Chương 65: Mạnh mẽ ngoài ý muốn 60 điểm lực lượng
Hắn nhẹ nhàng đưa tay phải về phía trước, sau đó từ từ nâng lên.
Mặt hồ trước mặt hắn như thể có ai đó điều khiển lấy, nó bắt đầu dâng lên. Sau đó hắn hất tay về phía một cái cây cổ thụ ở đằng xa.
Một lượng lớn nước dâng lên, đi theo hướng tay hắn đập mạnh vào thân cây kia.
Dòng nước lao nhanh với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp, dễ dàng xuyên thấu thân cây to lớn kia.
Đến đây, Nguyệt Sinh hạ cánh tay của mình, dòng nước cũng vì thế mà rơi xuống tại chỗ.
RÀO…
ẦM…
Cổ thụ kia cũng ứng thanh mà đổ ầm xuống, gây ra một tiếng động lớn vang vọng mặt hồ.
Nhìn lại thành quả mà bản thân đã gây ra, Nguyệt Sinh thỏa mãn gật đầu.
Ở 50 điểm sức mạnh, lực lượng của hắn có thể gây sát thương qua một khoảng cách nhất định, nhưng cũng không thể điều khiển được một vật cách xa bản thân.
Nhưng với 60 điểm thể lực, hắn như thể bước vào một lĩnh vực mới.
Xung quanh bán kính 20 mét, tất cả hình ảnh một cách rõ ràng hiện ra trong đầu của hắn.
Như thể hắn mọc ra rất nhiều con mắt, có thể quan sát được mọi góc độ của sự vật vậy, thật sự là thần kỳ.
Trong bán kính 20 mét này, hắn cũng có thể cách không ảnh hưởng đến sự vật, như lúc nãy việc hắn điều khiển dòng nước. đây chính là một lợi khí mà hắn thật sự nằm mơ cũng muốn có được.
Đây không phải là cảm nhận, mà chính là thấy rõ ràng được tất cả sự vật xung quanh bán kính 20 mét. Thậm chí bên trong cơ thể kết cấu như thế nào, khí quan màu gì, hắn đều có thể thấy rõ mồn một.
Nếu nói về cảm nhận, bây giờ hắn có thể cảm nhận được cách xa hơn 10 cây có sinh vật sống.
Nhưng lại không thể như trong bán kính 20 mét, có thể thấy rõ ràng mọi thứ đang xảy ra.
Có thể đây chính là thần thức trong truyền thuyết, đây là thứ mà hắn hiện tại có thể lý giải được.
Có vẻ như chưa thỏa mãn, Nguyệt Sinh tiếp tục nắm lại nắm đấm, nhẹ nhàng đánh về phía trước một đòn.
Chỉ là một đòn nhẹ nhàng này của hắn, cũng khiến không khí xung quanh như thể biến dạng.
ẦM
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, mặt hồ cũng theo đó bị khuyết mất một đoạn hình bán nguyệt ngược rộng đến mười mét, trải dài đến hơn 100 mét.
Sau khi đòn đánh kết thúc, mặt hồ cũng không lập tức bù đắp lại phần khuyết thiếu. Mà phải chờ đến mấy hơi thở, nước 2 bên mới bắt đầu tràn vào bù lại lỗ hổng kia.
Như thể có một vật gì đó giữ lấy mặt nước ở hình dạng như vậy liên tục mấy hơi thở vậy.
Nguyệt Sinh khóe miệng có chút cong lên, vừa rồi hắn chỉ mới hời hợt đánh ra một đòn, nhưng uy lực của nó thực sự vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Hiện tại, hắn có thể tự tin đánh thắng được hàng trăm, thậm chí hàng ngàn hắn trước đó. Nếu làm tốt hắn bây giờ có thể đánh thắng số lượng đó, mà không b·ị t·hương.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ chút thôi, bản thân hắn khi ở 50 điểm sức mạnh cũng không thể khinh thường.
Nếu dùng số lượng rất có thể làm được gì đó, mà đến hắn bây giờ cũng không nhận thức được.
Thu hồi tâm thần, hắn nhìn lại hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại khí thế trên người hắn không thể hoàn toàn thu hồi, nên vẫn có một chút bị tràn ra ngoài, ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh.
Bây giờ, mọi thứ quanh hắn như thể bị cô đặc lại, nếu không thể khống chế hoàn toàn. Thì giờ bất cứ thứ gì muốn tiến lại gần người hắn, cũng trở nên vô khả thi, trừ khi vật đó chênh lệch sức mạnh với hắn không nhiều.
Thêm một thứ nữa, mà đạt được 60 điểm sức mạnh đã giúp hắn nhìn rõ được.
Đó chính là xung quanh hắn đang bị bao phủ bởi một làn khói đen dày đặc, ẩn hiện trong đó là những khuôn mặt đáng sợ liên tục gào thét lấy.
Chúng hắc ám, tối nghĩa, lạnh lẽo, liên tục không ngừng rủ rê lấy hắn tiếp tục g·iết người.
Đây có thể là lệ khí tích lũy trên người của hắn, trước đó theo bản năng dùng sức mạnh trấn áp.
Nhưng hiện tại hắn có thể rõ ràng nhìn thấy được, đám lệ khí này đang không ngừng ảnh hưởng tới bản thân.
