Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 16: Nấp gì mà nấp




Hẹn đi ăn với một kẻ nghiện sạch mức độ nặng không phải lựa chọn sáng suốt cho lắm.

Sau khi phải nghe Lâm Bích càm ràm về bát đũa thìa dĩa và mỉa mai về không gian quán ăn đến lần thứ 4, Mục Tinh Dã đập thìa cái cạch: "Mày có ăn không không thì thôi nhé."

Giờ Lâm Bích mới chịu yên, đảo mắt bất mãn rồi cắt một miếng nhỏ bánh phô mai nướng, ngần ngại cho vào miệng.

"Tết nhất tụ tập đúng mỗi một hôm, còn tốn hẳn nửa tháng lương của tao đấy, mày đừng có trưng ra cái mặt như ăn phải thạch tín thế được không." Mục Tinh Dã trông ngứa mắt quá, nói năng cũng xéo xắt.

"Biết mày nghèo rồi, bữa này tao khao được chưa ạ?"

"Được quá chứ." Nghe thế Mục Tinh Dã vẫy luôn nhân viên phục vụ, gọi thêm một miếng bít tết thăn lưng.

Lâm Bích: ...

Cả hai láo nháo một hồi xong quay lại đề tài hẳn hoi.

"Hôm kỉ niệm thành lập trường mày có đi không?" Lâm Bích hỏi.

"Còn sớm mà, giờ đã vội gì? Với cả cái dạng thanh danh khó ngửi gia đình tai tiếng như tao thì có ai mời đi?" Mục Tinh Dã kì cạch cắt miếng bít tết.

"Ai dám nói mày?" Lâm Bích trợn tròn mắt, vung cái dĩa đang cầm lên dứ dứ, "Tao cho nó biết tay."

"Rồi rồi rồi, biết mày ghê rồi." Mục Tinh Dã vội can cậu ta.

"Đúng rồi, mày vẫn còn đang nợ tiền cái tên nhà họ Vạn đúng không? Thiếu bao nhiêu nữa?" Lâm Bích bảo, "Giờ càng ngày địa vị tao càng lên rồi đấy, cũng nắm một ít, đưa mày bù trước được."

"Thôi, cái nhúm tiền ấy của mày mày giữ lại đi. Nhỡ lại lang thang đường phố tiếp thì còn có thứ lận lưng." Mục Tinh Dã nói.

Nghe thế Lâm Bích bĩu môi, cũng đúng, mình cha không thương mẹ không yêu, giờ trông cảnh ngộ khá khẩm chứ hồi xưa thiếu thốn còn phải nhờ Mục Tinh Dã tiếp tế hộ.

Lâm Bích là sản phẩm từ tiết mục thường gặp ở các nhà giàu có, quá trình trưởng thành chưa đến nỗi bi kịch nhưng dĩ nhiên chẳng suôn sẻ là bao.

Nhà họ Lâm ở địa phương gọi là tạm chen chân vào giới, tuy kém hơn mấy gia tộc lớn phần nào nhưng cũng có mặt mũi ra hồn. Lâm Bích là con riêng, ở với mẹ ruột trong biệt thự ngoại ô suốt để tránh né, cuộc sống thiếu thốn. Mới năm ngoái thì mẹ qua đời, ông bố nhận cậu ta về lại nhà họ Lâm.

Cậu ta học cùng trường đại học với Mục Tinh Dã, cùng khóa nhưng khác ngành, cả hai quen nhau trong một buổi tiệc nho nhỏ. Nói trắng ra thì chẳng ai đánh giá cao cậu con riêng nhà họ Lâm. Nhưng xưa nay Mục Tinh Dã chả có khái niệm gì về mấy vụ này, hành xử theo cảm tính hết, tuy không quá chú ý tới Lâm Bích nhưng cũng hoàn toàn không có chuyện dè bỉu khinh khi. Mục Tinh Dã đối xử bình thường với mọi người nhanh chóng giành được thiện cảm từ Lâm Bích. Dần dà qua lại hai người thành bạn bè với nhau.

Ban đầu mối quan hệ cũng nhàng nhàng, thi thoảng gặp mặt ở trường thì hẹn đi ăn, Lâm Bích gặp vấn đề cũng có nhờ Mục Tinh Dã hỗ trợ.

Mãi về sau nhà họ Mục gặp biến cố, Ngôn Hòa ra nước ngoài, Lâm Bích lại chẳng hề xa lánh hắt hủi Mục Tinh Dã như những người khác.

Khả năng của Lâm Bích có hạn, lo thân mình còn khó, cậu ta không thể ra tay trợ giúp nhưng vẫn đồng hành bên Mục Tinh Dã dù không nói một lời, có thể im lặng ngồi với cậu ở góc phố cả đêm vào lúc cậu bế tắc nhất.

