Mục Tinh Dã bưng một cốc trà mới pha ra cho Ngôn Hòa, cười xun xoe lấy lòng.
Xong cậu quay sang dọn bớt chỗ tạp chí trên bàn, tay chân rối rắm cả lên.
"Tại không biết anh ghé nên chưa thu dọn gì." Mục Tinh Dã nói.
Đâu chỉ chưa thu dọn, cậu ở lại Bình Châu suốt 7 8 ngày, nhà đã phủ một lớp bụi mong mỏng, thực sự cậu không muốn để cho Ngôn Hòa ngồi giữa cái môi trường tệ hại thế, cứ như hoàng tử lỡ bước vào nhầm khu ổ chuột ấy.
Ngôn Hòa cao ráo nổi bật, vai rộng chân dài, phong thái sáng láng, ngồi ở gian phòng khách nhỏ xíu tạo thành khung cảnh trái khoáy vô cùng.
"Xin lỗi anh... chỗ này chật quá," Mục Tinh Dã ngập ngừng, "anh thông cảm."
Ngôn Hòa không nhìn cậu mà cúi đầu uống trà. Đây là hồng trà anh thích, màu sắc mùi vị đều đậm đà nguyên chất, không biết với thu nhập hiện giờ của Mục Tinh Dã thì phải tốn chừng nào tiền mua.
"Em mua ở chỗ anh Cát đấy ạ, bố anh ấy mê uống trà nên em tranh thủ mua chung một ít." Mục Tinh Dã thấy anh tập trung uống trà, cuối cùng cũng tìm ra chủ đề an toàn để nói, xua bớt tình hình lúng túng trước mắt, "Em nghĩ là... nhỡ đâu hôm nào anh sang gặp em..."
Rồi cậu nhận ra Ngôn Hòa chưa rõ anh Cát là ai, lại vội vàng giải thích: "Anh Cát là sếp của em ở quán Soho ạ, có một đợt em chẳng kiếm được việc, sắp hết cả tiền ăn rồi, may được anh Cát nhận ——"
Đang huyên thuyên dở thì tự dưng cậu giật mình phanh gấp, rõ ràng mình muốn nói mấy chuyện vui vui thôi mà sao nghe như kể khổ thế. Cậu chửi thầm bản thân mồm nhanh hơn não, len lén liếc Ngôn Hòa một cái, thấy đối phương không có gì khác thường, dứt khoát ngậm miệng lại luôn.
Ngôn Hòa uống hết cốc trà, thấy thời gian không còn sớm nữa bèn đứng dậy chuẩn bị về.
Mục Tinh Dã tò tò bám theo sau anh, đi ra đến cửa, còn chưa kịp lên tiếng "Hôm khác gặp lại" thì bỗng Ngôn Hòa bảo:
"Sau này uống ít rượu thôi."
Ngôn Hòa đứng ngoài hành lang, ngoái đầu trông Mục Tinh Dã đang lấp ló bên cửa. Ánh sáng mờ mờ rọi vào qua ô cửa sổ nhỏ hẹp dọc cầu thang đã bị Ngôn Hòa chặn mất nên nó chỉ phủ lên bờ vai rộng của anh, anh đứng ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm.
"Em, em biết rồi ạ." Mục Tinh Dã đáp.
Có những lúc đâu phải cứ không muốn uống là cậu sẽ không cần uống, có những người đâu phải cậu cứ không muốn gặp là sẽ không nhất thiết phải gặp. Cậu đã không còn là Mục Tinh Dã có thể tùy hứng thỏa thích vô tư lự ngày xưa nữa.
Đầu mày Ngôn Hòa thoáng nhíu lại, anh nhìn đứa bé con được mình chiều chuộng từ bé đến lớn trước mặt, dù đã trải qua vô vàn cực nhọc thì vẫn cứ đứng đó nở nụ cười với anh.
Quãng thời gian 5 năm, quá khứ đau đớn giày xéo đều như vực thẳm rạch ngang giữa hai người họ. Ngôn Hòa không biết bao giờ thì mới vượt qua, cũng chẳng biết là có vượt qua nổi hay không.
