Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 122: Minh Hà Lão Tổ




Chương 122: Minh Hà Lão Tổ
Hiệu Sơn, Hoả Anh Động.
Từ khi Hồng Hài Nhi đến đây, cả họ nhà Sơn Thần, Thổ Địa quanh vùng này đều vô cùng “bận rộn”. Tất cả đều b·ị b·ắt đi làm yêu binh, yêu tướng dưới trướng hắn, nghe hắn sai khiến.
Cũng chịu thôi, Địa Tiên không phải ai cũng mạnh, chỉ những Sơn Thần, Thổ Địa, Hà Bá ở những địa danh nổi tiếng hoặc động thiên phúc địa, có tài nguyên dồi dào, mới bước vào hàng ngũ được gọi là đại năng. Còn những vị ở núi xa, sông cạn thì đấu với yêu quái cắc ké cũng gian nan.
Địa Tiên nhất mạch vốn phát triển tương đối muộn, tới khi họ thịnh vượng thì lại đã là thời kỳ thoái trào của giới tu luyện rồi. Thế nên có một số nơi hoang vu hẻo lánh, thậm chí còn chẳng có được một vị nào có thể hoá hình, chứ nói gì tới mạnh yếu.
Lại thêm bản tính Linh Tộc phần lớn là hiền lành, không thích tranh đấu, nên họ chỉ thích hợp với công việc “hành chính” thôi. Chuyện trừ yêu, đánh quỷ, cũng hơi làm khó mấy vị này.
Hoặc giả như có trình báo sự việc cho Địa Tiên mạnh nhất là Trấn Nguyên Đại Tiên đi chăng nữa, thì cho dù ngài có 3 đầu 6 tay, cũng khó mà giúp được hết tất cả. Thực tế là Đại Tiên cùng các đệ tử cũng thường xuyên đi tuần tra, khảo sát đấy. Nhưng Tam giới rộng lớn, khó bề mà đi hết từng ngõ, gõ hết từng nhà ngay được. Huống chi đại kiếp giáng xuống, việc lưu thông tin tức lại càng khó khăn.
Vốn dĩ, Địa Tiên có thể phối hợp chặt chẽ với Thiên Đình, cùng Địa Phủ để giải quyết hạn chế này. Nhưng bởi vì hiện trạng “cán cân quyền lực” nên cũng khó nói lắm, tốt nhất là đợi đến tương lai xem có khởi sắc gì thêm không.
Quay trở lại với Hoả Anh Động, Sơn Thần ở đây là một cây Tùng Bách hoá hình, còn Thổ Địa là củ Nhân Sâm ngàn năm thành tinh. Bởi vì đánh không lại Hồng Hài Nhi, nhất là Tam Muội Chân Hoả, hoàn toàn là khắc tinh của bọn họ, nên bây giờ, bọn họ phải mang theo con cháu, vào động làm việc vặt cho Hồng Hài Nhi.
Bởi vậy, Đường Tăng muốn uốn nắn đứa nhỏ này lại, nên:
“Bần tăng nói rồi! Nếu ngươi không thả bọn hắn đi, bần tăng sẽ không kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe nữa!”
“Lão Tôn cũng sẽ không đánh nhau với ngươi nữa!”
“Lão Trư cũng sẽ không nấu đồ ăn ngon cho ngươi nữa!”
“Lão Sa cũng sẽ không chơi đùa cùng ngươi nữa!”
“Lão… E hèm! Ta cũng sẽ không giả làm ngựa, cõng ngươi chơi đua ngựa với Đại sư huynh nữa!”
Tên cuối cùng chính là Ngao Liệt, hắn phát hiện mình còn quá “trẻ” so với các đại lão này, nên không dám xưng lão là vậy.

