Vạn Khoảnh nhanh chóng điều tra ra rõ mâu thuẫn giữa Ngôn Hòa và Mục Tinh Dã.
Năm ấy Mục Huyền Chi ngoại tình với mẹ Ngôn Hòa, khiến ba Ngôn Hòa là Ngôn Tương An đau khổ tự sát, tuy cuối cùng cấp cứu giữ được mạng sống nhưng rồi chọn bỏ đi châu Phi xa xôi. Ngôn Tương An là bác sĩ, hiện giờ lại gặp tai nạn xe trong thời gian tham gia viện trợ ở châu Phi, Ngôn Hòa tin chắc đây là một lần tự sát khác của ba mình
Sở dĩ Ngôn Hòa bỏ ra nước ngoài 5 năm không chấp nhận tha thứ cho Mục Tinh Dã, là do Mục Tinh Dã giấu giếm chuyện bố mình ngoại tình mà cậu vốn đã biết từ lâu.
Nếu việc này vẫn chưa đủ đô để thành mâu thuẫn chủ yếu, thì Vạn Khoảnh cũng không ngại đổ thêm cho cả hai ít "dầu".
Vụ án tham ô của Mục Huyền Chi năm đó có một nhân chứng quan trọng vẫn mất tích suốt bấy lâu nay, người này nắm trong tay lượng bằng chứng rất lớn, nếu giao nộp toàn bộ thì rất có khả năng Mục Huyền Chi sẽ được giảm án. Đó chính là thư kí của Mục Huyền Chi, mấy năm nay cứ trốn ở nước ngoài mãi.
Thực sự là Vạn Khoảnh phải tốn công lắm mới lùng ra được anh ta.
Sau ấy gã tìm một cơ hội phù hợp, "vô tình" hé lộ cho Mục Tinh Dã biết tin tức về nhân vật này.
Sao Ngôn Hòa chịu để Mục Tinh Dã đưa người thư kí với đống chứng cứ ra giao nộp đây? Đến nước này thì mâu thuẫn giữa cả hai đã tới độ không thể xoa dịu hòa giải được nữa rồi.
Vạn Khoảnh cho người bám sát theo Mục Tinh Dã, chứng kiến cậu chạy đi tìm Ngôn Hòa lúc nửa đêm, dõi theo cậu thất thểu quay về. Trên con phố khuya khoắt vắng người, Mục Tinh Dã bị đánh ngất vác lên xe.
Cuối cùng thì người này cũng đã thuộc về gã.
Mới đầu Mục Tinh Dã cực kì bướng bỉnh, phản kháng kinh khủng khiếp, thường hay kết thúc bằng máu me be bét toàn thân.
Vạn Khoảnh vô cùng nhẫn nại, xem cậu khóc, xem cậu xin tha.
À đúng, cuối cùng Mục Tinh Dã cũng chịu xin tha rồi đấy.
Một người không còn mục tiêu theo đuổi không còn niềm tin vào cuộc sống, một người mới vỡ tan nát giấc mộng đã hướng tới bao năm, cuối cùng cũng biết xin tha. Những kiên trì cao quý của Mục Tinh Dã bay biến hết, không còn Ngôn Hòa là cậu chẳng còn gì cả.
Có lúc trông Mục Tinh Dã Vạn Khoảnh cũng thấy đáng thương.
Kí hiệu ô vuông gạch chéo trên tường đã được hẳn 3 cái, Mục Tinh Dã bị nhốt trong gian phòng kín mít ngột ngạt, ngày ngày co rúc run rẩy trông lên lỗ thông gió duy nhất lọt được ít ánh sáng vào ấy.
"Nửa tháng rồi," Vạn Khoảnh ngồi đối diện cậu, nhìn cậu ôm chân co cụm vào một góc thảm, cái vẻ khổ thân khiến gã không kìm được phải rạch toạc vết thương của đối phương ra thêm lần nữa mới thỏa cơn nghiện, "mày biết giờ Ngôn Hòa đang làm gì không?"
"Nó đang trông ba nó ở bệnh viện, bận tiếp đãi đám bạn bè thân thiết với đối tác quan trọng ghé hỏi thăm, bận mấy dự án nghiên cứu phát triển mới chốt của công ty, bận các thể loại chuyện linh tinh lặt vặt." Vạn Khoảnh cất lời nhẹ tênh đầy châm chọc, thốt ra từng câu giằng xé ruột gan người ta, "Còn mày ấy à, nó còn chẳng phát hiện ra là mày mất tích luôn."