Nhưng trước khi ra về anh vẫn nói cái câu đã quanh quẩn trong đáy lòng mãi lâu.
"Nếu có ai ép cậu uống," Anh bảo, "thì gọi cho tôi."
Mục Tinh Dã ngồi xuống sofa, cầm lấy cốc trà Ngôn Hòa vừa uống, chỗ trà còn sót lại đã nguội ngắt, cậu chậm rãi đưa lên miệng nếm thử một ngụm, ngọt lịm.
Cậu nhớ đến câu cuối cùng Ngôn Hòa nói đó, đầu óc mê mệt lùng bùng, chỉ biết mình cứ khóc xong lại cười như một thằng dở hơi.
—— Đồ dở hơi vui sướng, chỉ một câu nói thôi đã cảm giác như có cả thế giới.
Sang tháng 2 chính là Tết Âm lịch. Tầm này hàng năm là khoảng thời gian thư thái nhất của Mục Tinh Dã. Vạn Khoảnh phải về nhà tổ ở Bình Châu đón Tết với các bậc cha chú bề trên, không rảnh quan tâm đến cái nhân vật tin hin là cậu, cậu được tự do hơn nhiều.
Cậu lên kế hoạch cho Tết năm nay từ lâu rồi, đến chúc Tết Ngôn Hòa, tặng quà năm mới cho anh, tốt nhất là được nấu mời anh một bữa, nếu suôn sẻ thì còn mong rủ Ngôn Hòa lên đỉ.nh núi xem pháo hoa.
Nếu được tham lam thêm tí nữa, nếu Ngôn Hòa chấp nhận, cậu muốn kể cho Ngôn Hòa những gì cậu trải qua, nỗi nhớ mong của cậu rồi cả quyết tâm vững bền kiên định của cậu suốt mấy năm nay.
Nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp biến số.
Vạn Khoảnh bảo cậu chuẩn bị sẵn, mấy hôm nữa đi Bình Châu với gã.
Đi Bình Châu làm gì? Mục Tinh Dã mất một hồi lâu để phản ứng mà vẫn chưa tiêu hỏa nổi cái tin này. Thư kí của Vạn Khoảnh chỉ thông báo cho cậu chứ không thể giải đáp thắc mắc hộ cậu. Thế nên cậu gọi thẳng cho Vạn Khoảnh.
Thái độ của Vạn Khoảnh vẫn như mọi lần, trả lời cũng giản lược rành rọt: "Đi đón Tết."
Mục Tinh Dã cố kìm cơn bốc đồng muốn ném văng cái điện thoại vào mặt gã, biết điều đáp lạnh nhạt "Biết rồi".
Sau vụ lần trước Mục Tinh Dã suýt lượn một vòng qua cửa tử thì Vạn Khoảnh không gây sự với cậu nữa. Mục Tinh Dã phỏng đoán chắc tại gã lo vết thương của cậu chưa khỏi hẳn mà giã thêm mấy lần có khi toi thật luôn. Cụt hứng thế thì chán chết.
Mở cửa sổ ra hứng gió rét nguyên đêm, buổi sáng dậy tiếp tục đi gội đầu bằng nước lạnh, chờ đến chiều cuối cùng Mục Tinh Dã cũng lên cơn sốt tận 38 độ.
5 giờ chiều, thư kí của Vạn Khoảnh gọi cho cậu mãi không được, đành phải sang tận nơi tìm cậu. Cậu mơ màng đờ đẫn bị dẫn lên xe đưa sang chỗ Vạn Khoảnh ở, đứng thôi cũng còn khó.
Đây là lần đầu Vạn Khoảnh gặp cậu tính từ buổi tối hôm ấy, sốt nóng cháy cả mặt, người cứ run bần bật, nằm vật ra sofa không nói được câu nào.
Trước khi bỏ đi Vạn Khoảnh quẳng lại với thư kí một câu: "Cho nó vào viện."
Mục Tinh Dã không biết tại sao Vạn Khoảnh lại định dẫn cậu về ăn Tết ở Bình Châu, giống như việc cậu không hiểu sao lần này lại dễ dàng thoát được một kiếp vậy.
