Cô bảo mẫu liếc nhìn vào phòng bệnh, rồi hạ giọng: “Không phải tôi muốn nói xấu cô Hướng, nhưng trước đây cô ấy đối tốt với c ậu nhỏ chẳng qua là để lấy lòng ông chủ thôi. Kể từ khi cô ấy đẩy được cô đi, cô ấy bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt với c ậu nhỏ. Có khi thằng bé đến tìm cô ấy, cô ấy còn không thèm nhìn mà đuổi thẳng.”
“Hôm trước, tôi nghe cô ấy nói với ông chủ là muốn có một đứa con ruột. Thưa cô, ông chủ đúng là hồ đồ. Sao ông ấy không nghĩ ra rằng người phụ nữ nào mà thật lòng thương yêu đứa con riêng của ông được chứ? Đợi khi cô ấy có con ruột, liệu nhà này còn chỗ cho c ậu nhỏ không?”
“Tôi thật sự nghi ngờ lần này cô ấy cố tình để c ậu nhỏ ở nhà một mình. Cô ấy nghĩ sau này có con thì Hạ Kỳ sẽ trở thành cái gai trong mắt, muốn—”
Cô ấy đột nhiên im bặt, liếc nhìn sắc mặt tôi, rồi nhỏ giọng: “Chắc là tôi nghĩ nhiều quá rồi.”
Quay lại phòng, Hạ Kỳ vẫn đang truyền dịch.
May mắn là cơn sốt đã hạ, bác sĩ nói thằng bé được đưa đến kịp thời nên không có gì nghiêm trọng.
Tôi ngồi với thằng bé một lúc rồi định đi, nhưng Hạ Kỳ đột nhiên gọi tôi lại.
Nó nằm một mình trên giường, cơ thể nhỏ bé bị chăn trắng che phủ, trông thật tội nghiệp.
“Mẹ ơi…” Nó đưa tay về phía tôi, đôi mắt ươn ướt, giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
“Mẹ ở lại với con được không? Con nhớ mẹ lắm.”
Thú thực, tôi thấy nó đáng thương. Tôi không nên so đo với một đứa trẻ nhỏ như thế, dù gì nó cũng là con ruột của tôi.
Nhưng không hiểu sao, khi nhìn nó như vậy, tôi lại nhận ra rằng mình không còn cảm giác đau lòng như trước nữa.
Tôi nhìn nó, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh thằng bé từng ôm Hướng Thư và nói rằng tôi là người phải ra đi.
“Con… nghỉ ngơi cho tốt nhé, mẹ đi trước đây.” Tôi không biết nên nói gì thêm, rồi quay người rời đi.
Hạ Kỳ nhìn theo tôi, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, rồi nước mắt bắt đầu rơi.
Hạ Hoài Xuyên bước ra theo, gọi tôi lại.
Anh ấy trông có vẻ mệt mỏi: “Hướng Nam, những chuyện trước đây anh đã nghĩ lại rồi. Anh biết mình đã quá đáng. Em biết đấy, trước đây anh và Hướng Thư luôn ở bên nhau, đột nhiên em xuất hiện… anh không thể điều chỉnh cảm xúc kịp.”
“Nhưng bây giờ anh đã nghĩ thông rồi. Chúng ta đã kết hôn, có con với nhau. Thực ra, những năm qua chúng ta cũng đã có những khoảng thời gian hạnh phúc. Hạ Kỳ cần một gia đình trọn vẹn… Em trở về đi, được không?”
Tôi nhìn anh một cái, đột nhiên cảm thấy buồn cười.