Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 5: Giao Châu Thích Sứ




Chương 5 : Giao Châu Thích Sứ
Chương 5 : Giao Châu Thích Sứ
Minh quay đầu lại nhìn văn sĩ đang sợ hải kia, trong đầu hắn thêm ra rất nhiều thứ .
Nguyên chủ nhân thân thể này cũng gọi Trần Minh, bản thân là người tộc Mân Việt .
Mân Việt là tộc nào ? đây là một tộc thuộc Bách Việt .
Minh từng đọc được, họ Trần xuất thân Mân Việt, tổ tiên vua Trần Thái Tông đại khái cũng là người Mân Việt .
Trần Minh (nguyên chủ) xuất thân tộc Mân Việt chỉ là hắn từ rất sớm đã theo cha mẹ rời đi cố hương, đúng ra mà nói tộc Mân Việt chủ yếu sinh sống ở mạn Phúc Kiến Trung Quốc hiện nay tức thuộc Dương Châu .
Nhà hắn nguyên bản ở Đan Dương Quận – Dương Châu sau đó di chuyển đến Ngô Quận – Dương Châu, đại khái di chuyển khoảng 200 km (134 dặm)
Khoảng cách này ở thời hiện đại không tính là gì, dân phượt chuyên nghiệp một lần đi cũng không chỉ 200km nhưng mà với người cổ đại mà nói lại là rất lớn dù sao thời cổ đại đường núi rừng nhiều lắm, di chuyển cũng khó khăn, nói là 200km nhưng làm gì có đường thẳng để đi, cong cong vèo vèo cơ hồ dài ra gấp đôi .
Một lần rời đi nhiều khi rời khỏi cố hương thì phải cả chục năm sau mới lại có cơ hội trở về .
Trần Minh sau đó chủ yếu sống ở Ngô Quận, hắn cũng không phải đại nhân vật gì, nhưng hắn cũng coi như có một gia đình bình thường .
Cha hắn có đọc qua sách, không thể coi là phu tử hoặc nho sĩ nhưng dậy chữ cho đám trẻ con cũng đủ rồi, mẹ hắn thì ở nhà đóng cửa dệt vải .
Gia cảnh không giàu có nhưng cuộc đời Trần Minh khá êm ấm, chỉ riêng việc biết đọc biết viết đã hơn khối người ở thời đại này, chỉ tiếc khi Trần Minh 16 tuổi, cha mẹ hắn q·ua đ·ời .

Trong hoạ có phúc, Trần Minh năm đó gặp qua một vị ‘sư phụ’ sư phụ thấy hắn ‘dị bẩm’ liền truyền thụ cho hắn nghề săn bắn, đi theo sư phụ mấy năm Minh cũng coi như học được bản sự, lấy săn bắn làm nghề sinh sống qua ngày, ở xung quanh cũng đánh ra danh tiếng nhất định .
Nói ngắn gọn, Trần Minh nguyên chủ là một thợ săn ‘tương đối có bản sự’.
Sau đó thì sao ? cũng không có gì đáng nói mãi đến tận hiện tại .
Cụ thể là Trần Minh được thuê, người thuê hắn chính là vị văn sĩ sau lưng hắn .
Nguyên chủ Trần Minh thậm chí không biết tên vị ‘đại nhân vật’ sau lưng kia, chỉ biết người ta gọi đối phương là Giả đại nhân, địa vị cao doạ người .
Cao đến mức nào ? Giả đại nhân chính Thích Sứ .
Bằng vào hiểu biết của nguyên chủ, hắn nào hiểu Thích Sứ là quan to hay quan nhỏ ? chỉ cần là quan thì hắn biết đối phương là quan lớn .
Quan lớn cũng không chủ động thuê hắn dù sao người ta nào biết hắn là ai, nguyên chủ Trần Minh đi theo Thích Sứ đại nhân đơn giản là vì được thuộc hạ của đối phương thuê xuống, được cho trăm tiền .
Nguyên do nguyên chủ được thuê đầu tiên là bởi hắn thân là thợ săn, hiểu biết núi rừng hơn nữa cũng có chút bản sự, tất nhiên đây không phải nguyên do chính, nguyên do chính là bởi Trần Minh là người Mân Việt .
Mân Việt dù gì cũng là một tộc trong Bách Việt mà lần này Thích Sứ đại nhân lại muốn đến Giao Châu .
Giao Châu đường núi khó đi hơn nữa chướng khí mù mịt, cái gọi là chướng khí mù mịt chính là rừng sâu núi thẳm .
Thân là Thích Sứ, Giả đại nhân cũng chỉ mang theo mấy chục thân vệ tiến tới Giao Châu dù sao đường rừng núi khó đi vô cùng, mang nhiều người lại càng bất tiện, trừ khi là mang theo đại quân chiếm núi mở đường nếu không mang theo mấy chục người là được rồi .
Trần Minh chính là dựa vào lý do này được thuộc hạ của Thích Sứ mộ tập, hắn quen thuộc vùng rừng núi này, nghiệm vụ của hắn là dẫn đường cho Thích Sứ tới Giao Châu .

