Chương 68: Không quá nhiều ba động Nhất Uyển
Đang muốn tiếp cận Nhất Uyển, Bôn Hào đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó rất đáng sợ đang đặt trên người mình.
Không chỉ riêng mình hắn, hai người đồng bọn của hắn cũng vậy, cảm giác mọi thứ trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào ở đó đã xuất hiện một bóng người.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, tròng mắt hắn không khỏi co rụt lại.
Hắn nhìn thấy gì? Một con zombie?
Hơn nữa cái khí thế này, là cấp 3 không thể nghi ngờ. Nhưng không phải nói là nó b·ị t·hương sao?
Sao hắn nhìn không ra được chút b·ị t·hương nào cả. Chẳng lẽ là do cấp bậc của hắn quá thấp, nên không nhìn ra được?
Hắn cố gắng đè thấp nỗi sợ trong lòng của mình, sau đó bắt đầu đánh giá xung quanh.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao đám zombie kia không đuổi theo tới đây, bởi vì ở đây là nơi mà con zombie cấp 3 kia cư ngụ.
Nhưng mà như vậy khả năng có thể sống sót của bọn hắn, có thể nói là đã bị đẩy xuống mức thấp nhất.
Sau khi đánh giá một vòng, hắn ý niệm tập trung lại trên người của Nhất Uyển.
Hắn không biết tại sao 2 người bọn họ lại có thể sống chung với đám zombie này, nhưng bây giờ muốn sống sót cũng chỉ có thể đặt mục tiêu lên người nàng.
Hắn chỉ có thể bằng một cách nhanh nhất bắt nàng xem như con tin, xem thử có thể thoát khỏi đây không.
Còn về dùng lời nói để nàng giúp hắn rời đi là không thể nào, bởi hắn biết những gì bọn hắn gây ra là không thể nào dùng lời nói là có thể giải quyết.
Nhưng bắt nàng cũng không dễ dàng, bởi hắn không biết tốc độ của con zombie này ra sao.
Hắn đã mấy lần được chứng kiến cấp 2, đại ca của hắn Tào Khanh thi triển tốc độ. Tuy không phải dị năng tốc độ, nhưng tốc độ của Tào Khanh nhanh hơn hắn rất nhiều là không thể nghi ngờ.
Bây giờ gặp phải cấp 3 zombie, hắn càng chắc chắn rằng không thể so sánh.
Nhất là hình thể thon gọn zombie như này, càng có khả năng là zombie thiên về tốc độ nhiều hơn nữa.
Nhưng hắn chỉ có thể đánh cược, đánh cược rằng bản thân hắn có thể bắt được Nhất Uyển trước khi nó kịp phản ứng.
Cảm nhận được thời gian không còn nhiều, hắn bắt đầu tích tụ khí huyết, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để có thể tiếp cận Nhất Uyển.
Khi thời cơ đã tới, hắn cong người xuống, giải phóng tất cả lực lượng mà hắn đã tích tụ trước đó lao về phía Nhất Uyển.
Hắn bắt đầu cảm nhận được khoảng cách giữa 2 bên bắt đầu rút ngắn lại từ 5 mét xuống 4 mét, 3 mét,... cuối cùng là 1 mét.
“Sắp được rồi” hắn trong lòng thầm nhủ lấy, ánh mắt hắn cũng đi theo tỏa sáng, bởi hắn thấy việc này có thể thành công.
“Tốt, thời cơ đã tới” cảm nhận được khoảng cách đã đủ, hắn chuẩn bị đưa tay ra tóm lấy Nhất Uyển.
Chỉ là cho dù làm bằng cách nào, hắn cũng không thể điều động cánh tay của mình. Hắn cảm giác mọi thứ trở nên nặng nề, như thể lúc nhỏ nằm ngủ bị bóng đề vậy.
Cứ như thế hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy bản thân lướt qua Nhất Uyển, mà không thể làm gì.
Hắn cứ như thế lao tới, chỉ là phía trước có một cái cây lớn chắn lại đường đi của hắn.
Hắn muốn dừng lại, nhưng cơ thể lại không hề cho phép.
