Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 10: Đòi nợ người bán hàng giả




Biểu cảm của nữ nhân viên gần như sắp khóc đến nơi, cô ấy lắc đầu liên tục và nói: "Chúng tôi đã thử rồi, nhưng không tắt được."

Người quản lý trẻ tuổi hít một hơi thật sâu, vừa định nói thêm gì đó thì thấy khách hàng bên cạnh bất ngờ đứng dậy, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào chính mình trên màn hình.

[Ha ha, bị dọa sợ rồi à!]

[Vẫn là streamer có nhiều ý tưởng, livestream theo dõi đã khiến lượng máu của người bán hàng giả giảm đi một nửa mà không cần phải động tay động chân gì.]

"Á á á... Tắt đi tắt đi, ai cho phép các ngươi livestream tôi, có được sự cho phép của tôi chưa?"

Bùi Tú đập bàn hét lên, suýt chút nữa đã lật đổ cái bàn đó.

"Quý cô, xin đừng kích động." Anh quản lý đẹp trai vừa xoa dịu cảm xúc của Bùi Tú, vừa quay đầu về phía đồng nghiệp: "Rút điện đi."

Nhân viên ở phía sau nghe vậy lập tức hiểu ra, nhanh chóng đi ngắt nguồn điện.

Trong nháy mắt, màn hình tối đen, Bùi Tú cũng im lặng.

Chẳng qua là...

"Mau nhìn ra bên ngoài kìa."

Những khách hàng khác trong cửa hàng chỉ vào màn hình lớn của trung tâm thương mại bên ngoài.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, Bùi Tú càng lo lắng chạy thẳng ra ngoài.

Quả nhiên, trên màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại cũng đang phát livestream cô ta.

"Trời ạ, nhìn người kia kìa, chính là người bán hàng giả được nhắc đến trong buổi livestream đó."

"Cô ta cũng khá xinh đẹp đấy, chỉ có điều còn trẻ mà lại bán hàng giả."

"Cô ta vừa mua rất nhiều đồ ở tầng một và tầng hai, chắc chắn số tiền đó không sạch sẽ, toàn là tiền lừa đảo."

Những người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ và bàn tán về cô ta. Bùi Tú vừa nghe những lời đàm tiếu bên tai, vừa chạy xuống tầng một, cố gắng đến quầy dịch vụ để tắt chương trình livestream trên màn hình lớn đi.

Nhưng khi đến quầy dịch vụ ở tầng một, cô ta lại phát hiện các nhân viên bên trong quầy dịch vụ cũng đang xem chương trình livestream trên điện thoại di động của họ.

"Các người đang làm gì vậy, còn không mau tắt livestream đi, để lộ thông tin cá nhân của tôi như thế này, các ngươi có tin tôi khiếu nại các người không?"

Bùi Tú tức đến mức mắt đỏ cả lên, mặc dù cô ta cũng biết rằng chương trình livestream này chắc chắn là do streamer đòi nợ thực hiện, nhưng việc trung tâm mua sắm dung túng cho hành vi của streamer đòi nợ như thế càng khiến cô ta thêm phẫn nộ.

"Thật xin lỗi thưa cô, chúng tôi đã thử rồi, nhưng dường như có người từ bên ngoài đã xâm nhập vào hệ thống của trung tâm mua sắm chúng tôi, chúng tôi... không tắt được."

Đám nhân viên bị phát hiện có hơi ngượng ngùng, ngay lập tức cất điện thoại đi đồng thời cúi đầu xin lỗi và giải thích với cô ta.

Bùi Tú tức giận không nói nên lời, nhìn họ, ánh mắt lại vô thức bị dẫn tới trên màn hình lớn.

[Bùi Tú, cô cho rằng cô có thể trốn sao?]

Một bình luận lớn in đậm nổi lên từ từ trên màn hình lớn.

Ngoài tức giận Bùi Tú còn cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ, cô ta lập tức cầm điện thoại di động lên gọi cho chị Hà để cầu cứu.

"Tút tút tút... Chị Hà ơi, streamer đó đã tìm đến em rồi."

Khi điện thoại được kết nối, Bùi Tú run giọng cầu cứu.

Đồng tử Kim Phổ Hà ở đầu kia đột nhiên co lại, ánh mắt lạnh lẽo: "Không phải đã kêu cô trốn đi rồi à? Sao lại không nghe lời."

Bùi Tú bên này sắp khóc tới nơi, cô ta ôm điện thoại di động, trên mặt tràn đầy đau khổ và bực bội: "Em đã trốn ra ngoài rồi, sáng sớm em đã trốn đến trung tâm mua sắm, thế nhưng người đòi nợ kia lại livestream theo dõi, giống như gặp quỷ đi theo quay hết mọi hành động của em."

Kim Phổ Hà nghe thấy vậy lập tức kinh hãi ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng cảm xúc khó hiểu.

"Ý cô là bây giờ cô đang bị livestream?"

"Đúng vậy, màn hình lớn của toàn trung tâm mua sắm, các màn hình quảng cáo trong các cửa hàng đều đang phát livestream của em."

