Mục Tinh Dã chạy trối chết không ngừng nghỉ, ra ngoài xa lắc xong mới phát hiện ra mình lỡ xỏ nguyên dép lê nhà Ngôn Hòa về mất rồi.
Cả người đều đang căng thẳng tột độ, cậu đè lên trái tim đập thình thịch trong lồng ng.ực, lần này cậu giở trò vô sỉ tránh được "Sự kiện chia tay" của Ngôn Hòa, lần sau chả biết có còn may mắn vậy không.
Cơ mà cũng không phải hoàn toàn công cốc, lần sau có thể tranh thủ mượn cớ lấy giày để quang minh chính đại ghé sang nhà Ngôn Hòa rồi đây.
Quả đúng là mấy hôm tiếp đó Mục Tinh Dã không xuất hiện nữa.
Chắc là đi theo Vạn Khoảnh sang tỉnh khác thật. Kể cả không đi tỉnh ngoài thì có khả năng cậu cũng giật mình hoảng hồn trước những gì Ngôn Hòa nói hôm đó, còn không dám cả chào hỏi trên Weixin, chỉ sợ lại khơi gợi Ngôn Hòa nói nốt cái câu lời thoại đang chờ "Nếu trước kia chưa nói rõ chia tay thì giờ nói luôn vậy".
Trong khung trò chuyện của hai người, tin nhắn mới nhất vẫn đang dừng suốt ở chiếc sticker cún con chạy vòng.
Bình Châu nằm gần biên giới với nước T, vị trí ven biển, cơ sở hạ tầng phát triển tạo ra mạng lưới kinh tế khổng lồ, môi trường tạp nham thì hình thành nên chuỗi mắt xích sinh thái độc nhất. Nhà họ Vạn khởi nghiệp từ sòng bạc, phần lớn sản nghiệp nằm ở Bình Châu, vài năm gần đây mới "rửa" dần các vụ làm ăn vùng xám, đến lứa Vạn Khoảnh thì vừa có tiếng vừa có miếng, đóng thuế hợp pháp làm từ thiện định kì, sòng bạc cũng đã vận hành chính quy hẳn hoi.
Giữa một dàn nhân viên tháp tùng, Mục Tinh Dã sẽ luôn là nhân vật bất thường nhất.
Bảo là trợ lý thì không thấy có đầu việc cụ thể, bảo là tình nhân thì lại không thấy cậu nằm trong số những người ra vào phòng Vạn Khoảnh buổi đêm.
Nhưng cậu lại theo sát Vạn Khoảnh không rời nửa bước, đi đâu Vạn Khoảnh cũng dẫn cậu theo, bàn bạn hợp tác, xã giao, chơi bời, dần dà người ngoài nảy ra suy đoán khác, biết đâu Vạn Khoảnh có sở thích gì khó nói, chỉ mình Mục Tinh Dã thỏa mãn được.
Mục Tinh Dã chẳng vấn đề gì, nếu để ý đồn đãi thì mấy lời thêu dệt này đã dí cho cậu phát điên thật lâu rồi, cậu chỉ bận tâm về đúng một việc đúng một người mà thôi.
Lần trước ở UH là Mục Tinh Dã đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Vạn Khoảnh bày thêm trò mới hành hạ, nào ngờ tẩn cậu một trận xong gã này biến mất tăm hơi, cũng không can thiệp vào công việc của cậu ở UH lẫn sân cưỡi ngựa. Có lẽ gã chắc mẩm cậu có làm thêm bục mặt cũng không đủ trả hết 20 vạn còn lại, hợp đồng 6 năm đáo hạn xong vẫn phải chấp nhận mặc người sai khiến thôi.
Rón rén nơm nớp hơn nửa tháng trời, cuối cùng rồi Mục Tinh Dã cũng bị Vạn Khoảnh chỉ mặt điểm tên đi Bình Châu với gã.
Sau khi kết thúc phần hoạt động tập trung, khâu thư giãn ca hát nhảy múa kéo dài tới tận khuya.
Mục Tinh Dã dựa vào cột trụ màu xám nhạt dọc hành lang, mắt khép hờ. Nửa tiếng trước cậu đã nhìn vào khung cửa sổ đối thoại, gõ xong xóa, xong lại gõ, xong lại xóa, loay hoay mãi chưa tìm được từ ngữ phù hợp.
