Sấm chớp đồng loạt nổ đùng bên ngoài cửa sổ, căn phòng khách chỉ đang bật hai chiếc đèn vàng rọi tường bất chợt sáng lóa như ban ngày, hai người đối chọi nhau giữa bầu không khí rất quái gở, mạnh yếu rõ rệt nhưng đôi bên đều phải cồn cào.
Hơi thở run run của Mục Tinh Dã tách ra khỏi bối cảnh hỗn độn rồi lờn vờn bên tai, nhanh chóng gọi Ngôn Hòa đã sắp mất kiểm soát bình tĩnh trở lại. Anh đứng thẳng lưng lên, bỏ tay khỏi người Mục Tinh Dã, lạnh lùng nói:
"Đáng tiếc là tôi thì không."
Trí nhớ sau đoạn ấy rất nhòe nhoẹt, Mục Tinh Dã không mường tượng được rõ, đợi đến lúc khôi phục ý thức, mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng, đây là phòng ngủ cho khách trong nhà Ngôn Hòa.
Cậu từng ngủ ở đây suốt 3 tháng, ấy là quãng thời gian vụng trộm mới có, chứa đựng hạnh phúc vui sướng ngắn ngủi, chứa đựng nỗi chờ mong cả ấp ủ, cả hiển hiện, được rồi lại mất trước tình yêu của cậu, nhưng giờ đây những thứ này đều đã hóa thành hoa trong gương trăng trong nước, tan tành tựa bong bóng.
Căn phòng cực kì yên tĩnh, cậu chậm chạp xuống giường, mắt mũi tối sầm, bước chân cũng bồng bềnh lờ đờ, hơi thở phả ra từ khoang mũi nóng hổi. Chắc lại sốt rồi, dầm mưa xong còn gấp gáp nóng nảy, không ốm mới là lạ.
Mở cửa ra thì thấy Bùi Nguyệt đang thẽ thọt nói chuyện điện thoại trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động Bùi Nguyệt lập tức đứng bật dậy, nói nhanh mấy câu với bên kia rồi cúp máy luôn.
"Anh Mục, anh có thấy đỡ hơn không ạ?" Bùi Nguyệt hỏi.
"Vừa nãy... là anh Ngôn ạ?" Mục Tinh Dã nhìn đăm đăm chiếc điện thoại trong tay cô, hỏi một câu khác.
"Vâng, vừa nãy sếp Ngôn gọi sang hỏi thăm tình hình anh." Bùi Nguyệt giải thích, "Anh lên cơn sốt, ngủ mê man suốt từ hôm qua đến giờ, sếp Ngôn không yên tâm để anh ở nhà một mình nên gọi tôi sang trông."
Mục Tinh Dã nuốt nước bọt đầy khó nhọc, cổ họng cứ đau rát. Bùi Nguyệt để ý thấy ngay tức khắc, rảo bước ra bàn ăn rót một cốc nước sang đưa cho cậu: "Giờ có thấy đỡ hơn không ạ? Trước khi đi sếp Ngôn đã gọi bác sĩ sang tiêm cho anh đó ạ."
Vừa nói cô vừa cầm nhiệt kế điện tử lên, bấm một cái trước mặt Mục Tinh Dã, 37,8°C, vẫn hơi sốt nhẹ.
Mục Tinh Dã đứng cứ lảo đảo lắc lư, tay Bùi Nguyệt cầm nhiệt kế duỗi lại gần xong nhấc ra rồi cậu mới tránh né chậm mất nửa nhịp. Không hiểu sao, bây giờ cậu thấy bài xích trước mọi thứ có liên quan đến Ngôn Hòa.
Cậu vẫn nhớ loáng thoáng hình ảnh mình cầu xin Ngôn Hòa trước khi ngất xỉu.
"Anh Ngôn, có phải em làm gì cũng chẳng được nữa không..." Cậu không biết phải nói gì thêm, nghe thấy Ngôn Hòa đáp "Đáng tiếc là tôi thì không được" xong cậu mới hoang mang phát hiện, hóa ra bất luận mình đánh đổi những gì, có vùi mình xuống tận cát bụi hèn kém mấy nữa thì người ấy cũng tuyệt đối không thỏa hiệp trước vấn đề này.