"Không ai biết ngày nào mày cũng bị tao chơi, ngày nào cũng khóc lóc chết đi sống lại, người mày lẩm nhẩm gọi tên xin cứu mạng thì hàng tối ngủ ngon ngủ say biết mấy. Mày nói xem, mày đáng thương như này cơ mà, nhưng liệu có ai để tâm không?"
"Hay thôi mày đến với tao đi, rồi tao thả mày ra!"
Kể cả đã khóc giàn giụa nước mắt, Mục Tinh Dã vẫn sẽ chửi gã "Cút".
Thế là cuộc tra tấn lại tiến vào một lượt mới.
Nhưng rồi Ngôn Hòa nhanh chóng nhận ra Mục Tinh Dã mất tích, bắt đầu lùng sục khắp nơi như lên cơn điên.
Việc này nằm ngoài dự đoán của Vạn Khoảnh. Vốn dĩ gã tưởng hai người này đã cắt đứt triệt để rồi, hơn nữa Mục Tinh Dã đang định rời Thủ phủ tới nơi khác sinh sống, bạn bè quanh cậu đều biết cả.
Lúc này Mục Tinh Dã đã bị nhốt gần 1 tháng trời, từ trạng thái phản kháng quyết liệu ban đầu cho tới cuối cùng thành ra đờ đẫn ngây ngô, những cơn hành hạ giày vò đa dạng thủ đoạn của gã đẩy người này tới sát bờ vực sụp đổ, tinh thần cậu dần xuất hiện dấu hiệu bất thường.
Mục Tinh Dã thần trí bất ổn không cứng đầu chống đối như trước nữa, thậm chí có lúc bị gã kéo vào lòng cũng ngoan ngoãn mặc cho gã ôm ấp hôn hít tùy thích.
"A Dã," Bỗng dưng Vạn Khoảnh gọi cậu rõ dịu dàng, áp môi vào hõm cổ cậu, chầm chậm li.ếm m.út phần da trắng nõn, "em mà cứ thế này mãi thì tốt."
Mãi mãi không phản đối, không ghét bỏ, không thờ ơ, đôi mắt chỉ nhìn thấy một mình tao thôi.
Cảnh sát nhanh chóng đưa Vạn Khoảnh vào diện tình nghi. Song gã đã chuẩn bị rất vẹn toàn, không hề lo bị phát hiện.
Điều gã không ngờ đến là để tìm ra Mục Tinh Dã, Ngôn Hòa sẵn sàng sử dụng mọi cách cực đoan nhất, đánh úp bất ngờ ngay giữa văn phòng gã khi gã không hề đề phòng, tiêm cho gã một mũi scopolamine – ấy là một loại thuốc gây suy giảm hoạt động hệ thần kinh, có thể bắt người ta trả lời câu hỏi trong trạng thái vô thức.
Đáng ra chỉ mình gã biết Mục Tinh Dã đang bị giấu ở đâu.
Ngôn Hòa đưa Mục Tinh Dã đi mất rồi.
Ngay sau đó gã lần lượt bị khởi tố điều tra, nhà họ Vạn và nhà họ Ngôn đứng ra thương lượng mãi lâu song đều vô ích, Ngôn Hòa kiên quyết không nhượng bộ, nhất định bắt gã phải trả giá.
Cái giá chính là gã bị tống vào tù 4 năm.
4 năm sau liệu mọi thứ sẽ ra sao đây!
Cảnh còn người mất mà thôi.
Sau khi ra tù Vạn Khoảnh lập tức quay lại kiểm soát nhà họ Vạn, những xa hoa trụy lạc ùn ùn kéo đến lần nữa theo quyền lực trong tay, chẳng ai bận tâm gã từng ở tù, chẳng ai để ý gã từng phạm tội, tất cả mãi mãi chỉ chăm chú vào mạng lưới ràng buộc lợi ích dai dẳng.
Gã vẫn cứ là Vạn Khoảnh oai phong thương trường, lão luyện gió trăng.