Vào bệnh viện truyền nước xong xuôi, đi ra đã là 1 giờ sáng. Ở ngoài lạnh căm, Mục Tinh Dã dém chặt áo khoác, gọi xe taxi về nhà.
Người ngợm vẫn cứ nặng nề uể oải nhưng trong lòng cậu lại nhẹ nhõm hẳn. Về tới nhà uống thêm thuốc, cậu không còn mong ngóng sốt cao thêm một tí như hôm qua nữa mà giờ chỉ muốn gắng bình phục hẳn trước đêm giao thừa.
Dự án viện thẩm mỹ mới của Ngôn Thành phụ trách tranh thủ khai trương trước năm mới, bận bịu tối mắt tối mũi. Ngôn Hòa không tham gia, cũng không cần đỡ đần gì nên được mấy hôm nhàn nhã hiếm hoi.
Buổi trưa anh về thăm nhà cũ một chuyến, ăn cơm với ông nội. Tinh thần Ngôn Niên khá ổn, tâm trạng cũng tốt, đề tài chuyện trò trong bữa đều rất nhẹ nhàng.
"Xem ra chắc gia sản nhà họ Đoàn phải rơi vào tay Đoàn Diệc Gia thật rồi." Ngôn Niên nói.
Ngôn Hòa cười: "Chị ấy có thủ đoạn, tạo quan hệ tốt, tính tình hành xử nhạy bén thấu đáo, tương lai ắt nên việc lớn."
"Đúng đấy, chứ mà để cho cái thằng em trai thì e chưa đầy mười năm tài sản đã đội nón ra đi hết." Có vẻ Ngôn Niên nhớ ra gì đó, hỏi thử: "Hai đứa là bạn học à?"
"Chị ấy hơn cháu 3 tuổi, cùng trường chứ không cùng khối ạ."
Bữa cơm đã gần xong, người làm dọn hết chén đĩa đi, pha ít hồng trà. Ngôn Hòa nhấp một ngụm, mùi vị tạm được, đại khái chắc hơi kém hơn hôm uống ở nhà Mục Tinh Dã lần trước một tí.
"Kim Tuấn Mi thượng hạng của vùng Đồng Mộc Quan, sấy bằng gỗ tùng đấy, sao, không hợp khẩu vị của cháu à?" Ngôn Niên thấy cháu trai uống ngụm đầu tiên xong hơi nhíu mày lại có vẻ suy tư, mới sửng sốt trong lòng, ông cũng nếm thử một ngụm mà không thấy gì khác thường.
"Đâu ạ ông, trà thơm lắm." Ngôn Hòa nói.
"Cháu ấy, uống trà theo ông từ bé, làm mấy đứa nhóc khác toàn cười cháu." Nhớ lại chuyện xưa, Ngôn Niên hơi cảm khái. Khi đám bạn cùng tuổi còn đang uống nước ngọt thì Ngôn Hòa lại chỉ thích ngồi uống trà với ông nội trong phòng trà, nhâm nhi một mạch phải mất cả buổi.
Thực ra xét kĩ thì cái đứa lần nào cũng cười Ngôn Hòa kinh nhất chính là Mục Tinh Dã.
Hồi ấy Mục Tinh Dã là khách quen ở nhà họ Ngôn, ngoài đi học ra thì cứ ngày nghỉ là ở lì bên nhà họ Ngôn, đã ăn ngủ chung với Ngôn Hòa thì thôi, lại còn hay xúi giục Ngôn Hòa phá phách nghịch ngợm cùng. Cơ mà cậu nhóc có quấy nữa thì cũng chỉ cần Ngôn Hòa nhắc nhở một tiếng là lại im thin thít như con chim cút ngay. Thành ra về sau cứ lúc nào không trông nổi Mục Tinh Dã là bên nhà họ Mục lại thảy luôn cậu sang cho Ngôn Hòa.
Cũng không phải Mục Tinh Dã cười nhạo Ngôn Hòa mới tí tuổi đầu đã suốt ngày uống trà đàm đạo như kiểu cụ cố học giả đâu, mà đơn thuần do Ngôn Hòa thưởng trà trò chuyện với ông nội rồi thì không dẫn cậu nhóc đi chơi được thôi.
