Ngôn Hòa cúp điện thoại, xử lý nốt mấy việc gấp trong tay rồi mới đứng dậy nói với Ngôn Thành: "Trưa nay bận quá, lên nhà ăn ăn đi!"
Ngôn Thành liếc nhìn đồng hồ, bất mãn đáp: "Anh đợi chú nửa tiếng đồng hồ mà chú dẫn anh đi ăn căng tin?"
Ngôn Hòa lại cởi cái áo khoác đã mặc được một nửa ra: "Không thì em gọi thư kí mang về cho nhé?"
"Rồi rồi rồi, lên nhà ăn." Ngôn Thành chép miệng hai cái, lần lượt rời văn phòng cùng em trai.
Nhà hàng nằm ở tầng trên cùng, là bếp tư nhân kiểu Pháp, dành riêng cho quản lý cấp cao và khách khứa đến thăm Ngôn thị, không mở cửa với người ngoài, không gian lẫn hương vị đều ở mức hàng đầu, nhưng kể cả có cao cấp mấy thì ăn nhiều mãi rồi cũng phải ngán.
Ít nhất là Ngôn Thành không hề mê chỗ này.
Ngôn Hòa thì chẳng vấn đề, tuổi còn trẻ măng mà sống y hệt đạo sĩ, ăn gì mặc gì cũng được hết, yêu cầu về ăn uống rất thấp, cứ no là xong, tác phong hành sự đều theo lối tối giản.
Nhưng hôm nay, vụ việc một "đạo sĩ" như thế lại đi đánh nhau với Vạn Khoảnh ở câu lạc bộ tối qua vì một người đàn ông khác đã mọc cánh bay tỏa ra hết cái giới nhà giàu bọn họ.
Tính đến giờ là buổi trưa, chỉ trong nửa tiếng ngồi chờ Ngôn Hòa mà Ngôn Thành đã thu thập được không dưới 3 phiên bản lời đồn khác nhau. Cái thì bảo Ngôn Hòa cướp bồ nhí của Vạn Khoảnh, cái thì bảo Vạn Khoảnh cướp trúc mã của Ngôn Hòa, có cái li kì hơn còn bảo Ngôn Hòa Vạn Khoảnh mới là một đôi, động thủ ra tay là do kẻ thứ 3 can thiệp.
Mọi người có bận nữa thì cũng vẫn nghiện cày phim drama tréo ngoe.
Quả nhiên hóng hớt thị phi mới là động lực phát triển của xã hội, là nấc thang tiến bộ của loài người.
Ngôn Hòa thong thả từ tốn ăn hết một đĩa salad, sắc mặt bình thản không một gợn sóng. Ngôn Thành chưa hỏi thì Ngôn Hòa tuyệt nhiên không kể.
Chỉ mỗi Ngôn Thành biết, xét về trong ngoài bất nhất bụng dạ xảo quyệt thì đứa em họ này của anh ta mới là số một nhà họ Ngôn, đến cả ông cụ với các chú bác cũng bị thằng bé lừa hết.
"Chẳng phải hồi trước chú bảo là chưa biết mình nghĩ gì đấy à?" Ngôn Thành không quanh co, vào thẳng chủ đề luôn, "Giờ thì biết rồi à?"
Ngôn Hòa đáp lời bằng biểu cảm nghi hoặc.
"Thì Mục Tinh Dã ấy, chuyện hôm qua là làm sao?" Ngôn Thành đàng hoàng lịch sự cũng bực tới mức co giật lông mày.
Thực ra Ngôn Hòa cũng không né tránh, anh bỏ dĩa xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi mới kể lại giản lược sự việc hôm qua trong ánh mắt hằm hè của anh trai.
Ngôn Thành đúng là dở khóc dở cười: "Sao chú lại bốc đồng thế? Dẫn người ta đi là được rồi, có cần thiết phải vòng lại đập vỡ đầu Vạn Khoảnh không?"
