Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 88: Song Hà hợp thể, kẻ sau màn xuất hiện




Chương 88: Song Hà hợp thể, kẻ sau màn xuất hiện
“Trước kia đã từng có chân tình phô bày trước mặt ta, nhưng ta lại không biết trân trọng! Cho tới khi sắp mất đi, thì ta mới ngộ ra sai lầm! Trên cõi đời còn có gì đau khổ hơn như vậy?! Nếu ta được tha thứ để sửa chữa sai lầm, thì ta nguyện nói với các nàng ấy: Ta yêu nàng! Nếu chân tình này bắt buộc phải có kỳ hạn, thì ta nguyện rằng, ít nhất cũng vạn năm!”
“Chí Tôn Bảo!”
“Tiểu Bảo Bảo!”
Thanh Hà và Tử Hà thấy bóng dáng của người vừa đến, mừng rỡ hô lên. Trong khi Hỗn Thế Ngưu Vương mũi phun khói trắng, vô cùng bất mãn quát:
“Tôn Ngộ Không! Ngươi còn có mặt mũi quay trở lại đây, phá rối chuyện tốt của bản Đại Vương?”
Tôn Ngộ Không đầu đội Phụng Sí Tử Kim Quan, thân mặc Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, tay đeo Điểm Thúy Phi Long Hạn, chân mang Ngẫu Ty Bộ Vân Lý, đạp trên Cân Đẩu Vân hoặc nói đúng hơn, hiện tại là ngũ sắc tường vân, oai phong lẫm lẫm, đáp xuống trước mặt 2 vị tiên tử.
Thanh Hà cùng Tử Hà không chút chần chừ, nhào tới, đâm đầu vào ngực Ngộ Không. Ngộ Không cũng hơi ngượng ngùng 1 chút, không biết đặt tay ở đâu, nhưng sau đó, nghe tiếng thút thít của 2 nàng, liền mỉm cười ôn hoà, ôm chặt 2 nàng vào lòng.
Tròng mắt đảo 1 vòng, hắn nói:
“Hai vị cô nương nhầm rồi thì phải? Ta là Tôn Ngộ Không, không phải Chí Tôn Bảo! Chí Tôn Bảo đứng ở bên kia kìa!”
Tôn Ngộ Không chỉ qua Chí Tôn Bảo vừa mới đáp xuống sau cùng với Đường Tăng. Thanh Hà cùng Tử Hà quay đầu qua, mới thấy quả thật bên kia mới là Chí Tôn Bảo, còn kẻ mình đang ôm lại là 1 con khỉ lông lá.
Chí Tôn Bảo bên kia cũng dang 2 tay ra biểu thị: Chia cho ta 1 người đi chớ!
Sững sờ giây lát, Thanh Hà nheo mắt lại nói:
“Mặc dù bộ dạng hắn đúng là Chí Tôn Bảo, khí tức cũng rất giống! Nhưng ta cảm giác rất có ác cảm với hắn!”
Tử Hà bổ sung thêm:
“Tỷ tỷ nói đúng! Trực giác cho ta thấy, chàng ‘Chí Tôn Bảo’ hơn là hắn! Chàng mới là người trong lòng của ta!”

Cũng đúng thôi, bởi vì Chí Tôn Bảo hiện tại, từng là Ngộ Không’ mà Ngộ Không’ đã từng đánh lén Thanh Hà để đoạt Nguyệt Quang Bảo Hạp, nên nàng cảm thấy hắn đáng ghét là phải.
Ngộ Không thấy vậy nhún vai nói:
“Vậy thì để 2 nàng thất vọng rồi! Vì ta chỉ là 1 con khỉ lái ngũ sắc tường vân thôi chứ không phải 1 đấng anh hùng cái thế gì cả!”
“Ta mặc kệ! Dù sao thì chàng cũng lái ngũ sắc tường vân đến rồi! Chàng phải lấy ta!”
Tử Hà nũng nịu nói. Trong khi Thanh Hà nghiêng mặt qua 1 bên khác, bĩu môi:
“Hừ! Màu mè!”
Tuy nhiên, khoé môi hơi cong lên trông thấy đã phản bội lại lời nói của nàng.
Hỗn Thế Ngưu Vương ở 1 bên, thấy cảnh tình tứ của mấy người đã không chịu nổi nữa, hất văng Bát Giới cùng Sa Tăng ra, lao như điên tới bên này.
Ngộ Không thấy thế, cũng không hề nao núng, nhẹ nhàng an ủi 2 nàng thơ của mình, rồi rút Như Ý Kim Cang Bổng từ vành tai ra, nghênh chiến Ngưu Vương.
