Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 21: Phát hiện?




Chương 21: Phát hiện?
Thanh kiếm tỏa ra khí tức lạnh lẽo, vô cùng sắc bén.
Mặc Tân chỉ cần dám nhúc nhích một tí thôi, da cổ sẽ chảy máu.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sau: "Tân nhi, ngươi đang làm gì thế?"
Tứ di nương nói chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng hắn lại có cảm giác rợn cả người.
"Tứ di nương, ngài có ý gì? Từ từ nói. Không việc gì phải động đao động kiếm." Mặc Tân đổ mồ hôi lạnh. Ngừng ngay động tác trên tay, hắn bị hù không nhẹ.
Tại sao tinh thần lực đạt đến Hồn cấp của hắn không phát hiện được tứ di nương.
Tứ di nương hết cỡ chỉ là Linh cấp võ giả, sao có thể thoát khỏi sự dò xét của hắn.
Trừ phi…trừ phi Tứ di nương không phải là Linh cấp võ giả. Tu vi thực sự của nàng cao hơn thế nhiều.
Cảnh giới của Tứ di nương ít nhất phải là Hồn cấp cường giả. Chỉ như vậy mới có thể che giấu tu vi, che giấu sự hiện diện khỏi sự cảm nhận của hắn.
Tứ di nương vẫn để im lưỡi kiếm trên cổ Mặc Tân, âm thanh có chút lạnh lẽo: "Ta không hỏi lại lần thứ ba. Nói, ngươi đang làm gì?"
"Dạ, thưa Tứ di nương. Ngày hôm qua, thấy tường nhà mình có đôi chỗ đã cũ kỹ. Ta muốn sữa chửa lại để nhìn cho mới." Mặc Tân bịa chuyện.
"Ngài xem, ta còn mang theo thùng sơn để đi sơn lại nè." Hắn giơ lên thùng sơn. Hi vọng cái thùng sơn có thể giúp mình làm chứng.
Thấy Tứ di nương chăm chú nhìn mình, làm hắn hơi chột dạ.
Có vẻ như nàng đã bị Mặc Tân thuyết phục, nàng ta đưa kiếm rời khỏi cổ hắn. Động tác này làm thiếu niên hơi thở phào.
"Xoay người lại." Tứ di nương ra lệnh.
Mặc Tân hơi không hiểu, nhưng vẫn làm theo. Đang lúc hắn xoay người lại, mới thấy được nửa người của Tứ di nương.
Bên tay cầm kiếm gầm thét lướt qua mặt hắn, chặt vào chỗ phù bảo đã được sơn lên.
Động tác quá chớp nhoáng, đôi mắt của Mặc Tân có thể bắt kịp. Nhưng điều không có nghĩa, hắn có thể tránh được đòn đó.
May thay Tứ di nương không có đánh vào người mình. Nếu có, liền xem như bộ truyện này kết thúc tại đây.
Mỹ phụ dùng kiếm gọt xuống tấm phù bảo, tấm phù bảo dính trên lưỡi kiếm, hoàn hảo không chút tổn hại.
Tứ di nương chỉ mũi kiếm vào mặt của Mặc Tân, làm hắn sợ hết hồn.

"Ngươi lấy từ đâu ra tấm bùa chú này?"
"D-Dạ, con lấy…" Mặc Tân khó xử, không biết giải thích như nào.
Chẳng lẽ nói, là do ta trời sinh thiên tài, nhìn trời ngắm mây tự ngộ ra được. Ai mà tin, nghe rõ điêu.
Ánh mắt của Tứ di nương ngày càng nguy hiểm, thậm chí hắn đã cảm nhận được một ít sát cơ.
Mặc Tân thốt ra: "Dạ, là do mấy ngày trước ta mua-." Chưa nói hết câu, Mặc Tân bị đạp cho văng ra ngoài.
Một cước này, suýt nữa thì làm hắn nôn ra hết bữa sáng. Đây chính là Tứ di nương nương tay.
Nếu không chỉ một tia khí thế của cường giả thôi, cơ thể của hắn liền không chịu nổi mà trở thành một đống bùn nhão.
Cố gắng đổi lại tư thế ngồi tựa vào tường. Hơi thở hổn hển, đưa đôi mắt nhìn về khuôn mặt xinh đẹp đối diện.