Nhà họ Ngôn cảnh giác tột độ trước tin gã ra tù, theo dõi gã chặt chẽ ở mọi dịp hội hè, đề phòng gã tiếp tục gây bất lợi cho Mục Tinh Dã. Ngôn Hòa cũng đã dẫn Mục Tinh Dã ra nước ngoài từ sớm, che chở bảo vệ hoàn hảo, khiến gã còn chẳng thấy được mặt nữa là.
Một dịp tụ tập nọ, có thằng bạn am hiểu chuyện xưa nhậu say khướt xong mới lải nhải: "Ông mà thích cái cậu đấy thật thì bọn tôi tìm cách mang về cho ông. Nhà họ Ngôn có ghê gớm mấy, chẳng lẽ còn che chắn không một sơ hở nào được thật chắc?"
Gã cầm ly rượu lơ đãng nhấp một ngụm, chỉ đáp một câu thản nhiên: "Chán lâu rồi ấy mà."
Không rõ làm sao mà câu này dần dà lan truyền đi. Mọi người cũng hiểu ra, hạng người như Vạn Khoảnh cho dù có từng ngồi tù vì một người đàn ông, thì tóm lại chỉ do lỡ sơ suất hỏng việc thôi, ai lại đi để mình giẫm lên cùng một vết xe đổ đến lần thứ hai!
Sau ấy gã tiếp tục có người tình mới, bồ bịch khác nhau, tới lui qua lại vẫn chưa thấy nhân vật nào trụ được hơn 2 tháng.
Dần dà cũng chẳng ai còn nhớ những chuyện rục rịch be bét ngày xưa giữa gã và bạn đời của Ngôn Hòa nữa.
Đúng, gã nghe tin hai người kết hôn ở nước ngoài ngay từ đợt đang ở trong tù rồi. Thân phận hiện giờ của Mục Tinh Dã đã là bạn đời của Ngôn Hòa.
Tiếp sau nữa, chắc do thấy gã không có động tĩnh gì nên nhà họ Ngôn thả lỏng kiểm soát hơn.
Tầm khoảng 3 năm sau khi ra tù, Vạn Khoảnh từng trông thấy Mục Tinh Dã một lần.
Tính ra đã 7 năm hai người không gặp nhau.
Ấy là một buổi đấu giá, Mục Tinh Dã mặc sơ mi trắng quần đen ngồi cách đó mười mấy ghế, biểu cảm tư thế rất thư thái.
Tuổi tác lớn dần, đường nét ngũ quan trên gương mặt người kia trở nên sắc sảo hơn, tóc mái hất lên lộ ra vầng trán sáng bóng. Chẳng khác gì mặt trăng tròn đầy sáng trong giữa bầu trời đêm, vẫn hoàn mỹ tới độ không một vết xước.
Ngôn Hòa ngồi ngay bên cạnh Mục Tinh Dã, thi thoảng hai người nói thầm gì đó với nhau, Mục Tinh Dã sẽ cười cong cả mắt, ánh trăng vằng vặc nghiêng rọi khắp sàn.
Giữa chừng có người ghé chào hỏi, Vạn Khoảnh đứng dậy bắt tay hàn huyên với đối phương, động tĩnh khá rõ rệt. Sau đó cả hai đi luồn qua đám đông để ra ngoài nhà nói chuyện.
Lúc đi qua Mục Tinh Dã Vạn Khoảnh không hề dừng lại, tự nhiên y hệt bình thường. Khóe mắt gã để ý Mục Tinh Dã không hề nhìn sang lần nào.
—— Giống biết bao ngày xưa, trong mắt cậu chỉ có mình Ngôn Hòa, với người khác thì dường như chẳng hề trông thấy.
Nói chuyện xong gã nán lại hút hết một điếu thuốc ở vườn hoa phía ngoài, quay đầu thì thấy Ngôn Hòa đang đứng cách đó không xa.
Ngôn Hòa đã phát hiện ra gã ngay từ khi buổi đấu giá bắt đầu, cả hai đều biết tỏng nhau trong bụng. Lúc bước ngang qua hai người để ra khỏi phòng, Vạn Khoảnh cảm giác được khí thế quanh Ngôn Hòa lập tức căng như dây đàn, cả người tiến vào trạng thái phòng bị.
