Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 25: Gây sự xong chạy à?




Tay Mục Tinh Dã run bắn, cậu lạch cạch chộp ngay lấy điện thoại.

Rõ ràng Ngôn Hòa đã về đâu mà sao Mục Tinh Dã cảm giác cái câu Lâm Bích nói vang vọng ra khắp thế gian luôn rồi. Cậu chột dạ quá, khẽ khàng mở cửa phòng ngủ phụ, đi ra phòng khách lượn một vòng xong quay về đứng trước cửa phòng Ngôn Hòa, hơi hơi nghiêng người ra trước, nín thở lắng nghe tiếng động đằng sau cánh cửa.

Cậu biết trong phòng không có ai, tối nay Ngôn Hòa phải đi xã giao e là về muộn lắm, nhưng cậu vẫn thầm thấy ngượng nghịu vụng trộm thế nào.

Ngón tay đặt lên tay nắm cửa, khẽ khàng đẩy nhẹ, cửa đã bật mở luôn.

 

Phòng ngủ của Ngôn Hòa rất rộng, thuộc dạng phòng suite, đi qua thư phòng mới trông thấy phòng ngủ chính đằng sau. Chiếc giường to đùng trải chăn ga màu xám nhạt, quyển sách ở tủ đầu giường đang giở tới trang nào đó, trên thảm trải sàn có chiếc áo sơ mi trắng thay ra, có lẽ buổi sáng đi hơi vội nên chưa kịp thu dọn.

Một chiếc sofa đơn rất to đặt ở vị trí cạnh cửa sổ, lông cừu màu trắng ngà mượt mà mềm mại, sờ vào cảm giác còn đang vương hơi ấm từ chủ nhân của nó. Mục Tinh Dã chậm rãi ngồi xuống, để đám mềm mượt ấy bao bọc lấy mình, vành tai từ từ đỏ bừng hết lên.

 

Cậu để chân trần, mặt đỏ ửng, lần lượt cảm nhận từng tí một sự tồn tại của Ngôn Hòa giữa lãnh thổ riêng tư tuyệt đối của anh, tham lam mò mẫm bắt lấy hơi thở, nhiệt độ, cảm xúc lẫn tình yêu chỉ thuộc về người ấy.

 

Tầm mắt Mục Tinh Dã nhìn đăm đăm sang chiếc giường to lớn.

Chờ lúc phản xạ kịp thì ma xui quỷ khiến cậu đã nằm lên ấy từ bao giờ.

Cậu hít sâu một hơi, đằng nào cũng đi sang đây rồi, nằm lên tận đây rồi, không làm gì đấy thì lại lỗ quá. Cậu kéo chăn trên giường qua đắp lên người mình thật kín kẽ, vùi mặt vào chăn rồi dùng sức hít mũi ngửi, mùi hương của Ngôn Hòa ngập tràn khoang mũi.

Thực ra cậu cũng không tả được là mùi vị thế nào, lẫn mùi xà phòng hormone phái nam, độc nhất của một mình Ngôn Hòa. Cậu nhớ cái mùi này lắm rồi, mơ mộng đêm ngày suốt 5 năm liền. Bây giờ nó đang bao trùm lấy cậu lần nữa, tỉ mỉ dày đặc, ảo giác như thể được Ngôn Hòa ôm chặt trong vòng tay khiến người ta mê muội.

"Anh Ngôn ——" Cậu nỉ non gọi, giọng ồm ồm trong chăn không được rõ, mãi một hồi lâu sau cậu mới quấn chăn hạ xuống một tí để hở mũi, thở hắt một hơi dài thườn thượt.

 

Ngôn Hòa mở cửa vào nhà, nhìn về phía sofa ở phòng khách theo phản xạ, mọi khi Mục Tinh Dã đều ngồi đó đợi anh bất kể anh có về muộn đến đâu.

Nhưng hôm nay không có ai.

Phòng khách chỉ bật mỗi hai ngọn đèn treo tường, đồ đạc trong nhà ngấm bóng mờ đen ngòm. Ngôn Hòa thay dép, để áo khoác đang vắt trên cổ tay và cặp tài liệu lên tủ đựng ở huyền quan. Hôm nay anh uống rượu, không nhiều lắm, nhưng họp hành cả ngày trời cùng cuộc xã giao dồn dập liên tục buổi tối làm anh thoáng mệt mỏi.

