Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 12: Tẩy tủy




Chương 12: Tẩy tủy
"Tam ca, tam ca. Ngươi dậy chưa?"
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời mới mọc. Thời gian này người nhà nông đã tỉnh ra ruộng từ lâu.
Nhưng tam thiếu gia của chúng ta vẫn tiếp tục rúc mình trong chăn, mặc cho tiếng kêu của đệ đệ mình ngoài cửa.
Dường như Mặc Lương đã mất kiên nhẫn, từ động khẩu chuyển sang động thủ. Tự ý mở cửa vào phòng ca ca mình.
Thấy Mặc Tân vẫn còn ở trong ổ ấm, có tí bất đắc dĩ.
"Tam ca, dậy đi. Không phải hôm nay ngươi hẹn ta dậy sớm, ăn sáng à."
Mặc Lương đi đến bên giường, lay người hắn nói.
Mặc Tân mắt nhắm mắt mở, "Thôi mà, cho ta ngủ một tí nữa đi."
Tứ thiếu gia, ghé miệng gần tai tam ca mình. Môi động đậy như đang nói gì đó.
Nghe xong, hai mắt của Mặc Tân trợn ngược. Hắn không còn dám ngủ nữa.
...
Lúc này Mặc Tân đã dậy. Hắn đuổi Mặc Lương ra khỏi phòng.
Phân phó Linh Nhi mang đến một chén đại bổ thuốc. Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của hắn đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Phải nắm chặt thời gian luyện chế cái thứ ba phù bảo. Nữ tặc tối hôm qua xuất hiện làm hắn có chút gấp rút.
Trốn ở đâu không trốn, lại trốn ở trong sân phòng hắn. Nhất định phải nhanh tay bày trận, từ đó độ an toàn của Mặc gia tăng lên.
Chứ không, thể loại quái quỷ gì cũng nghĩ núp ở Mặc gia là an toàn nhất.
Ngưng thần tĩnh khí, đưa bút vẽ bùa.
Nửa canh giờ sau, lại một tấm phù bảo nữa hoàn thành. Lần này thời gian trực tiếp rút ngắn một nửa.
Do mấy ngày nay cường độ cao sử dụng tinh thần lực, giúp cho tinh thần của hắn đạt được rèn luyện, tăng lên một ít.
Khiến hắn đỡ tốn sức hơn, làm cho tốc độ cực lớn tăng lên. Ngồi nghỉ ngơi một tí. Cất kỹ phù bảo, mở cửa rời khỏi phòng.
Mặc Lương hiện tại đang tựa lưng bên gốc đào. "Xong rồi à, tam ca. Vậy thì đi ăn sáng thôi."
"Ừm, đi thôi." Mặc Tân gật đầu.
Hai huynh đệ một đầu cắm thẳng tới phòng ăn. Lang thôn hổ yết ăn hết đồ ăn trên bàn.

Giờ này vẫn còn rất sớm, nên ngoại trừ hai huynh đệ hắn cùng một số người hầu ra, vẫn chưa có ai dậy.
Đây chính là sinh hoạt của người có tiền ở thời cổ đại a. Thích dậy lúc nào thì dậy. Nếu là nhà nông mà như vầy thì cuối năm đói c·hết.
Một lát sau, hai người có mặt tại dược phòng.
Nhâm lão đang loay hoay bỏ từng loại dược liệu vào trong hai cái thùng gỗ chứa đầy nước nóng. Một hồi lại khuấy, một hồi loại ngửi thử.
Thấy hai thằng cháu mình rất tích cực tới sớm, ánh mắt xuất hiện sự chờ mong nhìn chăm chăm vào thùng gỗ.
Nhâm lão hết lời: "Việc gì mà phải gấp gáp tới sớm thế! Ta còn chưa nấu thuốc xong đâu."
Mặc Lương ngượng ngùng cười: "Gia gia, là do ta quá hồi hợp. Cải thiện thiên phú tu luyện, ai mà không gấp."
Nhâm lão cười cười: "Hai đứa ăn sáng chưa? Nếu chưa thì lát ngồi ăn với ta."
Mặc Tân trước một bước đáp: "Chúng ta ăn rồi, thưa gia gia. Chỉ ngồi chơi uống trà thôi."
"Ừm. Được rồi tầm khoảng một canh giờ nữa là dược dịch sẽ sẵn sàng." Nhâm lão dừng tay, lau mồ hôi trên đầu, quay sang nói.
"Lại đây ngồi đi." Nhâm lão dẫn hai đứa cháu ngồi vào bàn.