“Oa! Tiểu Bảo Bảo của ta thật oai phong!”
“Tiểu Bảo Bảo nào của ngươi?”
“Cái gì? Không phải là chúng ta đã phân định trước đó rồi sao? Tỷ 2, 4, 6 ta 3, 5, 7!”
“Hừ! Ngây thơ!”
“Tỷ…!”
Thấy hai cô nàng lại sắp cãi nhau nữa, Độn Khứ đứng kế bên thở dài, gõ nhẹ lên đầu 2 nàng 1 cái. Ký ức thức tỉnh, kể cả chuyện trước kia các nàng từng là Hoa Bạch Cốt và tại sao, bây giờ lại ra nông nỗi này, cũng được tỉ mỉ giải thích rõ.

Trong lúc đó, trận chiến giữa Hỗn Thế Ngưu Vương và Ngộ Không cũng đến hồi kịch tính. Ngộ Không vừa mới đột phá, nên rất cần 1 kẻ luyện tay, mà với tình huống hiện tại, Ngưu Vương là 1 sự lựa chọn quá tuyệt vời.
Ngộ Không với Đại Đấu Chiến Thánh Quyết, càng chiến càng hăng, thế công mãnh liệt như vũ bão. Như Ý Kim Cang Bổng múa lên tầng tầng lớp lớp côn ảnh, tạo ra những luồng gió mạnh mẽ làm cát bụi bay tứ tung.
Ngưu Vương vốn là Đại La lâu năm, cũng không phải dạng vừa, nhưng gặp thế công như vũ bão của Ngộ Không, hắn cũng phải tạm tránh né mũi nhọn. Cố gắng chống trả bằng Tam Xoa Kích, rồi phản công. Nhưng hầu như mỗi đòn đánh của hắn đều bị Ngộ Không dễ dàng né tránh hoặc chặn lại.
Được đà lấn tới, Tôn Ngộ Không tung ra tuyệt kỹ của mình, Địa Sát 72 biến – Phân thân thuật. Nhổ ra 1 nhúm lông, thổi 1 hơi, hàng trăm con Ngộ Không bao vây Ngưu Vương, khiến hắn bối rối trong thoáng chốc. Chớp lấy thời cơ, bầy khỉ thay phiên nhau lao vào, mỗi con cho Ngưu Vương 1 gậy.
Bị dồn vào thế bí, trên người Hỗn Thế Ngưu Vương bắt đầu xuất hiện chi chít dấu gậy. Tưởng chừng như hắn sắp bại tới nơi, thì chiến cuộc xoay chiều.
Ngưu Vương há mồm, nôn ra 1 cây quạt sắt. Chính là La Sát Phiến, hình chiếu của Ba Tiêu Phiến ở Sát Na Giới này.
Mặc dù uy năng của La Sát Phiến không được mạnh như bản gốc, nhưng 1 quạt quạt qua, cũng đủ thổi bay vô số phân thân của Ngộ Không. Chưa kể, sát khí vờn quanh trên thân quạt, cũng xen kẽ vào luồng gió thổi ra, xoắn nát hết những phân thân đó.
Không dừng lại ở đó, Ngưu Vương tháo cái khuyên sắt trên lỗ mũi của mình ra, ném về phía Ngộ Không.
Ngộ Không mặc dù vẫn còn hơi chật vật với luồng gió mà La Sát Phiến quạt ra, nhưng cũng không chủ quan, bổ nhào qua 1 bên né tránh. Kim Cang Bổng đập xuống, cái khuyên vỡ tan tành.
Gió ngừng, nhìn lại Ngưu Vương, không biết từ lúc nào, thân hình của hắn lại cất cao thêm mấy thước. Chưa kể, thực lực cũng phóng đại lên tới Đại La Kim Tiên Trung Kỳ!
Trận chiến bị kéo về vạch xuất phát, nhưng lần này có vẻ Ngộ Không yếu thế hơn nhiều. Vốn dĩ, Đại Thánh cũng không ngán vượt cấp chiến đấu. Tuy nhiên, hiện tại Ngưu Vương vừa đánh, vừa vung vẩy La Sát Phiến, thổi Ngộ Không rất khó chịu, vô cùng chật vật.
Từng luồng gió mang theo sát khí thổi tới, khiến 2 mắt Ngộ Không cay xè, rất khó chịu. Hoả Nhãn Kim Tinh “chính hãng” mà còn thế, chứ như “Đau Mắt Đỏ” Kim Tinh trong nguyên tác, thì nãy giờ Đại Thánh đã ôm mắt khóc hu hu rồi.