Hóa ra mình vô dụng thế ư!
Ngôn Hòa từ từ tẽ từng ngón tay cậu ra một, rồi xoay người bỏ đi. Cậu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, định đuổi theo nhưng bước chân lại nặng trĩu ngàn cân, ngay giây tiếp đó cậu mất sạch ý thức, khung cảnh cuối cùng trong đầu là bóng lưng Ngôn Hòa đã đi vào đến cửa.
—— Có thể che mưa chắn gió, mà cũng có thể dứt khoát nhẫn tâm.
Đến tận lúc Mục Tinh Dã đã ra đến cửa Bùi Nguyệt mới tin là cậu định bỏ về thật.
Nếu cậu thật sự muốn đi thì Bùi Nguyệt không cách nào cản. Có bệnh tật ốm yếu mấy thì Mục Tinh Dã cũng là phái nam trưởng thành. Với cả làm sao cô dám ngăn trở "Vợ sếp" tương lai đây!
Cô đành dịu giọng bảo: "Anh Mục, giờ anh vẫn chưa cắt sốt hẳn, anh nghỉ ngơi thêm lát đã được không?" Thấy cậu không hề dao động, Bùi Nguyệt nói tiếp: "Vậy anh chờ một tí thôi, để tôi gọi lại cho sếp Ngôn một cuộc."
Cuộc gọi kết nối rất nhanh, Mục Tinh Dã nhận lấy điện thoại, áp vào tai mình.
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát rồi hỏi: "Em định đi đâu?"
Giọng Ngôn Hòa rất thấp rất trầm, hơi thở như vượt qua cả đường truyền điện thoại phả vào bên tai, Mục Tinh Dã cảm giác vừa bẽ bàng vừa buồn bã. Cậu gắng điều chỉnh giọng mình cho tự nhiên hơn chút, mỗi tội cơn sốt đã thiêu cháy cổ họng, cậu mở miệng khản đặc mà nghe cứ như bật ra tiếng gào đau thương.
Cậu có đi đâu thì cũng ảnh hưởng gì nữa?
Mục Tinh Dã cười tự giễu, âm thanh run run: "Anh Ngôn, em muốn hỏi anh nốt lần cuối cùng, anh giao Đoàn Dương ra được không anh?"
Quanh đi quẩn lại vẫn cứ là câu hỏi ấy, lời đáp cũng trăm lần như một.
Cúp điện thoại, Mục Tinh Dã đi ra ngoài một mình. Cậu cũng không rõ mình định đi đâu, tóm lại là không muốn ở nhà Ngôn Hòa nữa.
Sốt cao chưa giảm hẳn, li bì thêm hai hôm, ngoài giọng và mặt Ngôn Hòa ra đầu óc cậu không chứa nổi thêm thứ gì khác. Cậu thẫn thờ bước ra bến xe, ngơ ngẩn lơ mơ bắt một chuyến bus, đi qua 3 chặng xong cậu lại xuống, đổi sang xe khác.
Khi đến được cửa nhà tù thì đã tận 4 giờ chiều, còn chưa đầy 1 tiếng nữa sẽ hết giờ thăm nom, Mục Tinh Dã cuống quít nộp giấy tờ, làm thủ tục, rồi được dẫn vào gặp bố.
Đây không phải thời gian thăm nom hàng tháng mà hai người đã thống nhất với nhau, lúc trông thấy con trai Mục Huyền Chi có vẻ khá ngạc nhiên. Ông ta biết Đoàn Dương đã đồng ý đứng ra làm chứng, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng hồn xiêu phách lạc của Mục Tinh Dã là trong bụng cũng suy đoán lành ít dữ nhiều.
"Bố ơi, con xin lỗi," Mục Tinh Dã khó nhọc lên tiếng, áp lực dồn dập mấy ngày nay đã đẩy tâm trạng cậu đến bên bờ sụp đổ, "con làm hỏng mất rồi..."