ẦM
ẦM
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã đâm vào thân cây kia.
Sau khi lăn lộn mấy vòng, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhận thức được, đó chính là Nhất Uyển cùng với Nhất Thiên đang bình tĩnh nhìn lấy hắn.
Phía sau 2 người bọn họ, một cơ thể to lớn không đầu, nằm bất động ở đó.
Nhìn thấy được t·hi t·hể này, ánh mắt hắn trừng lớn. Hắn nhớ được, hắn chính là cũng mang cái áo kia.
Sau đó hắn cũng nhớ được, ngay khi bản thân va vào cái kia kia, còn có một âm thanh té ngã vang vọng vào đầu của hắn.
Cuối cùng, hắn cũng biết được, hắn đ·ã c·hết.
Đến đây, ý thức cuối cùng của hắn cũng tiêu tán.
Nhìn lấy t·hi t·hể không đầu, Nhất Uyển hầu như không có bao nhiêu cảm xúc.
Ngoài kinh ngạc bởi tốc độ của Nhị Vũ một chút, thì nàng hầu như không có ý nghĩ gì.
Không vui vẻ vì đã trả được mối thù, cũng không giận giữ bởi những thứ hắn đã gây ra cho nàng, càng không cảm nhận được giải thoát khi người hại mình đ·ã c·hết.
Có lẽ sau tất cả, nàng nhận ra được sinh mạng của nàng cùng với Nhất Thiên mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần nàng và Nhất Thiên còn sống, mọi thứ khác đều không quan trọng. Hôm qua sau khi cứu được Nhất Thiên, nàng đã nhận ra được điều này, và có thể đây sẽ là nguồn động lực để tiếp tục sống của nàng mãi mãi về sau.
Cho nên khi thấy được Bôn Hào c·hết, nàng cũng không có quá nhiều tâm tình ba động.
Nhìn thấy được đồng bạn vừa bị g·iết, nhưng Lâm Quang cùng Nam Thiên lại không thể làm gì.
Bởi bọn hắn đang hoảng sợ nhìn chằm chằm lấy con quái vật trước mặt.
Một áp lực vô hình khổng lồ đang đè lên 2 người bọn hắn, như thể có một ngọn núi nguy nga đang nằm trên đỉnh đầu, khiến cho việc nhấc một ngón tay cũng quá khó khăn.
“Đây là chênh lệch giữa 2 cấp độ sao?” Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu 2 người.
Bởi đầu của bọn hắn như thể bị thứ gì đó sắc bén cắt ngang.
Cơ thể 2 người đổ sập xuống đất, kèm theo đó là hỗn hợp trắng đỏ bắt đầu tràn ra, nhuộm đỏ cả một vùng xung quanh.
Sau khi làm xong những thứ này, Nhị Vũ liếm liếm lấy đầu ngón tay dính máu, sau đó vô tình rời đi.
Đối với những dị năng giả cấp thấp này, nó không cần phải tốn sức xử lý, những con zombie cấp thấp khác sẽ rất vui lòng xử lý giúp nàng.
Quay người lại quan sát lấy 2 bộ xác c·hết nửa đầu kia, Nhất Uyển cùng Nhất Thiên cũng không nói gì, sau đó rời đi.
Bởi vì các nàng biết được, lát nữa ở đây chắc chắn sẽ có rất nhiều zombie tụ tập, tốt nhất là không nên dừng lại đây lâu.
Các nàng tuy không đồng cảm gì với đám người này, nhưng việc nhìn lấy đồng loại bị ăn cũng làm cho các nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Còn việc chôn đám người? Các nàng không tốt đến như vậy.
“Chúng ta bây giờ phải làm gì?” Nhất Thiên vừa đi vừa hỏi.
“Chúng ta tìm một nơi gần đây rồi nghỉ ngơi, đến tối có thể trở lại xem sao. Bây giờ ra ngoài rất có thể lại đụng tới đám người của căn cứ đó” Nhất Uyển nhẹ giọng giải thích.
“Ừm” Nhất Thiên cũng không nhiều lời, nàng trước đó đi săn đã đủ, không cần nhất thiết phải tiếp tục. Thêm nữa đám người kia đã ở đây, nói rõ bên ngoài cũng chưa chắc không có người của bọn hắn.