Lần này, kiếm của Tứ di nương lại một lần nữa gác lên cổ hắn. Chỉ cần câu tiếp theo không làm nàng hài lòng, đối mặt với hắn chính là c·ái c·hết.
"Ngươi từ khi nào thì nhập võ đạo, thú vị. Có vẻ như ngươi đã không còn là Mặc Tân nữa rồi." Tứ di nương nghiền ngẫm.
Trong lòng Mặc Tân siết chặt, ngoài mặt hoảng loạn biện giải: "Tứ di nương, đừng. Ta chính là Mặc Tân. Ta nói là sự thật."
Tứ di nương có ý nghĩ muốn g·iết hắn. Linh tính cầu sinh của hắn điên cuồng mách bảo. Mau chạy khỏi đây, mau chạy khỏi đây.
Tuyệt đối không được chạy. Nếu chạy chẳng khác nào nói mình không phải Mặc Tân. Bị vạch trần, nên mới chạy trốn.
Phải làm cách gì? Có cách nào đây? Mặc Tân cố gắng vận dụng hết chất xám. Nghĩ ra đủ kiểu dáng.
À, có rồi.
"Tứ di nương ta còn nhớ chuyện, lúc ngươi hạ sinh tứ muội. Ngươi-" Mặc Tân dứt khoát ngậm mồm.
Khí thế như vực sâu núi lớn đè ép lên cơ thể hắn. Gây áp lực quá tải lên cơ thể, khiến cho khóe miệng chảy ra v·ết m·áu tươi.
"Ngươi có dám dùng chính mình võ đạo chi tâm để thề không?" Tống Tiểu Đồng từ trên nhìn xuống.
Như bắt được cây cỏ cứu mạng, Mặc Tân hai ngón chỉ thiên thề: "Ta Mặc Tân, sống là người Mặc gia, c·hết là ma Mặc gia.
Ta là tam thiếu gia của Mặc gia, Mặc Tân. Thề không bao giờ làm hại đến những người có chung máu mủ với mình. Nếu có lệnh trời tru đất diệt."
Sau khi Mặc Tân nói xong câu thề. Ngay trên thiên không, bỗng vang lên một tiếng sấm, ầm ầm vang vọng trên bầu trời Mặc gia.
Làm cho mọi người ai cũng hướng lên nhìn.

"Sắp mưa hả ta?"
"Mưa cái con khỉ, giờ là mùa khô thiên hướng mát mẻ mà."
"Đúng đấy, đừng lừa bọn ta dọn hàng, để ngươi độc chiếm thị trường."
"Ai nói ta lừa các người, ta chỉ hỏi thử thôi mà."
Mấy người tiểu thương gần trang viên Mặc gia, cãi cọ qua lại. Tranh nhau kéo khách kiếm tiền.
Tiếng ầm vang trên đầu khiến Mặc gia mọi người hết hồn. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trời quang mây ít, ở đâu ra sấm chớp.
Nhưng kh·iếp sợ nhất chính là Tứ di nương hay là Tống Tiểu Đồng. Nàng biết tiếng sấm kia đại biểu cho cái gì.
Lại nhìn về chỗ người thiếu niên kia, trong lòng lẩm nhẩm. Thật là ghê gớm.
Phu quân không biết phải tu mấy kiếp mới đón được tôn đại thần này về nhà.
Tống Tiểu Đồng thu kiếm, kiếm trong tay nàng biến mất. Đưa tay dìu Mặc Tân đứng dậy.
Tươi cười, vỗ vai hắn: "Tân nhi, ta tin ngươi. Ít nhất ngươi phải nói sớm một tí chứ."
Mặc Tân đang nghi hoặc nhìn trời, bị Tứ di nương b·ạo l·ực kéo dậy.
Thái độ của nàng ta thay đổi tận ba trăm sau mươi độ. Còn hơn cả lật bánh trán.
"Chuyện hôm nay xem như là bí mật của hai ta.
Sau này không phải nhắc lại chuyện này nữa." Tống Tiểu Đồng căn dặn.
Mặc Tân gật đầu lia lịa. Không đồng ý không được. Thanh kiếm đã biến mất lúc nãy, bây giờ lại lơ lửng trước mắt hắn.
Hắn thử dám không đồng ý, liền một kiếm bêu đầu.