Cái tình chân thật quá đáng quý, bầu bạn tích tụ thành sông sâu. Ngoài Ngôn Hòa ra, Lâm Bích cũng trở thành một phần lý do bé nhỏ giúp Mục Tinh Dã gồng mình cố gắng giữa giai đoạn rơi vào khốn cùng.

Rất nhiều khi chỉ cần một chút xíu nhỏ nhoi ấy thôi đã đủ cho người ta nương tựa sống tiếp.

Hai người ăn xong, Lâm Bích mượn cái cớ ngàn năm "Đang Tết nhất đằng nào cũng ra đường rồi" để lôi Mục Tinh Dã vào trung tâm thương mại xem quần áo.

"Đồ nam ở đây đắt thế, tiền đâu mà mua." Nghía hết một hàng, Mục Tinh Dã không nhịn được phải lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý thấy gương mặt chị nhân viên bán hàng đứng cạnh bỗng chốc cứng đờ.

Lâm Bích đỡ trán, chê cậu người nhà quê: "Nghèo thì cứ im ỉm mà nghèo đi, nói ra làm gì."

Nhân viên bán hàng trông hai thanh niên vẻ ngoài phong độ ngời ngời sỉ vả nhau như chốn không người đây, mặt càng cứng ngắc nữa.

Cuối cùng Lâm Bích cắn răng, móc thẻ giơ ra, nở nụ cười quyến rũ hơi kiểu tuổi mới lớn học đòi đú đởn: "Lấy hết mấy bộ vừa thử xong cho tôi."

Nhân viên run run tính tiền, cúi người tiễn hai khách ra về, mặt mũi giờ tươi roi rói.

Cả hai xách túi lớn túi nhỏ bước ra, mặt cùng xanh như tàu lá chuối, Lâm Bích vung tay quá trán xong hơi hối hận, tuy bố cậu ta đón về nhưng vẫn hạn chế tiền tiêu vặt hàng tháng của cậu ta rất nghiêm ngặt, cậu ta mang cái danh thiếu gia Lâm hão thế chứ thực tế so với đám con cháu nhà khác thì thua xa.

Lúc đi vòng qua khúc quanh xuống tầng, gương mặt vốn đang hơi tái của Lâm Bích bất chợt rùng mình, đùng cái đã phấn chấn lên hẳn. Mục Tinh Dã liếc sang một cái, chả rõ cậu ta lại định nhố nhăng gì, nhưng nhìn theo tầm mắt cậu ta xong thì không thể cười nổi nữa.

Ngôn Hòa cùng một người phụ nữ lộng lẫy đang bước ra từ gian hàng lễ phục cao cấp ở tầng 2, bóng dáng ấy in vào đáy mắt Mục Tinh Dã qua lớp kính hộp của khu sảnh vòng tròn.

Việc vờ như không thấy khó hơn trong tưởng tượng nhiều. Nụ cười dịu dàng của Ngôn Hòa đằng sau lớp kính nhức mắt quá, trái tim Mục Tinh Dã bị cảnh tượng phía trước rút cạn dưỡng khí thần tốc chỉ sau vài giây.

Thế là cậu hành động theo bản năng: Nấp đi.

Cánh tay đang bị Lâm Bích khoác vòng lấy không rút ra được, Mục Tinh Dã vội giật lùi người ra sau.

"Mày nấp gì mà nấp?!" Tự dưng Lâm Bích nói rõ to, "A Dã, đi xem phim với tao."

Rạp chiếu phim ở cuối hành lang tầng 2, xuống đấy bắt buộc phải đi ngang qua cửa hàng kia, đi ngang qua Ngôn Hòa vốn đã ra tới cửa.

Mục Tinh Dã không chịu ngẩng lên, chẳng hiểu mình đã làm gì sai mà lòng dạ bỗng chốc sợ hãi lẫn xót xa cùng cực thế.

Động tác và giọng nói của Lâm Bích khá lộ liễu, Ngôn Hòa với cô gái đi cùng đều đã chú ý thấy.

Hai người bước tới gần, dừng chân lại. Ngôn Hòa nhìn cánh tay đang ôm vòng Mục Tinh Dã thật chặt, rồi lại đưa tầm mắt về gương mặt cúi gằm của Mục Tinh Dã.

Sự sợ hãi của cậu quá rõ rệt, đầu còn không dám ngẩng lên, cánh tay bị người ta túm lấy thì rũ thõng xuống, ngón tay bấu vào một góc vải trên áo.

