Chương 335: Vì Sao Mà Chiến Đấu [Hạ]
“Ngươi nói xem… Vương Tiên Sư rốt cuộc sẽ nói gì với Cung lão đầu?”
“Không biết. Nhưng Cung lão đầu theo Vương Tiên Sư lâu nhất, lần này… nói không chừng chúng ta đều sẽ bị bỏ lại, nhưng ông ta có thể kiếm chút lợi lộc?”
Bên cạnh một trụ đá, hai bán tu sĩ nhỏ giọng bàn tán.
Bọn họ nhìn ra được, những Tiên Sư kia hiện tại trong lòng đều nghẹn một ngụm lửa. Hai vị này đều là những lão nhân tinh sống sót và luôn sinh tồn đến già trên Linh Hoàng Đảo với môi trường cực kỳ ác liệt. Có một số điều, bọn họ tự nhiên có suy nghĩ.
Qua một lúc, Cung Đức Thắng từ đằng xa đi tới. Lão nhân này bước chân không lớn, cũng không nhanh. Nhưng, trên người ông ta chính là có một cỗ khí thế, trầm ổn như núi non. Mà trên mặt ông ta mang theo một loại thần sắc kiên nghị, dường như đã hạ quyết tâm làm việc gì đó.
“Thế nào rồi?” Hai bán tu sĩ đứng dậy.
Cung Đức Thắng thở dài một hơi: “Tiên Sư bọn họ… không thể không đi.”
“Sao có thể như thế!” Hai bán tu sĩ kia lập tức nổ tung. Một trong số họ lớn tiếng nói: “Chúng ta chính là đi theo Tiên Sư ra khỏi thôn… chúng ta đồ cái gì? Chúng ta chẳng phải đồ cái đi ra ngoài sao? Nhưng hiện tại… hiện tại… chúng ta chẳng phải là muốn bị Hãi Trảo Ma Môn sống sờ sờ đ·ánh c·hết sao?”
Người còn lại cũng vô cùng khó hiểu. Nhưng, ông ta vẫn trầm giọng nói: “Cung lão đệ, trò đùa không thể mở kiểu này đâu. Chúng ta vốn dĩ đều ở trong thôn… chúng ta làm dân đen… chúng ta… hiện tại nếu Hãi Trảo Ma Môn tới thì phải làm sao? Hả? Nói nữa, ngươi, ta, ba người chúng ta đây, còn có mấy lão nhân trang khác, trên người đều có pháp lực Vương Tiên Sư ban cho rồi, cái này… cho dù Hãi Trảo Ma Môn lưu người đi, chúng ta phải làm sao?”
Đến giờ phút này, ông ta cũng không tiện nói ra loại lời hỗn trướng kiểu như mình làm “dân đen” dưới tay Hãi Trảo Ma Môn có thể sống thêm được mấy năm nữa.
“Đúng vậy đúng vậy!” Người thứ nhất cũng nói: “Đây chẳng phải là dồn người vào đường c·hết sao?”
Cung Đức Thắng nhìn hai đồng bạn này, lại nhớ tới dáng vẻ Vương Kỳ nói với ông “cầu xin ngươi” – Vương Kỳ nói chữ “cầu” này, liền không có chút tư thái thấp kém nào. Giống với ấn tượng ngày thường của Cung Đức Thắng đối với Vương Kỳ, vị Tiên Sư này từ đầu đến cuối đều là một loại thái độ cao ngạo. Hắn nói “cầu” chính là hắn thật sự muốn người nào đó đi làm một việc gì đó, không có nửa điểm khuất phục hoặc thỏa hiệp ý tứ, vô cùng thuần túy.
Mà hai gã gia hỏa này tuy rằng cũng đang biểu đạt yêu cầu của mình, nhưng lại như vậy…
Ông thở dài một hơi: “Hai vị lão đệ, hai người cũng là ngư dân đúng không? Ở trên Linh Hoàng Đảo, cũng là đánh bắt cá để sinh sống?”
Hai người kia gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Vương Kỳ lựa chọn bán tu sĩ, đều nhất định là loại người thân thể khỏe mạnh, tinh thần kiên cường ổn định. Mà không khéo chính là, trên Linh Hoàng Đảo, loại người này thường thường chính là ngư đầu.