Cuối cùng cậu cắn răng, chụp một bức ảnh sao sáng lấp lánh trên màn trời đêm gửi đi, phía dưới bồi thêm câu: "Anh Ngôn, em đang ở Bình Châu, công việc suôn sẻ lắm, mai là được về rồi."
Tiếp đó nửa tiếng đồng hồ trôi qua, không thấy bất cứ hồi âm nào từ Ngôn Hòa, đúng như dự đoán.
Lúc này cánh cửa sau lưng bật mở, mùi cồn lẫn với mùi son phấn và tiếng nhốn nháo túa ra, một người mặc vest đen thò đầu từ cửa ra ngoài gọi cậu: "Cậu vào đây."
Mục Tinh Dã cất điện thoại đi, đẩy cửa bước vào gian phòng riêng lớn nhất câu lạc bộ.
Ánh đèn không sáng lắm, mười mấy người đang ngồi rải rác trong phòng, nhậu nhẹt hát tình ca, chơi bời say sưa. Có một số gương mặt quen quen, Mục Tinh Dã từng trông thấy ở các hoạt động vài hôm nay, đều là đối tác làm ăn của nhà họ Vạn.
Vừa đặt chân vào cái là Mục Tinh Dã biết hôm nay không trốn được vụ này mất rồi.
Mấy hôm nay cậu đi theo Vạn Khoảnh khắp nơi, Vạn Khoảnh rất bận, không rảnh để ý đến cậu nên cũng không vặn vẹo, xem cậu như người vô hình. Nhưng hiện giờ mai đã là lịch về, việc chính cũng đã hòm hòm gần xong, nếu không làm gì một tí thì lệch với tác phong hành sự của Vạn Khoảnh quá.
Vạn Khoảnh nhìn theo cậu tỉnh bơ bước lại gần rất bình thường, khóe môi khẽ giật, một người đang áp sát vào cạnh Vạn Khoảnh lập tức biết điều đứng lên nhường chỗ.
Mọi người đều đang nhìn cậu, cậu đi vào là mọi ánh mắt đổ dồn cả sang. Mục Tinh Dã đoán lờ mờ là ngay trước khi mình ló mặt thì đề tài trong phòng đang nhắc dở chính cậu.
Tiếng lao nhao trong phòng dần dà hạ bớt, phục vụ với vệ sĩ cũng lui ra ngoài, số ở lại toàn những hội hổ đói sói rình.
"Đúng là xinh đẹp thật," Một kẻ trong đó lên tiếng trước, cười bình phẩm, "mỗi tội tính tình bướng quá."
"Mắt ông chuẩn thế cơ à? Từ lúc đi vào đến giờ người ta đã nói gì đâu, sao mà nhìn ra là bướng?" Một kẻ khác tiếp lời.
Kẻ ban đầu cười nhìn sang Vạn Khoảnh: "Tôi nói đúng hay sai nào?"
Vạn Khoảnh hơi nhướng mày, nốc một ngụm cạn rượu trong ly, tay kia thì đặt lên gáy Mục Tinh Dã ma sát, cảm giác mảng da nho nhỏ ở đây của cậu dần dà cứng đờ, rồi chầm chậm sởn gai ốc rõ rệt.
Lúc này gã mới thong dong lơ đễnh đáp lời: "Không chỉ cứng cổ đâu, cả người không được chỗ nào mềm hết."
Gã bình phẩm như bình phẩm một đồ vật, giọng điệu ngạo mạn hài hước, chẳng hề quan tâm đến ý chí hay tình cảm của món đồ ấy.
Trước đó đám người còn chưa xác định được thái độ của Vạn Khoảnh về Mục Tinh Dã, song bây giờ xem ra cậu trai này cũng không khác gì mấy so với những em khác bên cạnh gã ta.
Thế là bầu không khí chuyển sang hướng suồng sã hơn nữa.
Có kẻ uống ít thứ khơi gợi hỗ trợ cuộc vui, dần dà tình hình bắt đầu đáng ngại. Lát sau có tên sà vào chỗ Vạn Khoảnh nhưng ánh mắt thì tham lam ghim chằm chằm vào người Mục Tinh Dã, phun ra một câu ác độc.
"Dạy dỗ tại chỗ luôn, đảm bảo người ngợm mềm ra hết."
"Chủ yếu là sếp Vạn có nỡ lòng không thôi."
Vạn Khoảnh nhấm một ngụm rượu, gương mặt không biểu cảm gì mấy, gã cũng chả nói gì mà nghiêng đầu sang nhìn Mục Tinh Dã.
