Chương 104: Võ Giác, Linh Giác làm nhiều việc ác, táng tận thiên lương
Chiếc rương mở ra, trong đó toàn là v·ũ k·hí, cùng nông cụ hoen gỉ, chả có giá trị gì cả. Linh Giác cùng Võ Giác nhíu mày, lần lượt mở hết tất cả các rương ra, thì đồ vật bên trong cũng y chang như chiếc rương đầu tiên.
Linh Giác Đại Vương sầm mặt lại, trong khi Võ Giác Đại Vương đã tức giận râu tóc dựng ngược lên hết cả. Giữa lúc hai tên yêu vương định 1 tát đập c·hết Trùng Lanh Lợi, thì biến cố phát sinh.
Không biết 3 huynh đệ Ngộ Không từ đâu chui ra, chỉ vào mũi 2 tên Đại Vương nói:
“He he he! Bắt tận tay rồi!”
“Các ngươi khỏi có chối!”
“Lần này thì trời cũng không cứu được các ngươi!”
Võ Giác Đại Vương và Linh Giác Đại Vương còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì có mấy bóng người nữa đáp mây xuống tới: Tam Đàn Hải Hội Thần – Lý Na Tra, Lôi Công – Lôi Chấn Tử và Tư Pháp Thiên Thần – Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân – Dương Tiễn.
Trong đó, Dương Tiễn một tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, một tay cầm tờ giấy, đứng nghiêng một góc bốn lăm độ trông vô cùng soái khí. Nếu có huynh đệ xuyên việt giả nào ở đây, khi nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ không nhịn được mà hô lên:
“Vãi đạn! Là Tiêu Ân Tuấn!”
Vâng, không giấu gì các vị, đó cũng chính là biểu cảm của Đường trưởng lão, khi gặp Nhị Lang Chân Quân lần đầu, thật sự là quá giống.
Quay trở lại chính sự, Dương Tiễn giơ tờ giấy trong tay lên, trên đó có mấy nét chữ nguệch ngoạc, ghi là “Cáo trạng” dõng dạc nói:
“Võ Giác, Linh Giác! Hai người các ngươi phạm nhiều tội nghiệt không thể tha thứ, đến nỗi dân chúng Bình Đỉnh thôn phải viết cáo trạng, gửi lên Thiên Đình, các ngươi có biết tội chưa!”
Võ Giác Đại Vương khinh khỉnh nói:
“Cứ tưởng là ai, hoá ra là phường không cha, mất mẹ. Làm sao? Hôm nay, ngươi tìm gia gia ngươi có chuyện gì?”
Nhận thấy dấu hiệu bất thường của Võ Giác, sống lưng Linh Giác lạnh buốt. Lúc trước, hắn đã từng nghe những tiên nhân trải qua Phong Thần lượng kiếp kể lại, một khi đã nhập kiếp, ít nhiều gì cũng sẽ có kiếp khí quấn thân.
Trừ phi ngươi là “nhân vật chính” của lượng kiếp, mới không sợ kiếp khí. Nếu không, kiếp khí trên đầu càng nhiều, sẽ càng dễ khiến người ta làm ra những hành động quá trớn, ngu ngốc, rước hoạ vào thân.
Mặc dù Vương Linh Quan không có thần thông thấy được kiếp khí, nhưng trời sinh hắn đã rất linh mẫn với sự thay đổi của vạn sự, vạn vật xung quanh. Vậy nên, Võ Đức Tinh Quân vừa có biểu hiện lạ, là hắn liền có thể nhận ra ngay lập tức.
Nhìn thế cục cũng biết, rõ ràng phía bên kia là có chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mới đến. Dù không biết là chiêu trò gì, nhưng chỉ cần bình tĩnh ứng đối, nhờ vào sự già đời của mình, hắn tự tin là hắn và Võ Đức có thể dễ dàng ứng phó.
Đến khi về lại Thiên Đình, cứ đổ hết cho việc tạo dựng, bố trí kiếp nạn là xong. Lúc đó thì ai có thể bắt tội ngươi?
Nhưng không biết tại sao, Võ Đức lại như nhập ma, tự nhiên lại đi mắng nhiếc Dương Tiễn. Thậm chí, là còn khơi gợi lại nỗi đau của tên đó nữa.
Nói vì thì nói, tên Dương Tiễn này tuy tuổi tác nhỏ, nhưng thực lực hắn không nhỏ chút nào. Hắn làm việc, cũng vô cùng sát phạt quả đoán.
Quan trọng hơn, tên oắt đó dù sao cũng kêu Ngọc Đế bằng cậu. Thế mà ngươi lại dám mắng chửi hắn? Mắng chửi mẹ hắn? Ngươi hết muốn về Thiên Đình nữa rồi đúng không?!
