Nàng mừng rỡ nói:
“Hóa ra là Phương thiếu gia. Ba tỷ muội chúng ta đang buôn bán ngoài chợ, bọn người này lại ép chúng ta nộp phí bảo kê. Không rõ trong trấn có quy củ ấy từ bao giờ?”
Lưu Nhị Ma Tử là hạng gì, Phương Lộc Chi sớm biết rõ. Thường ngày hắn không chấp nhặt, nhưng nay lại dám bắt nạt ân nhân của mình, sao có thể bỏ qua.
Hắn lạnh giọng quát:
“Vô lý! Ai cho phép chuyện đó?”
Lưu Nhị Ma Tử run rẩy cả người, khom người nói:
“Vị cô nương này hiểu lầm, ta chỉ đùa một chút thôi.”
“Vớ vẩn! Rõ ràng là tâm địa bất lương.”
Thấy thiếu gia huyện lệnh quen biết La Vân Khỉ, Lưu Thành Vũ lập tức thêm can đảm.
Lưu Nhị Ma Tử còn định cãi, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt Phương Lộc Chi phủ đầy sương lạnh, liền nhanh trí quỳ rạp xuống đất.
“Thiếu gia tha mạng! Ta không dám nữa! Xin người đừng nói với nhị thúc ta!”
Phương Lộc Chi đá hắn một cú, rồi quay sang La Vân Khỉ nói:
“Cô nương định xử trí thế nào? Nếu muốn đưa hắn lên công đường, ta sẽ lập tức sai người bắt hắn.”
La Vân Khỉ nhíu mày. Với kinh nghiệm nhiều năm của nàng, gặp hạng lưu manh thế này tránh được thì nên tránh. Ngày nào cũng phải ra chợ bán hàng, chẳng lẽ hôm nào cũng đi huyện nha kiện cáo?
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không cần bắt hắn, chỉ cần hắn hứa không làm khó chúng ta nữa, chuyện hôm nay liền bỏ qua.”
Lưu Nhị Ma Tử như được đại xá, vội vàng nói:
“Ta cam đoan! Nếu còn dám gây rắc rối cho mấy vị nữa, trời đánh ta chết!”
Phương Lộc Chi cũng phải nể mặt Ký sư phụ vài phần, thấy hắn nói vậy bèn phất tay như đuổi ruồi:
“Cút đi.”
Lưu Nhị Ma Tử như được lệnh ân xá, quay đầu chạy trối chết.
La Vân Khỉ vội vàng cúi mình hành lễ:
“Đa tạ Phương thiếu gia ra tay tương trợ, ngày khác nhất định sẽ đích thân đến cửa tạ ơn.”
Phương Lộc Chi khẽ mỉm cười, ánh mắt tò mò đánh giá nàng.
“Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, sao lại phải nói lời khách sáo? Nếu sau này có chuyện gì, cứ đến hậu viện huyện nha tìm ta.”
La Vân Khỉ bị ánh mắt hắn nhìn đến đỏ mặt, vội cúi đầu xuống.
“Đa tạ thiếu gia, nếu không còn việc gì nữa, chúng ta xin cáo từ.”
Nói đoạn, nàng liền kéo theo Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ, thẳng hướng cửa trấn mà đi.
Phương Lộc Chi xoay người lại, ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng dáng La Vân Khỉ.
Tên tiểu đồng đứng cạnh thấy vậy, không khỏi thắc mắc, bèn cúi đầu hỏi nhỏ:
“Gia, sao người chắc đó là ân nhân cứu mạng? Hôm ấy mặt nàng còn bị che bằng khăn vải kia mà.”
Phương Lộc Chi khẽ cười, đáp:
“Đôi mắt. Nữ tử ấy có một đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời. Bao năm qua, ta chưa từng thấy ánh mắt nào sáng như đôi mắt nàng.”
Tiểu đồng bĩu môi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mắt người khác đều mờ mịt hay sao?
Hắn đã nhìn mãi mà cũng chẳng thấy có gì đặc biệt cả.
Mãi đến khi La Vân Khỉ và hai người kia rời khỏi trấn hẳn, Phương Lộc Chi mới như sực nhớ ra điều gì, bèn hỏi:
“Vừa rồi… nàng có phải nói là bán hàng ở chợ?”
Tiểu đồng gật đầu:
“Có nói như thế. Sao vậy, gia?”
Phương Lộc Chi mím môi cười khẽ:
“Không có gì. Về thôi. Ngày mai, ta cũng muốn ghé qua chợ một chuyến…”
Bên này, La Vân Khỉ và hai người đã ra khỏi trấn được một quãng xa, ba người mới dần thả lỏng thần sắc, bao nhiêu căng thẳng như tan biến.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Tường Vi đang tròn mắt nhìn mình với vẻ sùng bái, La Vân Khỉ không nhịn được khẽ cười.
“Không sao nữa rồi. Ngày mai muội đừng đến nữa, dù sao cũng là nữ nhi chưa xuất giá, không giống ta. Nhỡ xảy ra điều gì, ta cũng khó bề ăn nói với trưởng thôn.”
Tạ Tường Vi lập tức lắc đầu.
“Không sao, có tẩu tử ở đây, muội chẳng sợ gì cả.”
Lưu Thành Vũ cũng nói:
“Hôm nay đúng là nhờ có Phương thiếu gia, thật không ngờ hắn lại nhận ra được tẩu tử.”
La Vân Khỉ cũng thấy lạ — hắn làm sao chỉ thoáng nhìn đã nhận ra nàng?
Ba người vừa đi vừa trò chuyện dăm ba câu thì đã về tới thôn. Đêm ấy, La Vân Khỉ trằn trọc mãi không thôi, cuối cùng vẫn quyết định không cho Tạ Tường Vi đi cùng nữa.
Một cô nương chưa gả, mà cứ theo mình ra ngoài buôn bán, dù sao cũng không ổn. Thế nhưng, chưa tới khi trời sáng, Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ đã tới cửa rồi…