Tống Tiểu Đồng chỉ vào lá bùa: "Ngươi định dùng tấm bùa này để làm gì? Không sao, cứ theo sự thật mà nói.
Ta sẽ không hỏi tại sao ngươi biết. Ai mà chẳng có bí mật đúng không!"
Mặc Tân thành thật trả lời: "Thưa Tứ di nương, ta có ý dùng bốn tấm phù bảo, dán vào bốn góc tường của nhà.

Sau đó luyện hóa, chế tạo thành phù trận. Một khi trận pháp hoàn thành, vấn đề an ninh của Mặc gia sẽ được tăng cường rất nhiều.
Ngoài ra còn có rất nhiều tác dụng có ích khác nữa ạ."
Ánh mắt mỹ phụ hiện lên vẻ chấn kinh, lướt qua một tí liền biến mất. Nhưng vẫn bị giác quan cường đại của Mặc Tân nhận ra.
Mặc Tân hơi nghi ngờ, có gì mà phải chấn kinh, mấy cái này đều là đồ đơn giản.
Bất kỳ một tên võ giả nào khi đạt đến cảnh giới nhất định, toàn có thể làm ra được.
Chắc là Tứ di nương kinh ngạc, mình chỉ là một tên Thạch cấp tầng một rác rưởi lại có thể bố trí được cái này. Ừ, nhất định là thế.
"Đây, ngươi tiếp tục công việc lúc trước đi, nhanh còn đi ăn trưa." Tống Tiểu Đồng trả lại tấm phù bảo, đốc xúc hắn tiếp tục chuyện còn dang dở.
"Cảm ơn ngài." Mặc Tân nhận lấy, tiếp tục mấy động tác lúc nãy. Cả hành trình đều dưới sự chứng kiến của Tứ di nương tiến hành.
Đi đến góc bắc, lặp lại hành động như lúc nãy. Lần này hắn không đi một mình như lúc trước, bên người còn có Tứ di nương.
Tống Tiểu Đồng cảm giác nàng phải cố gắng học tập Mặc Tân, lỡ đâu mình ngộ ra cái gì, trực tiếp chữa được bệnh cũ thì sao.
Nhân họa đắc phúc còn có thể đột phá trở thành tồn tại mạnh hơn trước.
Ngay khi hắn dán xong tấm thứ tư. Linh khí bên trong Mặc gia trở nên b·ạo đ·ộng, nhấc lên các cơn gió bất quy tắc xoay cuồng khắp trang viên.
Cơn gió di chuyển tốc độ rất cao, mang theo từng tiếng rít chói tai, làm Tống Tiểu Đồng khó chịu cực kỳ.
Mặc gia mọi người ai cũng cảm thấy như thế.
Mặc Kiên vội vàng từ phòng sách chạy ra quan sát, bối rối tự hỏi gió ở đâu ra mạnh thế. May mà không có chút lực sát thương nào.
Mặc Lương đang luyện võ cũng cảm thấy lạ kỳ, đưa tay bắt lại một cơn gió rít. Nó lập tức tiêu tan trong lòng bàn tay của người thiếu niên.
Mặc Lan thì đang nằm trong lòng của Đại di nương và Tam di nương. Cô bé nhỏ được bảo vệ kín kẽ không lọt.
Dù sao mấy cơn gió rít này đối với người bình thường là vô hại. Nhưng đối với một đứa trẻ như nàng thì lại nguy hiểm trùng điệp.
Mặc Tân lập tức hai tay thủ thế, lẩm nhẩm khẩu quyết. Từ trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết xuống đất.
Chớp mắt, bãi máu nhỏ thâm nhập vào lòng đất, một hơi đi tới phong thủy địa mạch bên dưới Mặc gia.
Gây nên cộng minh với bốn tấm phù bảo đã được dán, Mặc Tân gầm lên một tiếng: "Ẩn".
Người dân ở bên ngoài Mặc gia đang cực kỳ nghi ngờ, hôm nay Mặc gia có công trình đang xây dựng à, ồn ào dữ.
Sau tiếng gầm của tam thiếu gia, mọi âm thanh bên trong Mặc gia đều bị ngăn cách với bên ngoài.
Chợt mọi thứ bình thường trở lại, người đi đường không còn nghe thấy tiếng ồn nữa.
Vì quá bận rộn nên bọn họ cũng không tiếp tục để ý đến. Lại người nào lo chuyện người đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.