Anh vào bếp pha một ấm hồng trà, bưng cốc trà đi ra phòng khách, bước đến trước cửa phòng ngủ của Mục Tinh Dã rồi dừng chân lại. Nước bốc hơi nóng mịt mờ, căn phòng yên tĩnh tới độ không nghe thấy cả tiếng thở.

Ngôn Hòa yên lặng đứng trước cửa phòng Mục Tinh Dã uống hết cả cốc hồng trà.

Lúc này xong anh mới quay về phòng mình.

 

Vừa bước vào phòng đã thấy có gì đó bất thường.

Thảm sàn dày cộp hấp thụ mất tiếng bước chân, Ngôn Hòa đi đến cạnh giường, cúi đầu trông người đang nằm ngủ say trên ấy.

Mục Tinh Dã bọc mình trong chăn trông như con sâu, chỉ hở nửa phần đỉnh đầu đen bóng bên ngoài, mái tóc mềm mại rũ ra trước trán. Nửa gương mặt còn lại vùi sau lớp chăn, mũi miệng lộ ra chun cả vào nhau, lông mi cũng dày, hắt hẳn một mảng bóng mờ rõ nét trên gò má.

Ngôn Hòa chẳng biết mình đã đứng thế bao lâu, đã ngắm nhìn bao lâu.

Anh chỉ thấy căn phòng nóng quá, ngột ngạt, cổ họng vừa uống trà xong đã lại khô ran, sắp sửa không thở nổi nữa.

Điện thoại ở đầu giường sáng lên, đây là điện thoại của Mục Tinh Dã.

Tầm mắt Ngôn Hòa dịch chuyển sang, có vẻ tò mò sao muộn thế này rồi còn ai gọi cậu. Mật khẩu điện thoại quanh đi quẩn lại vẫn y nguyên cái cũ, còn chẳng cần đến cơ hội nhập thử lần nữa, một lượt là mở khóa được luôn. Trong khung trò chuyện có cả loạt tin nhắn thoại dài ngoẵng của Lâm Bích gửi, Ngôn Hòa ấn chuyển thành văn bản, đọc từng tin một xong lại ấn ẩn văn bản đi.

Nụ cười nhè nhẹ vô thức lan ra gương mặt, mãi cho đến khi đọc đến hai dòng cuối cùng thì mắt anh tối sầm lại.

"Chịch được ảnh trước đã rồi tính tiếp!"

"Sao không thấy hó hé gì thế? Đừng bảo ngủ quên rồi nhớ? Dậy nói chuyện đi mà, cập nhật cho tao xem tiến triển đến đâu rồi... Mà thôi, biết ngay là mày rén, mày mà không bắt tay vào hành động đi tao thấy 1 năm nữa hai người cũng chưa quay lại được đâu nhé."

 

Chắc là hơi nóng nên Mục Tinh Dã trở mình, vung một chân lên đá văng chăn ra, đè luôn con sâu vừa nãy xuống dưới người. Cậu vẫn mặc bộ quần áo ngủ đợt trước Ngôn Hòa cho cậu, thực ra cũng không phải đồ ngủ, chỉ là cái áo phông trắng cỡ lớn với quần đùi màu xám nhạt, ống quần nhăn nhúm tớn lên tận đùi, cái chân vừa thon vừa dài trắng lóa cả mắt.

Đằng trước có một bóng dáng quen thuộc, mùi rượu thoang thoảng lẫn với hơi thở độc nhất không dưng khiến người ta yên lòng, chỉ muốn say giấc nồng tiếp. Mục Tinh Dã khẽ hít mũi, cọ vào chăn, xong lẳng lặng toét miệng ra cười toe, lông mi rung rung mà sau cùng vẫn chưa mở nổi mắt.

Tầm 4 5 phút đồng hồ tiếp tục trôi đi, có lẽ do thời gian dài dần, cuối cùng cậu đang trong giấc mộng miên man cũng cảm giác thấy có gì sai sai, cậu mở bừng mắt ra, dung nhan Ngôn Hòa đập ngay vào mặt.

Cậu vội ngồi bật dậy, còn đang ôm chăn trong lòng, tóc lăn lộn loạn cào cào, đôi mắt trợn tròn xoe nhìn Ngôn Hòa đã đứng bên giường từ bao giờ chẳng biết, biểu cảm y xì đúc một con thỏ ngu ngơ đang giật mình hoảng sợ.