Rõ ràng Mục Tinh Dã cũng nghe rành rọt lời đối phương nói. Cậu cúi thấp đầu, chỗ tóc mềm mại ở trán rủ xuống theo che đi đôi mắt, khóe môi căng ra thẳng đơ, màu môi trắng bệch.
Rượu trong tay Vạn Khoảnh gần cạn, gã giơ ly ra trước dứ dứ, Mục Tinh Dã cầm chai vang đỏ ở gần mình nhất lên rót cho gã.
Kẻ nãy nêu đề xuất thấy Vạn Khoảnh không phản hồi bèn lúng túng lùi người về, tự quay đi chơi phần mình.
Vạn Khoảnh tiếp tục nốc sạch chỗ rượu trong tay, vẫn cứ nhìn Mục Tinh Dã đăm đăm bằng ánh mắt thờ ơ thản nhiên.
"Sợ thế này cơ à, còn tưởng mày gan lì thế nào."
Lúc rót rượu vừa rồi, Mục Tinh Dã phải bấu một tay vào cổ tay bên còn lại mới có thể lấp li.ếm bớt vẻ run rẩy bần bật của mình, ngoài Vạn Khoảnh ở sát cậu ra thì không ai khác phát hiện.
"Cái này có gì đâu mà sợ, chuyện cực lạc trần gian cơ mà," Vạn Khoảnh kéo dài giọng, nói giễu cợt, "mày chỉ sợ mình bẩn rồi thằng kia khinh, không cần mày nữa."
Mục Tinh Dã cầm chai rượu trong tay, không nhìn gã, cũng không nói gì.
Vạn Khoảnh mới bật cười, cứ như đang xem trò hề hay ho lắm. Những khi không muốn che đậy thì đôi mắt gã chỉ ngập toàn độc địa hung ác, dù đang cười cũng khiến người ta phải rùng mình trong vô thức.
Đột nhiên gã giơ một tay chộp lấy cổ áo Mục Tinh Dã lôi ra trước mặt mình, thốt lên câu nhạo báng:
"Mục Tinh Dã, mày thấy tao sẽ để yên cho mày ở cạnh tao ổn thỏa đủ 6 năm, xong lại tiễn mày đi sạch bong thế à?"
Vạn Khoảnh lên cơn bất thình lình không một dấu hiệu báo trước. Mãi tới lúc gã đã đè Mục Tinh Dã ra bàn những người khác mới hớt hải có phản xạ.
Chiếc áo sơ mi trắng của Mục Tinh Dã bị giật tung, vương vãi vết rượu đỏ thẫm, sự tương phản làm lớp da trắng tông lạnh của cậu càng chói mắt thêm.
Đầu gối Vạn Khoảnh chen vào tì giữa hai chân cậu, một cánh tay chặn ngang ngay cổ cậu, ngón tay bóp lấy cằm, tay kia thì vơ chai rượu đổ ộc vào miệng Mục Tinh Dã.
Rượu cồn cay và đắng rót vào mồm, cổ họng lại đang bị bóp chẹt, cảm giác nghẹt thở từ từ ập đến, động tác giãy giụa của Mục Tinh Dã cũng đờ đẫn dần. Dốc hơn nửa chai rượu xong Vạn Khoảnh mới chịu thả cậu ra, mặc cho cậu lảo đảo quờ quạng ngã ra sàn.
Rất ít người biết một bartender lại sẽ dị ứng với cồn, Mục Tinh Dã chính là trường hợp này.
Cậu thích pha chế rượu, thích nếm thử tí ti nhưng chưa bao giờ uống đến ngụm thứ hai, về sau thậm chí không động vào một giọt rượu nào. Cơn đau do dị ứng gây ra không tài nào hình dung nổi, đầu tiên là triệu chứng ngạt thở như trời đất sụp đổ, sau đó toàn thân bắt đầu ngứa ngáy lở loét từ trong ra ngoài, từng tấc của hệ thần kinh trong cơ thể đều đang bị nướng trên lửa cháy.
Huống hồ trong rượu này trộn cả thứ khác nữa.
Tất cả những gì cậu nhìn thấy trước mắt đều đang xoay vòng, thế giới đảo điên, không hiểu từ lúc nào trong phòng chỉ còn mỗi cậu và Vạn Khoảnh.