Ngôn Hòa tin, nếu mình thu hẹp khoảng cách với cậu lại đủ gần thì chắc chắn sẽ nghe được cả tiếng thở cùng nhịp tim dồn dập của cậu.

"A Dã bảo anh mới đi nước M, sao về từ lúc nào thế?" Lâm Bích phá vỡ bầu không khí im lặng trước, giọng điệu tạm bình thường, nhưng nếu nghe kĩ thì cứ có vẻ trầm bổng bóng gió kiểu gì.

"Mới về tối qua." Ngôn Hòa đáp lời Lâm Bích, nhưng mắt thì nhìn đăm đăm vào gương mặt nãy giờ vẫn chúc xuống đất của Mục Tinh Dã, "Bay chuyến rạng sáng."

Song hiển nhiên Lâm Bích không biết ý nghĩa thực sự đằng sau câu trả lời này, vẫn nói úp mở: "Sếp Ngôn sung sức ghê, bay đêm thao thức về xong đã đi dạo phố với bạn gái ngay được."

Rồi cậu ta còn ba hoa bốc phét: "Chả bù hai bọn tôi, hôm qua ngủ sớm quá, hôm nay mới loanh quanh có một lúc A Dã đã kêu mệt."

"Về đến nơi muộn quá, đưa đón bất tiện." Ngôn Hòa không hề dao động, chẳng buồn bận tâm Lâm Bích nói gì, vẫn cứ nhìn Mục Tinh Dã, "Mệt thì về nghỉ cho sớm, đừng xem phim nữa."

Mục Tinh Dã nghe hiểu xong chậm chạp ngẩng lên, cũng bắt chước Lâm Bích chào hỏi: "Dạ, thế bọn em về đây, hai người cứ thong thả."

Song giọng khách sáo quá, động tác xoay người đi về cũng đơ ra gượng gạo. Trông cậu chẳng khác gì con bù nhìn rơm bị rút mất thanh gỗ làm khung, ngay giây tiếp theo người ngợm sẽ tan tác mất.

Ngôn Hòa bước lên một bước ngăn hai người đang định về lại. Sau đó anh quay đầu liếc sang Đoàn Diệc Gia đang đứng ngó nghía nãy giờ, bảo: "Tôi có việc, đi trước đây."

Anh nhìn tiếp sang Lâm Bích, ánh mắt điềm tĩnh , không hề có ý thông báo hay nhờ vả mà chỉ truyền đạt một tín hiệu đơn thuần là "Bỏ tay cậu ấy ra".

Lâm Bích bỏ ra, vỗ vai Mục Tinh Dã mấy cái: "A Dã, mày về nhà nghỉ ngơi cho sớm nha, tao đi xem phim một mình đây." Sau đấy cậu ta đi thật luôn, không buồn ngoảnh lại.

Nhưng sẽ luôn luôn có người hóng hớt bất chấp tình cảnh.

Đoàn Diệc Gia thong dong bước sang, gót giày chạm mặt đất thảnh thơi nhịp nhàng, lúc đi ngang qua Ngôn Hòa thì tự dưng chị nghiêng người tựa vào rõ gần, cười đầy duyên dáng cuốn hút: "Lễ phục đám cưới, cậu trả nhé."

Sau đó chị hài lòng trông khóe lông mày Ngôn Hòa giật đùng đùng một cái rõ mạnh, nghênh ngang bỏ về.

Mục Tinh Dã theo Ngôn Hòa xuống hầm gửi xe, ngồi lên xe Ngôn Hòa. Suốt dọc đường cậu cứ cúi gằm mặt tránh né, chẳng thấy cất tiếng làm dịu bầu không khí như trước nữa.

Ngôn Hòa nghĩ bụng, hóa ra những lúc Mục Tinh Dã không chủ động tìm đề tài thì giữa hai người lại im lìm tới vậy, trầm lặng đến nỗi nghe được cả tiếng gió hun hút qua lồng ng.ực đối phương.

Bé con vừa mới nếm được xíu xiu kẹo ngọt vì "Anh luôn luôn ở đây", đã lại bị "đòn roi" thình lình ập đến hất cho về điểm xuất phát.

Ngôn Hòa không hỏi Mục Tinh Dã muốn đi đâu, lái xe thẳng đến sông Bạch Sa.

Đúng là anh rất mệt, làm xong việc đặt ngay chuyến về sớm nhất, đến nơi đã là 3 giờ sáng, dĩ nhiên sẽ không nhắn Mục Tinh Dã ra sân bay đón thật.

Lên xe xong anh cởi áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu, cào tóc mấy cái, thoáng nôn nóng không lộ rõ bề ngoài.