_ _ _ _ _ _
Một đống tin tức tràn vào đầu Trần Minh, cũng không biết có phải hệ thống giúp đỡ hay không mà Trần Minh cũng không cảm thấy quá khó chịu ngược lại càng thêm thanh tỉnh .
“Giao Châu ? Giả Thích Sứ ? “ .
“Đối phương chẳng nhẽ là Giao Châu Thích Sứ ? “.
Trong nửa giây đồng hồ, Trần Minh nghĩ g·iết c·hết Giả thích sứ tại đây dù sao chỉ cần hiểu đều sẽ hiểu .
Giao Châu Thích Sứ cũng có thể hiểu là Giao Châu Thái Thú, phàm là Giao Châu Thái Thú mười cái may ra được một cái tốt .
Đám người này chính là ăn trên xương máu người Bách Việt, chuyên môn đào móc sản vật khoáng sản Giao Châu mang về triều cống Trung Nguyên hơn nữa còn mang theo đủ loại chế độ hà khắc .
Vào thời kỳ bắc thuộc nhà Hán, Giao Châu rất nhiều lần phản loạn chính biến cũng là bởi người dân Giao Châu thật sự chịu không được đám thích sứ hoặc thái thú này .
Toàn bộ lịch sử, Minh cũng chỉ nhận một mình Sĩ Nh·iếp .
Có rất nhiều người Việt không thích Sĩ Nh·iếp dù sao đối phương đến từ Trung Quốc nhưng bản thân Sĩ Nh·iếp làm được không tệ thậm chí công tích của đối phương là không thể xoá nhoà .
Sĩ Nh·iếp đến Giao Châu là có tư tâm nhưng người có tư tâm là bình thường, không có tư tâm mới là bất thường .

Hắn ở Giao Châu kiếm được rất nhiều tài phú cùng quyền lực dù sao Sĩ Nh·iếp ở Giao Châu chính là ‘hoàng đế’ hắn thậm chí đẩy mạnh Hán hoá đất Giao Châu nhưng cũng không thể vì vậy coi đây là tội của hắn được, ít nhất đối phương mang đến Giao Châu hai thứ .
Thứ nhất là quy tắc, thứ hai là an bình .
Giao Châu từ thời đại Hai Bà Trưng liền bắt đầu như rắn mất đầu thậm chí cũng không có quy tắc rõ ràng mà Sĩ Nh·iếp mang đến Giao Châu quy tắc, ít nhất thống nhất Giao Châu về mặt hành chính, điều này là rất đáng quý .
Thứ hai, Sĩ Nh·iếp thật sự mang đến an bình cho Giao Châu, hắn sợ chiến cũng tránh chiến, trực tiếp chạy về Giao Châu sau đó cũng trực tiếp hàng Ngô, dựa vào quan hệ của mình lại biến Giao Châu trở thành một mảnh đất yên bình hiếm hoi vào thời Tam Quốc, nói thẳng ra loạn chiến Tam Quốc căn bản không mấy lan đến Giao Châu .
Ngoài Sĩ Nh·iếp ra, trong mắt Minh toàn bộ đám thái thú nhà Hán cử đến Giao Châu đều là tặc .
Tất nhiên hắn chỉ suy nghĩ như vậy nửa giây đầu tiên, nửa giây tiếp theo ánh mắt của Minh híp lại, hắn quay đầu nhìn ác hổ .
Chạy là không thể chạy, g·iết người cũng không thể g·iết .
Giết một cái Thích Sứ có thể nhưng Minh còn có thể g·iết bao nhiêu cái Thích Sứ nữa ? Hán triều vẫn ở đó lại có thể thay đổi cái gì ? .
Tiếp theo hắn cũng không biến thái đến mức vừa lên đã đi đánh Boss hoàng kim, trừ khi hắn g·iết c·hết tất cả mọi người ở đây sau đó thay tên đổi họ rời Ngô Quận, làm đến thần không biết quỷ không hay nếu không hắn chắc chắn bị định là phản tặc .
Giết một quận thái thú, tội này lớn bằng trời, huống hồ đây là thích sứ ? .
Minh sau này chỉ có thể một đường đi đến hắc, kết cục tốt nhất của hắn đại khái là . . . gia nhập Khăn Vàng quân ngoài ra sẽ không có ai đến nhận hắn .
Hoặc là theo khăn vàng, hoặc là trốn ở Giao Châu nhưng sau này Sĩ Nh·iếp tới hắn lại trốn như thế nào ? Sĩ Nh·iếp dù sao cũng là Hán triều thái thú, đối phương chưa hẳn trung với Hán triều nhưng bắt chút ác tặc vẫn là làm được dù sao nếu Minh g·iết thích sứ Giả Tông như vậy Sĩ Nh·iếp cũng sợ dù sao hắn vốn là thái thú – quan còn nhỏ hơn Giả Tông một cấp, Sĩ Nh·iếp tha được cho Minh mới là lạ .
Đầu óc của Minh loạn chuyển rất nhanh dù sao trước mắt hắn cũng không vội làm ra lựa chọn, vừa xuyên không đã chọn c·hết con đường của mình quả thật quá ngu, hắn thậm chí còn không hiểu rõ cái thế giới này .
Nguyên chủ Trần Minh . . . đến năm nay là năm nào còn không biết .
Đây cũng không phải việc đùa, nếu ngươi một ngày nào đó xuyên không sau đó hỏi người bản địa ‘năm nay là năm nào’ tỷ lệ thu được đáp án không cao bởi có rất nhiều người khốn khổ vào thời cổ đại, bọn họ chỉ đang cố gắng tồn tại, ngày qua ngày, tháng qua tháng, bọn họ đã triệt để c·hết lặng với thời đại này .
Tất nhiên nguyên chủ cũng có chút nhận thức mơ hồ với thời đại nhưng không thể vì thế mà Minh hiện tại có thể dựa vào những tin tức này đi phân tích dù sao . . . không sợ không biết chỉ sợ biết nhưng mà sai .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.