Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 17: Thật can đảm




"Thành phố Kỳ Hà hơi xa, cô đã giúp tôi tra được chuyện thẻ nhớ còn tìm được cả địa điểm, vậy là đủ rồi, phần còn lại để tôi xử lý đi!"

Tô Hòa lấy lại chiếc máy tính bảng, dự định sẽ tự mình xử lý phần còn lại.

Phùng Âm nắm chặt tay cô, ánh mắt nghiêm nghị: "Đừng nghĩ đến chuyện bỏ tôi lại. Một khi tôi đã đến đây, tôi nhất định phải giúp cô đưa Kim Phổ Hà ra trước công lý."

Tô Hòa không ngờ cô ấy lại nói vậy, đang định khuyên nhủ thêm thì Phùng Âm đã giật lại máy tính bảng đồng thời giơ chìa khóa xe lên.

"Tôi lái xe, nếu cô đồng ý thì cùng đi, nếu không cô tự đi một mình."

Tô Hòa: "... !"

Cô gái trẻ tuổi này, tuy còn nhỏ nhưng tính cách khá cứng rắn.

"Được thôi được thôi! Nhưng cô phải hứa nghe theo tất cả các sắp xếp của tôi, không được hành động liều lĩnh."

Tô Hòa thỏa hiệp, nhưng đưa ra một yêu cầu duy nhất.

Phùng Âm gật đầu quả quyết: "Được."

Tốc độ đồng ý của cô ấy còn nhanh hơn cả khi gõ mã.

Phùng Âm lái xe, Tô Hòa ngồi ở ghế phụ.

Chiếc xe địa hình màu đen tuyền được đạp hết ga tiến thẳng về phía mục tiêu.

Xe chạy hơn ba tiếng, khi họ đến thành phố Kỳ Hà lại mất thêm hơn nửa tiếng nữa mới tìm được ngôi nhà cũ của Kim Phổ Hà.

Một hồi đi lại như vậy cũng đã quá nửa đêm.

"Đã muộn thế này rồi, cô còn định livestream à?"

Trong đêm tối, Phùng Âm nhìn về phía người phụ nữ mặc đồ trắng bên cạnh và nói.

Tô Hòa đang điều chỉnh điện thoại, trả lời không cần suy nghĩ: "Đương nhiên rồi, tôi có rất nhiều fan hâm mộ, chắc chắn họ đang chờ tôi livestream."

Vừa nói xong, phòng livestream của Tô Hòa cũng được mở lên, chỉ trong vài giây đã có hàng chục ngàn người tham gia.

Như cô đã nói, họ đều đang chờ cô livestream.

[Cảm ơn trời đất, cuối cùng chủ kênh cũng bắt đầu livestream rồi, tôi còn tưởng không bao giờ thấy cô ấy nữa chứ.]

[Chủ kênh đang ở đâu thế? Sao lại tối om vậy.]

[Streamer đang ở bên ngoài sao? Có phải là đi đòi nợ rồi không?]

Chỉ trong chốc lát, màn hình phòng livestream đã bị các bình luận phủ kín.

"Đúng vậy, tôi đang đi đòi nợ. Đối tượng cần đòi nợ là viện trưởng của Bệnh viện thẩm mỹ Lai Mỹ, Kim Phổ Hà."

Tô Hòa chọn một bình luận để trả lời.

[Kim Phổ Hà, nghe tên cũng không phải là người tốt gì, chủ kênh cứ đến thẳng nhà cô ta, cho cô ta thấy sự lợi hại của chủ kênh đi.]

[Streamer đã đến trước cửa nhà người ta chưa? Sao nhìn thấy không giống ở thành phố lắm, còn không có cả đèn đường nữa chứ.]

[Chủ kênh đang ở đâu rồi? Đêm hôm khuya khoắt vẫn phải chú ý an toàn đó.]

"Các bạn không cần lo lắng, có tôi ở đây cùng cô ấy, cô ấy rất an toàn."

Khi nhìn thấy màn hình tràn đầy những lời quan tâm, Phùng Âm đột nhiên xuất hiện trong ống kính.

[Chúa ơi, ở đâu ra một người nữa vậy?]

[Chủ kênh, bên cạnh cô có một người mà cô không thấy sao? Nếu không thấy, hãy chớp mắt vài cái đi.]

[Người này nhìn hơi quen, hình như đã thấy trên TV rồi.]

[TV á? Có phải là người nổi tiếng không? Sao lại có người nổi tiếng trong phòng livestream của chủ kênh, chẳng lẽ là mời người phát ngôn?]

[Người phát ngôn? Người phát ngôn cái gì? Đòi nợ hay là tịch thu tài sản vậy?]

Cảm giác không khí trong phòng livestream ngày càng lạ lẫm, Tô Hòa nhanh chóng đứng ra giải thích: "Đây là người tôi mời đến trợ giúp, nhờ có cô ấy tôi mới có thể tìm thấy nơi này nhanh như vậy. Tiếp theo tôi sẽ bắt đầu đòi nợ."

Nói xong, Tô Hòa dẫn dầu đi vào ngôi nhà cũ trước mặt.

