Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 94: (Nạn 21) Núi Hắc Tùng lão yêu Hoàng Bào Quái, Nước Bảo Tượng công chúa Bách Hoa Tu (1)




Chương 94: (Nạn 21) Núi Hắc Tùng lão yêu Hoàng Bào Quái, Nước Bảo Tượng công chúa Bách Hoa Tu (1)
Đường Tăng vừa đi, vừa dắt theo Long Mã mà thở dài. Tiểu tử này đúng là xui xẻo, không làm gì cũng g·ặp n·ạn.
Số là sau khi Quán Âm Đại Sĩ đoạt xá Kim Cô La Hán, mới biết được tên này ngoài nhiệm vụ bày kế để Ngộ Không đeo Khẩn Cô, thì còn có 1 nhiệm vụ phụ nữa. Nhiệm vụ đó, chính là cho Bạch Long Mã đeo Khiển Cô.
Khiển Cô Nhi này là Đăng Quang Cổ Phật yêu cầu làm ra sau Kim, Cấn, Khẩn để sau này có gì, thì Cổ Phật Nhất Mạch chấm mút được 1 chút từ Tiểu Bạch Long. Hoặc nói thẳng ra là có thể khống chế 1 vị Bồ Tát trong tương lai.
Trời xui đất khiến thế nào, ý này lại rất được Tây Phương Nhị Thánh tán thành. Bởi vì họ cho rằng, 81 nạn hiện nay càng khó hơn so với dự định ban đầu, nên chắc hẳn công đức đoàn thỉnh kinh nhận được là nhiều lắm.
Tức là sau này, thực lực của họ sẽ tăng cao hơn với dự tính trước đó. Vì vậy, càng kiểm soát chặt chẽ hơn thì càng tốt.
May là Đường Tăng nghĩ ra sáng kiến để Quán Âm Đại Sĩ thay mận đổi đào, g·iả m·ạo làm Kim Cô La Hán, đọc hết ký ức hắn, mới biết được sự tình bên trong này. Nếu không, khi cả đám đi ra ngoài, không sớm thì muộn, cũng bị phát hiện sơ hở, vì Tiểu Bạch Long không có đeo gì trên người.
Tốn thêm mấy ngày trời, dựa trên tài liệu sẵn có, cộng thêm vơ vét từ Kim Cô La Hán. Đường Tăng rèn lại Khiển Cô, thêm thắt, thay đổi theo ý của mình, nhưng người ngoài nhìn vào cũng sẽ không biết nó đã bị thay đổi. Còn kẻ có khả năng nhận ra sự thay đổi, cũng đã cưỡi hạc về Tây mất rồi.
Khiển Cô về cơ bản có 2 hình thái, đối ứng với 2 hình dạng, nhân thân và thú thân của Tiểu Bạch Long. Ở nhân thân, Khiển Cô là chiếc khuyên tai, còn ở dạng thú, nó là 1 bộ yên cương cho thú cưỡi để qua mắt chư thần.
Vì để “bọn họ” không nghi ngờ, Đường Tăng cũng không có thay đổi những chi tiết đó. Chứ bản thân Đường Tăng cũng không chú trọng mấy. Dù sao thì như đã thấy đấy, suốt hành trình đã qua, Đường Tăng có bao giờ cưỡi lên Long Mã đâu, mà cần yên cương làm gì?
Theo hắn, đồ đệ là đồ đệ, tọa kỵ là tọa kỵ, không thể đánh đồng được. Hoặc giả chăng, có thể xem tọa kỵ như đồ đệ thì được, chứ ai đời lại xem đồ đệ như thú cưỡi? Thì chắc cũng có, nhưng đó không phải là Đường Tăng.
Thấy Tiểu Bạch Long chịu khổ cũng lâu rồi, lần này không làm gì cũng bị tính kế. Đường Tăng mới tương kế tựu kế, cùng các trò đóng 1 tuồng kịch, đuổi Ngộ Không đi, chuẩn bị giải cấm chế cho Long Mã.
