"Nói đúng ra thì cũng không phải là tiền của chị dâu cậu đâu, nhưng cô ta thực sự có nhiều tiền như vậy."
Hạ Hầu Lương nghe mà mơ hồ luôn, cậu ta nhíu mày nhìn cô: "Cái gì gọi là không phải tiền của chị ấy nhưng chị ấy thực sự có nhiều tiền như vậy?"
Tô Hòa cười một cách thần bí: "Chuyện này là bí mật, đến một giờ chiều nay cậu sẽ biết thôi!"
Hạ Hầu Lương câm nín nhìn cô.
Tô Hòa chẳng thèm để ý đến phản ứng của cậu ta, cô quay sang nói với khán giả trong phòng livestream: "Các bạn cũng vậy, muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, hãy đợi phần sau."
[...]
[Lại còn úp mở nữa chứ, đánh giá kém.]
[Tôi không muốn đợi phần sau, streamer nói rõ ràng ngay bây giờ đi.]
Các bình luận trong phòng livestream liên tục xuất hiện, Tô Hòa xem một hồi cảm thấy rất vui.
"Cậu còn chưa ăn sáng đúng không, chúng ta đi ăn sáng trước đã, rồi tôi sẽ đưa cậu đến một nơi." Tô Hòa nhìn về phía Hạ Hầu Lương nói.
Hạ Hầu Lương không quan tâm đ ến bữa sáng, vội hỏi: "Đi đâu cơ?"
Tô Hòa lại cười một cái: "Đến nơi cậu sẽ biết."
Nói xong cô đứng dậy, còn phủi phủi quần áo như sợ nó dính bụi vậy.
Quay đầu lại thấy cậu ta vẫn ngồi dưới đất, Tô Hòa gọi: "Đi thôi!"
Lúc này Hạ Hầu Lương mới đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Tô Hòa dẫn Hạ Hầu Lương vào một tiệm bánh bao.
"Ông chủ, cho cháu tám cái bánh bao thịt, hai cốc sữa đậu nành mang đi." Tô Hòa hô to với người bên trong.
Hạ Hầu Lương đang lấy điện thoại chuẩn bị trả tiền thì khựng lại, quay đầu nhìn cô: "Mang đi sao?"
Tô Hòa gật đầu: "Ừm, vừa đi vừa ăn mà!"
Hạ Hầu Lương không nói lời nào, lúc định quét mã thanh toán lần nữa thì thấy một bàn tay nhỏ nhắn bên cạnh đưa ra, cầm hai tờ tiền mười đồng.
Hạ Hầu Lương ngẩn ra một chút: "Không cần, để tôi trả."
Cậu ta muốn giành trả tiền, nhưng ông chủ đã đưa bánh bao và sữa đậu nành đến, đồng thời cũng nhận lấy hai mươi đồng từ tay cô.
Tô Hòa nhận lấy bánh bao và sữa đậu nành, vừa đi ra ngoài vừa chia một nửa cho Hạ Hầu Lương.
Hạ Hầu Lương không khách sao nhận lấy, thầm nghĩ rằng nếu cô thực sự giúp cậu ta lấy lại được tiền, cậu ta nhất định sẽ mời cô một bữa thật ngon.
"Chúng ta đi đâu đây?"
Đi ra khỏi khu vực này, Hạ Hầu Lương nhìn về phía cô hỏi lần nữa.
Tô Hòa vừa ăn bánh bao vừa uống sữa đậu nành, không trả lời câu hỏi của cậu ta.
Thấy vậy Hạ Hầu Lương cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng đi theo cô suốt đoạn đường.
Cho đến khi cô dẫn cậu ta vào một chung cư tên là Long Hồ Cảnh Uyển.
Đây là chung cư mà anh trai cậu ta đang sống.
"Bây giờ đi tìm anh trai và chị dâu tôi sao?"
Hạ Hầu Lương nhìn đồng hồ, thấy đã 10 giờ 5 phút.
Tô Hòa lắc đầu: "Không, đưa cậu đến một nơi trước."
Cô vẫn không nói đó là nơi nào, chỉ dẫn cậu ta vào thang máy của một tòa nhà, nhấn tầng 22.
"Đing."
Chẳng bao lâu thang máy đã đến, cánh cửa mở ra.
Tô Hòa dẫn Hạ Hầu Lương đến trước một cánh cửa, bắt đầu nhập mật mã.
Hạ Hầu Lương hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những con số cô nhập, vậy mà lại là ngày sinh nhật của chị dâu cậu ta.
Đừng hỏi vì sao cậu ta nhớ ngày sinh của chị dâu, bởi vì mỗi năm đến sinh nhật chị dâu, người làm em trai như cậu ta đều phải chuẩn bị chút quà tỏ lòng.
Cửa mở ra, bên trong căn hộ trang trí rất đơn giản, hầu như không có đồ đạc gì nhiều ngoài những vật dụng và thiết bị cần thiết.
Tô Hòa bước vào nhanh nhìn quanh một lượt, sau đó đi thẳng đến bàn máy tính gần cửa sổ, đặt điện thoại lên giá, mở laptop trên bàn.
Hạ Hầu Lương cũng đi đến nhìn xem cô đang làm gì, sau đó hỏi: "Đây là nhà cô sao?"
Tô Hòa đang thao tác trên máy tính chừa thời gian lắc đầu một cái: "Không phải, đây là một ngôi nhà khác của chị dâu cậu."