Trên trán đổ mồ hôi lạnh, trong bất giác, Linh Giác Đại Vương lặng lẽ lùi lại về sau 1 bước.
Trong khi đó, Tiểu Na Tra nghe có người nhục mạ Dương Tiễn, máu bất bình liền trỗi dậy, nổi nóng quát:
“Nghiệt súc! Ngươi lại nói 1 tiếng nữa, có tin là ta đánh gãy răng người không!”
Trong mắt Dương Tiễn thực ra cũng đã hiện lên sát cơ, nhưng tính tình trầm ổn đã giúp hắn giữ lại bình tĩnh. Hắn vỗ vỗ vai Na Tra biểu thị không có gì, rồi đối diện với Võ Giác, quát:
“Tội đồ to gan! Phạm tội tày trời còn không hối cãi, bây giờ lại dám nhục mạ tiên quan Thiên Đình!?”
Võ Giác Đại Vương khinh khỉnh nói:
“Ồ? Các ngươi vu oan giá hoạ cũng phải có bằng chứng chứ! Tội gì? Bằng chứng đâu?”
“Được! Ngươi nghe cho kĩ! Bình Đỉnh thôn, thôn dân cáo trạng: Võ Giác Yêu Vương cùng Linh Giác Yêu Vương tội ác tày đình, vơ vét lương thực thôn dân, cưỡng ép dân nữ, hơn nữa còn…còn…”
Dương Tiễn đọc tới đoạn này liền ngượng ngùng, hắn dứt khoát đưa cho tiểu Na Tra đọc, tiểu Na Tra chớp chớp mắt ngây thơ biểu thị: Tiểu Na Tra không biết chữ nha! Bất đắc dĩ, sứ mệnh cao cả được giao lại cho Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử cũng là 1 kẻ tương đối thật thà, nhận được tờ giấy, hắn dõng dạc đọc tiếp:
“Hơn nữa, còn cấu kết với gian dương đại đạo b·uôn l·ậu v·ũ k·hí, đẩy bà già xuống biển, cùng cưỡng dâm 1 con heo!”
Võ Giác Đại Vương tức muốn nổ phổi quát:
“Nhảm nhí! Ta tuyệt đối không có làm chuyện đó với 1 con heo!... Không đúng! Ta hoàn toàn không có làm những chuyện đó! Ai làm chứng?”
“Bọn ta!” x(n+1)
Trưởng thôn Bình Đỉnh dẫn theo một nhóm thôn dân, từ trong bụi rậm gần đó lao ra, trên tay mỗi người còn cầm theo mấy dải biểu ngữ, đại loại là “Đả đảo Võ Giác Đại Vương! Đả đảo Linh Giác Đại Vương!” “Võ Giác Đại Vương và Linh Giác Đại Vương đã c·ướp hết lương thực của thôn dân!” “Võ Giác Đại Vương và Linh Giác Đại Vương h·iếp đáp dân nữ!”…
“Đả đảo! Đả đảo!”
Các thôn dân đồng thanh hô vang.
Võ Giác vẫn chưa chịu thua, nói:
“Đám phàm phu tục tử này chỉ biết nói suông! Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng ở đây!”
Đường Tăng dẫn theo Quỷ Tinh Tế, thản nhiên bước ra khỏi cửa động, giơ 2 viên Lưu Ảnh Thạch trên tay lên. Nếu ngó sau lưng hắn, mọi người có thể thấy được, mấy tên yêu binh đã sùi bọt mép, nằm b·ất t·ỉnh nhân sự hết cả rồi.
Đường Tăng vỗ vai tên bặm trợn cầm đầu đoàn người khiêng rương đồ, hỏi:
“Ngươi hãy cho mọi người biết ngươi là ai, đến đây làm gì?”
Tên bặm trợn nãy giờ đã chịu đủ rồi, rõ ràng là gã Lanh Lợi gì đó bảo là ở đây có đoàn kịch. Chỉ cần đem mớ v·ũ k·hí đạo cụ vào đây giúp cho hắn, thì sẽ được tiền thưởng hậu hĩnh.
Vậy mà từ sáng tới giờ, bụng đói meo hết cả, mấy tên khốn kiếp này chỉ lo “tập tuồng” mà không chịu đưa tiền cho bọn hắn.
Nên biết, bọn hắn chính là băng nhóm thổ phỉ khét tiếng nhất 800 dặm quanh đây nha. Cho dù các ngươi có hoá trang giống yêu quái cùng thần tiên, lại còn biết đu dây, giả vờ như bay từ trên mây xuống, thì bọn ta cũng không sợ.