"Anh Ngôn?" Hồn phách Mục Tinh Dã hãy còn đang lửng lơ trên trời, nhất thời cậu không kịp sắp xếp từ ngữ cho trôi chảy, "Sao... sao anh lại sang đây ạ?"

Tầm mắt Ngôn Hòa chuyển từ mặt cậu xuống chân cậu, xong lại quay về mặt, rất kín đáo, anh không trả lời mà cho cậu thời gian suy nghĩ.

Lúc mới thức dậy Mục Tinh Dã thường hay bị ngơ ngơ, huống hồ lại còn gặp tình huống đang ngủ mơ đột ngột choàng tỉnh thế này, bắt cậu phân biệt rõ thật giả thì quá là thử thách IQ của cậu.

Cậu ngó theo ánh nhìn của Ngôn Hòa, chậm chạp cúi đầu nhìn mình, nhìn giường nhìn cái chăn đang ôm trong lòng, nhìn ngón chân căng thẳng co rúm lại, sau đó nhìn đến chiếc sofa lông cừu gần đó, đến cửa sổ sát đất, đến vách ngăn kiểu Trung rồi đến thư phòng bên ngoài vách ngăn, giờ mới tỉnh ngộ nhớ ra:

Đây là phòng ngủ của Ngôn Hòa!

Sao cậu lại đi ngủ quên trong phòng ngủ của Ngôn Hòa?! Vốn dĩ cậu định len lén sang nằm một lúc thôi mà sao lại thiếp xừ đi thế?! Mà lỡ ngủ rồi thì thôi sao lại còn bị Ngôn Hòa bắt quả tang tại trận thế này?!

Bây giờ Mục Tinh Dã chỉ muốn tìm cái lỗ nào còn chui xuống ngay!

 

Ngôn Hòa trông diễn biến đặc sắc trên mặt cậu, hai bên má mới ngủ dậy vừa đỏ vừa mềm, cậu luống cuống cập rập trèo xuống khỏi giường, chăn trên giường cũng rơi xừ xuống đất, chân trái chân phải mắc vào nhau, cả người ngã nhào ra trước.

Ngôn Hòa duỗi tay đỡ lấy cậu, hơi dùng sức nhấc người cậu lên trên, đặt về giường lại.

"Anh Ngôn, em..." Mục Tinh Dã thấy mình mất mặt muốn chết luôn rồi, sốt sắng giải thích, "Em bất cẩn ngủ quên mất, em không cố ý đâu..." Cậu muốn bảo là mình không cố ý ngủ quên đâu nhưng mà hình như giải thích kiểu gì cũng không đúng, không cố ý ngủ quên nhưng mà rõ ràng là cố ý nằm lên giường người ta.

Cậu dứt khoát khỏi biện bạch nữa, nôn nóng bỏ chạy, nhưng mà Ngôn Hòa lại đang chắn ngay trước mặt cậu, cậu ngồi ở mép giường không biết có chỗ nào để thò chân, chợt ngoái đầu thấy điện thoại của mình còn đang vứt ở trên tủ, thế là cậu lúng túng chộp lấy điện thoại.

Chẳng hiểu ấn nhầm vào đâu mà cái giọng của Lâm Bích lại thình lình vang lên giữa không gian tĩnh mịch:

"Chịch được ảnh trước đã rồi tính tiếp!"

...

Kỉ lục Guinness quê độ nhất thế giới cũng chỉ thế là cùng!

 

Cả hai im bặt cùng lúc, bầu không khí dần dà nhỏ giọt đông đặc, chững lại, rồi bùng nổ lần nữa.

Mục Tinh Dã nhắm mắt lại hạ quyết tâm, đột ngột duỗi tay ra ôm chầm lấy cổ Ngôn Hòa, không nói một lời mà cứ thế chúi đầu vào lồng ng.ực đối phương. Lúc này đây đầu óc cậu rối tung ù ù hết cả, cũng chẳng nghĩ được nữa, cậu bấu tiếp vào vai Ngôn Hòa để quỳ nhỏm người dậy, bất chấp tất cả đi lùng sục đôi môi Ngôn Hòa.

Cậu từng hôn Ngôn Hòa vô số lần, như chuồn chuồn lướt nước, hoặc dịu dàng nặng lòng, hoặc hứng khởi bùng cháy, dù theo cách nào thì cũng đều ngọt. Nhưng nụ hôn cách trở 5 năm mới có lại lần nữa thì nay mang vẻ đoạn tuyệt vứt bỏ hết thảy.