Hạ Hầu Lương trợn mắt kinh ngạc: "Cô nói cái gì?"
"Chị dâu cậu tên là Ngô Tuỵ Tuỵ, người gốc địa phương, tốt nghiệp Đại học Tài chính Kinh tế, hiện đang làm kế toán tại Tập đoàn Phong Thị."
Tô Hòa vừa nói vừa đặt một tập giấy trắng vào máy in, in ra những tài liệu cần thiết.
Hạ Hầu Lương nhìn những tài liệu mà cô in ra, lại liên tưởng đến những gì cô đã nói trước đó, trong lòng như vừa lóe lên một đáp án!
"Đây là hóa đơn thuế giá trị gia tăng giả mà chị dâu cậu đã làm, cùng với bằng chứng cô ta biển thủ công quỹ."
Tô Hòa đặt những tài liệu đã in xong trước mặt Hạ Hầu Lương.
Hạ Hầu Lương cầm lấy toàn bộ bằng chứng, lật từng trang như đang đọc sách.
"Không thể nào, điều này không thể xảy ra. Sao chị dâu tôi có thể làm chuyện này được!"
Hạ Hầu Lương lắc đầu liên tục, không chấp nhận việc chị dâu mình đã biển thủ công quỹ.
Tô Hòa nhướn mày, vươn tay chỉ vào chữ ký của Ngô Tuỵ Tuỵ: "Chữ ký của chị dâu cậu, chính tay cô ta ký đấy."
Hạ Hầu Lương im lặng.
Tô Hòa cầm điện thoại lên: "Alo, là tổng giám đốc của Tập đoàn Phong Thị phải không. Tôi có bằng chứng về việc kế toán của các anh biển thủ công quỹ. Xin hãy có mặt đúng một giờ chiều nay tại căn hộ 2202, tòa 8, khu Long Hồ Cảnh Uyển."
Nói xong, cô không để đối phương có cơ hội trả lời mà cúp máy luôn. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy Hạ Hầu Lương đang nhìn mình với ánh mắt đầy phức tạp.
"Cô muốn xử lý chị dâu tôi thế nào?"
Hạ Hầu Lương xem như là một fan trung thành của Tô Hòa, đã xem tất cả các buổi livestream của cô về việc đòi nợ nên biết rõ kết cục của những người bị đòi nợ sẽ ra sao.
Trong lòng cậu ta hơi lo lắng, cậu ta chỉ muốn lấy lại tiền của mình, không muốn mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng.
Tô Hòa khẽ cười nhìn cậu ta, nói: "Đương nhiên là để cô ta chịu trách nhiệm về hành vi của mình rồi."
Hạ Hầu Lương không đành lòng: "Nhưng chị ấy là chị dâu tôi."
Tô Hòa: "Lại chẳng phải chị dâu của tôi, mà ngay cả khi là chị dâu của tôi, nếu cô ta làm sai thì vẫn phải gánh chịu hậu quả."
Hạ Hầu Lương: ...!
Bây giờ báo cho chị dâu chạy trốn còn kịp không?!
Tô Hòa chỉ cần nhìn biểu cảm của cậu ta là biết cậu ta đang nghĩ gì, cô nhắc nhở: "Không nên ôm lấy tâm lý may mắn, những người ôm lấy hy vọng đó thường sẽ không có kết cục tốt đâu."
Hạ Hầu Lương: "Bây giờ tôi hối hận rồi!"
Tô Hòa khẽ nhếch miệng: "Cậu có thể đi, nhưng tôi sẽ không dừng lại ở đây."
Hạ Hầu Lương như mất hết sức lực ngồi xuống ghế bên cạnh, cúi đầu nhìn đủ loại bằng chứng trong tay.
Giấy đã bị cậu ta bóp nhăn hết cả.
Khoảng hơn 12 giờ trưa, cửa phòng bất ngờ bị gõ!
Hạ Hầu Lương đột ngột ngẩng đầu lên, định đi mở cửa nhưng rồi khựng lại.
Tô Hòa liếc nhìn cậu ta một cái: "Ra mở cửa đi."
Lúc này Hạ Hầu Lương mới lúng túng đứng dậy đi mở cửa.
Khi cửa mở ra, bên ngoài là một người đàn ông cao lớn điển trai.
Nhưng Hạ Hầu Lương không để ý nhiều, sự chú ý của cậu ta hoàn toàn dồn vào mấy viên cảnh sát đứng sau người đàn ông đó.
"Chị báo cảnh sát rồi à?"
Hạ Hầu Lương hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tô Hòa.
Tô Hòa cũng sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Tôi không, không phải tôi."
Người đàn ông ở cửa mở miệng: "Là tôi báo cảnh sát. Có người nói ở đây có bằng chứng về việc thư ký công ty chúng tôi biển thủ công quỹ, nên tôi đưa cảnh sát đến kiểm tra."
Phong Trì vừa nói vừa bước vào, lúc này Tô Hòa mới nhìn rõ được diện mạo của người mới đến.
Anh ta mặc bộ vest đen có cổ áo ve nhọn ôm trọn lấy thân hình săn chắc vạm vỡ, đôi chân thon dài thẳng tắp uyển chuyển theo từng bước đi.
Tô Hòa cảm giác không phải anh ta đang đi bộ mà là đang sải bước trên thảm đỏ.
Điều đặc biệt là, chẳng phải đây chính là người cháu trai làm việc trong nhà máy mà cô đã gặp trước đây sao?