Chương 14: Rình trộm?
Trời khuya đầy sao, gió mát thổi qua các gian phòng, cây cỏ lung lay theo những cơn gió đêm.
Bóng tối bao phủ toàn Thạch Sơn trấn.
"Hiện giờ là canh hai. Mọi người đề phòng củi lửa." Âm thanh của người báo canh gõ mỏ vang lên.
Nhưng tiếc là không ai nghe, hoặc có nhưng rất ít.
Vương Điền ba người nằm trong số đó. Cả ba đang nằm trên giường giả bộ ngủ, thật ra các đám đều thức, chỉ chờ thời gian gần tới là ra ngoài.
Ngược lại bên phía Mặc gia, vì không biết thời gian giao dịch cụ thể. Nên Mặc Tân bọn hắn mai phục từ canh một.
Đến giờ đã tới canh hai mà chưa thấy ai, làm mọi người có chút nản.
Mặc Lương hơi mất kiên nhẫn: "Tam ca, ngươi có chắc là hôm nay không?"
"Chắn chắc là tối nay, ở đây, còn về thời gian cụ thể thì ta không biết.
Nhịn một chút đi, quá hấp tấp không hẳn là chuyện tốt."
Hai người đang núp trên cây, tán cây rậm rạp, cành lá chằng chịt rất khó nhìn rõ bên trong.
Càng là tiếp xúc lâu dài với Mặc Lương, Mặc Tân nhận ra tính tình của tứ đệ rất nóng nảy, nhiều khi không kiểm soát được cơn giận.
Không biết có phải là do công pháp của hắn không. Tứ đệ xem như đệ tử ngoại tộc của Bạch gia, do là cháu ngoại của gia chủ nên quan hệ rất gần.
Vì thế được Bạch gia cho phép học công pháp trấn tộc của bọn họ, nghe bảo là một hỏa hệ công pháp.
Hẳn là rất phù hợp với tứ đệ, vì quá phù hợp cho nên mới phóng đại bản tính của hắn.
Cần có một loại phụ tu để trung hòa, dù sao tính tình nổi nóng dễ làm hỏng chuyện.
Mặc Tân lơ đãng nhìn xem Mặc Lương, ‘Cũng là đến lúc truyền cho hắn một môn công pháp thích hợp.’
Tính tình của Mặc Lương xem như bị Mặc Tân sờ kỹ, dù cho hơi nóng tính, nhưng thương yêu gia đình, có lòng cầu tiến. Đặc biệt rất hợp khẩu vị với hắn.
Sau đêm nay, nên truyền cho hắn một môn công pháp. Ít nhất có thể giúp mình bớt cô đơn hơn trên con đường truy cầu đỉnh cao của thế giới.
Một lát sau, Mặc Lương có chút chán hỏi: "Nhâm gia gia đâu rồi? Tam ca."
Mặc Tân vuốt đầu: "Hắn núp ở chỗ khác rồi, dù sao sau lưng việc này chắc chắn có một tên võ giả.
Nhâm gia gia sẽ cố gắng theo dõi hắn, xem thử tên đó có thuộc về gia tộc nào không."
Mặc Lương sáng mắt lên: "Việc này, để ta có được không?" Đưa ra yêu cầu đổi vị trí.
Mặc Tân nghiêm mặt nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì thế?!
Không phải hôm qua chúng ta đã thống nhất kế hoạch rồi sao?! Sao lại muốn đổi nửa chừng??"
Mặc Lương cười cười: "Từ lúc nghe Nhâm gia gia cùng ngươi nói đến hai chữ kế hoạch, là ta bắt đầu buồn ngủ rồi.
Nói thật một chữ cũng không lọt. Các ngươi lo chiến lược, ta lo lực chiến."
Trong lòng Mặc Tân chửi một câu 'Mẹ kiếp' cái thằng này có chút không đáng tin. Hoàn toàn là một đứa dùng nắm đấm quyết định tất cả.
"Không cho đổi, thứ nhất tu vi của ngươi chưa làm được theo dõi kẻ khác mà chắc chắn không để lộ.
Thứ hai, tính ngươi quá nóng nảy.
Thứ ba, Nhâm gia gia là Linh cấp võ giả, dù thực lực có phần suy giảm, nhưng gặp nguy hiểm vẫn dư sức chạy thoát được."
