Tẩu Tiến Tu Tiên

Chương 1387: Giao Lưu Tu Pháp




Chương 201: Giao Lưu Tu Pháp
Nguyên Thần pháp, thứ này, vô cùng cá nhân. Bởi vì mỗi người tiên thiên huyết mạch đều có chút khác biệt nhỏ, hậu thiên trải nghiệm càng là tất nhiên khác nhau, mà phần "trải nghiệm" này hình thành "kinh nghiệm" sau đó tích lũy thành tư duy, cũng tồn tại khác biệt.
Ngay cả pháp lực tu luyện ra đều mang theo "đặc sắc cá nhân".
Cho nên, Nguyên Thần cuối cùng thống hợp nhục thân, tư duy, sinh mệnh, pháp lực hết thảy, liền biến thành một thứ vô cùng cá nhân hóa.
Cho dù người khác biết được bộ phận Nguyên Thần của người khác, cũng không nhất định có thể trực tiếp sử dụng.
Nếu không cân nhắc "đặc sắc cá nhân" này mà trực tiếp sử dụng, vậy chính là hạ phẩm Nguyên Thần.
Mà tu sĩ có nghiên cứu nhất định về đạo này, cũng biết cách che giấu thông tin cá nhân của mình, cách đem những phần không liên quan đến tu hành cá nhân của mình giao lưu ra ngoài.
Mà loại giao lưu này, kỳ thực cũng là bộ phận hạch tâm của Nhĩ Úy Trang Luận Kiếm - cũng chính là suy một ra ba (xúc loại bàng thông).
Trong Luận Kiếm Hội được tổ chức sau khi Tiên Minh thành lập, "giao lưu vật tính chi đạo" thậm chí "giao lưu cầu đạo" đã không còn là chủ lưu, giao lưu tu pháp mới là chuyện thực sự trọng yếu. Mà đối với những thiên tài Kết Đan kỳ này, giao lưu Nguyên Thần pháp chính là bộ phận chủ yếu trong giao lưu tu pháp.
Sau khi Vương Kỳ giao lưu bộ phận Nguyên Thần pháp của mình. Lưu Quát gật đầu suy tư, nói: "Thì ra là như vậy... Nguyên Thần pháp của ngài, lại là muốn thống hợp ưu thế của tất cả các Nguyên Thần pháp của Vạn Pháp Môn trước đây... chậc, lợi hại thật. Vậy phải cường đại đến mức nào?"
Vương Kỳ cười nói: "Thống quát hết thảy lĩnh vực toán học, chính là truy cầu cả đời của ta. Mà Nguyên Thần pháp này cũng chính là thể hiện của truy cầu này."
"Tuyệt vời!" Lưu Quát vỗ tay tán thưởng.
Lộ Tiểu Thiến lại ẩn ẩn có chút lo lắng: "Nhưng mà, Nguyên Thần pháp cường đại như vậy, độ khó cấu tạo của nó không nói đến, tỷ lệ thành công của nó... hoặc là nói, lý thuyết này..." Nói đến đây, vị đệ tử đứng đầu Phiêu Miểu Cung này dường như cũng không biết dùng lời gì để hình dung cho tốt. Nàng suy nghĩ hồi lâu, mới nhắc nhở: "Ngươi còn nhớ, vị tiền bối trước đây làm loại nỗ lực này có kết cục gì không - Ngươi hẳn là sẽ không quên, đúng không."
"Vị tiền bối trước đây làm loại nỗ lực này" chỉ Toán Chủ Hy Bá Triệt.
Kết cục của hắn - đạo tâm vỡ nát. Mà dẫn đến chuyện này, chính là Bất Hoàn Bị Định Lý (Định lý Bất Toàn) làm cho Vương Kỳ chân chính đứng trên đỉnh Vạn Pháp Môn.