Cậu cố bám víu tí ý thức cuối cùng để vật lộn với bản thân, bắt mình đừng bỏ cuộc, đừng ngã gục, ngày mai là được về rồi, còn phải sang nhà anh Ngôn lấy giày của cậu, còn phải nói cho anh Ngôn biết, cậu rất yêu anh.
Nhưng mà nhọc quá, cơ thể cứ phản kháng lý trí mãi.
Cậu cảm giác có người kéo lê cậu, quẳng cậu lên sofa dày chắc, kẻ này là Vạn Khoảnh.
Ít sức lực nhỏ nhoi của cậu đã bị cồn và thuốc đập tan hết, giờ đây chỉ biết mặc người ta xẻ thịt.
Vạn Khoảnh lật người Mục Tinh Dã lại, bỗng chạm phải một mảng nóng ẩm sau lưng cậu, giơ ra dưới đèn nhìn thử mới phát hiện tay mình bê bết nhễu máu. Vừa nãy lúc giằng co Mục Tinh Dã làm rơi vỡ chai rượu, chắc cũng đúng thời điểm ấy cậu tranh thủ nhặt mảnh thủy tinh lên mắm môi mắm lợi rạch một nhát bên hông mình.
Vạn Khoảnh nổi điên gào to: "Mẹ nó chứ mày đéo muốn sống nữa à!"
Gã xoay người mở cửa, điên tiết gọi với ra ngoài: "Lấy băng vải vào đây!"
Vệ sĩ mang bông băng vào, không dám thở mạnh, để đồ xuống xong nhanh chóng chạy nhè nhẹ ra ngoài đóng cửa lại.
Vạn Khoảnh xé rách sơ mi của Mục Tinh Dã, cầm băng vải quấn bừa mấy vòng ở eo mà vẫn không cầm được máu do vết thương sâu quá. Vạn Khoảnh chửi bậy một câu, đang định bế cậu lên thì thấy đối phương lẩm nhẩm gì đó.
Gã dí sát lại gần, nghe rõ ra chữ "Cút".
"Được," Vạn Khoảnh đột ngột dừng động tác lại, "tao rút lại lời lúc nãy, Mục Tinh Dã, mày gan lì lắm."
Ngay sau đó gã cười u ám: "Tao để yên mày quá nhiều lần rồi, lần này không bỏ qua cho mày nữa đâu."
Giờ phút này Vạn Khoảnh thấy mình chả việc gì phải giằng co làm khó bản thân nữa, quên tiệt mấy cái ý nghĩ ngu xuẩn kiểu "Chờ nó tự đến cầu xin mình" cho rồi, dạng người như Mục Tinh Dã đáng ra không nên bày cách nọ cách kia, cứ vào việc thẳng mới là đơn giản hữu hiệu nhất.
Có một khoảnh khắc gã thực sự đã nghĩ là thôi làm thế đi, đằng nào sống hay chết người này cũng không chịu cúi đầu vậy cứ chết cũng được, chết ở chỗ mình vẫn còn hơn là sống ở chỗ kẻ khác.
Gã nghĩ vậy, xong gã cũng làm vậy.
Nhưng mà nhiều máu quá, máu cứ ứa ra liên tục không ngừng, thấm ướt sofa, dính cả vào áo sơ mi của Vạn Khoảnh.
Nhiệt độ cơ thể của người phía dưới đang tụt giảm không phanh, hơi thở cũng càng lúc càng khó nhọc. Vạn Khoảnh thử vỗ vào mặt cậu mà cậu không có phản xạ gì, chợt căng thẳng trong lòng, chờ phản ứng lại thì gã thấy mình đã cầm chai nước trong tay.
Mục Tinh Dã được đút cho mấy ngụm nước tự dưng lên cơn ho sù sụ, sau đấy cậu lại tiếp tục thở dồn dập.
Giờ Vạn Khoảnh mới nhận ra sự bất thường, nhưng trước mắt gã chưa thể xác định là Mục Tinh Dã dị ứng với cồn hay dị ứng với thuốc bỏ trong rượu, vết thương trên người không chết ngay được nhưng cơn dị ứng thì khó nói đấy.
Tâm trạng bỗng chốc nguội hẳn khỏi nấc rồ dại vừa nãy, Vạn Khoảnh quay người sang tìm điện thoại trên sofa.
Mục Tinh Dã chọn đúng thời điểm này để lao thẳng ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi Vạn Khoảnh cũng không kịp túm cậu lại.