Trước việc này, nỗi lo của Ngôn Thành giống với phần đa phụ huynh khác, có thể chưa hiểu ngay được tâm trạng của con trẻ, chỉ căn cứ vào tổng quan lợi ích được mất để phản đoán xem sự việc có đáng hay không. Ấy là bản năng của doanh nhân, không thể trách cứ. Xét cho cùng trong phạm vi làm ăn ở Thủ phủ thì cả hai nhà họ Ngôn họ Vạn đều có sức nặng nhất định, tuy hiện giờ tiếp xúc hợp tác rất ít nhưng cái giới này là nhóm lợi ích chung, quanh đi quẩn lại cũng chạm mặt nhau, có khi hôm nào còn thành cộng sự liên kết chặt chẽ chưa biết chừng.
Hiện tại Vạn Khoảnh vẫn chưa nắm quyền hoàn toàn nhưng tương lai ắt sẽ thành người thừa kế của nhà họ Vạn, còn Ngôn Hòa Ngôn Thành tuy mỗi người lo một mảng song đều phụ trách một nửa sản nghiệp nhà họ Ngôn. Chưa gì hai người kia đã gây thù từ tận giờ, lại còn là dạng thù hằn mập mờ mặt tối thế này, e là tương lai không có cửa hợp tác nữa đâu.
"Thực ra không hợp tác thì cũng chẳng vấn đề gì lắm, cơ mà thù hằn rồi, sau này làm mấy cái chuyện kiểu ngáng chân hay bỏ đá xuống giếng, ít nhiều cũng gây ảnh hưởng tâm tình." Ngôn Thành nói, "Cái tên Vạn Khoảnh này ngang ngược từ bé, không phải kiểu trao đổi nói chuyện cho thông được, về sau phải để ý vào."
"Vâng." Ngôn Hòa gật đầu, trông có vẻ cũng chẳng lọt tai là mấy, anh lại cầm thìa lên thử món tráng miệng mới bưng ra – rất hiếm khi Ngôn Hòa ăn đồ ngọt, trừ phi tâm trạng phải cực tốt.
Ngôn Thành đỡ trán, mình lải nhải mất cả buổi, lòng dạ thằng em chả hề dao động tí nào.
"Chú 26 tuổi rồi, sau này đừng giải quyết vấn đề bằng cách thức ấy nữa." Ngôn Thành không nhịn được, vẫn phải nói thêm mấy câu.
Quả nhiên, Ngôn Hòa trả lời bằng một biểu cảm "Thế thì sao ạ".
"Hồi ở nước ngoài em nghe nói anh còn bị chủ tịch tập đoàn họ Ngụy đập cho, cũng vì một người đàn ông." Ngôn Hòa ăn một miếng mousse, nói tiếp, "Cái này hôm nay làm ngọt quá."
Cái tay đang cắt bít tết của Ngôn Thành khựng lại, biểu cảm hơi hơi cong queo.
Ngôn Hòa trưng ra vẻ mặt rất ham học hỏi, thắc mắc đầy nghiêm túc: "Anh, anh hơn 30 tuổi rồi, sao lại bốc đồng đến mức đó cơ chứ?"
Cuối cùng hai anh em đều hằm hằm ra về.
Ngôn Thành tức tới mất nguyên một tuần lễ không tìm gặp Ngôn Hòa nữa.
Cả hai gặp lại vào một cuối tuần.
Ngôn Hòa đi xã giao uống say, Ngôn Thành cũng có mặt, đành phải đích thân đưa cái đứa em trai của nợ về nhà.
Đối tác mới là người phương bắc, hào sảng uống khỏe, mọi người mời mọc qua lại đều đã nốc kha khá. Ngồi lên xe xong Ngôn Hòa yên ắng hẳn, các dịp tiếp đãi anh có nói nhiều mấy, tâm tình phong phú mấy thì hễ cứ rời khỏi môi trường xã giao là anh sẽ lập tức chuyển sang trạng thái "Im lặng", như kiểu nói thêm một chữ thôi cũng đủ thấy mệt rồi.
Ngôn Thành cũng uống không ít, anh ta với Ngôn Hòa ngồi ở hai phía hàng ghế sau, hỏi han Ngôn Hòa có buồn ngủ không, có cần lấy nước uống không.
Ngôn Hòa tựa vào lưng ghế, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng. Ngôn Thành lấy chai nước lạnh ra áp vào má cho Ngôn Hòa như hồi bé để át bớt hơi rượu nóng nực.