Rót cho hai đứa, mỗi người một chén trà nóng. Hương trà làm người uống thần thanh khí sảng. Hẳn là chất lượng rất tốt.
Trên bàn, đã có người hầu dọn sẵn bữa sáng cho hắn. Bốn cái bánh bao thịt, một đĩa rau xào, một bát canh rau muống.
Người già buổi sáng họ thích ăn thanh đạm. Nếu không phải Mặc Lương can thiệp chuyện phòng bếp, bữa ăn của Nhâm gia gia ba bữa chắc chỉ có mỗi rau củ.
Nhâm lão không quá thích ăn thịt, càng lớn tuổi càng như thế.
Nhưng nếu không ăn thịt thì sẽ rất thiếu chất, huyết khí bị suy thoái. Nên mỗi bữa ăn của hắn đều phải đảm bảo có ít nhất một món thịt.
Mặc Kiên nhiều lần khuyên nhủ Nhâm lão ăn nhiều thịt một chút. Mặc gia chính là tam đại phú hộ, không phải như xưa.
Ngài không cần phải ăn tiết kiệm như thế. Nhưng Nhâm lão chính là không nghe, thường xuyên đến phòng bếp dặn, nấu cơm cho ta thì đừng bỏ thịt.
Đợt trước Mặc Lương b·ị t·hương nặng, lấy cớ hù Nhâm gia gia. Mỗi bữa, ngài ít nhất phải ăn một món thịt, nếu không ta không thèm uống thuốc.
Nhâm lão thương cháu, sao chịu được. Đành phải ăn thịt.
"Có bánh bao thịt nè, ăn không? Ta không quá thèm mấy thứ này." Nhâm lão mời hai đứa cháu.
Hai huynh đệ đồng thanh: "Gia gia ăn đi, chứ bọn ta no quá rồi." Nhâm lão liền thở dài ăn hết đồ ăn.
Mặc Tân quan sát quanh dược phòng: "Ủa gia gia, mấy tên dược đồng hay nấu thuốc ở đây đâu ạ?"

Nhâm lão gắp một đũa rau bỏ vào bát: "Hôm nay, ta cho bọn nó nghỉ một ngày. Như ngươi nói, trong đám tụi nó có k·ẻ t·rộm mà.
Ta không yên tâm để bọn nó làm việc trong dược phòng nữa. Chuyện tối nay giải quyết xong, rồi tính sau."
Mặc Lương lớn giọng: "Cái bọn này không khỏi cũng quá to gan. Không nghĩ đến hậu quả trước khi làm sao!"
Mặc Tân không khỏi trầm tư.
Dược đồng cũng chỉ là mấy tên người hầu của Mặc gia, có một ít thiên phú trong lĩnh vực dược thảo cho nên mới tới dược phòng làm dược đồng.
Bọn hắn chính là bị b·án t·hân vào đây. Giấy b·án t·hân còn giữ trong tay Mặc gia chừng nào, thì chừng đó mạng sống của tụi nó còn thuộc về Mặc gia.
Thế mà dám cả gan ă·n t·rộm dược liệu.
Thứ nhất, lũ này chán sống. Thứ hai, người giao dịch của tụi này là một tên võ giả. Thứ ba, người giao dịch đến từ một gia tộc nào đấy.
Chắc hẳn cho chỗ ngon chỗ ngọt, xúi giục lũ nó ă·n t·rộm, giúp bày mưu. Chứ không làm sao qua mặt được Nhâm gia gia.
Lại tuyên truyền một ít thông tin, kiến thức khiến tụi nó không sợ Mặc gia nữa. Ít nhất là không quá sợ.
Vì lý do đó cho nên mới phải mai phục tối hôm nay. Để xem hắc thủ sau màn là ai. Đồng thời diệt cỏ tận gốc, để những kẻ khác làm gương.
Mặc gia không phải dễ chọc. Tốt nhất là lột da rút xương. Bằm thịt cho chó ăn.
MẶC TÂN, bình tĩnh nào bình tĩnh. Chuyện gì đây, sao mình lại tàn nhẫn thế. Tĩnh tâm, tĩnh tâm tôi ơi.
"Tam ca, ngươi nghĩ gì mà đờ ra vậy!?" Mặc Lương lay người hắn.
Mặc Tân hoàn hồn, cười: "À, không có gì hết, mấy điều linh tinh thôi ý mà."
Hắn thầm thở ra một hơi, không hiểu làm sao nhưng dạo này hắn cảm giác mình rất lạ.
Lắc đầu loại bỏ tạp niệm. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn không việc gì phải gấp.
Cả ba ông cháu lại hàn huyên chốc lát.