Cũng khó trách, xét cho cùng trong mắt Ngôn Hòa thì gã là kẻ đã tổn thương người yêu mình, ác độc tày trời chết cũng chưa hết tội.
Thực tế thì, Vạn Khoảnh nghĩ thầm, đối với Mục Tinh Dã mình chỉ là một người ngoài chẳng lọt vào mắt thôi.
Gió trong vườn hoa ấm áp, hương thơm nồng nàn, buổi đấu giá vẫn đang tiếp diễn, thi thoảng có tiếng trò chuyện vang trong hội trường ra.
Song Vạn Khoảnh thấy lòng mình lạnh lẽo trống rỗng khủng khiếp.
Gã vê điếu thuốc, khẽ cười gằn một tiếng, gã chả có gì để nói với Ngôn Hòa, cũng không buồn bận tâm những cảnh giác lẫn cảnh cáo đến từ Ngôn Hòa. Gã chỉ nghĩ là, cứ thế thôi vậy!
Gã gọi điện cho tài xế ngay trước mặt Ngôn Hòa, bảo "Về thôi". Sau đó gã xoay người đi thật.
Có những khi Vạn Khoảnh nghĩ, sự trừng phạt thực sự không phải biến cố ngồi tù 4 năm ấy, mà là gã sẽ mãi mãi mãi mãi không bao giờ xuất hiện được trong tầm mắt người kia nữa, đừng hòng mơ tưởng dù chỉ một góc.
Nên cứ thế này thôi!
Tao đền cho em 4 năm, nếu vẫn chưa thể bù đắp những tổn thương ấy, nếu em vẫn chưa thể dễ chịu hơn đôi chút, vậy thì từ giờ trở đi đừng bao giờ gặp lại nữa vậy.
Chiều cuối tuần gã không đi làm, bèn chọn bừa một quyển sách trên giá, cháu gã nhét vào đấy. Đấy là tiểu thuyết tình cảm, "Tình yêu thời thổ tả" của Marquez.
Từ bé gã đã được giáo dục theo lối ưu tú chuyên nghiệp, học mọi kiến thức cần thiết cho kinh doanh, nắm vững đủ mọi kĩ năng vượt xa bạn đồng trang lứa, nhưng riêng tiểu thuyết tình cảm thì gã lại chưa từng đọc, gã cũng chưa bao giờ được học cách yêu một người.
Tình yêu là một từ xa lạ. Gã chỉ biết là nếu muốn, thì phải vận dụng mọi thủ đoạn để giành lấy, trong từ điển của gã không tồn tại những khái niệm dạng như tác hợp hi sinh hay chúc em hạnh phúc.
Tự dưng gã muốn biết, những người khác họ yêu thế nào.
Vậy là gã dành ra nguyên một buổi chiều để đọc hết quyển sách bìa đỏ ấy.
Florentino đã chờ Fermina suốt 51 năm 9 tháng lẻ 4 ngày, chờ chồng bà chết đi, chờ đến khi cuối cùng đối phương cũng chịu nhìn mình một lần, mà không hề hối hận.
Trong mắt Vạn Khoảnh, lựa chọn ấy khó hiểu hệt như bản thân tình yêu vậy.
Gã gập sách lại, thoáng ngẩn ngơ mất một lúc.
Hóa ra yêu đâu phải cướp đoạt, mà là đối đãi dịu dàng.
————
*Note:
Marquez: Gabriel Garcia Marquez, nhà văn Colombia từng đạt giải Nobel. Mình chưa đọc truyện (vì tự thấy chưa đủ tầm) nhưng có một bài luận/báo? ông viết về ý nghĩa & vai trò của văn học siêu siêu hay là 'Tại sao văn chương', nếu quan tâm mọi người hãy thử tìm đọc nha.
Đến giờ vẫn ấn tượng với đoạn này, mình cũng từng đua đòi trích trong bài làm nào đó: Cưỡi ngựa giữa cánh đồng La Mancha, vượt đại dương trên lưng cá voi, uống thuốc độc với bà Bovary, biến thành con bọ cùng Gregor Samsa: ấy là những cách ta đã phát minh ra để thoát khỏi cuộc sống bất công, cái cuộc sống bắt ta chỉ được làm một người trong khi ta muốn được sống như nhiều con người khác nhau. <3