Mặc Tân từ chối cùng đưa ra lý do.
Nghe vậy, Mặc Lương phàn nàn: "Nhưng chờ ở đây cũng quá chán. Thật mất thời gian."
"Ngươi lúc đi mạo hiểm, canh me dược thảo, săn yêu thú không phải cũng ngồi chờ như vầy sao!
Thậm chí một lần ngồi chờ thời cơ là mấy ngày." Mặc Tân tập trung vào địa điểm, nói.
"Tất nhiên là có, nhưng nào không có một tí bóng dáng hay manh mối như thế này a.
Ở nơi đó ít nhất là có vết tích yêu thú hoạt động qua lại, dấu chân, nước tiểu…
Có dược thảo tỏa ra mùi hương thơm ngát, sắp đầy năm.
Kích thích tâm lý chúng ta. Tăng sự kiên nhẫn, làm chúng ta biết được rằng, ngồi một tí nữa thôi, chắc chắn là có cơ hội l-." Mặc Lương than thở.
"Được rồi, đừng nói nữa." Bỗng Mặc Tân đưa tay bụm miệng tứ đệ, nhỏ giọng nói.
Hướng dẫn ánh mắt tứ đệ nhìn về phía bên kia, Mặc Lương cũng biết là tới lúc rồi. Im lặng quan sát mấy bóng đen đang di động.
Bên dưới, ba bóng người mặc đồ đen, nhanh nhẹn lách qua hàng phòng vệ của Mặc gia.
Đi đến cửa sau, rất cẩn thận, thuần thục đến mức tiếng bước chân đều rất nhỏ.
Điều này làm cho cả hai anh em Mặc gia, mặt mày đều đen như than cốc. Ngựa, mấy tên hộ vệ kia nuôi thật sự tốn cơm, tốn bạc.
Ngay cả việc canh phòng gia viên cũng không làm được. Quan trọng nhất lũ dược đồng này vẫn là người thường, nếu là võ giả xem như phải cúng cơm.
Mặc Tân trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Mà cũng không thể trách bọn hắn được, Mặc gia hộ vệ tất cả đều chỉ là cường tráng người thường.
Hẳn bọn họ cũng chủ quan, nghĩ đây là một trong tam đại phú hộ Mặc gia, còn chỗ này là tộc địa của Mặc gia.
Muốn c·hết hay sao mà xông vào, dù cho Mặc gia thực lực có hơi yếu nhưng Linh cấp võ giả là vẫn có, cho nên hẳn là tuần tra cho có lệ thôi.
Mặc Lương tức không chịu nổi, nhỏ giọng chửi: "Lũ phế vật, lũ vô dụng này. Nuôi các ngươi làm chi nữa."
Mặc Lương quyết định sau chuyện này sẽ đuổi hết đám này ra khỏi nhà mình.
Từ kể từ giây phút này Mặc gia phải bồi dưỡng được thuộc về mình lực lượng.
Thấy ba tên bóng đen loay hoay ở cửa sau, sau đó cửa được mở. Bọn chúng ngay lập tức chui ra ngoài, cẩn thận đóng lại như cũ.
Mặc Lương nhướng mày: "Đừng nói với ta là, bọn hắn có chìa khóa của cửa sau đó."
"Không phải, tụi nó chỉ đang bẻ khóa thôi. Hiển nhiên trong đó có một đứa rất giỏi việc này.
Bẻ khóa mà không làm hư ổ khóa." Mặc Tân lắc đầu nói.
Dù sao giác quan của hắn cũng nhạy bén hơn Mặc Lương rất nhiều, thấy được không là việc khó.
Nghe thế, Mặc Lương thở phào, hắn tưởng nhà mình đã bị thủng trăm ngàn lỗ, ngay cả chìa khóa cửa sau, đều bị người cho lấy được.
Cái cây mà hai huynh đệ đang núp là một cây tùng, tán lá cực kỳ rậm rạp được trồng sát vách tường, cho nên một nửa trong sân Mặc gia, một nửa ngoài đường.
Vô cùng thuận lợi cho việc quan sát nơi mà bọn chúng chuẩn bị giao dịch. Đây là vị trí đắc địa Mặc Tân chọn lựa, dễ lẩn trốn, dễ xử lý một số vấn đề không tưởng.