“Các ngươi… các ngươi thật quá quắt! Các ngươi đừng quên, sinh mệnh các ngươi hiện tại, cũng đang nằm trong tay của bản vương. Các ngươi lo thân còn không xong, mà đòi ta thả bọn hắn?!”
Hồng Hài Nhi phồng mang trợn má, chống nạnh lên nói.
“Cùng lắm thì bọn ta c·hết là hếti, có gì đáng sợ? Chỉ tiếc là ai đó sẽ mất đi bạn chơi, mất đi đầu bếp mà thôi. Với lại ta định tối nay dẫn ngươi…”
Đường Tăng ngoáy ngoáy mũi, thản nhiên đáp. Đoạn cuối hắn còn cố ý bỏ lửng ở đó, không nói tiếp nữa.
Hồng Hài Nhi vốn tính tình nóng nảy, lại ham chơi. Như mấy hôm nay hắn chơi bời vui quá, nên quên mất mục đích ban đầu, bắt mấy thầy trò Đường Tăng về để làm gì rồi đấy thôi.
Thậm chí, hắn thừa biết, bọn người này đúng là thầy trò Đường Tam Tạng thật, chứ không phải nấm tinh Đường Tam Giác gì đó, nhưng hắn cũng mặc kệ, chơi đùa vui hơn. Với lại, ở lâu với mấy người này, nhận được sự quan tâm của họ, Hồng Hài Nhi cũng thấy mình như được trở về “nhà” vậy.
Nói tới đây, cũng nhờ những câu chuyện “bâng quơ” của Đường Tăng kể trước khi ngủ, khúc mắc trong lòng của Hồng Hài Nhi đối với Ngưu Ma Vương mới được hoá giải. Đồng thời, Hồng Hài Nhi cũng hiểu hơn về cảnh ngộ của phụ thân và mẫu thân. Cũng như, hiểu rõ được bộ mặt thật của kẻ gọi là Bạch Y Chân Nhân hay chính xác hơn là Từ Hàng Bồ Tát.
Quay trở lại với câu chuyện “người khôn ăn nói nửa chừng, để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo”. Như đã nói, vốn tính tình nóng nảy ham chơi, Hồng Hài Nhi nghe Đường Tăng nói lấp lửng như vậy, liền không nhịn được tò mò, hỏi:
“Tối nay như thế nào?”
“Tối nay bọn ta định dẫn ngươi đến một nơi chơi thật vui, nhưng chắc là ngươi không muốn rồi.”
“Có thật là chơi vui không?”
“Vô cùng kích thích.”
Hồng Hài Nhi đắn đo một lúc rồi quyết định:
“Thôi được rồi! Tất cả các ngươi đi về đi, ta thả tự do cho các ngươi đó!”
Đoạn, hắn xua xua tay “đuổi” hết bọn Nhân Sâm tinh, Tùng Bách tinh đi.

“Cám ơn Đại Vương! Cám ơn Đại Vương!”
Cả đám cám ơn Hồng Hài Nhi rối rít, sau đó lon ton nối đuôi nhau về. Lúc bọn chúng đi tới cửa, Hồng Hài Nhi gọi với theo:
“Khoan đã!”
Cả bọn nghe vậy vội tăng nhanh bước chân. Thấy cảnh này, Hồng Hài Nhi không khỏi xụ mặt xuống.
Nhưng không phải tất cả đều chạy hết, ít ra thì vẫn còn lại 2 lão già hơi lùn, chính là Sơn Thần, Thổ Địa và 3 – 4 tên Nhân Sâm tinh, cùng Tùng Bách tinh dừng bước, ngoảnh cổ lại xem Hồng Hài Nhi nói gì.
Thấy vẫn có kẻ dừng lại nghe hắn nói chuyện, Hồng Hài Nhi vui lên trông thấy, nhưng vẫn cố giữ “uy nghiêm” ưỡn ngực lên nói:
“Nếu các ngươi muốn, thì bản đại vương vẫn cho phép các ngươi trở lại đây, chơi đùa với ta.”
“Tất nhiên rồi! Bọn ta sẽ luyện tập thật tốt, quay trở lại chơi ô ăn quan với Đại Vương.”
“Đại Vương đừng lo, bọn ta sẽ đến thăm ngài thường xuyên mà.”
“Đại Vương nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé.”
“Đại Vương đừng cởi truồng đi chơi ban đêm nữa nhé, coi chừng cảm lạnh đấy.”
Hai câu cuối là của 2 lão Sơn Thần và Thổ Địa. Thực chất, Hồng Hài Nhi cũng không bắt ép gì quá đáng mấy người này. Chủ yếu là vì hắn cảm thấy cô đơn, trống trải quá, nên muốn có người tới lui chơi cùng.
Hai lão già lúc đầu cũng vì e ngại thần thông của Hồng Hài Nhi, nhưng ở lâu mới biết bản tính tên nhóc này cũng không hẳn là xấu xa. Chẳng qua là do nhiều yếu tố xung đột trong nội tâm, dẫn đến sự căng thẳng quá mức cho đứa trẻ này. Khiến hắn làm ra những hành vi quá đáng, để phát tiết sự căng thẳng đó ra bên ngoài mà thôi.
Từ khi hiểu rõ ngọn ngành, 2 lão già cũng càng quan tâm Hồng Hài Nhi hơn. Mặc dù, về danh nghĩa là quản gia cho Hồng Hài Nhi, nhưng thực chất, họ cũng xem hắn như con cháu mà đối đãi thôi.
Sau khi họ đã rời đi hết, Hồng Hài Nhi mới quay sang đám người Đường Tăng, nói:

“Xong rồi đấy! Nếu tối nay các ngươi dẫn bản vương đi tới nơi không thú vị, bản vương sẽ không tha cho các ngươi đâu.”
“Yên tâm đi! Bần tăng bảo đảm bao vui.”