Cơ mà sau này lớn hơn đỡ nghịch hơn xíu, cậu cũng có thể học theo ngồi chung với Ngôn Niên Ngôn Hòa mãi nửa ngày trong phòng trà nốt.
Nếu không có những việc sau ấy... thôi vậy, nhắc làm gì.
Thấy nét mặt Ngôn Niên kém vui, Ngôn Hòa biết ông nội lại nhớ đến chuyện cũ, bèn chuyển đề tài sang dự án mới của Ngôn Thành.
Hai ông cháu tán gẫu thêm một lát, Ngôn Hòa thấy cũng đã muộn, đến giờ ông nội ngủ trưa, anh bèn chuẩn bị đứng dậy xin về.
"Chính ra hai đứa hợp nhau đấy." Ngôn Niên chưa cho anh cơ hội đi về, đề tài tự dưng ngoặt tiếp sang hướng khác.
Nhất thời Ngôn Hòa không hiểu ông nội nói vậy là sao, tương đối nghi hoặc.
Ngôn Niên nói thêm: "Mấy hôm trước nhà họ Đoàn sang thăm ông, có nhắc đến, cũng hài lòng về cháu lắm. Cháu có muốn cân nhắc thử không?"
Giờ Ngôn Hòa mới vỡ ra ý đồ của ông, vẻ sửng sốt ngoài mặt không hề che giấu, ngay sau đó lại thoáng cau mày, sắc thái hơi khác cái cau mày lúc uống ngụm hồng trà đầu tiên vừa nãy, lần này có phần nóng nảy, anh nói: "Dạ thôi, cháu không muốn cân nhắc đâu ạ."
"Kiểu gì chẳng phải lập gia đình." Ngôn Niên quan sát nét mặt cháu trai, lại bảo, "Bố cháu không ở cạnh, ông phải lo dần những việc này cho cháu chứ."
"Ông ơi," Ngôn Hòa nhanh chóng nói, "cháu không thích con gái, ông biết mà ạ."
"Đoàn Diệc Gia rất khá, chưa thử sao đã biết không ổn?" Ngôn Niên tương đối bất mãn, giọng điệu thăm dò vừa nãy cũng chuyển sang cương quyết hẳn, "Ngay từ đầu cháu bị người kia ảnh hưởng đâm ra lệch lạc, nếu không có nó cháu đã yêu đương cưới xin bình thường chứ lấy đâu ra chuyện đi come out với người ta. Tiểu Hòa, bây giờ cháu với nó cũng không thể nào đến với nhau được nữa, cháu cứ thử qua lại với người khác xem đã nào."
"Không liên quan gì đến cậu ta ạ." Ngôn Hòa rũ mắt, không nhìn rõ biểu cảm nhưng giọng điệu thì chắc nịch kiên định, "Cháu cũng không có hứng thú với người khác."
Trong ấn tượng của Ngôn Niên, từ nhỏ Ngôn Hòa đã ân cần chu đáo, tuy hơi lạnh nhạt nhưng nhìn chung rất được người lớn quý mến. Hiếm khi thấy Ngôn Hòa phát biểu cứng rắn không chừa đường lui thế này.
Ngôn Niên thở dài một hơi, nói nhiều vô ích, ông cụ uể oải đuổi Ngôn Hòa về, tự mình lên gác đi nghỉ trưa.
Lúc lái xe về đến gần chung cư Ngôn Hòa nhận được cuộc gọi từ Bùi Nguyệt, báo là Vạn Khoảnh lên máy bay một mình, trong số những người đi theo không có Mục Tinh Dã.
Rồi cô hỏi tiếp: "Vẫn đặt vé máy bay theo kế hoạch ban đầu ạ?"
Giọng Ngôn Hòa lẫn vẻ nhẹ nhõm khó lòng phát giác, anh trả lời "Đặt đi".
"Với cả," Bùi Nguyệt đang định cúp máy thì nghe thấy sếp nói thêm, "chiều cô ghé nhà tôi một chuyến, hộ tôi việc này."
—
💦 Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:
Bùi Nguyệt: Iem chính là NPC hộ công số 1