Đây là một ngôi nhà có thể thấy tường gạch đỏ từ bên ngoài, cửa sổ đều đã hư hỏng, gió thổi là bắt đầu rung lắc như muốn đổ.

Hai người bước vào trong, Phùng Âm bật đèn pin, thoáng cái toàn bộ căn phòng đều sáng lên.

[Đèn pin này sáng ghê đó, streamer có bán không vậy? Tôi muốn mua một cái.]

[Tôi cũng muốn, tôi là con gái, đôi khi làm ca đêm thấy sợ lắm, có một cái đèn pin sáng như vậy sẽ tốt hơn nhiều.]

[Chủ kênh, không phải cô nói đi đòi nợ sao? Ở đây trông có vẻ không giống như có người ở.]

[Là người qua đường, tôi muốn hỏi đây có phải là phòng livestream thám hiểm không.]

[Không phải đâu, đây là phòng livestream đòi nợ.]

[Đòi nợ? Đòi với ai? Ma quỷ à?]

[Không thể không nói, chủ kênh và người trợ giúp một đen một trắng, nửa đêm khuya khắt ở trong ngôi nhà cũ như này thật mẹ nó rất giống phim kinh dị đấy.]

Mọi người trong phòng livestream rất hào hứng, Tô Hòa và Phùng Âm đi vòng quanh trong nhà, Tô Hòa nhìn Phùng Âm: "Đã tìm được chưa?"

Phùng Âm cũng nhìn cô, lắc đầu.

Cả hai đều cảm thấy lạ, vị trí định vị chính là ở đây, sao lại không tìm thấy gì cả, cũng không có tí manh mối nào?!

"Các người đang tìm cái này sao?"

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Tô Hòa và Phùng Âm đều giật mình, quay đầu lại thì thấy Kim Phổ Hà không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.

Khi Tô Hòa quay người lại, netizen trong phòng livestream cũng nhìn thấy Kim Phổ Hà đang đứng ở cửa.

[Ôi đệt, dọa chết tôi rồi!]

[Lại thêm một người nữa, nếu chủ kênh không đi đòi nợ nữa thì nên đổi nghề livestream kinh dị đi.]

"Kim Phổ Hà." Phùng Âm lên tiếng trước, ánh mắt cô ấy chứa đầy thù hận.

"Cô gái trẻ tài năng, lâu rồi không gặp." Kim Phổ Hà còn mỉm cười nhìn cô ấy, cười tươi lắc lắc cái thẻ nhớ trong tay, vẻ mặt đầy ẩn ý.

"Hừ, đúng là lâu rồi, ba năm tám tháng hai mươi mốt ngày." Phùng Âm vẫn nhìn cô ta, nghiến răng nói đồng thời tháo dải băng trên cổ tay ra, quấn từng vòng quanh tay mình.

Tô Hòa nhìn thấy động tác của cô ấy mà ngạc nhiên đôi chút, đó là động tác mà các võ sĩ thường làm khi đánh quyền anh, chủ yếu là để bảo vệ cổ tay của họ.

Chỉ là, cô ấy biết đánh quyền à?

Tại sao trên tài liệu không ghi điều đó?

Trong khi Tô Hòa đang bối rối, Phùng Âm đã quấn xong.

Cô ấy siết chặt tay lại đấm thẳng về phía Kim Phổ Hà.

Động tác rất nhanh, gió quyền rất mạnh.

Khi cú đấm gần như chuẩn bị trúng vào mặt Kim Phủ Hạ, cô ta giơ tay lên, một cái kim tiêm xuất hiện trước mặt.

Phùng Âm nhìn thấy ống tiêm mà đồng tử co rút, vội lùi lại ngay lập tức.

"Ha ha, có vẻ dù thời gian trôi qua bao lâu thì thứ này vẫn là thứ tốt." Kim Phổ Hà cười nhạo, kiêu ngạo nhìn cái kim tiêm trong tay.

Tô Hòa không thể đứng nhìn nữa, bước đến bên Phùng Âm: "Giúp tôi livestream một lúc."

Nói xong cô đưa điện thoại cho Phùng Âm, không biết rút từ đâu ra một cây gậy.

"Kim Phổ Hà, đã đến lúc cô phải trả nợ rồi."

Nói xong, cô vung gậy nhanh như chớp đập mạnh vào cổ tay Kim Phổ Hà.

Kim Phổ Hà chỉ cảm thấy tay mình tê rần, ống kim tiêm rơi xuống đất.

Có thể do mặt đất là hoàng thổ nên kim tiêm bằng thủy tinh không bị vỡ, ngay cả thuốc bên trong cũng không hề bị đổ ra ngoài.

Thấy kim tiêm rơi Kim Phổ Hà vội khom lưng định nhặt lên, nhưng bị Tô Hòa dùng gậy ngăn lại, đồng thời giơ chân đá cô ta ra ngoài.

"Can đảm nhỉ, sao cô dám một mình đối phó với hai chúng tôi chứ."

Lần này đổi lại là Tô Hòa trào phúng Kim Phổ Hà, nói xong cô đặt cây gậy lên vai mình, dáng vẻ lưu manh ngả ngớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.