Nhắc tới đề tài này, Vương Kỳ cũng cúi đầu, trầm mặc một chút. Hắn không muốn kết quả này, vô cùng không muốn. Khi hắn còn nhỏ bé, Toán Chủ đã từng giúp đỡ hắn. Thậm chí từ trong một số lời nói của Phùng Lạc Y và Trần Cảnh Vân, hắn còn mơ hồ đoán được, trong những năm tháng hắn bị coi là Trích Tiên, Toán Chủ cũng đã từng âm thầm bảo vệ hắn.
Đây là ân tình to lớn.

Nhưng mà, mộng tưởng và đạo tâm của Đạo Chủ lại bị phá vỡ trên lý luận mà Vương Kỳ phát hiện ra.
"Ta luôn cho rằng toán học và quy luật vận chuyển của vật chất giống nhau, là một loại đồ vật tự nhiên tự tại. Đúng sai của nó không chuyển dời theo lòng người..." Vương Kỳ chậm rãi nói một câu. Nhưng nói được một nửa, hắn mới giật mình phát hiện đối phương không có ý chỉ trích mình, mà là nhắc nhở thiện ý. Vì vậy, hắn chuyển lời nói: "Cho nên, ta cho rằng, toán học và rất nhiều nhánh trong Thiên Vật Lưu Chuyển Chi Đạo giống nhau, đều nhất định có một 'bộ phận xác định'. Chỉ cần lấy 'bộ phận xác định' này là được."
"Nói có lý." Lưu Quát gật đầu: "Cách nói của Vương Kỳ đạo hữu, ngược lại cho ta một chút tư duy mới. Hạch tâm của Phiêu Miểu Cung chúng ta chính là vận động của hạt vi mô. Do hạt vi mô thực sự quá nhỏ bé, khác biệt quá lớn với thước đo vĩ mô, cho nên chúng ta rất khó dò xét được diện mạo thật sự của thế giới vi mô. Nhưng mà ở phương diện khác, chúng ta luôn có thể dò xét 'bộ phận' trong đó, cho nên, ta liền nghĩ..."
Vừa nói, hắn vừa giơ tay phác họa, vẽ ra đủ loại hoa văn.
Lộ Tiểu Thiến gật đầu: "Ừm, rất có ưu thế. Nhưng ta cảm thấy..."
Hai vị đệ tử Phiêu Miểu Cung này cũng bắt đầu giao lưu. Mà trong quá trình giao lưu này, bọn họ cũng chia sẻ bộ phận thiết kế Nguyên Thần của mình, để Vương Kỳ tham khảo.
Đây chính là có qua có lại.
Vương Kỳ vui vẻ nhận lấy, hơn nữa cũng gia nhập thảo luận.
Giao lưu của ba người kéo dài hai canh giờ. Sau đó, Lưu Quát đứng dậy, hưng phấn nói: "Ta lại có tư duy mới, phải về trước sắp xếp lại một chút, hôm nay không chừng liền muốn đem tư duy mới truyền lên cho phòng xét duyệt của Tiên Minh - Sư muội, các ngươi cứ từ từ nói chuyện, ta đi trước một bước."
Nhìn bóng lưng người trẻ tuổi nhanh chóng rời đi, Vương Kỳ nói với Lộ Tiểu Thiến: "Sư huynh của ngươi ngược lại là một người rất tốt bụng a."
Lộ Tiểu Thiến nói: "Ừm, đúng vậy. Bất quá, Vương đạo hữu ngươi là từ chỗ nào nhìn ra?"
"Hắn lại dẫn ngươi tới cùng ta thảo luận chuyện nửa bước Nguyên Thần, nhưng trong đó lại không hỏi ngươi vấn đề gì - Trong vấn đề liên quan đến nửa bước Nguyên Thần, hắn khẳng định đã hỏi ngươi rất nhiều lần rồi, đúng không."
Lộ Tiểu Thiến gật đầu: "Đúng vậy."
