Tắm rửa xong xuôi, Mục Tinh Dã bỏ bữa tối, chỉ uống mỗi gói thuốc cảm to tướng rồi mơ màng nằm vật ra, thế nên cậu cũng bỏ lỡ mất dòng tin nhắn trong điện thoại.
Vạn Khoảnh: 1 tiếng nữa sang đây.
Đợt đến buổi trưa bò dậy cậu mới phát hiện ra cái tin này.
Ngủ suốt cả sáng, người ra đầy mồ hôi, mở mắt đã hơn 12 giờ trưa. Cũng may là không thấy bị cảm, gói thuốc thế mà cũng phòng được thật. Ngoài thấy may ra cậu còn hơi thất vọng.
Tiu nghỉu là tại sáng nay không đến sân cưỡi ngựa được, lại hụt mất mấy trăm tệ.
Cơ mà nỗi hụt hẫng không duy trì được bao lâu đã nhanh chóng biến thành hoảng sợ. Nhìn thấy dòng tin nhắn chưa đọc trong điện thoại xong cậu biến sắc mấy lần liền, cảm giác như đang cầm củ khoai nóng giãy trên tay.
Có lẽ do sự trở về của Ngôn Hòa đã đem lại dũng khí cho cậu, tóm lại là mấy tiếng đồng hồ sau khi tin nhắn này được gửi đi, cậu quyết định đã đâm lao thì theo lao kệ luôn.
Đằng nào cũng không thấy Vạn Khoảnh kêu, nếu có việc gấp thì chắc đã gọi từ lâu rồi, đây gửi mỗi tin nhắn chẳng nói gì thêm, biết đâu chỉ nổi hứng vậy thôi xong bản thân cũng quên nốt.
Ôm áp tí hi vọng mong manh, Mục Tinh Dã quẳng điện thoại đi dậy rửa mặt làm bữa trưa, chuẩn bị thu dọn qua để chiều còn phải đến Soho.
4 giờ chiều, cậu đến Soho đúng giờ.
Soho tọa lạc trong một con ngõ nhỏ tối mù, nằm sát bên khu CBD nhốn nháo nhộn nhịp, giống hệt phần lớn các quán bar khác, mặt tiền nhỏ song nội thất thì hoành tráng rầm rộ.
(*CBD: central business district, dạng khu phố thương mại trung tâm)
“Đến rồi à?” Anh Cát đang dựa vào cột đá xanh ở cửa hút thuốc, râu ria chỏng chơ, lôi thôi cực kì.
Mục Tinh Dã lễ phép chào hỏi rồi đi vào, thay đồng phục bắt đầu làm việc.
Gần giờ tan làm, khách khứa lục tục đông dần lên, mấy người khách quen đặc biệt ghé vì cậu, gọi đích danh đồ uống cậu pha chế.
Anh Cát ngồi ở quầy bar, dõi theo Mục Tinh Dã vừa trò chuyện với khách, vừa không ngừng động tác trên tay, các loại cocktail màu sắc sặc sỡ qua tay cậu như cũng biến thành từng tác phẩm nghệ thuật đủ sức đem đi bán giá cắt cổ vậy.
Một cốc Americano đẩy ra trước mặt, anh Cát nhướng mày rồi cúi đầu nhấp thử một ngụm. Hương vị thảo dược được pha loãng nhờ soda, nốt cuối thấm ra vị nhặng đắng, trong đắng có ngọt, đúng là món anh Cát mê uống nhất.
Mục Tinh Dã có một khả năng kì lạ, cậu nhớ rõ khẩu vị và thói quen của từng người khách một, hơn thế có thể căn cứ tâm trạng hiện tại của khách để pha ra loại rượu phù hợp sở thích đối phương nhất.
Vậy nên mới làm dăm ba hôm mà cậu đã thành bartender nổi danh khắp con phố.
Song cậu bartender rất được ưa chuộng đây có hai hành vi khiến người ngoài rất khó hiểu, một là thời gian làm việc của cậu không cố định, vậy nên khách ghé gặp được cậu hoàn toàn ngẫu nhiên. Tiếp nữa là cậu chỉ phụ trách pha chế chứ không uống rượu bao giờ.
Do trình độ chuyên môn của cậu quá cứng, nên sếp chủ là anh Cát cũng chấp nhận cho qua cả hai cái tật này luôn.