Cậu áp sát vào khóe miệng đối phương, nếm thử mùi rượu nhạt nhòa trên môi anh, cảm nhận được hơi thở nóng giãy phả vào gương mặt mình. Nhưng cậu cũng chỉ áp sát, dũng khí mới đủ đến đây thôi, cậu không biết bước tiếp theo nên làm gì, dường như nhúc nhích xíu xiu cũng sẽ thành báng bổ.

Ngôn Hòa chưa hề động đậy, mặc cho môi cậu áp lên môi mình, không hề né tránh mà cũng chẳng có hành động gì khác.

Nhịp thở của Mục Tinh Dã dồn dập, tim đập rộn lên, cơn xốc nổi qua đi, mãi rồi cậu cũng muộn màng cảm nhận thấy sự điềm tĩnh trầm mặc từ Ngôn Hòa. Trái tim đang thình thịch điên cuồng của cậu từ từ trĩu nặng, rồi dần dần lắng lại.

 

Yết hầu Ngôn Hòa chuyển động cực khẽ.

Hai tin nhắn thoại cuối của Lâm Bích gửi trở thành phòng tuyến sau cùng níu giữ lý trí, nhắc nhở anh rằng mối quan hệ của họ không còn như trước từ lâu lắm rồi, cho dù hiện giờ ranh giới mờ nhòe, nhưng chí ít hãy còn đường lui.

Vượt qua giới tuyến xong, sẽ khó lòng tiếp xúc tự nhiên được nữa.

Nhưng mà... nhưng mà khao khát quá.

Khao khát em ấy! Khao khát Mục Tinh Dã! Khao khát từng ngày từng đêm suốt 5 năm nay! Ngoài em ấy ra thì bất kì ai cũng không được!

 

Trước khi dũng khí của Mục Tinh Dã cạn kiệt, trước khi môi cậu định tách ra, một bên tay của Ngôn Hòa đã giữ lấy gáy cậu.

Cơn say nổ tung trong lồng ng.ực, hòa lẫn với tâm trạng cuồn cuộn rồi phun tóe ra, khiến mắt người ta đỏ quạch, hơi thở cũng loạn nhịp. Anh đè người trong lòng xuống giữa chỗ chăn, chặn nốt động tác đang định giãy nảy của người ấy.

"Gây sự xong định chạy à?" Anh phả hơi thở vào bên tai cậu, giọng nói thấm nhuần rượu cồn khàn đặc khủng khiếp, từng chữ một đều chất chứa sức mạnh đủ bóp nát người ta, chúng sắp dìm Mục Tinh Dã chết ngạt giữa lòng biển sâu ngập tràn mùi vị thuộc về Ngôn Hòa.

Mục Tinh Dã cứ như một chú bánh gừng hình người bị đóng đinh tứ chi không cử động được, rồi bị tảng núi là Ngôn Hòa đè chặt, ép dẹp, chèn lên chẳng thở nổi nữa.

Những nụ hôn ùn ùn ập tới cướp đoạt răng môi, gò má, đôi mắt rồi dái tai cậu, cảm giác Ngôn Hòa đã dồn hết dụ.c v.ọng lẫn cay đắng của 5 năm nay vào một chỗ, không còn bận tâm được gì khác. Kệ quách lý trí với chả vượt rào! Quan hệ với chả đường lui! Kệ quách tất cả cái đống lao xao trần tục đang cản đường kia đi!

Anh cũng mặc cho cậu kêu khóc, xin tha, liế.m hết nước mắt cậu, gặm cắn từng tấc da thịt mướt mát của cậu, nhìn cậu đau, nhìn cậu cười, trông theo cậu chìm đắm, trông cậu đỏ hoe mắt cất tiếng gọi tên mình.

Đáy mắt đỏ quạch của Ngôn Hòa chỉ in bóng một mình người đang nằm dưới thân anh.

Là A Dã của anh, cũng là tất cả của anh!

Cứ thế này đi, mãi mãi đừng thức giấc, trời mãi mãi đừng bao giờ sáng nữa.

 

 

💦 Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Chichchoac khó viết quá đi

Ngôn Hòa tỉnh dậy xong là rút gì đó vô tình rùi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.