Vương Kỳ vỗ tay: "Ngươi xem, hắn không hỏi ngươi vấn đề, liền nói rõ thứ ta nói với hắn, hắn đều không cần xác nhận. Nhưng mà, hắn vẫn dẫn ngươi tới, có phải có thể nói rõ, hắn kỳ thực là muốn ngươi cũng nghe qua miêu tả của ta không?"
Lộ Tiểu Thiến mờ mịt: "A, nhưng mà, cái này có gì đặc biệt sao..."

"Đại khái... là muốn tự mình gánh lấy thứ gọi là 'nhân tình' kia đi." Vương Kỳ cười nói: "Nhân tình nợ nần thứ này không thể lượng hóa, cho nên phiền toái nhất."
Lộ Tiểu Thiến trợn to mắt: "Còn có một tầng suy tính này?"
Vương Kỳ cười nhẹ: "Tinh tế tỉ mỉ như vậy, hơn nữa còn tốt bụng thầm lặng... giao thiệp nông cạn mà lại nói lời sâu sắc. Giao thiệp nông cạn mà lại nói lời sâu sắc."
—— Bất kể vị huynh đệ kia có phải có ý này hay không, dù sao ta thấy có chính là có. Tóm lại, ta liền làm người tốt một lần.
Biểu tình của Lộ Tiểu Thiến nhất thời từ kinh ngạc biến thành cười khổ: "Ồ, ra là như vậy. Lưu sư huynh đúng là có ý này. Nhưng mà... nhiều năm như vậy, ta cũng không có loại... loại cảm giác đó a."
Vương Kỳ chớp mắt, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng tên là "bát quái" - Đối với người ở trạng thái nhàm chán, bát quái chính là gia vị tốt nhất.
"Trước kia cũng có một số sư huynh đệ rất ưu tú theo đuổi ta, nhưng mà, không có loại cảm giác đó chính là không có loại cảm giác đó." Lộ Tiểu Thiến cười nhẹ: "Mặc dù ta tự nhận không phải loại tu sĩ trong lòng trừ đại đạo không chứa nổi một tia vật khác, nhưng mà, đối với chuyện rất đương nhiên đối với người bình thường... ta lại không cảm nhận được loại 'tốt đẹp đương nhiên' đó. Chuyện nam nữ này cũng gần như vậy. Mặc dù ta gặp qua rất nhiều người ưu tú, nhưng mà... a, đôi khi nghĩ lại cũng thật tiếc nuối - Hửm? Vương đạo hữu? Biểu tình của ngươi hình như rất buồn bã?"
Lộ Tiểu Thiến nhận ra b·iểu t·ình của Vương Kỳ không đúng lắm. Hắn dường như cúi đầu, lâm vào một loại trầm tư nào đó, hơn nữa tâm tình dường như... không cao lắm.
Lộ Tiểu Thiến nhất thời cảm thấy hoang đường.
—— Không phải chứ, lại là một...
"Đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm." Vương Kỳ vội vàng xua tay, cười khổ: "A, chỉ là nhớ tới một vị cố nhân, không liên quan đến ngươi. Ta cũng sắp đính hôn rồi, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm."
—— Thật là, lại đi nói chuyện về một đề tài hoàn toàn không nên nói.
—— Còn tưởng rằng sau khi diệt hết Cổ Pháp tu, ta thật sự có thể hoàn toàn buông xuống.
Khi nghe Lộ Tiểu Thiến nói "đôi khi nghĩ lại cũng thật tiếc nuối" Vương Kỳ lại không thể tránh khỏi nhớ tới một ngày kia mười năm trước.
Khi đó, hắn còn chưa có tu vi cường đại như hôm nay, không có trăm ngàn pháp thuật như hôm nay, không có Thiên Kiếm không có Thú Cơ Quan không có Thần Ôn Chú Pháp - Hắn còn chỉ là một "Cổ Pháp tu" vừa mới tấn thăng Luyện Khí kỳ.