Đi khỏi địa phận Bạch Hổ Lĩnh là tới Hắc Tùng Sơn, nơi đây cây cối mọc um tùm, dây leo giăng bít lối, đi lại khó vô cùng. Núi này vốn tên Oản Tử Sơn nhiều nhất là cây Hắc Tùng (Thông Đen) nên còn được gọi là Hắc Tùng Sơn.
Đường Tăng ra hiệu, Bát Giới hiểu ý, 1 bồ cào bổ thẳng từ chỗ thầy trò tới 1 hang động, bổ ra 1 con đường thông thoáng. Thầy trò nhởn nhơ men theo đường đó, tiến tới hang động thần bí kia.
Oản Tử Sơn, Ba Nguyệt Động.
Hai vợ chồng Hoàng Bào Quái và Bách Hoa Tu đang cùng nô đùa với 2 con, thì bỗng nhiên nghe trước cửa động có t·iếng n·ổ vang, làm cả hang động rung chuyển.
Hoàng Bào Quái tức giận, trấn an phu nhân cùng hài tử, sau đó, hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài cửa động. Bước tới cửa động, nhìn thấy 2 con lang yêu canh cửa đang ôm đầu chúi xuống đất, chổng mông lên trời thì tức mình quát:

“Hai người các ngươi làm cái trò gì thế? Có chuyện gì mà lại náo động tới tận bên trong động như vậy?”
Hai con lang yêu nghe tiếng Đại Vương mới dám ngẩng đầu lên, lồm cồm bò dậy nói:
“Đại Vương thứ tội! Lúc nãy bọn ta vẫn đang canh gác như mọi khi, thì thấy 1 đạo trảm kích đánh từ phía đối diện qua!”
“Đúng đó Đại Vương! Cũng may là đạo trảm kích đó hình như chỉ là dọn đường thôi! Nếu không thì bọn ta không còn ở đây nói chuyện với Đại Vương được rồi!”
Hoàng Bào Quái nghe xong, ngẩng đầu lên thì thấy 1 cảnh làm cho hắn không khỏi nhíu mày lại. Bây giờ trời cũng sập tối rồi, nên khi vừa mới ra hắn cũng không để ý, bây giờ nhìn lại thì…
Chỉ thấy, phía trước có 1 con đường rộng mở nối thẳng tới nơi đây, cây cối, đất đá ngáng đường đều đã b·ị đ·ánh thành bột mịn hết cả. Nếu nhìn kỹ, phía xa xa còn có mấy đạo bóng người đang từ từ tiến tới.
“Đi vào trong bảo hộ phu nhân cùng thiếu gia và tiểu thư! Chuyện ở đây để ta giải quyết!”
“Vâng!” x2
Hoàng Bào Quái nhìn chằm chằm mấy đạo bóng người đang tiến tới đây, trầm giọng nói. Hai tên lang yêu biết có chuyện lớn, nên cũng nghiêm túc thi hành mệnh lệnh.
Tới khi đoàn người tới gần rồi thì Hoàng Bào Quái mới chuyển từ sắc mặt nghiêm trọng, sang sắc mặt quái dị.
Tuy nhiên, hắn vẫn cố giữ vẻ hung hãn, gặng hỏi:
“Các ngươi là ai mà dám tới đây gây sự với bản Đại Vương?”
“Khuê Mộc Lang, ngươi đừng diễn nữa, những tên theo dõi bị bần tăng che mắt cả rồi!”
Đường Tăng cười cười nói.
Khuê Mộc Lang nghe xong cũng không diễn nữa, nhưng cũng không hề bỏ xuống cảnh giác hỏi:
“Ý đồ của các vị hôm nay tới đây là?”

“Ngươi đừng lo, bọn ta hôm nay tới đây chỉ xin 1 bữa cơm, sẵn nhờ 1 chút chuyện! Bọn ta không rảnh đến để chia rẽ gia đình ngươi đâu!”
“Làm sao ngài biết…”
Khuê Mộc Lang lại càng cảnh giác hỏi.
Đường Tăng nói:
“Chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là bọn ta không có ý định ‘làm chuyện bao đồng’! Nếu không thì bọn ta đã không kiên nhẫn đứng ở đây nói chuyện với ngươi rồi!”