Trên Linh Hoàng Đảo, người tâm tính tốt căn cốt cũng tốt, đều bị Thánh Đế Tôn thu nạp vào địa hạ thành rồi. Nhưng, trên thực tế vẫn tồn tại một số “căn cốt” hoặc nói kinh mạch hệ thống tiên thiên không được phát đạt như vậy. Bọn họ ngay cả khí cảm đều chưa chắc có thể cảm ứng được, tự nhiên không cách nào bước lên con đường tu hành.
Mà Vương Kỳ g·ian l·ận hack bug giống như trực tiếp cho bọn họ tu vi Trúc Cơ kỳ sau, ưu điểm tính tình kiên nghị của bọn họ mới xem như có thể phát huy ra. Nhưng đối với nhân tộc loại chủng tộc yếu đuối này mà nói, kinh mạch cũng không hoàn toàn do huyết mạch quyết định. Môi trường bên ngoài khi thai nhi phát dục càng thêm quan trọng. Khách quan mà nói, bọn họ chính là đợt người thứ nhất bị “khí vận chi sàng” đào thải xuống.
“Khi hai người ra biển đánh bắt cá, còn sẽ mang theo con nít nhà mình còn chưa biết đi theo cùng sao?”
Cung Đức Thắng thở dài: “Thời gian Tiên Sư lưu lại cho Tiên Sư bọn họ đã không còn nhiều nữa. Bọn họ nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đánh ngã được chủ nhân Hãi Trảo Ma Môn kia – như vậy mới có thể cứu chúng ta ra ngoài. Chúng ta lúc này chẳng lẽ còn có thể cho Tiên Sư kéo chân sau?”
“Nhưng… nhưng, không có Tiên Sư thì, chúng ta sẽ c·hết đó a!” Một người sốt ruột nói.
“Tiên Sư bọn họ liền một chút hiểm cũng không cần mạo sao?” Cung Đức Thắng thở dài. Nếu nói lúc đầu ông còn có thể tự mình lừa dối mình, nói Tiên Sư bọn họ rất mạnh, vậy thì sau khi Vương Kỳ “thẳng thắn” nói mình thời gian không còn nhiều, loại tâm lý may mắn này liền tan thành mây khói.
“Bọn họ ở phía trước chắn gió che mưa, chúng ta liền đi theo phía sau một chút nguy hiểm cũng không cần mạo… không có chuyện tốt như vậy đâu.”
Lời của Cung Đức Thắng khiến hai người còn lại không lời nào để đối đáp.
Cung Đức Thắng hít sâu một hơi: “Lát nữa… ta có mấy lời muốn nói với mọi người. Coi như là vì Tiên Sư bọn họ, ta cũng phải nói.”
“Cái này không ổn lắm thì phải?” Một người trong đó nói: “Cho dù… mặc kệ nói thế nào, cái này mọi người chẳng phải sẽ nổ tung sao?”
Cung Đức Thắng chậm rãi mà kiên định lắc lắc đầu: “Vừa rồi Tiên Sư hỏi ta một câu nói, ta cũng hỏi hai người một câu nói – nói thật lòng, ra biển đánh bắt cá là công việc nguy hiểm nhất, bằng vào sức lực của chúng ta, ở trên Linh Hoàng Đảo làm cái gì cũng có thể sống sót đúng không? Vì sao chúng ta nhất định phải ra biển đánh bắt cá? Còn có, ở chỗ này, chúng ta lại vì sao đem gánh nặng thôn đầu gánh lên vai rồi? Chuyện không có lợi lộc gì.”
Hai người còn lại trầm mặc một lát. Một trong số họ nói: “Đánh bắt cá… luôn có thể ăn thịt lớn a, không được nữa vớt rong biển cũng so với người bình thường tiện lợi hơn…”
“Cũng không phải chuyên vì lẫn bữa ăn một ngày.” Người còn lại cũng híp mắt lại. Biểu tình này kéo theo khuôn mặt dị dạng của ông ta, vô cùng dữ tợn. Nhưng ông ta trên thực tế cười rất hòa nhã: “Ừm, trên đảo không có gì trông mong, ta lúc còn trẻ luôn nghĩ, nếu thuyền này đủ kiên cố, ta liền dứt khoát ở chỗ đó phiêu bạt cả đời… dù sao cũng là một trông mong đi.”