Giữa lúc Ngộ Không đang gặp khó khăn thì Thanh Hà và Tử Hà cũng đã thức tỉnh xong. Hai tỷ muội nhìn nhau mỉm cười, sau đó… Lưỡng Long Nhất Thể… Đùa thôi! Đùa thôi! Hai tỷ muội nắm tay nhau, 2 bóng hình trùng điệp lại thành 1! Khí thế cũng từ Thái Ất đỉnh phong, kéo thẳng lên đến Đại La Sơ Kỳ.
Vị tiên tử “mới” này, 1 bên váy áo thì màu xanh, trên ngực thêu hoa tím, 1 bên là váy áo tím, trên ngực thêu hoa xanh, ở giữa là 1 dãy màu trắng, như đánh dấu sự giao thoa giữa 2 trường phái. Từ khí chất, cho tới phong thái, có thể nói nàng chính là bản đầy đủ, là sự bù đắp thiếu sót lẫn nhau giữa Thanh Hà và Tử Hà.
Tiên tử cầm 2 thanh Tử Thanh Bảo Kiếm (bởi vì 2 thanh kiếm không hợp làm 1) xông vào chiến trường, hỗ trợ lang quân. Có 1 điều rất trùng hợp là ngày xưa Bạch Cốt Hoa cũng dùng v·ũ k·hí là song kiếm.

“Thạch Đầu! Ta đến giúp chàng đây!”
“Bạch Cốt Hoa?”
“Hừ! Bạch Cốt Hoa ngày xưa của chàng đ·ã c·hết rồi! Bây giờ hãy gọi ta là Song Hà!”
Song Hà ra vẻ kênh kiệu, nhưng lại có phần tinh nghịch nói.
Tất nhiên, họ vẫn đang đánh nhau với Hỗn Thế Ngưu Vương đấy. Nhưng vừa đánh nhau, vừa liếc mắt đưa tình, khiến Ngưu Vương tức muốn nổ phổi. Phải chi ở đó có Liên Hợp Quốc là hắn đã đệ đơn lên để kiện rồi.
Ông bà ta có câu “đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn” chiến cuộc lại 1 lần nữa trở về thế cân bằng. Thậm chí, Ngưu Vương còn có phần bị lép vế, cứ mỗi lần hắn định dùng La Sát Phiến, là 2 thanh Tử Thanh Bảo Kiếm của Song Hà cứ dí vào tay hắn mà đâm. Cứ thế, khiến cho Ngưu Vương phải nhiều lần từ bỏ thời cơ, tiếp tục ngạnh chiến.
Đúng lúc này, không biết từ đâu, giữa bầu trời đêm, vô số vòng vàng như mưa đánh xuống.
Đường Tăng vốn đã có cảnh giác từ trước, phóng ra Vô Địch Kim Chung, Kim Chung phóng lớn, cản lại thế công đó.
Bát Giới, Sa Tăng và Chí Tôn Bảo cũng được thầy nhắc nhở từ trước, mấy người đồng thời truyền pháp lực, hỗ trợ Đường Tăng duy trì uy thế của Kim Chung.
“Keng keng keng keng…”
Vô số vòng vàng đánh vào Kim Chung tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc. Mặc dù, khi vòng vàng đánh vào Kim Chung, oai lực thần diệu đã bị triệt tiêu, nhưng dư lực của chúng đánh vào, vẫn khiến thầy trò Đường Tăng phải gắng hết 200% pháp lực, mới chống đỡ được.
Thế công qua đi, Đường Tăng thu hồi Vô Địch Kim Chung, điều tức 1 thoáng, sau đó, hắn quay sang 1 góc khuất nói:
“Đến rồi sao không đi ra đi, lấp ló làm gì?”
Thì ra, kẻ đến chính là kẻ đã làm hắn c·hết không biết bao nhiêu lần ở Sát Na Giới này. Nếu lúc nãy, Đường Tăng gia nhập chiến cuộc, cùng Ngộ Không đánh Ngưu Vương, thì chắc chắn sẽ bị kẻ này tập kích c·hết bất đắc kỳ tử.
Tên đó sẽ chiếm lấy Nguyệt Quang Bảo Hạp, quay ngược thời gian, khiến cho tất cả mọi thứ trở về vạch xuất phát 1 lần nữa.
Đó cũng là kịch bản của đa phần các lần trước. Tuy nhiên, bởi vì lần này có Độn Khứ phát giác bất thường, cả 2 bàn tính kỹ lưỡng, không xuất thủ trước, để kẻ kia lộ ra sơ hở.
Quả nhiên, khi thấy tình huống dần mất khống chế, kẻ này đã không ngần ngại xuất thủ, phóng đại chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.