“Tiểu Mục, cậu kể bí quyết cậu pha cho mình nữa đi, mình cũng muốn cá kiếm thêm tí tip.” Một bartender khác của quán tranh thủ đang rảnh bèn lại gần học hỏi.
“Vô ích thôi, cậu thì có học xong cũng vô dụng.” Anh Cát thong dong liếc đối phương một cái, chỉ ngón trỏ vào cái cằm đầy râu quai nón của mình cười hì hì, “Mấu chốt bí quyết pha chế là phải xem cái mặt như nào cơ.”
Mọi người xung quanh cười rộ lên.
Nghe vậy Mục Tinh Dã ngại quá, chỉ biết cắm cúi tập trung làm việc của mình.
Ánh đèn mịt mờ trong quán bar bao trùm gương mặt đang cúi gằm của cậu, rọi lên phần trán căng bóng, lông mi dài mượt cùng đôi môi óng ánh, toàn bộ khuôn mặt như được phủ một lớp phấn long lanh lấp lánh, ngay cả anh Cát từng gặp gỡ vô số người cũng không thể tìm ra bất cứ tì vết gì trên gương mặt ấy.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống giữa cuộc vui cuồng dại. Sau khi tiễn nốt đợt khách cuối cùng rời quán, Mục Tinh Dã đi theo sau anh Cát, có lời muốn nói.
“Anh Cát ơi, chỗ UH lần trước anh bảo, em muốn đi thử có còn được không ạ?”
“Sao thế? Lại muốn đi rồi à?”
“Vâng,” Mục Tinh Dã gật đầu, cười hơi xấu hổ, “em đổi ý rồi ạ.”
Anh Cát không vội về nữa mà dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, ra hiệu cho Mục Tinh Dã ngồi cùng.
“Thiếu tiền?” Anh Cát hỏi.
“Dạ, em muốn kiếm nhanh nhanh để trả hết nợ càng sớm càng tốt.” Mục Tinh Dã đáp.
Anh Cát là người bạn hiếm hoi cậu quen được mấy năm nay, tuy bảo là sếp nhưng thực ra rất quan tâm đến cậu. Ban đầu mấy lần liền cậu bị dồn vào đường cùng, đều nhờ có anh Cát giúp đỡ.
Tuy là việc nhỏ thôi nhưng Mục Tinh Dã nhớ ơn. Càng là bàn tay đỡ đần trong lúc tuyệt vọng thì lại càng đáng quý.
“Hồi trước bảo là vẫn còn thời hạn 1 năm nữa mà? Sao tự dưng lại gấp thế, gặp vướng mắc gì hả?” Anh Cát hỏi.
“Không gặp vấn đề gì ạ, chỉ muốn trả tiền cho sớm thôi, hết nợ nhẹ đầu mà anh, em phải tranh thủ trả hết tiền để còn làm một việc em luôn muốn làm.”
Lúc nói những câu này Mục Tinh Dã hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt toát ra ánh sáng đặc biệt, cao quý mà kiêu ngạo, dạng phong thái cậu thường hay lơ đãng để lộ ra, anh Cát trông mà ngớ người.
Anh Cát thầm nghĩ bụng, bất kể hiện giờ trông chật vật thế nào thì chắc chắn cuộc sống trước đây của Mục Tinh Dã cũng phải cực kì giàu sang.
“Được rồi, anh không cản cậu,” Có những việc chỉ nói được đến thế, anh Cát thấy vẫn cần nhắc nhở kĩ, “nhưng cậu phải biết cái chỗ ấy kiếm tiền vừa dễ mà cũng vừa khó, cậu để ý các thứ cẩn thận vào.”
Dĩ nhiên Mục Tinh Dã biết, cậu còn biết rõ hơn bất kì ai những cái tốt xấu của chỗ vung tiền như rác dạng UH. Song cậu chỉ ghé làm bartender thôi, Thủ phủ rộng lớn thế, cậu cẩn trọng một tí, chưa chắc đã gặp phải đám người trong giới ngày xưa đâu.
“Được, thế anh gọi cho bạn một cuộc, cậu hẹn ngày giờ với người ta qua đấy thử đi!” Anh Cát bảo.
Bạn anh Cát là quản lý quán bar ở UH, do bartender đang làm việc định xuất ngoại nên họ tìm tòi chọn dần bartender mới. Có lần đến gặp anh Cát, đối phương thấy rất vừa lòng với Mục Tinh Dã nên cật lực cố mời gọi cậu sang.