Nhâm lão ngửi thấy mùi thơm, đặt đũa xuống nói: "Hai đứa bay, thuốc xong rồi. Chuẩn bị tinh thần đi."
Mặc Lương chớp mắt đi đến thùng gỗ trước mặt.
Một bàn tay vỗ vai hắn, "Tứ đệ, việc gì phải vội, không ai tranh với ngươi đâu."
"Hahaha, xin lỗi mọi người, ta là quá hưng phấn."
Nhâm lão nhắc nhở: "Để dược hiệu thâm nhập vào cơ thể một cách tốt nhất, các ngươi nên cởi đồ ra.

Với lại quá trình này sẽ rất đau đớn, phải cố gắng bảo trì sự tỉnh táo. Được rồi, bao nhiêu đó thôi."
Hai đứa ngay lập tức cởi đồ ra, chỉ để lại một chiếc quần cộc. Cùng nhau nhảy vào thùng gỗ.
Nước màu đỏ ấm áp, lại thơm mùi thuốc. Các lỗ chân lông mở rộng, điên cuồng hấp thu dược dịch.
Những nơi dược dịch đi qua trong cơ thể dưới sự tác dụng của dược lực bị xé rách tan tát, sau đó được phục hồi như cũ.
Cải thiện thiên phú, cường hóa xương cốt. Phá rồi lại lập.
Cảm giác ngứa ngáy làm cho tâm thần Mặc Tân rất thoải mái. Nhưng hắn chưa kịp thư giãn. Bên cạnh vang lên tiếng hét thảm:
"Mẹ nó, đau quá, rát quá." Chính là Mặc Lương, hắn đau đến không muốn sống.
Hai tay phát lực muốn nhảy ra thùng nước. Nhưng lại bị một cánh tay ngăn lại.
"Nhẫn nhịn nào Lương nhi, đây chính là cơ duyên lớn. Vượt qua thiên phú của ngươi đạt được cải thiện, ý chí tăng cường.
Không vượt qua, uổng phí dược liệu và dù cho ngươi trở thành Linh cấp, cũng chỉ là yếu nhất Linh cấp võ giả.
Ngươi muốn trở thành như vậy ư? Nhẫn nhịn cho ta!!" Nhâm lão gầm lên cạnh hắn. Tay thậm chí dùng ra số lượng ít ỏi nội khí đè ép hắn.
Nhâm lão đang đè Mặc Lương có chút nghi ngờ nhìn qua Mặc Tân.
Mặc Tân suýt nữa thì thoải mái hư đầu óc, thế là làm bộ: "A, đau quá, mẹ ta không muốn sống nữa." Hô còn to hơn Mặc Lương mấy lần.
Bản thân hắn là Chuẩn Đế cường giả, v·ết t·hương hay nỗi đau gì mà hắn chưa nếm qua. Độ đau đớn này còn chưa đủ để hắn la hét.
Cho nên dược lực của dược dịch chỉ có thể gãi ngứa cho hắn thôi. Bất quá vẫn phải thể hiện ra là mình đau.
Chứ không hắn còn chưa nhập võ đạo, lấy gì chịu đau giỏi hơn Mặc Lương. Điều này sẽ làm cho Nhâm gia gia nghi ngờ.
Nhâm lão thấy cái thằng này cũng bắt đầu hét, thế là cùng lúc đè ép hai thằng cháu.
"Cố gắng lên, hai đứa bay phải cố gắng. Sau này mấy cơn đau này, chỉ là như muỗi đốt thôi."
Nhâm lão lại tiếp tục động viên: "Người trong thiên hạ, thân do bất kỷ. Nhiều khi mọi việc không phải lúc nào cũng thuận ý mình. Nhưng nhất định phải không hối hận."
Một canh giờ sau, tiếng hét đã biến mất. Nhưng vẫn có một ít tiếng nỉ non.
Nhâm lão ngồi trên ghế. Hiện nay tụi nhỏ đã quen với cơn đau, không còn hiện tượng muốn nhảy ra khỏi thùng gỗ.
Hiện tại tụi nó đang dùng ý chí chống lại cơn đau. Làm hắn ngạc nhiên, không ai khác ngoài Mặc Tân.
Có thể nói ý chí của tam thiếu gia cực kỳ ghê gớm. Nó chính là đứa đầu tiên ngừng hét.
Chỉ cần thuận lợi chắc chắn thành tựu không thấp. Chợt lại cảm thấy buồn cười, thuận lợi quá sẽ làm hỏng một viên ngọc thô.
Ông trời, có thể tàn ác đến mức nào thì hãy tàn ác đến mức đó. Hãy để hai tên nhãi này vững vàng tại thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.