Gương mặt khóc lóc đau khổ của con trai bỗng làm Mục Huyền Chi nhớ đến hồi con còn bé, vừa nghịch vừa quấy, làm gì sai cũng chẳng sợ người lớn phạt, kể cả mình nghiêm mặt lại dạy bảo nó nó cũng nhảy chồm vào ôm chân người lớn rồi nũng nịu xin xí xóa, miệng bảo "Con biết lỗi rồi ạ" chứ mắt vẫn tinh ranh láu cá lắm.
Tuy mất mẹ từ rất bé, nhưng con đường trưởng thành của Mục Tinh Dã không hề thiếu thốn tình cảm đáng quý là tình yêu. Có bận mấy thì Mục Huyền Chi cũng sẽ dành ra rất nhiều thời gian quan tâm quá trình sinh hoạt, học hành, khôn lớn của con trai. Dần dà về sau nữa lại đến lượt Ngôn Hòa tiếp quản phần lớn cuộc sống của Mục Tinh Dã, đi đâu cũng dẫn cậu theo, trách nhiệm tận tụy còn hơn cả anh trai ruột thịt.
Nhưng giờ đây, cậu thanh niên òa khóc là phải cúi gằm, phải đè nén tiếng nức nở trong cổ họng trước mặt sẽ không bao giờ ôm chân ông ta nũng nịu "Con biết lỗi rồi ạ" được nữa.
Cuộc đời rộng mở ban xưa của Mục Tinh Dã đã hao mòn hết vào những công cuộc làm thêm trốn nợ không ngừng nghỉ và đeo đuổi một mối tình quá đỗi gian nan.
Chính mình đã hủy hoại tất cả của con trai.
"A Dã à, con đi đi." Dường như Mục Huyền Chi đã già nua thêm tận 10 tuổi.
Đang lúc tráng niên thì ông ta rơi từ trời cao xuống đáy vực, tù tội 5 năm, có lẽ phần đời còn lại cũng phải chết rục sau song sắt, những điều ấy đều chẳng đau đớn được bằng việc phải chứng kiến Mục Tinh Dã nản lòng bế tắc như ngày hôm nay.
Hai bên cách nhau lớp kính dày cộp, gương mặt còn nhuốm vẻ bệnh tật ửng đỏ của Mục Tinh Dã tiều tụy khủng khiếp, ngón tay đang cầm ống nghe bấu chặt đến trắng bợt ra, cậu nói: "Bố ơi, con không cứu được bố..."
"Không sao, con cố gắng hết sức rồi mà, bố không trách con đâu."
"A Dã," Bên trong con ngươi đen ngòm của Mục Huyền Chi lửng lơ cái đục ngầu vì già cỗi bất lực, ông ta im bặt chưa tới một giây, hạ quyết tâm bảo, "con đi đi, rời khỏi đây đi, đến đâu sống cũng được hết. Đừng lăn tăn chuyện giảm án làm gì, cũng không cần lặn lội các nơi nữa đâu."
"Người phạm lỗi lầm sớm muộn cũng phải trả thôi. Tai họa không dính dáng con cái, A Dã, bố không muốn mình lỡ làng con nữa. Con xuống phía nam, tìm chỗ nào phong cảnh tươi đẹp sống cho thật tốt thật khỏe đi."
"Vốn dĩ bố không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của con, nhưng mà con cũng thấy rồi đấy A Dã, rất nhiều người không chịu bỏ qua cho bố đâu." Mục Huyền Chi khuyên những lời cả hai đã nằm lòng trong bụng, "Hai đứa có đến với nhau thì đối với bên kia con cũng thấp kém thiếu tiếng nói hơn, huống hố còn cả gia đình bên ấy nữa, họ cũng không chứa chấp con. Mối quan hệ bất bình đẳng về vị thế như vậy sẽ khiến con phải gục ngã đấy."
Nước mắt Mục Tinh Dã lại lăn dài, giọt nước mắt to tướng trượt khỏi khóe mắt rơi xuống sàn, đập cả vào trái tim Mục Huyền Chi.