Cuộc điện thoại thống nhất nhanh gọn, đối phương mừng cực kì, trả lời tối mai đi làm luôn được, hơn nữa cũng chấp thuận hết điều kiện có khả năng xin nghỉ không định kì và thói quen bản thân không động vào rượu của Mục Tinh Dã.
“Xin lỗi anh Cát ạ, em đi thế này thì chỗ anh lại bị trống.” Mục Tinh Dã chân thành xin lỗi.
“Không sao, anh đây thiếu gì người.” Anh Cát thoải mái xua tay, “Bây giờ tình hình cậu thế này phải nghĩ cách kiếm chác vào mới phải. Chờ cậu trả đủ xong, nếu không thích bên đấy thì cứ quay về lúc nào cũng được, anh nhận.”
Trước khi ra về Mục Tinh Dã ôm anh Cát một cái thật chặt. Những năm nay cậu đã bị đạp xuống bùn nhão quá lâu, cậu trân trọng mọi lòng tốt hiếm hoi nhỏ nhoi mình nhận được.
Cậu nghĩ, chờ trả nợ xong xuôi, theo đuổi lại anh Ngôn thành công, nhất định cậu sẽ quay về Soho, giới thiệu người mình yêu nhất cho anh Cát làm quen, rồi mọi người có thể cùng uống một chén, say khướt thì thôi.
2 giờ sáng, Mục Tinh Dã tan làm rời Soho về nhà, nằm ập ra giường ngủ ngon suốt đêm.
9 giờ sáng hôm sau cậu tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt ăn sáng đơn giản xong không nghỉ phút nào mà lôi ngay quyển sổ trong ngăn kéo ra, ngòi bút sột soạt di chuyển, sắp xếp cặn kẽ lịch trình kế hoạch của mấy ngày tiếp theo.
Thói quen viết nhật kí được tạo thành từ 5 năm trước.
Hồi ấy cậu vừa mới trải qua biến cố long trời lở đất, ba vướng vòng lao lý ngồi tù, người yêu bỏ đi biền biệt, chỉ trong một hôm bỗng từ dòng dõi giàu sang cậu thành mục tiêu công kích, đắng cay ngồn ngộn không biết xả vào đâu, bèn thử bắt đầu ghi lại cuộc sống của bản thân. Cứ cách một giai đoạn lại đặt thêm một mục tiêu cho mình rồi vùi đầu đi về phía trước, dần dà cảm giác cũng chẳng có gì ghê gớm quá nữa.
Toàn bộ mọi mục tiêu nhỏ cậu đặt ra với mình đều nhằm hướng đến đúng một việc ấy.
Mở điện thoại xem thử, phía Vạn Khoảnh không thấy có động tĩnh gì, cậu càng tin chắc người nọ chỉ nổi hứng nhất thời thôi.
Có khi bận rộn vào là suốt 1 2 tháng trời Vạn Khoảnh cũng chẳng cho gọi cậu lần nào, hơn nữa thấy tin tức bảo sòng bạc của nhà họ Vạn ở nước ngoài mới khai trương, chắc Vạn Khoảnh cũng chả rảnh mà để ý đến cậu.
Cậu thở phào một hơi, vội vàng thu xếp các thứ, rời nhà bắt xe bus đến sân cưỡi ngựa ở ngoại ô phía tây.
Hôm nay có một bạn nhỏ học lớp dạy polo của cậu, đã hẹn sẵn từ tuần trước. Bạn bé rất thích cậu, bố mẹ đối phương cũng rộng rãi, gửi thêm bồi dưỡng khá nhiều, bất luận thế nào cậu cũng phải đi.
5 giờ chiều, cuối cùng cũng tiễn bạn nhỏ ra về, Mục Tinh Dã lê cái thân rã rời về phòng nghỉ tắm rửa thay quần áo.
Mồ hôi nhớp nháp thấm đẫm bộ đồ polo bó sát người. Mục Tinh Dã vừa c.ởi quần áo vừa hít hà xuýt xoa, cẩn thận tránh bớt vết thương trên mình. Rõ ràng hôm qua có đau lắm đâu, tắm xong đi ngủ được luôn chẳng thấy gì cả, sao tự dưng hôm nay hơi vận động tí mà đã thành ra ẻo lả thế!
Chẳng lẽ là tại Ngôn Hòa về đấy à?