“Đúng vậy a, sống không thể không có một cái trông mong sao? Không thể chỉ là mình có trông mong, cả nhà mình, vợ con, còn có người bên cạnh, đều phải có trông mong, có trông mong mới tính là sống đó.” Cung Đức Thắng nói: “Hơn nữa còn phải mọi người cùng nhau có trông mong, mới tính là sống đó. Lão hán ta là không muốn c·hết. Ngay ở lúc mới tới kia, trong thôn đặc biệt loạn, ta cảm thấy cứ như vậy tiếp tục không phải biện pháp, không bao lâu nữa mọi người đều phải điên. Tất cả mọi người điên rồi, chỉ có một mình ta thanh tỉnh, vậy cũng cùng điên rồi không khác gì, cho nên ta làm người đứng đầu.”
“Đúng vậy. Là cái đạo lý này.” “Ta cũng vậy.”
Hai người còn lại gật gật đầu.
“Chúng ta hiện tại cũng không thể chỉ trông chờ vào Tiên Sư bọn họ – chúng ta cũng phải làm chút gì đó chứ?” Cung Đức Thắng nói: “Không kéo chân sau được không?”
“Nhưng…” Có một người vẫn còn nghi hoặc: “Nhưng, chỉ mình chúng ta đồng ý không có tác dụng a. Nếu mọi người không đồng ý, chẳng phải vẫn phải làm loạn lên sao?”
“Ta đi nói với bọn họ.”
Cung Đức Thắng dù sao cũng là nhân vật thân mang pháp lực. Thuần túy lấy lượng pháp lực để luận, ông ta thậm chí so với rất nhiều tu sĩ hiện tại còn cao hơn một bậc. Ông ta triển khai thân pháp, vài ba cái đã thoăn thoắt leo lên một tảng đá tương đối cao, vừa vặn đối diện với hơn ba trăm người dân g·ặp n·ạn kia. Ông ta vận chuyển pháp lực chấn động phổi phủ, khuếch tán thanh âm của mình, nói: “Mọi người ơi!”
Mọi người không biết ông ta muốn làm gì, rối rít tụ tập lại. Cung Đức Thắng khoát khoát tay, nói: “Mọi người, chúng ta ngồi xuống, chúng ta có mấy lời, muốn nói một chút.”
Ông ta dừng lại một chút, cho những người khác thời gian phản ứng. Sau đó, ông ta nói: “Mọi người hẳn cũng nhìn ra rồi – không có chút tinh mắt nào, trận bão táp dọa người hôm nay, cũng nên thổi tỉnh rồi. Hãi Trảo Ma Môn rất mạnh, cho dù là Tiên Sư hảo tâm cứu giúp chúng ta, cũng không nhất định mỗi lần đều có thể đánh thắng. Tiên Sư bọn họ cũng không có khả năng không b·ị t·hương.”
Mọi người đều xôn xao. Đối với người đến từ Linh Hoàng Đảo mà nói, hai chữ “tu sĩ” này chính là toàn bộ tín ngưỡng cùng hướng tới. Tiên Sư ở, trời sập xuống cũng có Tiên Sư chống đỡ. Nhưng, hiện tại có một người nói với bọn họ “Tiên Sư chống đỡ không nổi” – cái này sao có thể không khiến bọn họ kinh sợ?
“Ngay vừa rồi, có Tiên Sư b·ị t·hương rồi, có Tiên Sư c·hết rồi. Những điều này đều là thật.” Thanh âm Cung Đức Thắng rất lớn, áp đảo hết thảy tạp âm: “Loại đấu chiến này sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu Tiên Sư còn phải phân tâm bảo hộ chúng ta, vậy thì quá khó khăn rồi. Hơn nữa, chúng ta đi theo Tiên Sư, cũng chưa chắc đã an toàn.”
“Cho nên, chúng ta phải đi, chúng ta phải tránh ra!”