Ba người nhanh nhẹn lại có tính cảnh giác rất cao, vì thế chạy khỏi Mặc gia hai dãy nhà, mới dừng lại chui vào một căn nhà có vẻ như bị bỏ hoang.
Ở kia, ba bóng đen hội họp, châu đầu ghé tai xì xào nhỏ nhẹ như đang nói gì đó. Dù sao Mặc Lương là không nghe được cụ thể bọn chúng nói cái gì.
Mặc Tân lại là nghe được.
"Gần tới canh ba rồi, vị võ giả kia cũng sắp đến đây." Vương Điền tay ôm túi vải, bên trong ẩn ẩn bay ra mùi thuốc bắc.
"Lúc nãy may mà ta kéo Nhị Cẩu lại nhanh, nếu không chúng ta liền bị hộ vệ phát giác." Trương Đại Lực vuốt mồ hôi trán.
Trần Nhị Cẩu sợ sệt: "Quả thật, suýt thì xong. Cảm ơn ngươi, Đại Lực."
"Lần này, ngươi rất bất cẩn đấy." Vương Điền bất mãn lên tiếng.
Nếu như b·ị b·ắt vậy thì coi như hết, mộng võ giả, ước mơ tự do của hắn đều sẽ tan thành mây khói.
Ở trên cây, Mặc Lương đụng ca ca: "Tam ca, hai ta di chuyển chỗ trốn đi, ngồi ở đây ta chả nghe được gì hết."
Mặc Lương vì nghĩ tam ca vẫn là người thường, cho nên nghĩ mình không nghe được, nên hắn cũng không nghe được.
"Ừm, xin lỗi ngươi, ta phán đoán sai địa điểm. Đi thôi, chúng ta đổi chỗ."
Mặc Tân gật đầu, đây là sự sai lầm của hắn, hắn quên là giác quan của tứ đệ thua mình nhiều.
Hai người ngay lập tức nhảy xuống cây, cẩn trọng lần mò từng bước đến căn nhà kia.
Ngày càng đến gần, chỉ còn cách ba căn nhà nữa là đến. Mặc Lương ngăn lại tam ca mình, "Tam ca, ta nghe được rồi. Ta thuật lại cho ngươi nghe."
"Ừm." Mặc Tân gật đầu.
Mặc Lương vểnh tai nghe kỹ, nhỏ giọng thuật lại: "Trong đó có ba người, có hai đứa đang trách cứ một đứa tên Nhị Cẩu, suýt thì làm hỏng kế hoạch.
Quả thật sau lưng đứng đấy một tên võ giả, canh ba sẽ xuất hiện.
Còn có giao dịch công pháp nữa."
Trong căn phòng, tối thui ba người chỉ có thể dùng ánh trăng mơ hồ thấy được hình dáng người trước mặt. Cả đám lúc này đều im lặng ngồi xung quanh bàn.
Dù Nhị Cẩu suýt thì liên lụy bọn hắn, bất quá cả ba quen nhau đã gần tám năm, từ lâu đã tình cảm như huynh đệ. Nên chỉ trách móc rồi thôi.
"Mọi người, ta cứ có cảm giác tinh thần không yên.
Y như rằng sắp có chuyện không hay xảy ra." Trần Nhị Cẩu nói ra suy nghĩ của mình.
"A Cẩu, đừng có trù ẻo. Không sao đâu, chúng ta đã làm việc này nhiều lần rồi.
Không lý gì hôm nay lại thất bại." Vương Điền vỗ vai an ủi hắn.
Bỗng một âm thanh vang lên, "Hiện là canh ba, mọi người đề phòng củi lửa."
Là âm thanh của người gõ mỏ báo canh.
Cả ba đều đứng lên, có chút khẩn trương. Giờ là giây phút quyết định.
Hi vọng vị võ giả đó không đến muộn.
Mặc Tân hai người cũng yên ắng núp một chỗ.
Không chỉ ba tên dược đồng chờ mong được gặp vị võ giả kia, Mặc Tân cùng Mặc Lương cũng rất chờ mong.
À quên, còn có Nhâm lão đang núp ở xó xỉnh nào đó nữa.