Thấy đám người Đường Tăng cũng không có động cơ gì phải “nói dối chân thành” như vậy, Khuê Mộc Lang mới tạm bỏ xuống cảnh giác, hỏi lại 1 chút:
“Thật sự là các vị không định ‘thay trời hành đạo’ gì à?”
“Ai rảnh?”
“Nhưng chả phải Từ Hàng Bồ Tát nói…”
“Ngươi tin bọn ta hay tin Từ Hàng hơn?”
Nhìn chằm chằm mấy thầy trò 1 lúc lâu, không phát hiện gì khác thường, Khuê Mộc Lang mới thở phào nói:
“Là tiểu tiên đa nghi! Mời các vị vào động ngồi chơi xơi nước!”
Theo chân Khuê Mộc Lang vào Ba Nguyệt Động, Đường Tăng mới hiểu câu “Bên ngoài đổ nát hoang sơ, Bên trong cảnh vật nên thơ hữu tình” là như thế nào. Chỉ thấy khắp nơi trang hoàng lộng lẫy, dạ minh châu treo khắp các phương, ban đêm mà sáng như ban ngày, cứ ngỡ đâu là chốn cung điện của hoàng gia.
“Lão Khuê! Ngươi cũng có khiếu thẩm mỹ đấy chứ!”
Đường Tăng tấm tắc khen.
Khuê Mộc Lang gãi gãi đầu nói:

“Thánh Tăng khen nhầm rồi! Đó là do phu nhân của ta làm cả đấy!”
Nói rồi, hắn mời thầy trò ngồi vào bàn, rồi gọi:
“Phu nhân! Dẫn theo hài tử ra chào hỏi chư vị trưởng bối đi!”
Rẽ màn bước ra là 1 nữ tử tuổi chừng đôi mươi, cung trang diễm lệ, dắt theo 1 trai, 1 gái mũm mĩm đáng yêu, tầm 3 – 4 tuổi ra chào hỏi:
“Tiểu nữ Bách Hoa Tu xin ra mắt chư vị!”
“Phu nhân khách khí!” x3
“Khai Tâm/Lan Hoa xin ra mắt chư vị thúc thúc, bá bá!”
“Ôi! Con nhà ai mà ngoan quá!”
Tiểu Khai Tâm cùng tiểu Lan Hoa khoanh tay, cúi gập người xuống, bắt chước mẫu thân chào hỏi, làm Đường Tăng thấy đáng yêu quá chừng, không nhịn được mà tiến đến nựng 2 má béo mập của 2 đứa trẻ.
Kết thúc màn nựng em bé, Bách Hoa Tu xin phép mang tiểu hài tử về phòng, để các vị đại lão bàn chuyện lớn.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của Bách Hoa Tu rời đi, nhìn lại Khuê Mộc Lang, mặt xanh, râu đỏ, tóc đỏ, ban đêm còn mặc áo choàng vàng, sợ người ta không biết mình là Hoàng Bào Quái hay sao.
Bát Giới dường như cũng cùng cảm nhận với Đường Tăng, buộc miệng nói:
“Haizzz! Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu!”
“Ngươi! Thiên Bồng! Ngươi cũng có mặt mũi bỡn cợt ta?! Ngươi cũng không phải là 1 đầu heo sao?”
“Lão Trư là tự nguyện hi sinh nhan sắc đổi lấy bình yên! Lỡ như các cô nương trên đường thỉnh kinh thấy ta đẹp trai quá, cứ quấn quýt lấy, ảnh hưởng tới tiến độ thỉnh kinh thì như thế nào?!”
“Hừ! Ta cũng hi sinh nhan sắc để đổi lấy bình yên vậy! Hình dạng xấu xí như thế này, ai có thể liên hệ ta với Khuê Mộc Lang Tinh Quân chứ!”
Đường Tăng nghe vậy, nhấp 1 ngụm trà hỏi:
“Theo bần tăng thấy, chắc cũng không phải chỉ nhiêu đó thôi đâu nhỉ? Mặc dù chuyện của ngươi ta cũng biết chút ít, nhưng làm sao các ngươi lại ra nông nổi này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.