Tuy không biết mục tiêu của đám người là bắt các nàng hay làm gì, nhưng 2 người cũng không quá quan tâm.
Các nàng không nghĩ ở đây có ai có thể vượt qua được Nguyệt Sinh và đội quân zombie của hắn, nên cũng không quá lo lắng.
…
Trở lại với đám người Cao Phương, hôm qua bởi vì chỉ có một buổi chiều, nên đám người không tiến vào được quá sâu.
Có thể bởi vì vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có t·hương v·ong về người, nhưng b·ị t·hương là không tránh khỏi.
Nhưng cũng rất nhanh lại được Cao nguyệt cứu chữa nên cũng không có vấn đề nghiêm trọng gì.
Cũng như hôm qua, đám người tự hành động, không hề có sự hợp tác nào giữa các căn cứ.
Dần vào sâu trong rừng, hoa ăn thịt người lại càng thưa thớt, bù lại chúng lại mạnh hơn rất nhiều so với đám hoa ăn thịt người ngoài rìa.
Đám người vì thế cũng phải chật vật đối phó hơn.
Nhưng trên mặt đám người đều như có như không nụ cười, nếu như có người ngoài nhìn vào sẽ có chút nghĩ không ra, tại sao chật vật như vậy bọn hắn vẫn vui vẻ được.
“Ta lại phát hiện được một cây” âm thanh vui mừng của Vương Ma Lâm vang lên.
Đằng xa đám người có chút ghen tị nhìn qua, nhưng cũng không có ai có ý xấu gì.
Bởi vì mỗi người bọn hắn không ít thì nhiều đều có chút thu hoạch, việc bọn hắn có thể vẫn tỏ ra vui vẻ cũng chính là vì vậy.
Một bên khác, Cao Nguyệt đi tới kế bên Cao Phương, nàng lên tiếng:
“Ca, chúng ta đã tiến vào khá sâu rồi, cũng nên rút lui thôi”
“Hơn nữa ta nghĩ thu hoạch như vậy cũng đã khá rồi, nếu tiếp tục nữa, ta cảm giác không ổn”
Nàng thanh âm mang một chút lo lắng.
Cao Phương không vội trả lời, mà đánh giá một chút xung quanh.
Cây cối ở đây trở nên dày đặc hơn bên ngoài quá nhiều, cộng thêm sương mù bao phủ, làm tầm nhìn thật sự quá thấp.
Tình cảnh này nếu tiếp tục tiến lên, gặp phải không xử lý được cũng rất phiền phức.
Suy nghĩ một hồi, hắn gật đầu đáp lại: “Tốt, cũng là thời điểm rút lui”
“Ngươi bây giờ đã là cấp 3 dị năng giả, tuy không phải là hệ chiến đấu, nhưng cũng là dị năng giả cấp 3 đầu tiên, là một khởi đầu tốt”
“Sau khi trở về, với thu hoạch hôm nay, căn cứ sẽ có một đợt phát triển mạnh mẽ. Nếu có thể cấy thành công những cây đậu năng lượng này, căn cứ sẽ càng dễ dàng phát triển hơn nữa. Đến lúc đó…”
Chỉ là hắn chưa nói xong, bên kia truyền đến tiếng động gây nên sự chú ý của hắn.
Âm thanh này rất giống như có người đang di chuyển ngang qua những bụi cỏ.
Trong khu rừng này, ngoại trừ người của 3 căn cứ, có thể nói là không còn ai khác.
Còn những người đã tiến vào trước bọn hắn, hắn đoán là đ·ã c·hết gần hết.
Trước đó bọn hắn đã gặp được một số vết tích chiến đấu, chúng đều chỉ ra rằng những kẻ đi vào trước đã t·hương v·ong rất nhiều, nhưng cũng không chắc là có người còn sống không.
Cho nên bây giờ gặp phải âm thanh kỳ lạ này, nếu không chắc là người của 2 căn cứ còn lại, hắn chắc chắn phải nâng cao tinh thần đề phòng.