Tên thổ phỉ bặm trợn quát:
“Ta không cần biết các ngươi đóng tuồng gì. Nhưng bọn ta là thổ phỉ, không phải sai vặt của các ngươi! Vũ khí các ngươi yêu cầu, bọn ta đã mang đến cả rồi. Còn không mau mau giao tiền cho bọn ta, thì đừng trách bản đại gia róc thịt các ngươi!”
Mặc kệ tên thổ phỉ, Đường Tăng quay sang Võ Giác và Linh Giác Đại Vương đang trợn mắt há hốc mồm, nói:
“Tội danh: Cấu kết gian dương đại đạo b·uôn l·ậu v·ũ k·hí! Thành lập!”
Tiếp theo, Đường Tăng lại tung hai viên Lưu Ảnh Thạch lên trời, rồi nhìn sang Na Tra. Na Tra gật đầu, cũng lấy ra một viên Lưu Ảnh Thạch tung lên. Ba viên Lưu Ảnh Thạch lơ lửng trên không, phát ra ba đoạn hình ảnh.
Trong đó, một viên phát lại cảnh các “thôn nữ” Tiểu Hồng, Tiểu Lam, Vương Cương,… nép trong một góc, sợ hãi nhìn qua Võ Giác và Linh Giác.
Một viên phát lại đoạn Võ Giác và Linh Giác thẳng tay đẩy một “bà lão” lăn mấy vòng xuống biển. Tất nhiên, đoạn “bà lão” hoá thành một con Bạch Long bay đi, đã bị xoá mất.
Viên cuối cùng, là cảnh Võ Giác và Linh Giác đang… hoan ái với xác c·hết của mấy con heo? Ừm! Thậm chí, mọi người có thể thấy rõ mồn một, cảnh Võ Giác đang âu yếm với một con heo nái c·hết trương.
Hiển nhiên, là làm gì có Tiểu Hồng, Tiểu Lam, Vương Cương,… nào. Tất cả đều là xác c·hết hoặc xương xẩu của vật nuôi thôn Bình Đỉnh, bị Đường trưởng lão thi pháp, rồi bôi Mê Hồn Hương lên gây ảo giác mà thôi.
“Hà h·iếp dân nữ, đẩy bà già xuống biển, cùng làm chuyện đ·ồi b·ại với con heo! Tội danh thành lập! Các ngươi còn gì để chối không?”
Đường Tăng quát lớn. Sau đó, hắn nhìn lên trời ước lượng thời gian, rồi lầm bầm:
“Giới hạn thời gian hiệu lực của Mê Hồn Hương cũng đến rồi!”
Quả nhiên, giữa lúc Võ Giác hít vào thật mạnh, để lấy hơi tranh cãi, thì một mùi hương vô cùng thối, thối như xác động vật c·hết ập vào lỗ mũi. Nhớ lại đoạn hình ảnh lúc nãy, kết hợp với mùi hương này, hắn biết những chuyện đó đều là thật. Hắn trúng ám toán rồi!
“Oẹ oẹ oẹ!” x2
Linh Giác Đại Vương cũng đã nhận ra, cùng đồng hành trong hành trình nôn oẹ với Võ Giác.
Võ Giác Đại Vương nôn khan 1 hồi, hắn tức giận quá đỗi, nâng chiến phủ cùng đại đao lên, quyết đồ sát hết những kẻ ở đây. Sắc mặt của Linh Giác Đại Vương cũng phủ lên sương lạnh, tay bóp chặt Kim Tiên xông tới.
“Tất cả các ngươi đều phải c·hết!”
“Nghiệt chướng!”
Chỉ chờ có thế, Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng cùng Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử lao vào nghênh chiến. Đường Tăng lui về sau mấy bước, tế lên Vô Địch Kim Chung, yểm hộ thôn dân sang chỗ an toàn.
Mấy tên thổ phỉ lúc này, thấy 2 bên giao chiến dữ dội, đao khí, côn ảnh, trảm kích bay đầy trời, mới biết đây thực sự là yêu quái cùng thần tiên thật, ba chân bốn cẳng, vắt chân lên cổ mà chạy.
Đa số bọn này không c·hết cũng b·ị t·hương, nhưng Đường Tăng cũng không thèm quản. Dù sao thì bọn chúng là thổ phỉ hoành hành bá đạo nhất quanh đây, không việc ác gì bọn chúng không làm qua.
Thậm chí, Đường Tăng dùng Tuệ Nhãn quét qua, nghiệp lực cùng oán khí trên đầu 1 số tên, còn nhiều hơn cả bọn yêu quái ở chỗ Dần Tướng Quân nữa. Hiển nhiên, số n·gười c·hết trong tay bọn này cũng không phải số ít.