Bùi Tú vừa gật đầu vừa liếc mắt nhìn những màn hình hiển thị xung quanh cô ta.

"Tút tút tút..."

Tiếng cúp điện thoại vang lên.

Bên này Bùi Tú còn đang mơ hồ không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Khi cô ta kịp phản ứng và định gọi lại thì phát hiện không thể kết nối được.

Mà Kim Phổ Hà bên kia suýt nữa bị người phụ nữ không có đầu óc này làm cho tức điên, đã biết mình bị livestream mà vẫn dám gọi điện cho cô ta.

"Tiểu Viên, tìm chương trình livestream theo dõi đó cho tôi xem."

Sau khi suy nghĩ một lát, Kim Phổ Hà vẫn quyết định xem chương trình livestream trước rồi mới nghĩ cách giải quyết.

Trợ lý Tiểu Viên ngay lập tức đưa điện thoại của mình cho cô ta xem, vì điện thoại của Kim Phổ Hà đã bị ném vỡ tan tành trong cuộc gọi vừa rồi.

Khi mở ứng dụng lên, đề xuất đầu tiên là chương trình livestream theo dõi đang hot lúc này.

Khi Kim Phổ Hà nhìn thấy Bùi Tú đang hoảng loạn cố gắng gọi điện cho cô ta trên màn hình, tức đến mức muốn ngất đi.

Còn có những bình luận ngập màn hình, đã có người bắt đầu suy luận Bùi Tú đang gọi điện cho ai.

Kim Phổ Hà nhắm mắt lại, trả điện thoại cho trợ lý, hít một hơi thật sâu: "Tìm một người lạ mặt đến đưa con nhỏ ngu ngốc đó về cho tôi."

"Vâng, viện trưởng Kim."

Trợ lý Tiểu Viên nhận lại điện thoại rồi đi sắp xếp ngay lập tức, nhưng khi anh ta chưa kịp bước ra khỏi phòng thì lại nghe sếp mình nói tiếp từ phía sau.

"Chờ một chút, đưa cô ta đến biệt thự ở ngoại ô của tôi, đừng đưa cô ta đến đây cũng đừng để cho cô ta về nhà, chú ý tránh tất cả các thiết bị giám sát điện tử."

"Đã hiểu."

Trợ lý Tiểu Viên gật đầu, vẻ mặt đầy tự tin như thể tôi đã làm việc thì sếp cứ yên tâm.

Cuối cùng sau khi Bùi Tú gọi vô số lần không được, cô ta quyết định từ bỏ, quay người luống cuống chạy ra khỏi trung tâm thương mại.

Nhưng sau khi ra ngoài, cô ta mới phát hiện không chỉ bên trong mà cả màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại cũng đang phát livestream của cô ta.

Bên ngoài trung tâm thương mại đã tập trung một vòng người xem đông đảo, rất nhiều người trong số họ cầm điện thoại tìm kiếm chương trình livestream này, gửi bình luận và báo cáo vị trí.

Cũng có một số streamer khác đã bắt đầu livestream vì muốn tận dụng cơ hội này để gây chú ý, ngay khi thấy Bùi Tú chạy ra, họ lập tức hướng máy quay về phía cô ta.

"Xin hỏi cô có phải là đại người bán hàng xách tay Bùi Tú không? Đối với việc bị cáo buộc bán hàng giả trong chương trình livestream đòi nợ, cô có điều gì muốn nói không?"

Microphone đã chĩa thẳng vào mặt cô ta, bắt đầu quá trình phỏng vấn.

"Ha ha, tôi nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi."

Dù Bùi Tú đã trải qua nhiều tình huống khác nhau, nhưng đối diện với tình huống này, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười cực kỳ gượng gạo và đưa ra một lời giải thích không có trọng lượng.

"Nếu đây là một sự hiểu lầm thì tại sao cô không giải thích rõ ràng mà lại chọn cách bỏ trốn? Có phải cô cảm thấy có lỗi trong lòng nên không dám đối mặt không?"

Người dẫn chương trình này có thái độ như một phóng viên chuyên nghiệp, không hề có ý định buông tha cho cô ta.

Nụ cười gượng gạo trên mặt Bùi Tú gần như không giữ nổi, cô ta lo lắng nhìn xung quanh: "Xin lỗi, thật ngại quá, hôm nay tôi còn có việc, tôi phải đi trước rồi."

Cô ta nhìn thấy một người quen, mặc dù chỉ là quen mặt và không nhớ tên nhưng Bùi Tú chắc chắn rằng người đó là người của chị Hà, vì vậy cô ta nghĩ rằng mình đã được cứu rồi.

Nhưng khi thấy cô ta định rời đi, streamer đó không hài lòng chợt xoay người chặn đường cô ta lại.

Bùi Tú đang rất gấp, vì không muốn tranh cãi nhiều với anh ta nên xoay người định đi theo hướng khác.

"Bùi Tú, là Bùi Tú bán hàng giả đó, cô ta đang muốn bỏ trốn, mọi người nhanh chóng chặn cô ta lại."

Thấy không thể ngăn cô ta lại, streamer đó lập tức kêu gọi mọi người cùng nhau chặn đường cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.