Mục Tinh Dã phì cười trong bụng, cơ thể cậu còn nhanh nhảu hơn cả ý thức nữa, cơ mà ấy, nước mắt với đau đớn là để dành cho người thương mình chứng kiến thôi, nếu không ai thương thì chỉ tổ đau hơn.
Dọn đồ xong cậu mở điện thoại ra, chuyển sang nick phụ, lại lượn một vòng chiếc tài khoản cậu đã thuộc nằm lòng trong bụng.
Đột nhiên ánh mắt cậu sáng bừng, tài khoản nghìn năm không đổi vừa đăng một bài mới chỉ cách đây 10 phút: Ảnh.jpg.
Bức ảnh được chụp từ góc nhìn trong phòng trông ra, qua cửa sổ sát đất rộng lớn có thể nhìn thấy chiếc đu quay khổng lồ nằm ở khu phố trung tâm Thủ phủ. Bài đăng không chú thích gì mà có mỗi bức ảnh giản đơn, ánh nắng chiều tà rọi vào cửa sổ, lần lượt nhuộm dàn kính thủy tinh xám sang màu hoàng hôn.
—— Đây là văn phòng nằm ở tầng trên cùng tòa cao ốc Ngôn thị.
Tay Mục Tinh Dã run run, cậu vội ấn nút thích ở dưới bức ảnh rồi đeo balo vào chạy ra ngoài.
7 giờ tối, có người đang ngồi ở sảnh bậc thềm rộng rãi bên ngoài tòa nhà Ngôn thị.
Chẳng biết Ngôn Hòa đã ăn chưa, đã về chưa, liệu có giả vờ diễn cảnh hai người bất ngờ trùng hợp gặp nhau được không nhỉ. Nhưng đổi hướng nghĩ lại xong thấy mình ngu dã man. Nếu có về Ngôn Hòa cũng đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm, nếu chưa về thì họ còn đang cách nhau chiều cao 34 tầng nhà, có tính kiểu nào tỉ lệ tình cờ gặp gỡ vẫn lèo tèo đến độ đáng thương.
Mục Tinh Dã cắn răng, chẳng phải mình đã tự hô hào giơ cao ngọn cờ nỗ lực cưa lại Ngôn Hòa đấy à? Nghĩ tái nghĩ hồi ở đây thì cũng ích gì.
Là đàn ông thì xông lên đi chứ!
Cậu bấu chặt cái balo trong lòng thêm tí nữa, ưỡn lưng thẳng tắp, rồi sải bước đi luôn vào sảnh tầng 1 trước khi bản thân kịp hối hận.
Bên trong đại sảnh đã tu sửa trang hoàng lại, lễ tân cũng đã thay đổi thành gương mặt mới từ lâu. Mục Tinh Dã bước tới gần, dừng lại, bình tĩnh nói: “Chị ơi, cho hỏi em cần gặp người này.”
Đã 5 năm rồi cậu không đến đây, lần trước tới là đi theo Ngôn Hòa.
Lúc ấy ngoài giờ học ở trường ra, còn lại phần lớn thời gian Ngôn Hòa đều làm việc ở công ty. Anh để quên quà Thất tịch chuẩn bị cho Mục Tinh Dã ở văn phòng, tới trường mới phát hiện ra, thế là lại quay đầu về lấy.
Hồi đó Mục Tinh Dã rất nghịch, chồm lên lưng Ngôn Hòa kêu ca ỉ ôi, trách móc sao ngày lễ quan trọng thế này cũng để quên quà được, lên án đầu óc Ngôn Hòa toàn học hành làm việc chứ chẳng có cậu, than cái này oán cái kia, nhõng nhẽo nũng nịu ăn vạ, bắt Ngôn Hòa phải dỗ mãi lâu mới thôi.
Bảo cậu chờ trong xe cậu cũng không chịu, bảo cậu lên tầng cậu cũng lười không nhúc nhích, cuối cùng Ngôn Hòa hết cách đành cõng cậu đi.
Tòa nhà buổi tối muộn vắng bóng người, cả hai lôi kéo lê lết lên tầng, đi thang máy riêng vào văn phòng nên cũng chẳng sợ ai trông thấy. Mục Tinh Dã nhoài mình trên lưng Ngôn Hòa cứ như không xương, cọ chỗ tóc ở trán mình vào phần cổ Ngôn Hòa lộ ra ngoài áo sơ mi, xong lại ưỡn ẹo cạ lồng ng.ực vào lưng anh.