Tương truyền, Bàn Cổ sau khi ngã xuống, nhục thân hoá thành vạn vật, U Minh Huyết Hải chính là một trong số đó. U Minh Huyết Hải là do máu đen ở cuống rốn của Bàn Cổ hóa thành, nơi đây sóng máu cuồn cuộn, cá tôm không sống được, chim trùng cũng chẳng tới lui, là địa điểm hội tụ những tà khí và những vật ô uế nhất ở thế gian. Khi chưa có luân hồi, đây còn là nơi linh hồn trôi dạt, hội tụ về.
U Minh Huyết Hải từng sinh ra 2 vị đại năng, một trong số đó là Văn Đạo Nhân (Huyết Sí Hắc Văn hoặc Bát Sí Hắc Văn) đã bị Đường Tăng (Kim Thiền Tử) cho đi bán muối sớm rồi.
Người còn lại chính là đại danh đỉnh đỉnh Minh Hà Lão Tổ. Một phú nhị đại chân chính, vừa sinh ra đã có Thập Nhị Phẩm Nghiệp Hoả Hồng Liên hộ pháp, tay ôm hai thanh sát kiếm Nguyên Đồ, A Tị, g·iết người không dính nhân quả.
Ngoài ra, còn được truyền thừa một loại thần thông, có thể luyện ra được 480 triệu Huyết Thần Tử hoá thân. Mỗi hoá thân đó đều có thể trở thành bản thể của Minh Hà bất cứ lúc nào. Diệt hết 480 triệu Huyết Thần Tử thì mới coi như hoàn toàn g·iết được hắn.
Biết vậy, nên hắn đã hoà 480 triệu hạt Huyết Thần Tử đó, vào khắp U Minh Huyết Hải. Tức là chỉ có rút cạn U Minh Huyết Hải mới có thể diệt hết 480 triệu Huyết Thần Tử và có thể g·iết c·hết Minh Hà. Thế mới có câu “Huyết Hải không khô, Minh Hà bất tử” là vậy.
Sinh ra đã nằm kế vạch đích, những tưởng nhân sinh đỉnh phong sẽ đến với hắn. Nhưng không! Minh Hà Lão Tổ không ra Huyết Hải thì thôi, mỗi lần hắn ra khỏi Huyết Hải, đa phần là phạm hết sai lầm này tới sai lầm khác.
Ba món Linh Bảo của hắn, có thể nói là phù hợp với đạo pháp của hắn vô cùng. Chỉ cần chuyên tâm tu hành, chém ra được thêm bản ngã thi nữa, cánh cửa Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên (Thánh Cảnh) đã rộng mở ra cho hắn rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Minh Hà cứ học đòi làm theo người khác. Lần thì thấy Nữ Oa tạo ra con người thành Thánh, cũng bắt chước tạo ra Atula tộc, kết quả là chỉ có được chút ít công đức. Hắn thấy không đủ, cưỡng chế tạo ra thêm thì bị Thiên Phạt, công đức trước đó cũng vì bảo vệ hắn mà trôi đi hơn phân nửa.
Lần thì thấy Tam Thanh và Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề lập giáo thành Thánh, cũng bắt chước theo, kết quả là được tí công đức như sợi bún. Tức mình, hắn mắng chửi Thiên Đạo bất công, lại ăn thêm một quả Thiên Phạt nữa, thế là nguyên khí đại thương.
Lần khác, Đế Tuấn, Thái Nhất và Côn Bằng dẫn theo binh mã Yêu Đình, vây công Hồng Vân Lão Tổ c·ướp Hồng Mông Tử Khí, hắn cũng hớn hở định chạy ra chấm mút. Kết quả là chưa chấm mút được gì, đã bị dư chấn khi Hồng Vân Lão Tổ tự bạo nổ trọng thương.
Một thời gian sau, gian nan lắm mới khôi phục lại được một chút thương thế. Hắn vừa ló mặt ra, đã đụng ngay Hậu Thổ đến U Minh Huyết Hải, xả thân hoá luân hồi. Tưởng Hậu Thổ chiếm địa bàn của mình, Minh Hà 2 tay 2 kiếm xông tới ngăn cản, suýt nữa thì đã bị luân hồi chi lực đồng hoá hồn phi phách tán.
Cũng may, Bình Tâm nương nương (tiền thân là Hậu Thổ) thấy thương tình (vì Lục Đạo Luân Hồi đã chiếm hết phân nửa U Minh Huyết Hải) nên mới sắc phong cho hắn làm Đạo Chủ Atula đạo hưởng khí vận của một đạo. Bởi vậy mới cứu lại được cho hắn một bàn thua trông thấy.
Mới đây, lần gần nhất, trong Phong Thần lượng kiếp, không biết ma xui quỷ khiến gì, Minh Hà Lão Tổ lại dám dẫn theo vô số Atula, tập kích Tu Di Sơn. Kết quả là bản thân trọng thương, Thập Nhị Phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên nổ còn Cửu Phẩm, vô số Atula mắc kẹt lại ở Tu Di Sơn, bị Nhị Thánh độ hoá thành Atula bộ chúng.
Kể từ đó, không còn ai thấy Minh Hà ra khỏi U Minh Huyết Hải lần nào nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.