Tối hôm đó, người đàn ông kia buộc phải từ bỏ ưu thế mạnh nhất của mình, đi ngạnh kháng với một Nguyên Anh kỳ Cổ Pháp tu pháp lực hơi cao hơn mình.
Sau đó, người đàn ông kia liền vào sáng hôm sau, mang theo tiếng nỉ non "thật tiếc nuối" không tiếc nuối mà đi.

Ngay vừa rồi, trong lòng Vương Kỳ xẹt qua một ý nghĩ - có nên đem chuyện của Lý Tử Dạ nói cho Lộ Tiểu Thiến không?
Nhưng mà, sau một phen suy nghĩ, Vương Kỳ vẫn từ bỏ ý nghĩ này.
Lý Tử Dạ đ·ã c·hết. Đối với Lộ Tiểu Thiến, hắn chỉ sợ cũng chỉ là một "cố nhân hơn mười năm trước" đi. Nói ra, cũng sẽ không thay đổi gì - không chừng chỉ là làm loạn tâm cảnh người khác, sau đó đổi lấy mấy tia thương hại.
( nếu ae không nhớ thì Lý Tử Dạ thích thầm Lộ Tiểu Thiến )
Hơn nữa bản thân Lý Tử Dạ cũng cho là như vậy.
Cho nên, Vương Kỳ cơ trí đổi một đề tài: "Chẳng lẽ, Lộ đạo hữu ngươi kỳ thực là đối với nữ hài tử ôm có..."
Ngoài dự liệu, Lộ Tiểu Thiến nhanh chóng hiểu rõ câu này. Nàng dùng ánh mắt hỗn hợp dở khóc dở cười và khinh bỉ nhìn Vương Kỳ: "Vương Kỳ đạo hữu, ngươi đang nói đùa gì vậy..."
Hai người lại giao lưu một chút về Nguyên Thần pháp môn - chủ yếu là giao lưu một chút tâm đắc chống lại Nguyên Thần hóa, Lộ Tiểu Thiến cũng rời khỏi phòng.
"Jarvis." Vương Kỳ phân phó: "Ở trước mặt ta, triển khai huyễn cảnh xây dựng công trình, che phủ tầm nhìn thông thường."
Tầm nhìn của Vương Kỳ lập tức biến thành màu lam, đường nét bàn ghế trong phòng dần dần nhạt đi, sau đó, đường nét màu trắng trừu tượng xuất hiện trước mặt Vương Kỳ. Vương Kỳ đưa tay ra, không ngừng thao túng những đường nét này, khiến chúng biến hóa thành hình dạng cụ thể thậm chí phù trận. Dần dần, đồ hình do đường nét màu trắng trừu tượng chồng chất mà thành xuất hiện.
Đó đại khái là hình người.
"Jarvis, tính toán lại, đem nó chuyển hóa thành Vạn Tượng Quái Văn."
"Được, tiên sinh."
Trong giao lưu vừa rồi, không chỉ có Lưu Quát thu được linh cảm mới. Nguyên Thần pháp Vương Kỳ đã nghiên cứu qua trước đây kỳ thực không phải đặc biệt nhiều, kinh nghiệm giao lưu tư duy với tu sĩ Nguyên Thần tại tức khác như vậy càng ít hơn. Mà cuộc nói chuyện vừa rồi cũng thật sự kích phát một số linh cảm của hắn.
"Đúng vậy, Phùng lão sư nói không sai chút nào... Nhĩ Úy Trang Luận Kiếm thật sự có ích rất lớn đối với tình huống hiện tại của ta."
Vương Kỳ hứng thú với tu sĩ môn phái khác chưa từng gặp mặt càng lớn hơn.
"Liền để ta kiến thức một chút, kỹ thuật Tiên đạo, rất nhiều pháp môn của Thần Châu rốt cuộc đã phát triển đến trình độ nào rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.