"Con sẽ đi năn nỉ lại anh Ngôn, biết đâu... anh ấy sẽ đồng ý..."
"Đừng miễn cưỡng làm gì, vô dụng thôi con." Mục Huyền Chi thở dài một hơi, không thể bóc tách được ý con trai nói, cậu định năn nỉ Ngôn Hòa giao Đoàn Dương ra hay năn nỉ Ngôn Hòa quay lại bên nhau đây.
Nhưng cũng có gì khác mấy đâu? Bất luận muốn xin cái nào thì Ngôn Hòa lẫn nhà họ Ngôn đều sẽ không đồng ý.
Có lẽ vì muốn khiến cậu phải nản lòng triệt để, Mục Huyền Chi nói tiếp: "A Dã, đúng là ban đầu bố bị điều tra vì đụng chạm đối thủ trên chính trường, nhưng chứng cứ khi ấy không nhiều, cùng lắm cũng chỉ ngồi 4 5 năm là được ra rồi. Sau ấy bên Viện kiểm sát nắm được thêm chứng cứ, nên mới bị xử 20 năm."
Mục Huyền Chi dừng lời giây lát, câu tiếp theo đây chắc hẳn không dễ chịu gì với Mục Tinh Dã, nhưng ông ta vẫn buộc phải nói: "Năm xưa người nộp số tài liệu đó cho Viện kiểm sát chính là Ngôn Hòa."
Mục Tinh Dã hóa đá tại chỗ.
Mục Huyền Chi già dặn ranh ma, hiểu rõ luật lệ chốn quan trường, đã chừa đường lui cho mình từ lâu, ông ta giữ hàng tá chứng cứ của kẻ khác nhưng của mình thì phải tiêu hủy sạch sẽ. Vậy nên hồi đó khi bị điều tra, cơ quan kiểm sát không có gì thực chất để khép tội, vụ án mạng dính líu bị khui ra ấy cùng lắm cũng chỉ dừng ở mức thiếu trách nhiệm thôi. Mãi đến về sau, có người nặc danh giao nộp chứng cứ ông ta tham ô, thời hạn phạt tù 4 5 năm dự kiến ban đầu mới bị kéo dài lên đến 20 năm.
Thời điểm đó Mục Huyền Chi đã bị bắt giam, không hề biết diễn biến tiếp sau, mãi đến lúc xét xử xong xuôi mới được nghe từ chính miệng Ngôn Hòa.
Đợt nghỉ hè năm thứ hai ra nước ngoài, Ngôn Hòa quay lại một chuyến, không về nhà, không gặp bất cứ ai, chỉ một mình đến nhà tù gặp Mục Huyền Chi.
"Nhà họ Ngôn bí mật vận dụng đông đảo quan hệ để thu thập chứng cứ, đích thân Ngôn Hòa nói vậy, vốn dĩ bố không muốn kể cho con vì cũng chỉ tổ não nề thêm."
Đến giờ Mục Huyền Chi vẫn còn nhớ ánh mắt Ngôn Hòa nhìn ông ta, ngập tràn thù hận và khinh miệt. Cũng từ lần ấy Mục Huyền Chi mới biết Ngôn Tương An tự sát 2 lần bất thành, cuối cùng bỏ đi châu Phi xa xôi.
"Bố có lỗi với Tương An, có lỗi với Ngôn Hòa, ấy là lỗi của bố."
"Bây giờ bố kể những việc này cho con không phải để bắt con đau khổ, mà là vì muốn con hiểu," Mục Huyền Chi thở hắt một hơi dài thườn thượt, "A Dã, về Ngôn Hòa, giờ đây bố chỉ yêu cầu con đúng một điều thôi."
Trái tim Mục Tinh Dã thắt lại, dư âm cơn sốt cao bao trùm lấy cậu kín mít bức bối, không cho cậu bất cứ một khe hở nào để thở, cậu nghe giọng Mục Huyền Chi truyền sang qua lớp kính chắn và ống nghe, hư ảo đến nỗi như vừa đạp hụt vào khoảng không.
"Đừng hận cậu ta, cũng đừng yêu cậu ta."