Đường nét cơ bắp dọc cánh tay đặt trên vô lăng căng chặt, bầu không khí trong xe tương đối áp lực, Mục Tinh Dã nhạy bén phát hiện ra Ngôn Hòa đang rất kém vui nhưng lại không rõ là vì sao. Tại mình phá đám buổi hẹn hò của anh ấy ư?

Không có đề tài nào cả, cậu đành bảo: "Anh không cần đưa em về đâu ạ."

Xương hàm của Ngôn Hòa nghiến thẳng tắp, nghe xong anh đáp: "Đi được nửa đường rồi giờ mới nói."

Cảm giác còn kém vui hơn.

Mục Tinh Dã ấp úng không dám hó hé nữa.

Giây lát sau, đột nhiên Ngôn Hòa mở miệng: "Đoàn Diệc Gia là bạn học cùng trường, hơn tôi 3 tuổi, hôm nay đi mua lễ phục với chị ấy vì có bạn chung của bọn tôi sắp tổ chức đám cưới, tôi là phù rể, chị ấy là phù dâu."

Mục Tinh Dã: "Dạ?"

"Lễ phục đám cưới là đồ cho phù dâu phù rể." Ngôn Hòa nói thêm.

Mục Tinh Dã: "À à, hơn anh 3 tuổi ạ!"

Tiếp thu ý chính lạ lùng thật. Ngôn Hòa mặc kệ cậu.

Mục Tinh Dã đan ngón tay, cố gắng giữ cho khóe môi nằm thẳng nhưng mà không chịu được, cậu dứt khoát nghiêng hẳn đầu trông ra ngoài cửa sổ, cửa kính màu trà phản chiếu lại gương mặt đang phải nín cười.

"Nhà cậu mà ngủ được hai người á?" Ngôn Hòa hỏi tiếp, hừ một tiếng rồi bổ sung, "Bé tí thế kia."

Mục Tinh Dã: "Dạ?"

Thấy cái mặt cậu ngơ ngác như kiểu bị người ta đổ oan thế là Ngôn Hòa không hỏi nữa, đạp chân ga thật mạnh làm tốc độ xe thình lình tăng vọt, Mục Tinh Dã ngửa đầu va xừ vào lưng ghế tựa.

Đỗ xe bước ra, Ngôn Hòa đi theo sau Mục Tinh Dã, không hề có ý thả cậu xuống rồi vòng về ngay.

Đành phải cùng đi lên tầng, vào nhà.

Ngôn Hòa thay dép, vào nhà tắm, sau đó lại quay ra ngồi xuống sofa uống trà. Tâm trạng của Mục Tinh Dã đến nhanh đi cũng nhanh, giờ cậu bắt đầu rục rịch lại gần, hỏi han anh công việc ở nước M thế nào rồi, anh có mệt không, còn báo cáo lại lịch trình mấy hôm nay của mình từ lớn đến bé, khai cả đến đoạn bữa tất niên có những món gì luôn.

Ngôn Hòa uống trà, từ chỗ ngồi ở phòng khách nhìn lướt một lượt là thấy rõ hết bố cục căn nhà, cửa phòng ngủ đang mở, chăn cuộn bừa đặt ở giường, cạnh đấy là một cái gối, nhà tắm và phòng bếp đều không tồn tại dấu vết có người khác sử dụng.

Trong không gian chật hẹp chỉ có mùi hương của một mình Mục Tinh Dã.

Mục Tinh Dã cảm giác được là bầu không khí quanh mình đã trở về bình thường, vào đến nhà, tuy sắc mặt Ngôn Hòa cũng không vui vẻ hơn là bao nhưng ít nhất anh đã khôi phục lại nét bình thản mọi khi.

"Em mua nhiều đồ Tết lắm, anh ở lại ăn tối luôn không?" Mục Tinh Dã hỏi.

"Buổi chiều còn có việc ở công ty, tôi về trước đây." Ngôn Hòa đứng lên, dừng lại tích tắc rồi nói, "Tối nay không được, hôm khác."

"Vâng vâng," Mục Tinh Dã vội vâng lia lịa, tự dưng nghe như làm nũng, "thế lúc nào rảnh anh bảo em nha, em nấu mì cà ri cho anh ăn."

Ngôn Hòa đáp "Ừ", Mục Tinh Hòa lại lò dò theo chân tiễn anh xuống nhà. Mãi cho đến khi xe đã đi được một đoạn xa, nhìn vào gương chiếu hậu vẫn cứ trông thấy cái người đang vừa vẫy tay vừa toét miệng cười ngu ngơ ấy.

💦 Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Truyện này không có nữ phụ độc ác đâu, chỉ có nam phụ độc ác thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.