“Đừng nghịch,” Ngôn Hòa khẽ mắng nhưng gương mặt lại đang cười, đôi mắt cũng ngập tràn chiều chuộng, “toát mồ hôi, ướt cả sơ mi rồi.”
Trời tháng 8 nóng nực, điều hòa vù vù lạnh nữa cũng không thấm vào đâu với hai cái người cứ dính sát vào nhau, chỉ một lúc thôi mà lưng Ngôn Hòa đã ướt đẫm.
Mục Tinh Dã lại càng được đà, nhào vào lải nhải bậy bạ bên tai người ta, bị Ngôn Hòa trở tay vỗ vào mông cho phát.
Lúc này cậu mới cười rúc rích ngậm miệng.
Nhiệt độ sống động từ hồi ức làm trái tim Mục Tinh Dã bỏng cháy, thoáng nhức nhối.
Lễ tân tận tụy chu đáo liên hệ với Ban thư kí, liên hệ qua mấy số nội bộ nữa nhưng dĩ nhiên không có kết quả, đành áy náy nhắc lại: “Xin lỗi anh, tôi đã phản hồi tình hình cho Ban thư kí rồi. Nếu anh là bạn của giám đốc Ngôn thì tốt nhất nên liên hệ với anh ấy trước cho dễ ạ.”
Lễ tân làm ăn chuyên nghiệp, nếu không nhờ gương mặt Mục Tinh Dã xứng đáng cộng điểm với cả trông cậu không giống dạng kiếm chuyện gây sự thì có khi đã làm lơ luôn. Xét cho cùng, nếu đúng là bạn bè sếp lớn thật, hay hoặc ghé bàn chuyện làm ăn thì sẽ không xông thẳng vào cửa thế. Hoặc phải hẹn sẵn, hoặc sẽ báo trước cho lễ tân một tiếng.
Đương nhiên Mục Tinh Dã biết, với vị trí hiện giờ của cậu thì không thể nào gặp nổi.
Cậu lấy điện thoại trong balo ra, trượt mở khóa, màn hình là hai thiếu niên đang bá vai đứng trên sân bóng, cười tươi rạng rỡ. Ấy là bức ảnh hai người chụp chung thời đại học, Mục Tinh Dã thích quá nên cài làm màn hình, từ đó đến giờ chưa hề thay đổi.
“Chị trông, bọn em là bạn thân thật mà. Mỗi tội anh ấy mới về nước, đổi số khác nên tạm thời em chưa liên lạc được ấy.” Mục Tinh Dã cố gắng trông sao cho chân thành tha thiết nhất có thể, giọng điệu nói năng cũng hạ mình mềm mại cực kì, “Chị ơi, chị liên hệ giúp em một tí được không ạ? Em chỉ cần nói với anh ấy đúng một câu thôi là xong.”
Cuối cùng cuộc gọi cũng được nối máy.
Đường dây nội bộ tăng âm lượng, lúc thư kí nối sang văn phòng tổng giám đốc Mục Tinh Dã phải nín thở, cậu nghe thấy cả tiếng dòng điện rè rè li ti vang lên từ điện thoại.
Đầu dây bên kia chẳng lên tiếng, chỉ có hô hấp nhẹ tênh.
Mục Tinh Dã cảm giác tim mình căng thẳng, cậu từng nghe tiếng hít thở của Ngôn Hòa trong vô số hoàn cảnh, vững vàng khi đang làm việc, nhẹ nhàng trong lúc trò chuyện, hừng hực giữa trận thể thao, xao xuyến buổi đêm khuya, và cả êm ả mỗi lần ngắm nhìn cậu.
Hóa ra bất luận trong hoàn cảnh nào, hóa ra chừng ấy năm rồi, giữa nền âm thanh dồn dập lẫn lộn, Mục Tinh Dã vẫn có thể bóc tách riêng hơi thở thuộc về Ngôn Hòa ra đầy chuẩn xác ngay từ giây đầu tiên.
“Anh Ngôn…” Mục Tinh Dã nhỏ nhẻ lên tiếng, cậu cảm giác giọng mình đang run, cố kìm cũng chẳng được, “Em là A Dã, mình… gặp nhau một lần được không?”
Đầu kia điện thoại im lìm lặng lẽ, hình như mới một giây trôi qua, mà hình như đã mười mấy phút trôi đi, cuối cùng cũng có câu nói vang lên:
“Không gặp.”
Sau đó cúp máy cái rụp.