, còn mua hương của ta!"

Thế là nửa đêm hắn lén chui vào mộng của Tưởng tiểu thư .

 

Trong mộng, hắn mặc cẩm y hoa phục, tình cờ gặp nàng.

Nhưng không ngờ, Tưởng tiểu thư  lại là người biết lễ biết nghĩa, dù chỉ là trong mộng cũng tuyệt không dây dưa mập mờ với hắn.

 

Càng không được đáp lại, hắn càng mê muội.

 

Ngô Tam nảy ra tà niệm. 

 

Hắn nhớ đến truyền thuyết rằng: nếu luyện được thuốc từ trái tim của những người yêu nhau, cho ý trung nhân uống sẽ khiến họ hết lòng với mình.

 

Thế là hắn lừa gạt vài đôi vợ chồng, bắt lên núi g.i.ế.c để luyện thuốc, rồi lén cho tiểu thư Tưởng uống.

 

Nhưng nàng vẫn chẳng đoái hoài.

 

(Vì cái truyền thuyết ấy, vốn dĩ là chuyện vớ vẩn.)

 

Ngay khi ấy, có một thụ yêu tự xưng là sứ giả của Yêu Tôn đến tìm hắn.

Nó đưa cho Ngô Tam phương thuốc chế tạo "hương khống chế tâm trí", gọi là bù nhìn hương.

 

Muốn luyện thứ hương đó, cũng cần trái tim người.

Mà tim của người tu hành, lại là loại tốt nhất!

 

Yêu Tôn muốn Ngô Tam luyện bù nhìn hương, để thao túng toàn bộ dân chúng Song Nguyệt thành.

 

Không ngờ Ngô Tam vốn không phải kẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Vừa luyện xong hương, việc đầu tiên hắn làm là… biến thụ yêu thành con rối của chính mình.

 

Sau đó, hắn mang hương đến tìm Tưởng tiểu thư .

Nào ngờ nghe tin nàng sắp được gả đi.

 

Không đợi thêm được, hắn bắt nàng đi ngay trong đêm, để lại một cái bóng hư ảo, giả làm thi thể.

 

Quả như Quý Thành Ngọc đoán, Ngô Tam căn bản không hề thật lòng với tiểu thư Tưởng.

 

Sau khi bắt nàng về, hắn nhốt nàng trong một hang tối không thấy ánh mặt trời.

Nàng càng thêm ghê sợ và căm ghét hắn.

 

Ngô Tam tức giận, hiện ra nguyên hình cá đèn lồng, nhe răng doạ dẫm:

“Nếu không chịu gần gũi với ta… ta cắn nát cổ ngươi!”

 

Tưởng tiểu thư cũng cứng rắn, không chịu khuất phục:

“Thà chết, còn hơn phải dây dưa với thứ nhơ nhớp như ngươi!”

 

Yêu tu ma đạo, tâm tính thường lệch lạc.

Bị người trong lòng chửi là "nhơ nhớp", Ngô Tam cười nhạt lạnh lùng:

 

“Ngươi cứ đợi đấy.”

 

Rồi chuyện diễn ra như ta đã biết.

 

Hắn hủy thân thể nàng, rồi trục xuất hồn phách nàng nhập vào thụ yêu đã bị khống chế.

Từ đó, Tưởng tiểu thư — người luôn khinh thường hắn — trở thành một thụ yêu si mê sùng bái hắn đến độ khúm núm quỵ lụy.

 

Nghe xong, ta chỉ thấy thương cảm cho Tưởng tiểu thư .

Và cảm thấy Ngô Tam kinh tởm đến mức buồn nôn.

 

Sau đó, khi ta và Quý Thành Ngọc quay lại lò rèn nhà họ Ngô lấy lại con d.a.o đã đặt, hai người anh vẫn còn đang thở dài:

 

"Tam đệ nhà ta mất tích mấy ngày rồi, chẳng biết sống c.h.ế.t thế nào."

 

Hàng xóm xung quanh thì cảm thán:

"Thằng bé đó hiền lắm, không bao giờ cãi ai."

 

Ta và Quý Thành Ngọc nhìn nhau.

Chỉ có thể thầm nghĩ:

Người xưa có câu 'biết mặt không biết lòng' quả không sai.

 

Quý Thành Ngọc sau đó đã bẩm báo mọi việc với quan phủ.

 

Quan huyện thấy vụ án điều tra rõ ràng, vui đến nỗi cười toét cả miệng.

Không những cho niêm phong hang ổ yêu quái, mà còn lệnh điều tra miếu Châu Nữ.

 

Quý Thành Ngọc cũng nói rõ, các vị trụ trì trong miếu vì mưu cầu lợi lộc, bịa chuyện uống linh tuyền cầu con, còn dám phát tán bùa cầu con không đứng đắn.

 

Chính quyền địa phương lập tức ra tay chấn chỉnh.

 

Trước khi rời Song Nguyệt thành, chúng ta lại quay về miếu Châu Nữ một chuyến.

Lại thấy bên cạnh miếu có dựng một quán cháo phát chẩn, treo biển nhà họ Tưởng.

 

Ta hỏi thăm, một bác thợ thuyền cười hiền:

 

“Phu nhân họ Tưởng bảo được nương nương báo mộng, nay đã mang thai.

Tưởng lão gia muốn tích đức cho đứa bé chưa ra đời, nên mới mở quán cháo làm việc thiện.”

 

Cũng tốt…

Tiểu thư Tưởng vẫn có thể ở bên cạnh những người thật lòng yêu thương mình.

 

“Đi thôi.”

Ta nắm tay Quý Thành Ngọc.

 

Chàng cũng nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay ta.

 

Chuông bạc rỗng ruột đính vào vòng tay làm từ lông hồ ly, khe khẽ rung lên trong gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.