Chắc là nhờ môi trường yên tĩnh với nước lạnh giảm nhiệt, con ngươi Ngôn Hòa chuyển động loanh quanh rồi tập trung trở lại. Tự dưng anh mím môi, thở ra một hơi dài thượt, người vẫn nửa tỉnh nửa say.
"Anh, hồi trước anh hỏi em nghĩ thế nào, em bảo em không biết." Ngôn Hòa nói rất chậm rãi, giọng nói ngấm cồn cả tối khàn đặc trầm thấp, "Thực ra bây giờ em... cũng vẫn không biết, nên làm gì với em ấy."
Dường như Ngôn Hòa đang khổ não, tràn đầy ngờ vực về con đường phía trước, lộ ra vẻ bất định và loay hoay thiếu tự tin của người trẻ tầm tuổi này trước hướng đi tình cảm tương lai, vốn là thứ rất hiếm thấy ở anh.
Nhưng sự băn khoăn cũng chỉ lướt qua chớp nhoáng, người trẻ ấy đã lại hóa thân trở về thành Ngôn Hòa:
"Nhưng có một việc em rất rõ ràng, bất luận em ấy là gì của em thì em cũng không thể đứng nhìn em ấy bị người ta ức hiếp như thế."
Đây xem như câu trả lời cho câu hỏi trước đó của Ngôn Thành. Ngôn Thành trầm mặc chốc lát rồi vỗ vai anh, nói: "Ừ, muốn làm gì thì cứ làm thôi."
Ngôn Hòa chưa say đến mức không đứng vững được, đến nơi là đẩy Ngôn Thành ra, bảo mình tự đi lên là được. Vốn dĩ Ngôn Thành cũng định về rồi, nhưng nghĩ thế nào xong lại kiên quyết đòi đưa Ngôn Hòa lên tận nhà.
Ngôn Hòa đáp, rồi, thế anh lên đi!
Lên tới cửa, Ngôn Hòa nhập mật khẩu, cả hai cùng bước vào, quả nhiên Ngôn Thành trông thấy cảnh tượng đúng như dự liệu.
Mục Tinh Dã vừa tắm xong, tóc còn ướt nhẹp, mặc áo phông trắng quần dài xám đơn giản, đang cầm khăn lau tóc dở. Cậu đứng chính giữa phòng khách đón tầm mắt của hai anh em dồn vào cùng lúc, cái tay lau tóc cứng đờ giữa không trung, lúng túng kiểu bị đánh úp chưa kịp chuẩn bị.
Đã rất nhiều năm Ngôn Thành chưa gặp cậu, tầm từ khi Ngôn Hòa ra nước ngoài, hai nhà cắt liên lạc triệt để. Nếu không thuộc chung một cộng đồng thì tỉ lệ gặp gỡ ở Thủ phủ với dân số 30 triệu người gần như bằng không.
Cao hơn, cũng gầy đi, thiếu niên mảnh khảnh ngày xưa đã lớn lên thành thanh niên, trải qua quá trình mài giũa của cuộc sống, vẻ đơn thuần thời niên thiếu nay có thêm khí thế bền bỉ. Gương mặt chững chạc hơn, còn thấp thoáng nét kín đáo cuốn hút khó tả rõ.
Mục Tinh Dã tránh ánh mắt quan sát của Ngôn Thành theo phản xạ, mãi lâu xong mới ấp úng gọi một tiếng "Anh Ngôn Thành ạ".
Ngôn Thành gật đầu xem như chào hỏi, thái độ cũng bình bình vừa phải. Anh ta đẩy Ngôn Hòa ra trước, Mục Tinh Dã bước lên đỡ ngay, vẻ lo âu trên mặt chân thành rõ rệt: "Sao thế này? Anh say rồi à? Có khó chịu không?"
Ngôn Thành bắt đầu hối hận sao mình nhất quyết đòi lên theo làm gì.
Anh ta nhìn Mục Tinh Dã đầy ý tứ, đáp: "Cậu không phải lo, nó chưa say, cũng không khó chịu."
Xong không nói gì thêm, quay người về luôn.