Chỉ là hắn bây giờ tinh thần quá mạnh mẽ, nên có thể thấy được rõ ràng đám lệ khí này đang làm gì, thậm chí là nói gì.
Nhưng đây là tầm nhìn của riêng hắn, có thể đối với người ngoài xung quanh hắn không tồn tại bất cứ thứ gì.
Không nói nhiều, hắn lại tiếp tục khoanh chân ngồi xuống.
Hắn muốn nhanh nhất kiểm soát được lực lượng, đang không ngừng tràn ra ngoài cơ thể này, cũng như quen thuộc với sức mạnh hiện tại của hắn.
…
Một bên khác, Nhất Uyển cùng Nhất Thiên đang đi dạo lấy vòng ngoài của khu rừng.
Thấy được liên tục đăm chiêu Nhất Uyển, Nhất Thiên lên tiếng: “Tỷ ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Nhất Uyển nghe được câu hỏi của muội muội, nàng thu hồi tâm thần:
“Không có gì, ta chỉ thắc mắc là tại sao hắn lại đuổi chúng ta đi thôi”
Nhất Thiên ngẩng đầu nhìn lấy Nhất Uyển: “Ngươi không phải nghĩ đến việc này”
Bị nhìn ra tâm tư Nhất Uyển cũng không vội vàng, nàng chỉ đơn giản đáp lại: “Ngoài chuyện này, ta còn có chuyện gì còn có thể lo lắng chứ”
Nhìn ra được Nhất Uyển không muốn nói ra, Nhất Thiên cũng chỉ có thể coi như thôi:
“Hay là chúng ta đi săn zombie đi”
Nhất Uyển nhíu mày, không phải là vì săn zombie nguy hiểm, dù sao trước đó nàng cùng muội muội của mình, chính phải liên tục săn zombie mới có cơ hội sống sót. Dựa trên dị năng mạnh mẽ của Nhất Thiên, các nàng thậm chí còn săn g·iết được zombie cấp 1. Thứ nàng quan tâm bây giờ là một vấn đề khác:
“Nhưng nếu lỡ chúng ta g·iết nhầm zombie phe ta thì sao?”
“Chuyện này không phải đơn giản? Nếu là zombie phe chúng ta bên này, nhất định sẽ lờ đi chúng ta”
“Nhưng nếu là không phải, chúng nhất định sẽ t·ấn c·ông chúng ta”
“Tốt, nhưng cũng không nên đi quá xa nơi đây” Suy nghĩ một chút, Nhất Uyển đồng ý.
Qua một buổi tối cùng sáng này, nàng cùng muội muội đối với zombie của đồng minh, cũng không còn kháng cự nhiều như hôm qua. Nên khi nói chuyện về chúng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hai nàng cứ đi như vậy, thỉnh thoảng lại xuyên qua một nhóm đang lang thang zombie.
Nhưng các nàng biết chúng là zombie thuộc phe các nàng, nên cũng không có vấn đề gì xảy ra.
Ra được khu rừng một đoạn, 2 nàng bắt đầu thỉnh thoảng nghe được tiếng gào thét, cùng tiếng cắn xé đằng xa.
Các nàng biết được, có thể nhóm zombie đồng minh đang giao tranh với zombie khác.
Nhưng 2 người cũng không muốn tham dự vào, mà chỉ lặng lẽ rời đi, tìm kiếm lấy mục tiêu khác.
Đi được một lúc, các nàng rốt cục có thể thấy 3 con zombie đang lang thang ở trong một khu vườn nhỏ.
Đến đây, Nhất Uyển dừng lại, tránh việc thu hút đám zombie. Nhưng đã muộn, 3 con zombie kia như thể nhận thức được 2 nàng, chúng bắt đầu gào thét lên.
Chỉ là bị cản trở bởi bức tường, nên chúng chỉ có thể cứ như vậy đứng bên kia bờ tường gào thét qua.
Không để chúng gào thét quá lâu, trước người Nhất Thiên 3 cọc băng nhọn đã hình thành.
Chúng nhanh chóng vượt qua khoảng cách mấy chục mét, xuyên thấu lấy đang gào thét 3 con zombie.
“Chúng ta tiếp tục thôi” Nhất Thiên sau khi g·iết 3 con zombie kia lên tiếng, nói nàng dẫn đầu đi trước.
Nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của Nhất Thiên, Nhất Uyển có chút không biết làm sao, cũng chỉ có thể im lặng theo sau.
Đừng nhìn vóc dáng học sinh tiểu học mà xem thường Nhất Thiên, bởi vì ẩn dấu sau cơ thể nhỏ bé đó, chính là một nguồn sức mạnh khổng lồ. Thứ sẽ khiến đối thủ phải gào thét tuyệt vọng khi nhận ra được.
Có thể chính vì nguồn năng lượng to lớn kia, khiến cho Nhất Thiên luôn muốn tìm zombie để xả ra.
Cũng chính vì vậy, nàng hầu hết thời gian chính là đang b·ị t·hương, hoặc trên đường hướng tới b·ị t·hương.
Nhưng Nhất Uyển cũng không nói gì, như thế nào thì việc liên tục chiến đấu với zombie, một phần cũng bởi do nàng mang đến.
Cứ như vậy, 2 nàng một bên tiếp tục tiến lên, một bên săn g·iết bất kỳ con zombie mà các nàng có thể bắt gặp.