“Mấy người, sờ lương tâm nói xem, những Tiên Sư này, đối với chúng ta thế nào?” Cung Đức Thắng đấm đấm ngực mình: “Lão hán ta hiện tại cũng là có pháp lực trong người rồi. Là Vương Tiên Sư chia sẻ lực lượng của mình cho ta! Không cần ta tu hành, không cần ta báo đáp! Còn có mấy người… có bao nhiêu Tiên Sư sẽ trân trọng tính mạng phàm nhân chúng ta? Có bao nhiêu Tiên Sư có thể xả thân liều mạng đi bảo hộ một đám phàm nhân? Ta nói cho mấy người biết! Lão hán ta sống hơn bảy mươi năm, liền chưa từng thấy qua Tiên Sư như vậy! A! Mấy người nói xem, những Tiên Sư này, đối với chúng ta thế nào?”
Sau đó, Cung Đức Thắng lại chỉ chỉ về phía vách ngăn Long tộc ở không xa: “Ngay vừa rồi, chỗ đó một trận ác chiến. Có Tiên Sư c·hết rồi, còn có Tiên Sư b·ị t·hương rồi. Nơi này dù sao cũng là ma đạo quỷ vực, tiên gia pháp độ thi triển không ra. Tiên Sư bọn họ cần phải nhanh chóng chạy tới đó, nếu không bọn họ còn sẽ suy yếu hơn – mà hơn một tháng này, bọn họ chính là đang chiều theo chúng ta những phàm nhân này! Chậm lại bước chân!”
“Ta cũng không nói nhiều cái gì nữa… thật đó. Ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lão hán ta hiện tại là cái gì cũng nói không ra. Thật đó, mấy người sờ lương tâm hỏi một chút chính mình – mấy người cảm thấy, mình thật sự có thể cứ như vậy đi ra ngoài được sao? Chúng ta nếu thật sự giống như con sâu dài theo Tiên Sư đi ra ngoài, liền thật sự tính là đi ra ngoài rồi sao?” Lão nhân lại lần nữa đấm đấm ngực mình: “Nếu Tiên Sư bọn họ thật sự t·hương v·ong thảm trọng mang chúng ta đi ra ngoài, vậy thì lương tâm của chúng ta coi như c·hết ở chỗ này – chúng ta liền thật sự tính là đám người nhu nhược không dám thả một cái rắm với yêu ma rồi.”
“Chúng ta là phàm nhân, ngươi còn có thể muốn chúng ta thế nào?”
Bên dưới, tiếng nói lác đác vang lên, nhưng đều là đang hỏi cùng một chuyện.
-- Phải làm sao?
“Tiên Sư chẳng phải đã dạy chúng ta làm sao ngâm thơ sao? Cái đó chính là một môn pháp thuật.” Cung Đức Thắng nói: “Ngươi ngâm một câu thơ, pháp lực Tiên Sư liền mạnh thêm một chút. Ngươi nếu có thể ngâm ngàn câu trăm câu, Tiên Sư liền có thể thả thêm một pháp thuật. Nếu là nhiều người chúng ta như vậy cùng nhau ngâm thơ, hắc hắc – Hãi Trảo Ma Môn đều có thể bị chúng ta ngâm c·hết!”
Có người ánh mắt sáng lên.
Hơn ba trăm phàm nhân ánh mắt đều sáng lên.
“Nói thật lòng, Tiên Sư bọn họ có khả năng không được rồi. Nhưng, chúng ta cũng có thể chiến, cũng có thể đấu!” Cung Đức Thắng cuối cùng nói: “Ngươi phải nghĩ một chút – chính ngươi rốt cuộc có phải là kẻ nhu nhược hay không? Không kéo chân sau được không? Ngâm thơ được không? A?”
Vừa nói vừa nói, liền ngay cả Cung Đức Thắng chính mình đều b·ốc c·háy lên rồi.
Ông lại nghĩ tới câu hỏi cổ quái Tiên Sư hỏi mình kia – “Ngươi muốn vì cái gì mà chiến đấu đây?”
Lão giả gào thét: “Chúng ta cũng phải có cách sống của chúng ta a!”