Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư

Chương 33: Chương 33




3.

Sáng sớm hôm sau, lúc ta tỉnh dậy thì Quý Thành Ngọc đã không còn ở bên cạnh.

 

Cảm giác đau đớn khắp người lại ập đến.

Ác mộng đã biến mất, nhưng cơn đau do yêu lực bành trướng lại càng dữ dội hơn.

 

Ta cảm nhận rõ ràng nguồn yêu lực không thể luyện hóa đang cuồng loạn tràn qua tứ chi bách hải, chạy loạn khắp nơi như nước lũ không bờ.

 

“Người từng tự hủy linh hồn sẽ lặp lại mãi nỗi thống khổ trước kia. 

 Ngươi lại có thể bước ra được, thật lạ lùng.”

 

Vì đau quá, ta chẳng còn sức mà đè nén, hệ thống lại thò đầu ra lải nhải.

 

“Ngươi làm gì ta rồi?” Ta nghiến răng hỏi.

 

Hệ thống ra vẻ vô tội:

 

“Chuyện này không liên quan đến ta đâu nha.

 

“Thân xác này của ngươi sắp đến giới hạn rồi, sớm muộn gì cũng nổ tung mà chết.

 

“Trước kia bị ác mộng bủa vây, cảm giác chưa rõ ràng. 

 Giờ ngươi tỉnh táo quá mức, đương nhiên càng cảm nhận rõ cơn đau.”

 

Ta cạn lời.

 

Nghĩ tới chuyện hôm nay Quý Thành Ngọc nói sẽ cho ta xem món quà bất ngờ, ta gắng sức khoác áo đứng dậy.

 

“Cứ ráng đi, rồi biết.” 

Hệ thống để lại một câu hờ hững, sau đó tự động vào trạng thái ngủ.

 

Khi Quý Thành Ngọc đến tìm, ta đang ngồi dưới tán hợp hoan, nhìn đám tiểu bảo bối vui đùa.

 

“Cái gì mà thần thần bí bí, cho ta xem đi.”

Ta tò mò nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay mà chàng mang đến.

 

Chàng để ta tự tay mở nắp.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Bên trong là hai con rối gỗ nho nhỏ.

 

Dáng vẻ của chúng, một giống ta, một giống chàng.

Hai con mặc hỉ phục thu nhỏ, nằm cạnh nhau ngoan ngoãn trong hộp.

 

Ta cầm lên xem, bật cười: “Đáng yêu thật. Quà tặng tân hôn à?”

 

Quý Thành Ngọc mặt vẫn bình thản, nhưng vành tai đã đỏ ửng:

 

“Không phải. 

 Chẳng phải nàng nói trước lễ cưới cần diễn tập sao? 

 Ta nghĩ dùng rối gỗ diễn trước cũng được.”

 

Chàng lấy hộp diễn rối ra.

Ta và chàng, mỗi người cầm một con rối, diễn lại toàn bộ lễ cưới.

 

Đón tân nương, bái thiên địa, uống rượu hợp cẩn...

Cứ như thật.

 

Không biết từ khi nào, tiểu bạch, tiểu hoàng cũng vây lại xem.

 

“Đến lúc đó, muội sẽ chúc Trúc Sênh tỷ và Quý đại ca bách niên giai lão, tâm đầu ý hợp!” - Tiểu Bạch vỗ tay nói.

 

Tiểu Hoàng bĩu môi: 

“Quê mùa. 

 Phải nói là loan phượng hòa minh, giai ngẫu thiên thành!”

 

Tiểu Hắc cũng góp tiếng: “Cầm sắt hòa minh, cầm sắt hòa minh!”

 

Làm như sắp thật sự thành thân đến nơi.

 

Ta xoay đầu, thấy Quý Thành Ngọc đang nhìn ta.

Ánh mắt ấm áp, ôn nhu vô hạn.

 

Không nhịn được, ta chủ động nắm lấy tay chàng, lẩm bẩm:

“Chúng ta rõ ràng là oan gia ngõ hẹp, không đánh không quen.”

 

Chàng bật cười.

 

Cánh hoa hợp hoan theo gió rơi xuống, đậu lên tóc ta.

 

Quý Thành Ngọc đưa tay nhặt lấy một cánh, điểm lên mũi ta:

“Nàng thật đúng là oan gia của ta.”

 

Bỗng cổ họng ta dâng lên một vị tanh ngọt, mùi m.á.u ập tới.

 

Ta vội nuốt xuống, gượng cười:

“Hơi mệt, ta vào nghỉ một lát.”

 

Nhưng m.á.u vẫn không ngừng trào lên, chẳng mấy chốc ta đã ho ra máu.

 

Quý Thành Ngọc phản ứng cực nhanh, ôm lấy ta, thấy m.á.u đỏ thắm vương trên đất, chàng thất thanh:

“Nàng đau như vậy, sao ta lại chẳng nhận ra?”

 

Chàng hiếm khi luống cuống như thế.

Giọng nói đầy lo lắng.

 

Chàng định kiểm tra thân thể ta.

 

Trước kia mỗi lần phát tác đều không đau nhiều, ta đoán là do chàng âm thầm gánh một nửa.

 

Chàng từng hạ chú vào chiếc vòng lông hồ ly, chuyển phân nửa đau đớn sang mình.

 

Mới đây, ta đã âm thầm giải chú.

 

“Ta chịu được.” - Ta nói.

 

Quý Thành Ngọc còn nhiều yêu ma phải đối phó, không thể để vì ta mà bị hao tổn.

Ý ta, chàng hiển nhiên không chấp nhận.

 

Chàng vẫn khăng khăng muốn gánh thay.

 

Ta đành cứng giọng:

“Nếu chàng dám, ta liền c.ắ.t c.ổ tự tử.”

 

Lần đầu tiên, chàng sầm mặt, nhắm mắt, hít sâu:

“Ta chỉ muốn nàng sống tốt.”

 

“Thế giới này vì ta nhiều lần tái khởi, oán khí tích tụ, sinh linh bị cuốn vào, xem như ông trời phạt ta.

 

“Quý Thành Ngọc, nếu ta thật sự không chịu nổi, chàng cứ làm như kiếp trước, nhét ta vào hồ lô, mang theo cùng đi khắp chân trời.”

 

Quý Thành Ngọc không đáp.

 

Ta khẽ kéo tay áo chàng.

 

Hồi lâu sau, chàng mới bực bội nói: “Được.”

 

“Quý Thành Ngọc, chàng có thích ta không?”

 

Chàng cuối cùng cũng quay sang, ánh mắt từ từ lướt qua mặt ta.

Trong đáy mắt chàng, cuộn trào một thứ cảm xúc lạ lùng.

 

Hồi lâu, chàng mới cụp mi, khẽ nói: “vẫn chưa.”

Nhưng bàn tay đặt trên đầu gối, lại siết chặt thành nắm.

 

Ta rung cái chuông lông hồ ly:

“Chuỗi hồ ly này chàng tặng là đồ giả à, chẳng linh nghiệm chút nào.”

 

Chàng lại im lặng, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy eo ta, thấp giọng nói:

“Oan gia... ta nên làm gì với nàng đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.