Mục Tinh Dã dìu Ngôn Hòa, thấy để kệ Ngôn Thành ra về thì bất lịch sự quá, muốn đi ra tiễn nhưng mà Ngôn Hòa vẫn đang đè nửa người lên bả vai cậu, nặng trịch, làm cậu cũng loạng choạng mất thăng bằng theo. Cậu còn chưa kịp cất tiếng "Em chào anh ạ" thì cửa nhà đã đóng cạch lại mất rồi.
Lặn lội một phen xong Ngôn Hòa đã tỉnh rượu kha khá, anh uống rượu có chừng mực, nhiều nữa cũng vẫn kiểm soát được, chưa để say xỉn bao giờ.
Nhưng Mục Tinh Dã thì như kiểu gặp phải chuyện lớn khủng khiếp lắm, cứ sốt sắng lăng xăng vòng quanh anh.
Cậu không biết nấu canh giải rượu, luống cuống chạy vào bếp pha trà. May là nhà Ngôn Hòa có nhiều trà, cậu cũng không hiểu biết lắm, lục loi trong tủ lấy ra được một bánh trà bao bì cổ xưa, xé lớp giấy bọc ngoài cùng rồi đập thật mạnh vào phần góc mặt quầy bằng đá Đại Lý để bẻ một miếng bánh trà nhỏ, vớ đại một chiếc cốc thủy tinh to, đổ thật đầy nước nóng.
Ngôn Hòa ngồi dựa ngửa vào sofa, nghe tiếng động bèn ngoái đầu lại nhìn, đúng lúc trông thấy miếng bánh trà vụn đang giơ nanh múa vuốt lửng lơ giữa cốc thủy tinh bốc hơi nóng ngùn ngụt.
Khóe mắt anh co giật một phát rõ mạnh, cơn say cũng tự khắc tỉnh táo gần sạch.
"Anh Ngôn, Phổ Nhĩ giải rượu, anh uống một ít đi, thử xem có đỡ hơn tí nào không." Mục Tinh Dã bưng cái cốc chạy lạch bạch sang, ngồi xổm cạnh chân Ngôn Hòa rồi giơ cái cốc lên, cẩn thận đặt ghé vào bên miệng Ngôn Hòa: "Hơi nóng đấy ạ, anh uống từ từ thôi."
Mục Tinh Dã rất trắng, làn da vừa mới tắm xong lộ ra bên ngoài thì lại ửng hồng trong veo. Cậu ngước mắt ân cần nhìn đối phương, cả người cứ như búp măng non sâu giữa rừng rậm sau mưa, cũng giống cả đám mây trắng mềm mượt trên bầu trời xanh thẳm.
Thoáng ha.m mu.ốn lẫn trong vẻ ngây thơ, cám dỗ người ta tiến tới phá hoại cho bừa bãi thỏa thích.
Ánh mắt Ngôn Hòa tối dần đi, ngọn lửa u ám bắt đầu lan ra từ đáy lòng, cả cơn say mãnh liệt lúc nãy cũng tràn lên theo.
Mục Tinh Dã thấy Ngôn Hòa trông không giống đang vui lắm, chẳng cầm cốc nước mà cũng chẳng nói gì, cứ nhìn cậu đăm đăm vậy thôi, tự dưng cậu lại chột dạ như kiểu vừa phạm lỗi.
Nhưng xong cũng chẳng biết mình phạm lỗi gì luôn, cứ căng thẳng cái là cậu không dám nhìn thẳng Ngôn Hòa nữa, nói năng cũng lắp bắp: "Anh Ngôn... anh khó chịu ở đâu? Anh thấy sao ạ? Em... em phải làm gì anh mới thấy đỡ hơn đây ạ?"
Đôi mắt cậu hoang mang, thái độ dè dặt, từng câu nói ra miệng đều cân nhắc cẩn thận. Nhưng không hiểu sao mà hình như càng lúc Ngôn Hòa càng kém vui hơn.
"Mục Tinh Dã," Ngôn Hòa nặng nề mở miệng, "em hết việc rồi thì về phòng ngủ đi." Vế còn lại mắc nghẹn trong họng:
Đừng lượn lờ trước mặt tôi nữa, trông mà rối hết cả lòng dạ.
—
💦 Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:
Để mị xem thử xem, bé cưng nào cưng hỏi rồi kia